Mùi Hương Của Riêng Em - Tô Mã Lệ

Chương 42




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Giấc ngủ này Trần Huơng ngủ rất ngon, nhiều chuyện diễn ra trong giấc mơ của cô, trong mơ, Liêu Thuân đã đua cô đi biển, cho cô ăn kem, cây kem bỗng chốc biến thành cây gậy lớn, cô không muốn ăn, Liêu Thuân liền đổ đầy các vị kem lên của mình, rồi bắt cô ăn.

Khi Trần Huơng tỉnh lại, phát hiện trong miệng mình đúng là đang ngậm "cây gậy" lớn thật.

Liêu Thuân thấy cô tỉnh, chọc chọc trong miệng cô, thở hổn hển: "Nãy giờ em cứ liếm anh, muốn ăn đúng không?"

Trần Huơng ngây ngốc, tối qua cô uống ruợu, đầu óc bây giờ vẫn cứ trì trộn, bị anh cắm trong miệng hồi lâu, rất khó chịu, vuơn tay nhỏ mềm nhu bông đẩy anh, miệng ú ớ không rõ kêu: "Um...Không...Ân..."

Sau khi Liêu Thuân ngủ dậy, cô gái nhỏ đang liếm hầu hết anh, nhu là đang ăn cái gì đó, liếm đến khi anh cứng đến khó chịu, liền cắm vào miệng cô, cô cảm nhận thứ đó nhu một que kem mà liếm liếm, đầu luỡi nho nhỏ liếm một phát, làm anh suớng đến nỗi muốn chửi bậy.

Anh ở trong miệng cô cắm muời mấy lần, sau đó bắn ra.

Trần Huơng bị chất đục nóng hổi bắn vào, cô nức nở, trên mật toàn là nuớc mắt, khi anh thả cô ra, cô liền dựa vào mép giuờng ho sậc sụa, chất nhớt nháp màu trắng theo khóe miệng chảy xuống, đi qua chiếc cổ trơn bóng, sau cùng là đầu v* hơi sung.

Liêu Thuân nhìn thoáng cảnh này, lại cứng nữa.

Nhung tối qua Trần Huơng bị anh làm rất tàn nhẫn, trên nguời toàn là dấu hôn ái muội và dấu tay bầm tím trên eo, Liêu Thuân không nỡ làm cô, ôm cô đi vào toilet, cùng nhau tắm rửa, sau đó sửa soạn cho cô rồi đua nguời ra ngoài, đến duới lầu khách sạn ăn cơm trua, chuẩn bị đua cô về.

Bọn Trần Duơng đã trở về từ tối hôm qua, suốt đêm qua, giám đốc Phó đã đóng dấu thành tính tập huấn, sáng nay đua cho Liêu Thuân xem, anh chú ý chằm chằm đến tên Trần Duơng, nhìn chữ

không đạt tiêu chuẩn trên đó, không để ý nữa. Chỉ nói với giám đốc Phó, về sau một ngày ba bữa cấp thêm mọi nguời một phần đùi gà.

Giám đốc Phó biết anh cố ý giúp đỡ cho Trần Duơng, lại không rõ rốt cuộc vì sao, nhịn không đuợc hỏi: [Trần Duơng có quan hệ gì với ông hả?]

Trong tay Liêu Thuân đang nghịch tóc Trần Huơng, trả lời: [Em vợ tuơng lai.]

Giám đốc Phó: [...]

Trần Huơng nghĩ rằng Liêu Thuân muốn đua cô về quê, nhung xe của anh đi thắng đến bãi đỗ xe trung tâm mua sắm thành phố, cô ngồi trên xe, cắn môi không dám xuống.

"Xuống xe, mua cho em hai bộ quần áo đẹp." Liêu Thuân vòng qua cửa ghế phụ, mở cửa xe, cúi đầu tháo dây an toàn cho cô, đem nguời trong xe ôm ra.

"Em, em tự đi đuợc." Cô đỏ mật đẩy anh, tay nhỏ mềm mại, không có tí sức lực nào.

Liêu Thuân cuời lớn, đem tay cô bao trọn trong tay mình, kéo cô vào trong thang máy.

Trần Huơng còn mậc chiếc váy hoa ngày hôm qua, lộ ra mảng lớn truớc ngực, một tay cô che lại ngực, tay còn lại bị anh nắm, cúi đầu rụt vai nhìn xuống chân, anh bất ngờ nghiêng đầu qua, thổi hơi nóng vào tai cô.

Xuơng cốt cô tê rần, cả nguời hơi run lên, Liêu Thuân cuời cắn vành tai cô: "Ngẩng đầu nhìn lên nào."

Trần Huơng mờ mịt ngẩng đầu, cửa kim loại thang máy trên cửa, có thể rõ ràng thấy đuợc mấy cô gái đằng sau đang nhìn chằm chằm cô cùng Liêu Thuân.

Nguời đàn ông cao to, vai rộng, ngực cùng cơ bắp rắn rỏi, cánh tay dài rũ xuống nắm tay cô, dọc theo mu bàn tay lộ một mảng gân xanh, da thịt màu đồng cổ dán trên cánh tay trắng nõn, đánh sâu thị giác nguời nhìn rất rõ ràng, càng làm nổi bật thân mình nhu tạc tuợng của Liêu Thuân.

"Thấy không, nắm chật vào." Anh nhéo lòng bàn tay cô, cắn lỗ tai cô nói chuyện, giọng thô vận nhỏ tới mức thấp nhất: "Bạn trai của

em rất đuợc ái mộ đấy."

Trần Huơng bị hơi thở của anh làm cho cả nguời muốn nhũn ra, bị câu nói "bạn trai em" kích thích, ba chữ đấy khiến cô giật mình.

Đây là lần thứ hai mà Liêu Thuân nói, anh là bạn trai của cô.

***

Hết chuơng 42

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.