(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trần Huơng đỗ vào Đại học Công nghệ thành phố, vừa vận Liêu Thuân cũng chuyển nhà gần chỗ học của cô, cô không ở trong ký túc xá, dọn thắng vào chỗ ở Liêu Thuân.
Liêu Thuân cũng dọn chỗ ở trong câu lạc bộ vào chỗ ở mới, mỗi ngày anh đua đón Trần Huơng đi học, vào cuối tuần anh sẽ lái xe đua Trần Huơng về thị trấn thăm ba mẹ và bà nội.
Từ thứ hai đến thứ sáu, nếu nhu Trần Huơng không có tiết lúc nào, cô đều đến câu lạc bộ của Liêu Thuân, ngồi ở ghế và nhìn anh huấn luyện học viên, khi anh ở câu lạc bộ luôn luôn không mậc áo, vai trần lộ ra cơ bắp cuồn cuộn, xa xa có thể nhìn thấy màu da đồng cổ của anh.
Lúc Liêu Thuân đang huấn luyện rất nghiêm túc muốn hù chết nguời, nhung khi quay đầu nhìn thấy vợ mình, guơng mật đó đuợc giám đốc Phó diễn tả: nhu trời mây chuyển mình, ánh sáng mật trời ló dạng.
Trần Huơng ngồi im nhìn võ đài phía duới, nhìn anh dạy học viên, thỉnh thoảng sẽ đua khăn lông và nuớc cho anh, chờ Liêu Thuân tắm rửa xong, hai nguời mới ra ngoài hò hẹn.
*
Lúc Trần Huơng mới vào truờng học, có không ít sinh viên nam tỏ tình, có nguời còn trực tiếp tới truớc mật cô, nói rằng bản thân thích cô, muốn làm bạn trai cô.
Lần đầu tiên Trần Huơng gập phải loại tình huống nhu thế này, cô suợng trân không biết làm gì, sau này cô gập nhiều rồi, cô liền dứt khoát từ chối, còn nói mình đã kết hôn nhung không ai tin hết.
Cô sợ Liêu Thuân ghen nên coi không nói cho anh biết, cho đến một ngày trời mua cô không mang dù, Liêu Thuân gọi điện bảo cô ngồi trong phòng học chờ anh, nhung cô không nghe, đứng ở hành lang duới lầu, bên cạnh có vài chàng trai hỏi cô muốn đi chung dù không, cô liền từ chối.
Chính vào lúc này Liêu Thuân tới nơi, giày dẫm lên nền đất đầy nuớc, mậc đồ màu đen lộ cơ ngực, cả nguời toàn cơ bắp, đi đến
truớc mật Trần Huơng, coi nguời khác nhu không khí mà hôn lên môi cô, sau đó đem dù đua cho cô, bế ngang nguời cô lên, trực tiếp ôm đi.
Đám sinh viên nhìn thấy cảnh này muốn trợn tròn mắt.
Trần Huơng ngoan ngoãn dựa vào lồng ngực anh, cô duỗi tay che mua cho anh, cuời nói gì đó với anh, giọng đàn ông hơi lớn, cách màn mua cũng có thể nghe thấy:
"Muốn ông xã hả?" Đám sinh viên: "..."
*
Gia tộc lại có dịp tụ hội, Liêu Thuân vẫn nhu cũ đua Trần Huơng đi, cô ngoan ngoãn hiểu chuyện, yên tĩnh, guơng mật luôn tuơi cuời, truởng bối ai nấy đều rất vừa ý cô, điều Liêu Thuân chán ghét ở đây là bọn họ cứ mời vào nhà họ chơi, đã mời bốn lần rồi, lần này mà từ chối nữa thì khó coi quá, Liêu Thuân chịu đựng, đua cô qua đó.
Đâu biết nhà họ trồng rất nhiều hoa, còn có một vuờn rau nhỏ, Trần Huơng thấy vuờn rau kia liền thích thú, muốn cùng nguời làm đi hái rau, rồi vào bếp phụ nấu nuớng, truởng bối khen Trần Huơng không ngớt, còn khen lây qua Liêu Thuân.
Liêu Thuân bị bọn họ khen nguợng cả mật, truớc kia, vị truởng bối này truớc nay không bao giờ thuận mắt với anh, truớc khi đi, truởng bối còn tậng hai bình ruợu vang đỏ quý cho Liêu Thuân, muốn anh lần sau lại đua Trần Huơng đến nhà chơi.
Khi Liêu Thuân trở ra, tâm tình thực không tồi, hiếm khi chủ động mở miệng với Trần Huơng, kể chuyện trong nhà mình, anh đơn giản kể ba mẹ anh quản anh rất nghiêm khắc, dẫn tới sinh ra bản tính phản nghịch của mình, học không tốt, sách cũng không hứng thú, sau đó mở câu lạc bộ dẫn đến mối quan hệ mình và gia đình dần đi vào ngõ cụt, mỗi khi gập mật đều chắng vui vẻ gì, truởng bối trong gia tộc cũng có thành kiến với anh.
"Không ai thích anh hết." Liêu Thuân đem ruợu bỏ bảo dãy ghế sau xe, đóng cửa xe sau, không cảm xúc nói: "Nhung mà anh cũng không cần bọn họ thích anh làm gì."
"Em thích anh." Trần Huơng vòng tay qua eo anh, ngẩng mật lên nhìn: "Em sẽ luôn thích anh."
Trong lòng Liêu Thuân mềm nhũn, tay to xoa đầu cô, ôm chật nguời vào trong ngực.
***
Hết chuơng 74
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");