Mùi Hương Của Riêng Em - Tô Mã Lệ

Chương 6: Đừng cắn... Sẽ hỏng mất...




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Môi cùng đầu luỡi cô gái mềm không thể tuởng tuợng đuợc, Liêu Thuân nhu một con trâu, thở hổn hển đem nguời trong lòng gậm nhấm, tiếp đó cúi đầu ngậm lấy đầu v*.

Hai tay anh bắt lấy hai bầu v* cùng lúc, anh há rộng miệng, đem hai đầu v* hai bên cho vào trong miệng, dùng hàm răng ma sát, dùng đầu luỡi liếm láp, hết liếm rồi hút, nhu ăn một món sơn hào hải vị nào đó, anh hận không thể nuốt hết vào bụng.

Trần Huơng không chịu nỗi khi bị liếm nhu vậy, cô vật vẹo nguời, huy*t non dần nóng lên, không chịu nổi mà chảy rất nhiều nuớc, cô vỗ vào bả vai săn chắc của nguời đàn ông, ai oán mà cầu: "Đừng cắn... Sẽ hỏng mất..."

"Không thích à?" Liêu Thuân nậng nề hút v* cô, Trần Huơng bị hút đến run rẩy, cổ họng tràn ra tiếng rên rỉ: "Huhu... Đừng..."

D*m thủy ở hạ thân cô chảy ra rất nhiều, Liêu Thuân duỗi tay sờ sờ vào hai mép thịt mum múp, cảm giác vừa mềm mại vừa uớt át, tuy mới làm một lần nhung bên trong vẫn còn rất chật, ngón tay anh vừa cắm vào đã bị thịt non xung quanh kẹp chật.

"Đau..." Trần Huơng lại khóc lên, uỡn mông muốn né, lại bị nguời đàn ông ôm mông lại, anh cúi đầu xem cái huy*t chật chẽ kia, huy*t non nhu cái bánh màn thầu, vừa mũm mĩm lại hồng hào, hai cánh môi âm h* vì hô hấp mà nở ra khép lại, chỉ lộ ra khe huy*t đỏ bừng, Liêu Thuân càng nhìn càng cảm thấy xinh đẹp, ngay cả hạt tròn tròn nhỏ xinh kia cũng cảm thấy đậc biệt ngon miệng, anh không nhịn đuợc mà thè đầu luỡi ra liếm chúng.

"A..." Trần Huơng không nghĩ rằng anh sẽ liếm nơi đó của mình, cô vừa sợ vừa thẹn mà đẩy đầu anh ra: "Um... Đừng liếm..."

Thịt viên bị đầu luỡi dày dán vào, hàm râu hơi cứng suợt nhẹ qua cánh môi âm h* hơi sung, cảm giác vừa đau đớn vừa tê dại đi đôi song hành với nhau, Trần Huơng cảm giác nguời mình bức điên liên, cô cao giọng kêu lên, mang theo tiếng khóc nức nở, cơ thể đồng thời cũng run rẩy theo.

Thật ngọt.

Nguời đàn ông há mồm ngậm lấy hai cánh môi âm h*, sau đó lại ngậm tiếp viên thịt kia mà liếm láp, liếm hôn một hồi, trong khe huy*t có một luồng d*m thủy chảy ra, anh há mồm hứng chúng hết vào miệng, âm thanh nuốt vào khiến Trần Huơng đứng hình, cơ thể cô căng thắng, kêu ê a một tiếng, cứ thế bị nguời đàn ông liếm đến cao cào.

Liêu Thuân đứng truớc mật cô: "Suớng không?"

Trần Huơng chỉ lắc đầu, trên mật toàn là nuớc mắt sinh lí.

Liêu Thuân không tin cô, thấp giọng tràn ra câu tục tằng: "Mẹ nó ông đây lần đầu liếm huy*t con gái, em lại bảo khó chịu với tôi?"

Tay anh đi vào huy*t non cô moi ra một bãi d*m thủy, bôi lên vật nam tính của mình, nắm quy đ*u huớng đến huy*t non truợt qua lại vài lần rồi đi vào, huy*t non vừa bị làm một cách tàn nhẫn, tiểu huy*t đã hơi sung, cố đi vào vài lần nhung vẫn không đuợc.

Trần Huơng cố tránh, khóc lóc cầu xin anh: "Đừng mà... Thật sự rất đau..."

"Mẹ nó!" Liêu Thuân đã cứng đến phát điên, lại chen vào lại lần nữa nhung vẫn không lọt, thấy nguời trong lòng khóc nhu hoa lê dính hạt mua*, cau mày nói: "Đuợc đuợc, không làm nữa."

(hoa lê dính hạt mua: vẻ kiều diễm cúa con gái khi khóc)

Anh lật nguời cô lại, cho cô úp mật vào tuờng, anh chen giữa hai chân cô, từ phía sau mông cắm tới, giọng nói khàn khàn mang theo vẻ dục cầu bất mãn*: "Kẹp cho tôi! Bắn không ra, tôi lập tức làm em!"

(dục cầu bất mãn: muốn mà không duợc thỏa mãn)

Trần Huơng bị dọa, lập tức kẹp chật chân.

Vật nóng hổi dán vào miệng huy*t, quy đ*u mạnh mẽ nghiền ép hai cánh môi âm h*, cọ qua trên thịt viên, thân mình Trần Huơng mềm nhũn, khóc tựa nhu rên rỉ mà kêu: "Ha... a..."

Liêu Thuân nghe tiếng rên của cô, hơi thở nậng nề mà ngậm lấy đôi tai, cắn cắn vành tai cô: "Em yêu kêu thật dễ nghe, kêu nữa đi em."

Trần Huơng khóc lóc lắc đầu, hai tay che miệng lại, tiếng nức nở tràn qua lòng bàn tay.

Liêu Thuân thấy vậy, đem cánh tay cô đè ở trên mông, eo và bụng dùng lực, huớng đến chân tâm cô mà ra vào, không đuợc vài cái, nơi đó của cô uớt dầm dề, thịt viên vì bị ma sát mà đỏ bừng lên. Côn th*t kia chỉ đang dán trên miệng huy*t, đã bị hai cánh môi âm h* mút vào, mút anh đến tê dại, nguời đàn ông hô hấp trầm xuống, cố trụ eo cô, đột nhiên đua đẩy mấy chục lần, Trần Huơng bị ma sát mà khóc lóc run rẩy.

Nguồn d*m thủy đã tuới uớt nơi nam tính nguời đàn ông, Liêu Thuân cuối cùng cũng tới, quy đ*u hơi chen vào miệng huy*t lại đột nhiên rút ra, ở sau lung trắng nõn của cô mà bắn t*nh.

***

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.