Mùa Xuân Và Ánh Trăng

Chương 26




Editor: Aissss

Beta: Dâu

_____________

Sau hai đợt thi thử, Lâm Ỷ tụt xuống mấy hạng nhưng vẫn đứng trong top 20 toàn khối.

Cô nhận thấy thành tích của Chu Việt càng ngày càng ổn định, cho dù là thi thử hay thi tháng, không phải hạng nhất toàn khối thì cũng là hạng hai.

Nhà trường đang tăng cường giám sát việc học của học sinh năm cuối, hầu hết mọi người đều chọn ở lại ký túc xá để tiết kiệm thời gian, thay vào đó giải thêm một, hai bộ đề. Tiết tự học tối cũng không còn mấy người muốn nói chuyện phiếm, người nào người nấy đều cặm cụi viết rồi lại viết. Lâm Ỷ và Chu Việt nghe theo để nghị của giáo viên chuyển về ký túc xá, cuối tuần cũng không về nhà, vì vậy thời gian hai người gặp mặt trong khoảng thời gian này chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Đôi lúc chạm mặt Chu Việt trong nhà ăn, cả hai đều thản nhiên gật đầu chào hỏi.

Tuy nhiên cũng có một hai hôm, sau tiết tự học tối, Chu Việt tìm Lâm Ỷ đi dạo một vòng vườn cây sau trường để nói chuyện linh tinh giải khuây, sau đó lại tự giác đưa cô về kí túc xá nữ.

Thời gian cứ thế trôi qua, một trăm ngày trước kỳ thi đại học, nhà trường tổ chức lễ tuyên thệ, Chu Việt đại diện khối mười hai lên sân khấu đọc một bài diễn thuyết. Những ngày tháng lạnh lẽo nhất của mùa đông đã qua đi, cùng với nhiệt huyết sục sôi của các bạn học sinh đang đối diện với kỳ thi đánh dấu đời người, nhiệt độ toàn thành phố cũng ngày một tăng lên. Chu Việt mặc đồng phục chỉn chu bước lên sân khấu, tựa như một vì sao lóe sáng chói mắt.

Áo sơ mi trắng cùng quân tây đen dài đến mắt cá chân, bên ngoài khoác một chiếc blazer đồng phục màu đen. Chu Việt vừa toát ra phong thái trong trẻo, hăng hái của tuổi trẻ, vừa mang theo hơi thở nhã nhặn của tầng lớp tinh anh trong xã hội.

Bài phát biểu kéo dài gần một tiếng đồng hồ, mới được nửa bài, học sinh nào cũng rất cảm động. Bọn họ đều phải trải qua những ngày tháng miệt mài sách vở để được đặt chân vào ngôi trường xuất sắc nhất thành phố, giờ phút này lại ra sức nỗ lực để có thể bước vào cổng trường đại học mà mình mơ ước. Ai ai cũng cố gắng hết sức để gặt hái được kết quả tốt nhất.

Học tập không phải là con đường duy nhất, nhưng lại là con đường giúp ta mở ra nhiều cơ hội trong tương lai. Ai cũng phải có trách nhiệm với tương lai của chính mình, quan trọng nhất là không bao giờ để bản thân phải hối hận, vì hối hận chỉ là thứ vô dụng.

Lâm Ỷ nhìn bóng dáng thiếu niên đứng trên sân khấu, cô cảm thấy những người xung quanh đều là thủy triều, cuồn cuộn cảm xúc vì ánh trăng là cậu.

Hiệu trưởng lau nhẹ khóe mắt, vừa cười vừa lẩm bẩm Chu Việt đúng là học sinh ưu tú nhất mà ông ấy từng dạy dỗ.

Kết thúc bài diễn văn, Chu Việt cúi đầu thật sâu trước các thầy cô giáo, cảm ơn sự đồng hành của họ, cảm ơn các thầy cô đã luôn đặt niềm tin vào cậu, ngoài ra còn cảm ơn tất cả mọi người đã lắng nghe những lời cậu vừa nói.

Chu Việt đi thẳng về vị trí của lớp A11, Đổng Hạo Thâm ngồi sau đang cúi đầu che đi đuôi mắt ửng hồng.

“Chu Việt, bản thảo hay quá, nhìn đi, cậu làm mình cảm động muốn rớt nước mắt luôn nè.”

Chu Việt nhìn cậu với ánh mắt ghét bỏ, ném bản thảo trong tay lại đằng sau: “Thích thì lấy về mà học thuộc.”

******

Mấy hôm trước, có một đôi chim cu lớp mười hai bị thầy giám thị hốt được. Chính vì thế, giáo viên chủ nhiệm đã chủ động thám thính xem Chu Việt có đang yêu ai không.

Dù sao ngày nào cũng có kha khá bạn nữ lượn lờ qua cửa lớp A11 chỉ để nhìn thấy cậu. Không phải đi lướt qua cửa sổ tia mắt vào, thì là đùa giỡn trước cửa chính của lớp nhằm gây chú ý với người bên trong. Thấy vậy, chủ nhiệm lớp lập tức đau đầu, vừa sợ ảnh hưởng đến việc học của cậu, vừa sợ các học sinh khác trong lớp mất tập trung.

“Chu Việt, hôm trước có bạn nói nhìn thấy em đứng dưới kí túc xá nữ vào buổi tối… Có phải em đang yêu ai không… Còn mấy bạn nữ trước cửa lớp, em đừng để ý… Sắp thi rồi….” Nói tới nói lui vẫn là những câu này.

Mãi đến lúc cậu không chịu đựng được nữa, khẳng định mình không yêu ai thì hai tai mới được bình yên.

Chủ nhiệm lớp yên tâm, các học sinh nữ trong trường cũng vui vẻ hí hửng.

Người duy nhất không vui chỉ có thể là Kim Lộ Lộ.

Kim Lộ Lộ cau mày mắng: “Không ngờ Chu Việt lại tồi đến vậy.”

Lâm Ỷ bất lực nhìn cô ấy: “Sao lại nói thế?”

Kim Lộ Lộ hạ giọng, ra vẻ thần bí: “Cậu ấy nói với giáo viên là cậu ấy không yêu ai, vậy cậu là cái gì!”

Lần trước, cô ấy quấn lấy Lâm Ỷ hỏi mãi mới moi được ít tin tức. Ngay lúc này, trong đầu đã hiện lên một kịch bản máu chó ngập trời hoàn chỉnh, Kim Lộ Lộ tự cho rằng kịch bản nhỏ trong đầu chỉ khác sự thật một ít mà thôi.

Lâm Ỷ tò mò hỏi tiếp: “Không phải mình đã nói với cậu rồi à, bọn mình có ở bên nhau đâu?”

Kim Lộ Lộ vẫn không phục: “Chỉnh lại quần áo cho cậu, cùng cậu ra ngoài ăn cơm, chắc chắn cậu ấy thích cậu! Rõ ràng bát tự các cậu cũng đã xem xong, bây giờ lại chối đây đẩy, người sai là cậu ấy chứ còn ai vào đây! Những người đẩy thuyền hai cậu đang khóc như mưa trên diễn đàn trường kia kìa.”

Khóe miệng Lâm Ỷ co giật: “Lộ Lộ, xin cậu ít dạo diễn đàn lại, sắp thi tốt nghiệp rồi đó. Mà đây cũng là trường học, có phải giới giải trí đâu, thuyền đâu mà đẩy cơ chứ.”

Lâm Ỷ thầm mắng rốt cuộc đây là trào lưu quái quỷ gì thế? Cái gì mà thuyền với bè? Nghe mà đầu muốn xoắn theo luôn.

Diễn đàn trường bàn tán sôi nổi, hơn nửa là do mấy đứa nhóc cấp 2 rảnh rỗi vào góp vui, đương nhiên còn có mấy người đam mê bát quái như Kim Lộ Lộ, người bình thường làm gì có thời gian đi hóng chuyện của người khác chứ.

“Mình cứ thắc mắc không hiểu tại sao Chu Việt luôn quan tâm đến cậu! Các cậu ở trường cũng chả nói được mấy câu, nhưng hai người các cậu nói qua điện thoại, đó chính là yêu qua mạng!” Kim Lộ Lộ hăng say phản bác, “… Được, được, mình nói sai rồi, các cậu đâu có yêu nhau, không có đâu… Lâm Ỷ, nếu cậu muốn cưa được Chu Việt thì cố thêm chút nữa nha.”

Lâm Ỷ bó tay, cảm thấy phiên bản trong đầu Kim Lộ Lộ không được bình thường cho lắm. Cô suy nghĩ một lúc, quyết định thuận theo cô ấy vậy, cô ấy nói gì thì đúng là như thế, dù sao cô cũng không rõ mối quan hệ hiện tại giữa bản thân và Chu Việt.

Lâm Ỷ: “Cậu đừng nghĩ linh tinh nữa … cái này nói ra rất phức tạp, sau này có cơ hội, mình sẽ nói rõ cho cậu biết.”

Kim Lộ Lộ bĩu môi: “Được thôi, lần sau chỉ mình, mình cũng muốn mang một anh đẹp trai về nhà.”

Cô ấy tin chắc là do Lâm Ỷ chủ động trước, yên lặng quan tâm khiến Chu Việt cảm động.

“Mang gì đẹp trai cơ?”

Hai người giật nảy cả lên, tay Lâm Ỷ đang đỡ bình giữ nhiệt bị nước nóng chảy qua, làm cô nóng đến mức phải hít một hơi thật sâu.

Lưu Tuệ Tuệ vội vàng nói: “Xin lỗi, mình không cố ý.”

Kim Lộ Lộ: “Không sao, là do bọn mình không để ý có người đi tới. Sao cậu lại tới đây rót nước?”

“Trên lầu nhiều người quá, tay Lâm Ỷ không sao chứ, không sao thì tốt. Đúng rồi, các cậu muốn theo đuổi người nào à? Mình nghe được cái gì mà anh đẹp trai? Trường mình có trai đẹp mới hả? Khóa dưới có mấy cậu nhóc khá ổn, năm bọn mình thì có Chu Việt.”

Vóc người Lưu Tuệ Tuệ tuy nhỏ bé nhưng năng lượng trong người lúc nào cũng sôi sùng sục chỉ chực thời điểm phun trào. Cô ấy vừa mở miệng đã bắn như súng liên thanh.

“Bọn mình nói đùa thôi.” Kim Lộ Lộ tranh thủ pha trò.

Lưu Tuệ Tuệ đương nhiên không tin: “Không phải cậu cũng thích Chu Việt đó chứ?”

Kim Lộ Lộ cuống cuồng giải thích: “Đương nhiên không phải! Nhưng mà cậu dùng từ “cũng” rất hay đó.”

“Hả, không phải, không phải, mình cũng không thích, á …”

Kim Lộ Lộ lặng lẽ nháy mắt với Lâm Ỷ: “Trần Tư Duệ đúng chứ? Bọn mình đều nhìn ra được.”

Lâm Ỷ đứng bên cạnh, trời hôm nay nhiều mây thật.

Thấy mọi người đều đã nhận ra, Lưu Tuệ Tuệ thở dài một hơi: “Vậy mình có thể an tâm tám chuyện với mấy cậu được rồi. Trời ạ, Chu Việt khó tán phết. Câu kia nói như nào ấy nhỉ, “lửa rơm lâu ngày cũng bén”, Trần Tư Duệ xinh đẹp xuất sắc, ngày nào cũng lẽo đẽo theo Chu Việt mà cậu ấy không xiêu lòng tí nào.”

Kim Lộ Lộ liếc nhìn mấy lạng thịt thừa trên người Lâm Ỷ, chậm rì rì lên tiếng: “Chắc gu của học sinh xuất sắc tương đối đặc biệt.”

Lâm – tương đối đặc biệt – Ỷ: “…”

Lưu Tuệ Tuệ: “Nhưng đừng nói là thích nam nhá… Lâm Ỷ, không phải cậu với Chu Việt khá thân nhau à, cậu có tin tức nội bộ gì không? Nếu cậu ấy như thế thật, ừm, chuyện theo đuổi, bọn mình nên khuyên Trần Tư Duệ từ bỏ ngay.”

Không thể tách cô ấy nghĩ vậy được. Chu Việt và Đổng Hạo Thâm tương đối thân nhau, nhưng lại luôn giữ khoảng cách nhất định với các bạn nữ. Lâm Ỷ được mọi người công nhận là bạn lớp cũ, hơn nữa còn từng khẳng định mình không phải là bạn gái Chu Việt. Do đó chuyện giữa Lâm Ỷ và Chu Việt không thể là BG được đúc kết dựa trên sự thật, có lẽ cũng vì đó nên các đồng chí nữ có tư duy BL mới phát tán tin tức kia.

Nhân danh là người đã từng có suy nghĩ giống Lưu Tuệ Tuệ, Lâm Ỷ dừng lại tỉ mỉ nghĩ ngợi, sau đó lắc đầu khẳng định: “Cậu ấy thích nữ.”

“Hả, vậy mình yên tâm rồi, Trần Tư Duệ cần phải cố gắng hơn nữa, vẫn còn hi vọng, dù sao Chu Việt cũng không tiếp xúc với bất kì bạn nữ nào khác.” Lưu Tuệ Tuệ tự động bỏ qua Lâm Ỷ, giọng điệu vô cùng phiền muộn.

Kim Lộ Lộ không biết nói gì, càng không thể mạnh mồm khuyên nhủ: “Đừng cố gắng, Trần Tư Duệ không có cơ hội đâu, Chu Việt đang mập mờ với chị em tốt của mình.”

Nhưng Trần Tư Duệ xinh đẹp như vậy, nhỡ Chu Việt bị mê hoặc rồi bỏ rơi Lâm Ỷ bảo bối của cô thì sao?

Kim Lộ Lộ nghĩ thầm có khi chưa tốt nghiệp xong, đầu cô đã rụng hết tóc.

Sau khi quay về lớp, Kim Lộ Lộ nhắc nhở Lâm Ỷ: “Mình nói này, cậu đừng để bản thân béo lên, ăn ít thôi. Xung quanh Chu Việt toàn ong với bướm, cẩn thận cậu ấy chê cậu rồi bội tình bạc nghĩa đấy.”

Lâm Ỷ cầm bánh mì chặn cái miệng nhỏ lép xép nói mãi của cô ấy.

******

Quãng thời gian năm lớp 12 trôi qua rất nhanh, như thể hôm qua thời tiết vẫn còn mát mẻ như tháng tư, hôm nay đã chuyển sang lửa nóng hừng hực của tháng năm. Mô hình thi thử trong truyền thuyết đúng hạn lại tới, phòng thi của Lâm Ỷ lần này được xếp ở phòng học của A11. Cô vào nhà vệ sinh lần cuối rồi vội vàng chạy tới phòng thi.

Lâm Ỷ vô tình va phải một bạn ngay trước cửa lớp, hộp bút cô rơi xuống đất, bút lăn khắp nơi, cô nhẹ giọng nói xin lỗi, nhanh nhẹn nhặt bút. Cô có cảm giác tầm mắt cả phòng đang hướng về phía mình, mặt lập tức nóng đỏ cả lên.

Một bàn tay trắng nõn lướt qua khóe mắt, cầm lấy cục tẩy đưa lên trước mặt cô, Lâm Ỷ nhận lấy.

Cô ngây ra một lúc: “Cảm ơn.”

Chu Việt mặc kệ đám người sau lưng, cậu vén tóc ra sau tai cho cô: “Cẩn thận đấy.”

Lâm Ỷ: “Ừm.”

Cô theo sát cậu đi vào phòng học, liếc mắt thấy Trần Tư Duệ đang ngồi cạnh cửa sổ, Lâm Ỷ lễ phép gật đầu chào hỏi, vẻ mặt cô ấy đang cứng đờ nhưng miệng lại gượng cười với cô.

Trần Tư Duệ cảm thấy bản thân có lẽ đã nhìn lầm, bởi vì đó căn bản không phải những hành động Chu Việt sẽ làm, phòng học nhiều người như vậy, Chu Việt có cao to đến đâu, cũng không che được tầm mắt mọi người, trừ khi cậu không sợ người khác nhìn thấy.

Lâm Ỷ không hề biết Trần Tư Duệ đang nghĩ gì trong đầu, cô chỉ biết vừa nãy tâm trạng của Chu Việt có vẻ không ổn lắm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.