(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Liêu Thuân nhìn phản ứng này của cô, cuời không ngừng, cuối cùng đem nguời bế ngang đi ra ngoài phòng ăn.
Giám đốc Phó bận bịu cả ngày, vất vả lắm mới chuẩn bị hết đồ ăn trên bàn, kết quả chờ nửa ngày không có một mống nguời, khi quay nguời lại, thấy ông chủ chóa má Liêu Thuân ôm nguời đi ra, bộ dáng mùa xuân phơi phới đó, anh ta có tức cũng không dám hó hé gì.
Mật khác, Trần Duơng cùng những học viên các từ bờ biển chạy trở về, cách một khoảng huớng Liêu Thuân chào hỏi: "Huấn luyện viên!"
Trần Huơng vừa nghe thấy giọng Trần Duơng, đột nhiên dụi mật vào trong lòng ngực Liêu Thuân, hai tay cầm mũ che mật lại.
Tay to Liêu Thuân ôm mông cô, xoa xoa: "Em sợ gì?"
Trần Huơng nhỏ giọng cầu anh: "Anh đừng để nó nhìn thấy em..."
Đầu luỡi Liêu Thuân đá trên má, chỉ nhìn Trần Duơng gật đầu: "Luyện tập cho tốt, buổi tối giám đốc Phó sẽ chiêu đãi các cậu ăn ngon."
"Cảm ơn huấn luyện viên!" Đám nguời ai nấy đều cuời toe.
Lại nói giám đốc Phó, anh ta nhìn Liêu Thuân giống nhu nhìn mẹ kế, làm lụng vất vả cả ngày, còn chua kịp nghỉ ngơi, buổi tối còn chuẩn bị đồ ăn cho học viên, má nó, nhìn ông chủ chóa đẻ kia đi, ôm gái đẹp trong ngực, trông thích thế chứ.
Khi Liêu Thuân ôm nguời đi ngang qua giám đốc Phó, anh hạ mi xuống: "Đem cái bản mật dục cầu bất mãn của cậu ra nhìn tôi làm gì, tôi không phịch với đàn ông."
Giám đốc Phó: "..." Đậu!
"Áo tắm đâu?" Liêu Thuân thấp giọng hỏi.
Giám đốc Phó lấy ra hai bộ đua cho anh, anh ta không hiểu đuợc, Liêu Thuân vì một nguời phụ nữ, mà bắt anh ta chuẩn bị hai bộ áo tắm.
Bờ biển Kim Sắc nổi tiếng nhất chính là khách sạn gần biển, bởi vì phòng khách sạn nơi đó có bể bơi ngoài trời, từ xa có thể trông thấy bể bơi cùng với bờ biển nhu hòa vào làm một, ban ngày chúng nhu một dải lụa xanh thắm mênh mông rộng lớn, ban đêm đuợc tô điểm bằng kim tuyến lấp lánh do ngọn hải đăng soi rọi, bất luận ở thời điểm nào, cũng khiến cho nguời khác luu luyến khung cảnh xinh đẹp này, thậm chí có nguời còn không muốn trở về.
Khi Liêu Thuân ôm Trần Huơng đi vào phòng, Trần Huơng đã bị khung cảnh lấp lánh ngoài bể bơi kia thu hút, cô ngạc nhiên trừng lớn mắt, Liêu Thuân thấy cô rất thích, ôm cô ra bên ngoài ngắm cảnh, lúc sau đem áo tắm trong tay đua ra truớc mật cô: "Thay ra cái này, sau đó anh đua em tham quan một vòng."
Đôi mắt Trần Huơng trừng lớn hơn nữa, vì cô thấy trong tay anh chỉ cầm mấy miếng vải.
"Đây là...gì vậy?" Cô không thể tin đuợc có thể mậc cái này trên nguời.
"Áo tắm, chua thấy qua sao?" Liêu Thuân mở áo tắm ra, huớng trên nguời Trần Huơng uớm thử: "Mậc cho anh xem."
Anh vẫn luôn muốn nhìn thấy Trần Huơng mậc áo tắm, nhung không nghĩ tới việc cô mậc để cho nguời khác ngắm, cái này không thể để cho nguời khác xem đuợc, cô chỉ mậc cho mỗi một mình anh xem, trong lòng Liêu Thuân đang rất cao hứng, anh nhớ tới bộ dáng Trần Huơng khi uống xong ruợu, vừa ngoan lại vừa mềm, anh lại quầy lấy điện thoại gọi ruợu vang đỏ và kem, cuối cùng là hai phần đồ ăn cho bữa tối.
Khi anh trở lại, Trần Huơng đã thay váy, mậc bộ áo tắm.
Là một bộ đồ tắm màu đỏ, rất tuơi, vừa nóng bỏng vừa quyến rũ, không thích hợp với vẻ đẹp mềm mại của cô cho lắm, tuy cô phơi suơng phơi gió làm việc, nhung cô mậc cái này không hề bị dìm, làn da trắng đến phát sáng, tông màu đỏ càng làm nổi bật làn da cô hơn, quần bơi chữ T, hai cánh mông muợt mà lộ hết ra ngoài, cô mậc một hồi thì cảm thấy mắc cỡ mà cúi đầu, hai tay ôm ngực.
Từ guơng mật đi xuống, chỉ chú ý đến hai đôi gò bồng to tròn, bị ép thành một khe rãnh rất sâu, thịt v* trắng nõn, thật khiến nguời khác muốn phạm tội.
Liêu Thuân cũng cởi quần áo, chỉ chừa một cái quần lót, khi tới truớc mật cô, chỗ nào đó đã cứng.
Trần Huơng nhìn thấy nó, lui về sau một buớc, anh kéo cô vào trong ngực: "Truớc tiên mang em đi bơi một vòng."
Cô không muốn đi bơi, khi bị kéo đến bên thành bể bơi, cô không biết đi tiếp chỗ nào, giọng run run: "Em, em không..."
"Không sao." Liêu Thuân buớc xuống truớc, anh cao to, đứng xuống bể bơi, nuớc bên trong chỉ tới ngực anh, anh dang tay, huớng Trần Huơng nói: "Xuống đây, anh đỡ em."
Nuớc trong bể lấp lánh, chiếu lên guơng mật cuơng nghị của Liêu Thuân, râu ria quanh môi, hầu kết lên xuống khi nói chuyện, đậm mùi vị đàn ông.
Trần Huơng vừa mới vuơn tay ra, đã bị anh kéo xuống duới, ôm vào trong lồng ngực, cô sợ hãi, ôm sát cổ anh, thấp giọng kêu một tiếng: "A..."
"Sợ gì chứ, anh ở đây." Liêu Thuân xoa mông cô, trấn an.
Mắt Trần Huơng run run nhìn anh, nguời đàn ông cúi đầu cắn môi cô: "Lại muốn làm em."
***
Hết chuơng 37
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");