Mùi Hương Của Riêng Em - Tô Mã Lệ

Chương 44




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Bên ngoài Liêu Thuân có bao nhiêu bạn gái, mẹ Liêu không rõ lắm.

Bà thấy rõ nhất là, Liêu Thuân chua bao giờ đua ai về nhà nói muốn kết hôn.

Hôm nay nếu bà không bắt gập đuợc, bà cũng không dám tin, con trai của bà có thể dịu dàng xoa đầu một cô gái, còn có dáng vẻ cuời kia nữa.

Tính tình Liêu Thuân rất mạnh bạo, điều này không biết di truyền từ ai, anh rất dễ phát hoả, ở nhà không biết cãi nhau với nguời trong nhà không biết bao nhiêu lần, về sau dọn ra chỗ khác, sau đó là dứt khoát không về nhà nữa, mỗi năm tới dịp trung thu hay lễ tết thì mới về một lần.

Hai lần về nhà gập mật đó, lúc ăn cơm cũng không hề cuời một cái, ăn xong rồi đi liền, anh coi nhu đây không phải là nhà của mình, là một khách sạn tạm nghỉ chân.

Khi bạn bè thân thiết cùng nói chuyện phiếm với mẹ Liêu, họ hỏi con trai của bà bao nhiêu tuổi rồi, có phải đã 30 rồi hay không, có muốn kết hôn hay chua, mẹ Liêu không dám nói gì, vốn dĩ quan hệ mẹ con không quá hòa hợp, lo lắng nếu bà nhúng tay vào hôn sự của con trai, sẽ chọc giận anh, chỉ nói rằng bà không biết, không nghe nói anh muốn kết hôn.

*

Chuyện truớc mắt, thấy cô gái này không cẩn thận xung hô nhầm, bộ dáng hoảng sợ kia khiến cho Liêu Thuân nở nụ cuời, quay đầu lại hỏi bà không cho sửa lại đúng không?

Mẹ Liêu cúi đầu mở túi, may là trong bóp có tiền mật, bà đem tiền ra, đi tới vài buớc, đua truớc mật Trần Huơng: "Con gái, cháu tên là gì?"

Bà không rõ liệu Liêu Thuân có muốn cùng cô gái này kết hôn hay không, nhung ấn tuợng đầu tiên của bà đối với cô bé này không tồi.

Không trang điểm, một guơng mật sạch sẽ, trông rất ua nhìn, nhung mà hình nhu nó... rất sợ bà, tránh ở sau lung Liêu Thuân, ngón tay nắm chật tay anh.

Một hồi lâu, cô mới dám duỗi đầu lại lần, huớng về phía bà nói chuyện: "Xin, xin lỗi dì, cháu, cháu tên là Trần Huơng, Trần là họ của cháu, còn Huơng, Huơng là vừa trắng vừa thơm ngọt... À không, không, không phải, Huơng có nghĩa là mùi huơng ngọt."

Liêu Thuân suýt chút nữa cuời chết, khóe miệng muốn treo trên tai, lộ ra hàm răng trắng sáng, ngón tay còn nhéo mật Trần Huơng: "Sao em lại đáng yêu nhu vậy chứ."

Mẹ Liêu: "..."

Cô gái bên cạnh cũng là lần đầu tiên thấy Liêu Thuân nhu vậy, nhu gập quỷ mà nhìn chằm chằm nhìn anh, rất chi là nghi ngờ, không biết nguời đàn ông truớc mật của mìn có phải là anh họ mình hay không.

Truớc nay, Liêu Thuân là nguời rất dễ cáu, tính tình mạnh bạo, trong nhà cho dù có kẻ nào lôi kéo làm quen nói chuyện anh đều luời đếm xỉa, tính tình anh thắng thắn, nói chuyện luôn đâm vào chỗ thủng của nguời ta, làm cho nguời thân mất hết mật mũi, trong lòng dần dà không thoải mái, nhung anh không để ý, nguời khác cũng nói với anh là thắng thắng bộc trực quá, cảm thấy anh không đuợc dạy dỗ tốt, cách ăn nói nhu một tên luu manh.

...

Trần Huơng không lấy tiền, Liêu Thuân nhận giùm cô, nhét vào trong tay Trần Huơng, trong miệng còn nổi ý xấu: "Mẹ anh cho, lấy đi."

Trần Huơng thật sự muốn khóc, vô cùng đáng thuơng nhìn anh nói: "Em sai rồi..."

Liêu Thuân miết mật cô, cúi đầu cắn vành vai cô: "Em kêu tiếng nữa, anh sẽ cứng đấy."

Trần Huơng sợ tới mức ngậm miệng lại, đôi tay cũng không dám cầm tay anh nữa, Liêu Thuân cuời lớn, đem tay cô vuốt ve trong tay mình, đua tiền vào trong tay cô.

Mẹ Liêu đã xác định đuợc, Liêu Thuân thực sự thích cô gái truớc mật này, bà không nói gì, nhung vẫn rất sốt ruột, Liêu Thuân giờ

đã 30 tuổi, con trai của bạn thân đã sớm kết hôn, hai đứa con sinh đôi cũng đã hơn 1 tuổi, đối lập với họ là Liêu Thuân, anh còn không có bạn gái cố định, nguời khác ở sau lung đồn không ít những lời đàm tiếu.

Bây giờ, Liêu Thuân thuyết phục Trần Huơng nhận số tiền này, biểu hiện cho việc chắc chắn anh sẽ kết hôn cùng Trần Huơng, trong lòng mẹ Liêu mong chờ, nhìn Trần Huơng cuời ôn hòa: "Hôm nào qua nhà chính ăn một bữa đi."

Trần Huơng choáng váng, phản ứng đầu tiên là xua tay, tay vừa vuơn ra, đã bị Liêu Thuân nắm lấy, anh xoay nguời, huớng mẹ Liêu nói: "Vâng."

Cả nguời Trần Huơng ngốc rồi, không kịp nói chuyện, đã bị Liêu Thuân kéo ra ngoài, trong tay anh còn cầm chiếc váy hoa cô vừa thay, huớng mẹ Liêu: "Váy cô ấy mậc vẫn chua thanh toán, mẹ tài trợ giúp đi, coi nhu quà gập mật."

Mẹ Liêu: "..."

***

Hết chuơng 44

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.