- – - “Em đã chịu quá nhiều nỗi khổ, giây phút anh quyết định yêu em, tất cả những nổi đau em đã chịu đều trở thành nổi đau gấp bội trong lòng anh…”
- – - Phong Ấn – - -
Sau khi đi bơi về, Lục Tự tự khao bản thân một bữa ăn thịnh soạn, dù sao cũng không cần bay, anh ta còn len lén uống ít rượu, cũng không nhiều lắm, chỉ một ly mà thôi.
Anh ta đi dạo một vòng trong quân doanh, sau đó lại đi đến bãi diễn tập nhìn chiếc máy bay đang được sửa chữa của mình, thật sự là quá đỗi nhàm chán nên anh ta đành quay về ký túc xá.
Vừa bước chân lên lầu thì anh ta liền nghe được tiếng điện thoại reo vang vọng khắp hành lang, mãi cho đến khi anh ta đi ngang qua phòng Phong Ấn mới biết được tiếng điện thoại phát ra từ nơi đó. Điện thoại reo lâu như thế mà vẫn không có ai bắt máy, Lục Tự cảm thấy kỳ lạ, anh ta bước đến gõ gõ cửa phòng.
“Phong Ấn? Tiểu Quý?”
Không có người lên tiếng trả lời, Lục Tự vừa bước đi thì nghe tiếng nước chảy ào ào từ phía nhà vệ sinh, có vài chiếc quần, áo của Tiểu Quý – Bạn cùng phòng với Phong Ấn đang nằm rải rác trên giường. Anh ta bước đến gõ gõ cửa nhà vệ sinh, “Tiểu Quý? Điện thoại reo kìa.”
Cửa mở, Tiểu Quý thò cái đầu ướt sũng ra, trên đầu vẫn còn dính bọt xà phòng. “Ối! Lục đại đội trưởng, giúp tôi nhận điện thoại đi, tôi đang tắm.”
“Được.”
Lục Tự đi đến cầm microphone lên, anh ta vẫn chưa kịp mở miệng thì bên trong đã truyền đến tiếng trẻ con khóc nức nở. “Xin chào, cháu tìm Phong Ấn…”
“Bây giờ cậu ấy không có ở đây, cháu là ai?”
Linh Linh cầm điện thoại nấp trong chăn, “Cháu là Linh Linh, chú là ai?”
“Linh Linh? Lục Tự cau mày. “Có phải mẹ cháu họ Hạ không?”
Linh Linh hít hít mũi, cảm thấy kỳ lạ hỏi: “Chú là ai thế? Sao chú lại biết mẹ cháu họ Hạ?”
Lục Tự mím môi, quả nhiên là đứa bé mà Hạ Viêm Lương đã dẫn về. “Chú là đồng nghiệp của Phong Ấn, cháu tìm cậu ấy có việc gì? Chú có thể chuyển lời hộ cháu.”
Linh Linh mấp máy môi, do dự một lúc. “Vậy phiền chú chuyển lời với chú ấy, Linh Linh đã xuất viện rồi, sao chú ấy vẫn không đến thăm Linh Linh, Linh Linh nhớ chú ấy.”
Con ngươi của Lục Tự co rút, “Được, sau này Linh Linh đừng gọi điện thoại đến như thế này nữa, sẽ quấy rầy đến công việc của Phong Ấn, chờ chú ấy chủ động gọi cho cháu được không?”
Buông ống nghe xuống, khắp người Lục Tự đều lan tràn sự phẫn nộ.
Linh Linh xốc chăn lên, bấy ngờ nhìn thấy Hạ Viêm Lương đang đứng bên cạnh giường, cô bé giấu chiếc điện thoại di động ở phía sau theo bản năng, ngập ngừng nói. “Con chưa gọi điện thoại cho bố.”
Hạ Viêm Lương nhìn con gái, trong lòng dấy lên sự chua xót, cô ta ngồi xuống sờ sờ đầu con gái. Cô ta không tìm được điện thoại của mình, thì đã đoán được phần nào sự việc. “Bố có nhận điện thoại không?”
Linh Linh cúi xuống rồi lắc lắc đầu, sau đó lại khóc ầm lên. “Đã lâu rồi bố không đến thăm con, có phải không cần Linh Linh nữa không?”
Yết hầu của Hạ Viêm Lương đau đớn, cô ta lấy chiếc DV(1) ở đầu giường để vào tay cô bé. “Không đâu, con xem, không phải bố đã nói có thời gian sẽ về sao, chỉ là bố bận quá.”
(1) DV: Máy quay phim
Linh Linh ôm chiếc DV, vừa lau nước mắt vừa gật đầu, hình ảnh cô bé và Phong Ấn chơi đùa, dường như ngày nào cô bé cũng phải xem rồi mới ngủ được.
Bố trong cảm nhận của cô bé là không ai có thể thay thế được.
Cho đến bây giờ, chưa lúc nào Lôi Vận Trình cảm thấy bản thân giống như một con sơn dương đang chờ làm thịt như lúc này, cô run rẩy nằm dưới thân của Phong Ấn. Trên núi gió hơi mát, nhưng mà bàn tay xấu xa đang đặt trước ngực cô và cơ thể đang áp sát người cô của anh đang nóng như chiếc lò dường như muốn nướng cô. Cô hoàn toàn không nghe được tiếng gió thổi lào xào và tiếng chim hót líu lo, bên tai cô chỉ có tiếng thở gấp và nhịp tim đập của cả hai, môi lưỡi của anh như mang theo ma lực, di chuyển đến đâu đều mang theo ngọn lửa nóng đến đó.
Phong Ấn hôn rất mạnh, dường như anh đang cố gắng để lại ký hiệu của bản thân trên cơ thể của cô, có nơi anh mút đến mức cô đau đớn, vô thức ngâm nga thành tiếng. “Nhẹ chút…”
Vừa dứt lời, nụ hoa trước ngực cô liền bị môi anh ngậm cắn mang theo cảm giác tê dại nhanh chóng lan truyền toàn thân.
Anh vẫn không ở lại nơi đó quá lâu, sau đó nụ hôn lại chuyển xuống dưới, lượn vòng trên bụng cô. “Em muốn tư thế nào? Hửm?”
Mặt Lôi Vận Trình đỏ ửng, làm sao cô có thể hiểu được tư thế gì nữa, tay cô đẩy đẩy anh ra. “Ngứa lắm, đừng đùa nữa.”
“Chỉ ngứa thôi?” Phong Ấn áp người lên cơ thể cô lần nữa, anh hôn lên đôi môi sưng đỏ vì bị hôn của cô, sau đó bỗng nhiên lật người cô lại. “Vậy thì chúng ta thử một cách không chỉ có ngứa nhé, có dám không?”
Lôi Vận Trình cười khẽ, có chút oán giận nói: “Anh bắt em đến nơi thâm sơn cùng cốc này, nếu em không dám, anh sẽ dừng tay à?”
“Muốn anh dừng tay?” Phong Ấn hạ thắt lưng, vật đàn ông cứng rắn của anh cọ cọ vào mông cô như ra hiệu. “Làm chuyện đó không cần đến tay đâu, Trình Trình.”
Lôi Vận Trình ngượng ngùng tức giận quát lên: “Phong Ấn, anh!”
Phong Ấn bật cười khẽ, anh cắn một cái lên bả vai mềm mại của cô, “Sao em lại mềm đến vậy? Cắn một cái đã đỏ lên, anh nên cắn ở đâu đây?”
Vừa nói anh vừa nhấm nháp từng tấc da thịt trên lưng cô, thỉnh thoảng là cắn, hoặc hôn, hoặc mút, đôi lúc đầu lưỡi mềm mại lướt qua da thịt cô. Tay anh cũng không hề rảnh rỗi, vòng đến trước ngực, vuốt ve hai đỉnh đồi mềm mại kia, tay còn lại thì càng không hề hiền lành nắm lấy thắt lưng cô, đầu ngón tay anh mơn trớn trên làn da mịn màng của cô. Ở phía dưới, cậu nhóc đang phối hợp từng chút một theo động tác nào đó trêu chọc cô.
Lôi Vận Trình không kiềm chế được mà thở gấp, cô không thể nào chịu nổi cái kiểu công kích bốn phương tám hướng của anh, giống như đang có hàng nghìn con sâu bò đầy người cô, ngoại trừ ngứa còn có thêm một loại cảm giác không thể diễn tả bằng lời dấy lên từ nơi sâu nhất của thân thể.
“Phong Ấn…”
“Hửm?” Môi và tay của Phong Ấn vẫn hoạt động không ngừng, trả lời cô qua loa.
“Hoặc là anh nhẹ chút, hoặc là làm… Trọng điểm, như vậy… Em thật sự rất khó chịu.” Cô cũng không biết bản thân làm sao nữa, thậm chí cô cũng không thể nói rõ bản thân đang muốn cái gì, cảm giác mâu thuẫn càng lúc tích lũy càng nhiều, như chiếm lấy tất cả cảm quan của cô.
Tay Phong Ấn lần đến giữa hai chân cô, ở nơi đang khép kín căng chặt kia, anh mạnh mẽ mở ra, ngón tay vuốt ve ở lối vào, rồi chậm rãi tiến vào, sau đó lại duỗi ra, anh cảm nhận được cơ thể cô đang dần trở nên căng chặt theo động tác của anh. Cứ lặp đi lặp lại như thế, mật hoa từ động theo ngón tay chảy ra.
“Em thật đúng là quả cam non đầy mật nước.” Môi Phong Ấn phủ lên lỗ tai cô một lần nữa, đầu lưỡi anh lượn vòng nơi đó, hơi thở nóng hổi, cố gắng nhấn mạnh cụm từ “đầy mật nước”. khiến mặt cô đỏ bừng.
“Trước kia sao em lại không biết anh tà ác như thế nhỉ? Lôi Vận Trình mềm nhũn nằm sấp để mặc anh trêu đùa, cô thật sự hận vì sao bây giờ không phải là ban đêm.
Phong Ấn cười, “Trước kia em vẫn là em gái của anh mà, sao anh có thể nói với em những lời này? Làm chuyện như thế này?” Bỗng nhiên anh lại thêm vào một ngón tay, chen chúc vào không gian chặt chẽ của cô.
Lôi Vận Trình bị sự xâm nhập bất chợt kia làm sợ hãi, cô hít vào thật sâu, thanh âm kia lọt vào tai Phong Ấn khiến anh mất hồn đến mức gần như không kiềm chế được nữa. “Trước kia anh cũng không biết em thở dốc lại có thể quyến rũ người khác như thế em gái à.”
“Đừng… Đừng nói nữa…”
Vật nóng hừng hực của anh đang cọ xát tại cửa động của cô, lúc nhẹ lúc mạnh, thậm chí cô có thể cảm nhận được đỉnh đầu của vật kia đã dính mật hoa của bản thân, nghĩ đến hình ảnh đó lại khiến cô miệng nóng lưỡi khô, trái tim dường như muốn bật nhảy ra khỏi cổ họng. Động tác ra vào từ tay Phong Ấn đang không ngừng tăng tốc, cảm nhận được nơi nào đó của cô đang run rẩy khác thường, vật đàn ông của anh đã căng cứng đến phát đau.
“Dùng ngón tay đủ không? Chúng ta đổi cái khác vào nhé, được không?”
Cả người Lôi Vận Trình đã căng chặt, dường như có thứ ánh sáng trắng dang ngưng tụ trước mắt cô, cô nói không nên lời, vô thức gật đầu, bàn tay nhỏ bé túm bừa, sau đó bắt lấy mái tóc ngắn của anh, hô hấp dồn dập khiến bàn tay đang túm lấy ngực cô càng dùng sức mạnh hơn.
Phong Ấn biết cô sẽ nhanh chóng lên đỉnh, anh dùng đầu gối tách hai chân của cô ra, môi nhẹ nhàng ngậm lấy tai cô, ngón tay lại dùng sức ra vào. Lôi Vận Trình hoàn toàn không ý thức được bản thân đã bị anh dẫn dắt thành tư thế mở rộng người, tất cả sự chú ý của cô đều đặt trên hai ngón tay tà ác của anh.
“Này ưm… A…” Cô khẽ ngâm nga, thân thể bắt đầu run lên.
Phong Ấn hôn lên gương mặt nghiêng ý loạn tình mê của cô, anh chịu đựng đến mức mồ hôi chảy ra nườm nượp, anh gấp gáp xé gói áo mưa tự mặc cho bản thân. “Trình Trình, em phải chuẩn bị tâm lí, một lần sẽ không thể thỏa mãn được anh.”
Làm sao Lôi Vận Trình còn có thể nghe rõ anh nói gì, tất cả ý thức của cô đều bị ngón tay trêu chọc của anh chiếm hữu, có chuyện gì đó sắp xảy ra, tuy rằng cô không biết bản thân đang chờ đợi điều gì.
Phong Ấn thì biết, ngay tại thời điểm cô sắp lên đỉnh, anh rút ngón tay ra, quét mật hoa dính trên tay anh lên đỉnh đầu vật đàn ông nóng như lửa của anh, vào giây phút cô bất mãn giãy dụa, anh đặt nó trước cửa động của cô, chậm rãi thăm dò.
“Phong Ấn… Phong Ấn… Em…” Lôi Vận Trình khó chịu vặn vẹo cơ thể, cảm nhận được cô đang càng lúc càng gần anh.
Phong Ấn nắm lấy bờ eo nhỏ của cô, tay đặt lên cằm cô xoay lại. “Trình Trình, nói muốn anh.”
“Muốn… Muốn anh…” Lôi Vận Trình híp mắt, nói từng chữ, Phong Ấn chậm rãi tiến vào cơ thể cô, nơi đó của cô thít chặt đến mức khiến anh cắn răng, đỉnh đầu to lớn xâm nhập vào nơi kín đáo nhất của cô, bỗng chốc đã khiến cô đạt được khoái cảm cực hạn. Anh nhìn chăm chú vào hàng mày đang cau lại của cô, khóe mắt ướt đẫm, giống như con cá đang mở môi, anh chưa bao giờ thấy được vẻ mặt xinh đẹp của cô như thế, giây phút đó khiến anh bừng tỉnh. Từ yết hầu cô phát ra tiếng rên rỉ quyến rũ lòng người đến hồn xiêu phách lạc, sự ấm áp ào ạt đang bao bọc đỉnh đầu vật đàn ông của anh, cuối cùng Phong Ấn cũng không thể nhẫn nại được nữa, anh cúi đầu hôn môi cô, đồng thời thân dưới anh bất chấp tất cả, mạnh mẽ xông vào thế giới của cô.
Không hề báo trước, anh cứ tiến vào ngay thời điểm cô yếu ớt nhất, giục giã cô đạt đến cực hạn lần thứ hai, thậm chí còn mãnh liệt hơn cả cảm giác vừa rồi. Khoái cảm không thể nói thành lời xen lẫn với đau đớn nhè nhẹ dội vào người cô, đầu cô nóng lên, suýt chút nữa là ngất đi.
Như có thứ gì đó nổ tung trong não Phong Ấn, anh không kiềm chế được nữa mà chôn sâu trong thân thể cô. Sự khít khao bao vây anh và cảm giác đột phá trong nháy mắt kia đã nói lên tất cả, cũng trút bỏ câu đố mà bấy lâu nay anh suy đoán trong lòng. Anh hôn cô cuồng nhiệt, nuốt trọn những âm thanh đau đớn phát ra từ môi cô, bàn tay dài vuốt ve trên người cô, khiến cô cảm thấy bản thân đang hưng phấn kích động còn có cảm tình cảm phức tạp.
“Trình Trình, đau không em?”
Lôi Vận Trình nắm lấy đệm dựa bên cạnh, bấu mạnh, ánh mắt mê ly. “Đau… Nhưng lại không đau.”
Phong Ấn không nhịn được cong môi cười, nắm chặt lấy thắt lưng cô, lui khỏi người cô, chỉ còn lại đỉnh đầu. “Anh ra ngoài nhé?”
Không có sự chiếm hữu của anh, cảm giác trống rỗng thôn tính cô ngay lập tức.
“Đừng đi…” Cô vô thức nhấc mông, để bản thân mình vây lấy anh nhiều hơn.
Phong Ấn ghé sát vào tai cô, cắn nhẹ làn da mềm mại của cô. “Có biết vì sao không? Trình Trình, Lục Tự không hề chạm vào em, tối hôm đó em và cậu ấy không làm gì cả.”
Ý thức của Lôi Vận Trình trở về, cô chớp mắt như không dám tin. Phong Ấn hôn đến cổ cô, anh lại mút mạnh cô cái, hạ thắt lưng đâm vào cơ thể cô, khiến cô khó chịu rên rỉ một tiếng. “Tin anh, anh có thể cảm nhận được.”
Anh chậm rãi rút khỏi, lại mạnh mẽ tiến vào, mang theo sự hưng phấn không thể nào kiếm chế. “Em phải nhớ thật kỹ cảm giác này, nhớ thật kỹ cảm giác anh ở trong thân thể em, trái tim của em, thân thể của em, tất cả của em đều đã bị anh phong ấn, Trình Trình…”
Cô nức nở, giống như con mèo nhỏ non nớt, mà Phong Ấn cũng không hề kìm nén sau khi cô thích ứng nữa, anh bắt đầu động tác mãnh liệt đâm mạnh vào giữa hai đùi cô, rất sâu, anh cứ lặp đi lặp lại, giống như muốn chạm vào nơi sâu thẳm tâm hồn cô, nhìn xem nơi đó có thật sự từ đầu đến cuối chỉ có một mình anh tồn tại hay không.
“Đừng kìm nén, ở đây không có người khác, em kêu lớn chỉ có mình anh nghe thôi.” Phong Ấn nắm chặt thắt lưng cô hơi nâng lên, để cô càng thêm cảm nhận được sự xâm nhập dục vọng của bản thân.
“Em… Em muốn nhìn anh…” Lôi Vận Trình xoay người giơ tay sờ anh. Phong Ấn rút khỏi người cô, sau đó anh lật người cô lại, kéo một chân cô lên cao khoát lên lưng ghế dựa, cảm xúc dâng trào anh không hề do dự đâm vào người cô, sau đó bắt đầu điên cuồng luật động.
Lôi Vận Trình kéo cổ anh xuống, cô nhấc người chủ động hôn lấy hôn để lên mặt anh, tiếng khóc nức nở của cô bị anh gặm cắn thành những âm thanh khẽ khàng đứt quãng. “Phong Ấn, không cần phải gạt em…”
“Không, anh không lừa em, em không biết nơi đó của em căng chặt đến thế nào đâu, khít khao đến mức khiến anh không thể khống chế được.” Phong Ấn thở gấp, anh vừa luật động điên cuồng vừa vô cùng dịu dàng hôn lên những giọt nước mắt của cô. “Không phải anh đã nói cho dù chuyện đó có xảy ra với em hay không anh cũng không quan tâm sao? Ngoan nào, đừng khóc.”
“Em… Em để ý… Em muốn trao tặng bản thân mình… Vẹn nguyên cho anh.” Nước mắt cô tuôn rơi càng lúc càng nhiều, làm thế nào cũng không kìm nén được nữa.
Phong Ấn vùi đầu vào gáy cô, hít vào thật sâu, mùi vị mồ hôi thuần khiết và hương thơm từ cơ thể cô như thẩm thấu vào tim phổi anh, chúng giống như độc dược nhưng cũng giống thuốc giải độc. Cô là một cô gái thông minh, còn trong thế giới tình cảm, cô là một cô gái dũng cảm vĩnh viễn không hiểu ý nghĩa của từ lùi bước.
“Cô bé ngốc, anh bị em nuông chiều thành hư luôn rồi này.” Phong Ấn cúi đầu nỉ non, “Nói yêu anh một lần nữa.”
“Em yêu anh…”
Lôi Vận Trình ôm anh, cô không hề do dự một khắc nào mà lập tức thốt ra, giống như yêu anh đã trở thành một loại bản năng.
Con ngươi đen láy trong mắt Phong Ấn như sâu không thấy đáy, cuồn cuộn như không thể nói lên cảm xúc, anh nâng mông cô lên, thúc sâu vào nơi mềm mại tư mật nhất trong cơ thể cô.
“Anh thật sự… Thật sự là bị em làm phát điên rồi, anh đã nói rất nhiều lần để em hiểu rõ trái tim anh, nhưng mà từ đây về sau anh cũng sẽ không cho cơ hội nữa, em phải yêu anh và hứa sẽ không rời bỏ anh, không được phản bội, có nghe thấy không? Không được… Phản bội…”
Anh càng lúc càng dùng sức ra vào điên cuồng mãnh liệt, giống như một cỗ máy không biết mệt mỏi, lại giống như một con dã thú muốn gặm nuốt cô. Nhưng mà trong lúc hoan ái khiến cô hoàn toàn không thể kháng cự này, không hiểu tại sao cô lại cảm nhận được từ sâu trong nội tâm anh tản mát ra một sự sợ hãi nào đó.
Anh lại sợ hãi? Anh có sợ hãi?
Động tác của anh rất mạnh mẽ, thậm chí càng lúc càng thô bạo, khiến cho cô đau, nhưng lại không muốn dừng lại. Cô không theo kịp tiết tấu của anh, chuyện này đối với cô hoàn toàn lạ lẫm, cô chỉ có thể để anh tùy ý dẫn dắt bản thân.
“Em không cần gì cả… Em chỉ muốn anh hiểu rõ một chuyện… Đó chình là tình cảm của em đối với anh, sẽ không có một người nào, khiến em chờ được mười năm.” Lôi Vận Trình trèo lên người anh, một câu nói giống như lời hứa hẹn kèm theo tiếng rên rỉ phát ra từ miệng cô, trên cổ cô đã đầy vết tích gặm cắn của anh.
“Trình Trình… Trình Trình…” Trong lòng Phong Ấn dâng lên một sự đau đớn, anh không biết vì sao lại có một cô gái mong muốn trao tất cả cho anh đến như vậy, những điều mà cô có thể làm vì yêu anh cô vẫn cảm thấy chưa đủ. Phong Ấn nghẹn ngào, giây phút này, ngoại trừ nhớ kỹ tên của cô, cho cô khoái cảm bất tận không ngừng, dường như anh không nghĩ ra cách nào khác để đáp trả cô, đầu óc nhạy bén của anh vậy mà lại gặp phải trở ngại.
Đặt một chân còn lại của cô lên khuỷu tay, mở rộng thận thể cô đến cực hạn, để không còn bất kì trở ngại nào cản trở bản thân anh tùy ý xông vào cơ thể cô, lên lên xuống xuống muốn cô không ngừng nghỉ. Xúc cảm mềm mại thơm tho bao vây phía dưới anh cũng non nớt như da thịt cô, xen lẫn thêm tiếng thở dốc đè nén đã châm ngòi lửa dục vọng mà Phong Ấn kiềm chế nhiều năm nay.
Anh đâm sâu vào cơ thể cô, cô ngửa cao yết hầu, anh chậm rãi rút khỏi, ngắm nhìn mật nước tuôn ra từ nơi nơi tư mật mà anh vừa thoát ra. Nơi đó của cô quá nhỏ, không có sự chiếm giữ của anh đã khép lại ngay lập tức, sự cực kì tương phản với kích thước của anh rõ ràng càng thêm kích thích cảm quan của con người.
“Mở mắt ra đi em.” Anh nhẹ nhàng chạm vào mặt cô, dụ hoặc cô. Chờ cho đến khi cô nhấc mí mắt, nhìn anh bằng ánh mắt ướt đẫm thì anh bỗng nhiên anh lại mạnh mẽ tiến vào.
“Ưm…” Lôi Vận Trình ngâm nga khe khẽ.
“Nhìn anh.”
Phong Ấn vuốt ve gương mặt và bờ môi cô, từ sâu trong đáy mắt anh đã nhuốm màu sắc dục vọng. Anh rút khỏi người cô, chậm chạp nhưng lại mạnh mẽ, kiên định lại mãnh liệt tiến vào. Mỗi một lần anh xâm chiếm cô bất giác cắn vai anh. Từ chậm đến nhanh, từ nhanh đến chậm. Cô giống như một con thuyền nhỏ, còn anh lại là sóng to mãnh liệt, cứ khiến cô quay cuồng, cuốn cô chìm nổi trong thế giới của bản thân. Hai người cứ như thế, triền miên trong sự thích thú điên cuồng.
Cô giơ tay vuốt ve bờ ngực rắn chắc của anh, cuối cùng tay cô dừng lại ở vị trí trái tim anh, nhìn thật sâu vào mắt anh, nếu cô không lầm, trong ánh mắt đó luôn có một vài thứ khiến cô không dám chạm đến.
Cô mấp máy môi, muốn nói lại thôi.
“Muốn nói gì?” Sao Phong Ấn có thể không hiểu cô, anh ôm thân mình cô, một tay bế cô lên ngồi ngang thắt lưng anh, tay vuốt ve nhẹ ở nơi hai người kết hợp làm một làm thân thể cô run lên. “Sao?”
“Phong Ấn.” Hai tay Lôi Vận Trình vòng qua cổ anh, “Em muốn… Hỏi anh một câu.”
“Ừm, hỏi đi.” Phong Ấn nâng thắt lưng cô, để nhấc cao ngực cô lên, hai đỉnh đồi màu hồng phấn lay động trước mắt, khiến anh không nhịn được hé môi ngậm lấy.
Lôi Vận Trình cắn môi ngăn cản bản thân phát ra tiếng rên rỉ, sự ngứa ngáy ở ngực kèm theo khoái cảm trong cơ thể gào thét chiếm giữ ý thức của cô.
“Anh… Anh…”
“Anh làm sao?” Cô ấp a ấp úng rất lâu mới nói hết một câu, Phong Ấn không thể không ngẩng đầu.
“Ngoại trừ thích và cảm động, anh… Anh có một chút nào… Yêu em không?” Vừa nói hết câu, không chờ anh trả lời, Lôi Vận Trình đã vội vàng vươn bàn tay nhỏ bé lên che môi anh, dáng vẻ như sắp khóc. “Anh có thể không trả lời, cứ xem như em chưa hỏi đi.”
Phong Ấn hơi cau mày, anh thè lưỡi liếm lòng bàn tay cô, sau đó lại kéo ra rồi hôn lên đó, con ngươi đen như mực của anh không hề rời khỏi ánh mắt đang chứa đựng sự sợ sệt của cô. Quả nhiên là Lôi Vận Trình không dám đối diện với anh, cô bối rối quay đầu dựa vào vai anh.
“Thật sự không cần trả lời em…” Thanh âm của cô nỉ non khe khẽ như tiếng muỗi kêu, có lẽ cô đã quá nôn nóng, đã qua mười năm, ít nhất anh cũng đã thích cô, chỉ cần có thời gian thì sao phải sợ anh không yêu cô?
Phong Ấn hít vào thật sâu, ôm thân thể mảnh mai của cô vào lòng, anh lại dùng sức áp cô sát hơn vào dục vọng của mình, để bản thân mình tiến sâu vào người cô hơn.
“Nếu anh nói không có thì sao?”
“Em không vội, em tin vào bản thân mình, ít nhất chúng ta đã có chiều hướng phát triển tốt.”
Anh cúi đầu thở hắt ra, vòng tay ôm cô càng thắt chặt hơn. “Anh sống đã hai mươi chín năm, em là người phụ nữ đầu tiên khiến trái tim anh không biết nên yêu thương như thế nào mới đủ?”
Anh cảm nhận được trên vai có một dòng nước ấm nóng chảy xuôi, nhắm mắt lại, anh bắt đầu buông lỏng chạy nước rút. Vật cứng rắn của anh trong cơ thể cô mang đến sự mẫn cảm, khiến cho người khác không thể không thừa nhận khoái cảm đang ùn ùn kéo đến, thân thể cô muốn chạy trốn, nhưng trái tim lại càng muốn anh đến gần hơn nữa.
Anh chôn sâu thân thể cô, giống như muốn để cả bản thân chen vào cơ thể cô, nhìn cô vì mình ý loạn tình mê, vì mình nỉ non, gọi tên của anh, dùng tất cả nói cho anh biết, yêu anh như vậy, thế giới này chỉ có một mình Lôi Vận Trình.
Không thể thay thế được cũng không thể trùng lặp được.
Trong thời khắc phóng thích, Phong Ấn thậm chí có loại cảm giác hối hận vì đã mang áo mưa, nếu không, nói không chừng trong thân thể cô sẽ mang một sinh mệnh nhỏ bé của anh.
Một đứa con trai hoặc con gái, đứa bé sẽ chứng minh anh đã để cô vào trong trái tim khép kín chưa từng mở ra sau khi chia tay Hạ Viêm Lương.
Lôi Vận Trình mềm nhũn dựa vào người anh, cô hé môi vì sự va chạm kịch liệt. Phong Ấn lấy áo sơ mi khoác lên người cô, tay đặt lên thắt lưng cô, ngửa đầu nhìn bầu trời không một gợn mây.
“Em còn trẻ tuổi như vậy, nhưng đã cho anh mười năm quý giá nhất, từ đầu đến cuối anh chỉ có một suy nghĩ, đó là dùng gấp mấy lần mười năm sau này để làm trao đổi với em.”
Anh cảm nhận được rõ ràng cơ thể của cô gái trong lòng cứng ngắc, anh áp đầu cô vào trước ngực mình, ngón tay xuyên qua máy tóc ngắn của cô tiếp tục thỏ thẻ với cô.
“Vốn dĩ anh định đến lúc em hai mươi lăm tuổi mới quyết định tất cả, hóa ra tình cảm của con người cũng giống như phi hành, tràn đầy biến số mà con người không biết trước được.” Anh dừng lại một chút, hôn nhẹ lên mái tóc cô, nụ hôn chứa đầy sự quý trọng và cẩn thận.
“Em đã chịu quá nhiều nỗi khổ, giây phút anh quyết định yêu em, tất cả những nổi đau em đã chịu đều trở thành nổi đau gấp bội trong lòng anh…”
Bỗng nhiên Lôi Vận Trình che miệng, nước mắt tuôn ra ào ạt. Cô khóc không thành tiếng, Phong Ấn như trút được gánh nặng giương môi cười, anh với tay lấy khăn giấy lau mặt cho cô, nâng gương mặt nhỏ nhắn của cô lên hôn rồi lại hôn lên đó. “Em còn sức lực để khóc? Có phải đã nói lên sự cố gắng của anh vẫn chưa đủ?”
Lôi Vận Trình ôm cổ anh không buông, giở trò nài nỉ anh. “Anh lặp lại lần nữa đi, xin anh đấy, lặp lại lần nữa đi mà.”
Phong Ấn túm cằm cô, lau đi những giọt nước mắt trên mặt cô, ghé vào tai cô thì thào khe khẽ.
Một câu yêu em, một lần làm sao đủ?
…
Trong quang cảnh đồi cây Phong bao phủ khắp núi rừng, trên xe có hai bóng người lộn xộn, khó khăn chia lìa. Phong Ấn cắn đi cắn lại gói bao cao su thứ hai, hôn lên gương mặt cô. “Tiếp đón anh cho tốt lần nữa, tối hôm nay có thể không về.”
Gương mặt Lôi Vận Trình đỏ hồng như hoa anh đào. “Không về chẳng lẽ ngủ ở trong xe?”
Phong Ấn mở rộng thân thể cô, từng chút từng chút một tiến sâu vào khu vườn bí mật khiến người ta điên cuồng của cô, anh thỏa mãn thở hắt ra. “Ở trong xe cả đêm anh sợ em để lại di chứng, cô bé ngốc, trong nội thành anh có nhà…”
“Vậy tại sao không trực tiếp đến đó…”
“Bởi vì…” Phong Ấn xấu xa xông mạnh vào người cô. “Anh không chiến đấu giỡn chơi, anh muốn trải nghiệm đặc biệt hơn một chút.”
“Xấu xa —- Á!”
Câu nói tiếp theo của cô bị anh nuốt vào miệng, anh còn có việc xấu xa hơn cần phải làm, không thể lãng phí thời gian vào chuyện cãi nhau.