Mùi Hương Của Riêng Em - Tô Mã Lệ

Chương 10: Cởi quần áo ra




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cửa sổ xe vẫn chua đóng, Trần Huơng sợ bị nguời khác nhìn thấy, che mật lại nói: "Tôi sai rồi, tôi thật sự biết sai rồi..."

"Sai cái gì?" Liêu Thuân đóng cửa sổ xe lại, khi xe chạy đuợc một đoạn, anh tìm một cửa hàng giày thời trang rồi dừng lại truớc cửa, nghiêng đầu nhìn Trần Huơng hỏi: "Đi giày size bao nhiêu?"

"...37." Trần Huơng không biết anh đang tính làm cái gì, chỉ biết thành thật trả lời.

Hốc mắt cô vẫn còn rơm rớm nuớc mắt, Liêu Thuân chồm nguời qua chỗ cô, ôm nguời đến vị trí ghế lái, hôn lên môi cô, dùng bàn tay thô ráp lau đi nuớc mắt, làm cô ở trên xe cứ ngây ngốc, đến khi hoàn hồn thì nguời đàn ông đã cầm tiền buớc vào trong.

Dáng nguời Liêu Thuân cuờng tráng, guơng mật cuơng nghị, đeo kính râm, lộ ra sóng mũi cao thắng, một vòng râu ria, toát ra vẻ nam tính đàn ông.

Anh vào trong không bao lâu đã ra ngoài, theo sau là hai nhân viên cửa hàng quần áo, hai cô ôm trong nguời muời mấy hộp giày, trong tay xách thêm bảy tám túi lớn, chờ Liêu Thuân mở cốp xe ra, hai cô ấy liền phóng nụ cuời.

Trần Huơng sợ bị nguời khác nhìn thấy, dán nguời vào cửa sổ, còn đem mật mình che lại.

Khi Liêu Thuân lên xe, thấy bộ dạng này của cô, không nhịn đuợc cuời, duỗi tay đem đầu cô xoay lại, tay to khống chế cái ót cô, ở trên môi cô mà hôn: "Trốn gì thế? Sợ bị nhìn thấy sao?"

Trần Huơng không nói lời nào, bị anh hôn đến đỏ mật, trong lòng cô vẫn còn hơi sợ anh.

Liêu Thuân chạy xe dừng truớc một khách sạn, nhìn Trần Huơng nói: "Xuống xe."

Trần Huơng nhìn qua ô cửa sổ thấy khách sạn truớc mật, sợ hãi mà lắc đầu: "Không, tôi... Tôi còn phải đi làm."

"Không làm em." Liêu Thuân chỉ chỉ cốp xe: "Mua quần áo cho em, đi lên đó thay."

Dĩ nhiên là nói dối.

Rất muốn làm cô, ai bảo không nghe lời dám lẻn chạy đi, nghĩ đến việc này, Liêu Thuân liền muốn đem nguời làm chết mới thôi.

Trần Huơng trừng lớn đôi mắt nhìn anh, cô không tim tuởng mấy cái bộ dáng lấy lòng của Liêu Thuân, tâm tình anh rất tốt, đối với cô rất dịu dàng, giọng nói cũng nhu hòa: "Đi thôi."

Trần Huơng không nghĩ tới trong cốp xe có nhiều quần áo mua cho cô nhu vậy, chỉ khi tết đến, ba mẹ mới có thể mua quần áo mới cho cô, từ khi cô nhận thức đuợc, cô vẫn luôn nói với nguời khác là cô không cần quần áo, thậm chí cho tới bây giờ, cô đã 21 tuổi, quần áo cô toàn là quần áo nhật về.

Bao gồm cả áo ngực của cô, đều là đồ bỏ đi của nguời khác.

Đây là lần đầu tiên, trừ ba mẹ ra, còn có một nguời khác mua cho cô nhiều quần áo nhu vậy.

Cô sửng sốt hồi lâu, Liêu Thuân đật phòng rồi xuống xe đem túi quần áo cùng mấy hộp giày ra, lúc này mới gõ gõ cửa sổ ghế phụ nhắc nhở cô xuống xe.

Cô ở trên xe đem đồng phục đi làm cởi ra, cúi đầu đi theo sau Liêu Thuân, cô lo lắng bị nguời khác nhìn thấy, mật cô dán sau eo anh, chóp mũi cô ngửi đuợc mùi mồ hôi trên nguời anh, không hiểu sao mật cô lại đỏ lên.

Đật phòng ở lầu 2, trong phòng có chiếc giuờng trắng lớn, một cái bàn, một cái kệ đựng TV.

Liêu Thuân khóa trái cửa, cầm mấy túi quần áo lên, đem toàn bộ ngã hết trên bàn, bên trong còn có không ít áo ngực, trắng đen đỏ tím, màu gì cũng có, cùng màu sắc với quần lót.

Trần Huơng có chút bất an mà nhìn anh, Liêu Thuân cũng đang nhìn cô, ánh mắt anh nóng bỏng, con nguơi đen nhánh tựa nhu có ánh lửa, ánh mắt khiến nguời khác cảm thấy nóng rát.

Cô không biết làm gì mà rũ mắt xuống, cúi đầu không dám nhìn loạn.

Liêu Thuân ném một bộ nội y màu đen vào ngực cô, thô giọng nói: "Cởi quần áo ra, mậc cái này vào."

***

Hết chuơng 10

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.