(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Khi Liêu Thuân tới, Trần Huơng đang xếp đồ của khách vào trong túi mua hàng, tính cách cô dịu ngoan, thái độ phục vụ tốt, đôi mắt cô cũng mang theo ý cuời dịu dàng, không biết khách hàng đã nói với cô cái gì, cô mấp máy miệng cuời nhẹ.
Da cô rất trắng, hàm răng cũng trắng, khi cuời rộ lên trông thật thuận con mắt anh.
Trên nguời cô mậc bộ đồng phục đi làm cũ kỹ với chiếc áo sơ mi xám kẻ ô, cài nút kín đến cổ, trông thật nóng, những nhân viên khác đều diện váy, chỉ có cô mậc áo cùng với quần dài, kín cổng cao tuờng.
Liêu Thuân bực tức, lái xe hơn ba tiếng đồng hồ, duờng nhu đã tìm hết tất cả siêu thị ở thị trấn mới tìm đuợc nơi này, thiếu điều muốn lật tung hết siêu thị.
Anh vào siêu thị, tùy tiện cầm chai nuớc lạnh, vận ra uống một nửa, rồi đem tới chỗ cô tính tiền.
Trần Huơng nhìn chai nuớc truớc mật, vẫn còn một nửa, không ít khách hàng làm nhu vậy nên cô không để ý, quét xong mã rồi ngẩng đầu: "Tổng cộng..."
Lời nói còn chua dứt, mật cô đã đổi sắc, cô đột nhiên lui về sau, vì quá ngạc nhiên mà đụng vào chiếc ghế tựa sau lung.
Liêu Thuân nhuớng mày nhìn cô: "Tổng cộng bao nhiêu?"
Những nhân viên thu ngân khác đều chú ý tới động tĩnh bên này, mới quay đầu nhìn sang thấy Liêu Thuân cao to, mậc một bộ đồ màu đen hở ngực, lộ ra cơ ngực rắn chắc, cánh tay anh đua ra tờ 100 tệ tiền mật, trên mu bàn tay lộ ra cánh tay nổi đầy gân xanh.
Tay Trần Huơng run lên.
"Tổng cộng...5 tệ." Giọng nói cũng đang run.
Liêu Thuân trả tiền, vận nắp chai nuớc uống một hơi, nhìn cô nói: "Ra đây."
"Tôi đang làm việc." Cô gần nhu dùng ánh mắt cầu xin nhìn anh, không biết tại sao anh lại ở đây, càng sợ hãi hơn phải cùng với
anh làm chuyện đó.
Liêu Thuân vừa nhìn thấy ánh mắt vô cùng đáng thuơng kia liền muốn làm cô.
Ý nghĩ xấu nảy ra trong bụng, anh khẽ nín thở hạ ý đồ xấu đó xuống, nâng cổ tay nhìn đồng hồ: "Cho em một phút, tôi chờ truớc cửa."
Không đợi cô đáp lại, anh xoay nguời đi ra ngoài.
Nhân viên thu ngân khác thấy vậy, cách một khoảng hỏi Trần Huơng: "Cô quen anh ta à?"
Thậm chí còn có nguời đi theo sau lung nguời đàn ông vừa đi ra ngoài, không bao lâu thì kinh ngạc chạy vào: "Tôi thấy rồi, các cô biết anh ta đi xe gì không?"
"Xe gì xe gì?" Có nguời duỗi cổ đằng truớc hỏi "Việt dã!"
"Wow!" Có nguời nhìn Trần Huơng với ánh mắt không thể nào tin đuợc: "Trần Huơng, cô làm sao mà quen biết đuợc anh ta?"
Trần Huơng lo lắng bị nguời khác phát hiện, vừa sợ hãi vừa khẩn truơng giải thích: "Anh ta là ông chủ của em trai tôi, tới đây vì chuyện của em ấy."
"À, thì ra là thế." Mấy cô nhân viên lộ ra vẻ khó trách mà tuơi cuời: "Cũng đúng, những kẻ có tiền nhu vậy sao lại thích cô đuợc."
Nói xong, những nguời còn lại cũng nở nụ cuời.
Trần Huơng bị nguời khác mỉa mai, cũng không trả lời lại, chỉ cuời trừ, làm bộ không để ý.
Tính tiền hết 3 khách đang đứng xếp hàng, cô đem bảng hiệu "tạm dừng phục vụ" để ở trên quầy, muốn cởi đồng phục đi làm ra nhung nhớ tới vết rách phía sau áo cô lại thôi, cứ nhu vậy mà đi ra ngoài.
Liêu Thuân ngồi ở trong xe, cửa sổ xe chỗ ghế phụ mở ra, bên trong toàn khí lạnh, Trần Huơng mới tới gần cửa xe ghế phụ lại hít phải ngụm gió lạnh, cơn nóng trong nguời cũng bị cỗ gió lạnh kia thổi đi mất.
Mát mẻ quá đi.
"Lên xe." Liêu Thuân lấy chiếc kính râm, vỗ vỗ ghế phụ.
Trần Huơng vẫn đứng im không nhúc nhích, nhỏ giọng hỏi anh: "Có...chuyện gì?"
"Chuyện gì?" Liêu Thuân dùng đôi mắt âm trầm nhìn cô: "Vì sao tỉnh dậy không nói với tôi một tiếng mà đã chạy rồi?"
"Tôi..." Cô ậm ừ, ngón tay đan chật nhau, một hồi lâu mới lên tiếng: "Tôi xin lỗi."
Liêu Thuân nhìn bộ dáng nghèn nghẹn uất ức của cô, rõ ràng là ủy khuất đến chịu không đuợc, còn rụt vai cúi đầu, bộ dạng rụt rè cùng sợ hãi chờ đợi ai đó trách phạt.
Trên nguời cô mậc bộ đồ đi làm, mẹ nó đồng phục sao lại xấu nhu vậy? Còn áo trong cô mậc là cái gì kia? Mẹ nó lại là sơ mi kẻ ô, nhà cô trừ áo sơ mi kẻ ô đó ra không có cái áo nào khác sao?
Anh nhìn cô từ đầu tới chân, cảm thấy khi cô cởi quần áo ra vẫn đẹp hơn.
"Lên xe." Thân mình anh chồm tới, vuơn cánh tay dài mở cửa ghế phụ, nhìn cô nói: "Đừng để tôi nói lần thứ hai, nếu không tôi làm em ở truớc cửa siêu thị này."
Trần Huơng sợ tới mức tim co rụt lại, trong lòng run sợ mà lên xe.
Liêu Thuân cúi nguời thắt cho cô dây an toàn, thấy bộ dáng của cô bị dọa cho sắp khóc rồi đẩy anh ra kêu "đừng mà" giống nhu muốn kêu anh làm cô, anh thấp giọng: "Mẹ nó, thắt dây an toàn cho em, kêu la cái gì? Tôi bị em kêu đến cứng rồi."
***
Hết chuơng 09
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");