Mùa Xuân Trong Đôi Mắt Tôi

Chương 3




Edit: Chu

“Thân thể của em không có trở ngại gì, sau này lúc chơi bóng nhớ phải cẩn thận một chút.”

Bác sĩ y tế trong trường bình tĩnh nói.

“Cô bé đi cùng em lúc mới bước vào khẩn trương đến mức khiến tôi tưởng rằng có việc gì lớn xảy ra.”

Đường Dữu đứng bên cạnh sớm đã đỏ bừng mặt.

Cô hồi tưởng lại hành vi của mình vừa rồi một phen —

“Bác sĩ bác sĩ! Mau xem thử cho anh ấy đi ạ! Lúc nảy anh ấy vừa bị một quả bóng đập vào người.” Bùi Viễn vừa mới chơi hết trận liền bị Đường Dữu kéo đến phòng y tế.

Vị bác sĩ đang uống nước bị cô dọa sợ đến mức ho sặc sụa.

“Khụ, khụ.”

Phòng y tế của trường chỉ có một vị bác sĩ nam tầm bốn năm chục tuổi, diện mạo của ông đem đến cho người khác một cảm giác hoà ái, dễ gần.

Bác sĩ rất nhanh đã soạn xong những dụng cụ cần thiết, sau đó nói với cô: “Cô bé đừng vội. Bạn học này, em ngồi xuống đây, cởi áo cho tôi xem thử.”

Bùi Viễn ngoan ngoãn ngồi ở ghế trên, Đường Dữu đứng ở trước mặt nhìn anh, dường như không nghe thấy những lời vừa rồi của bác sĩ.

Lúc Bùi Viễn vén áo lên được một nửa, Đường Dữu bỗng hô to rồi che lại hai mắt của mình.

“A! Sao anh lại cởi quần áo?”

Bùi Viễn sau khi nghe thấy thì ngừng tay, khó hiểu mà nói: “Không phải bác sĩ kêu anh cởi áo sao? Hơn nữa lúc nhỏ chẳng phải em đã thấy qua hết rồi sao, bỏ tay xuống đi.”

Đường Dữu: “Lúc nãy em không nghe thấy. Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn.”

(Phi lễ chớ nhìn: không nhìn điều trái với lễ nghi)

Đường Dữu lặp đi lặp lại câu nói ấy hai lần.

Bùi Viễn đột nhiên giữ chặt tay cô, đem bàn tay vẫn đang che hai mắt kéo xuống.

Khoảnh khắc da thịt cả hai chạm vào nhau, Đường Dữu càng cảm thấy thẹn thùng.

“Anh cho em xem đó, còn chưa biết là ai chiếm tiện nghi của ai đâu.”

Đường Dữu nhìn Bùi Viễn đang ngồi trước mặt mình, trong lòng không khỏi tấm tắc khen lấy dáng người hoàn hảo của anh.

Dáng người của anh tốt đến mức khiến người ta tưởng rằng anh là người mẫu thời trang, trông chẳng khác gì là một cái giá treo đồ, cơ bụng và đường nhân ngư gợi cảm đã hấp dẫn Đường Dữu.

Cô rất nhanh đã thu lại suy nghĩ của anh.

Bùi Viễn sửa sang lại quần áo trên người, sau đó đứng lên nhìn lại Đường Dữu thì thấy cô nàng vẫn chẳng có một chút động tĩnh gì.

“Tiểu Dữu bị dáng người của anh trai làm cho ngây người rồi sao?”

Bùi Viễn cúi người xuống, nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Đường Dữu, gương mặt của hai người chỉ cách nhau khoảng chừng một centimet, như thể hai người họ có thể hôn nhau ngay lập tức, cũng có thể dễ dàng xô ngã đối phương.

“Không, không có.” Đường Dữu lui về sau một bước.

“Nếu muốn xem thì đợi về nhà đi nhé, ở trường học vẫn có chút không thích hợp.” Giọng điệu của Bùi Viễn tràn đầy mị lực.

“Trong đầu của anh toàn nghĩ những chuyện gì đâu không thế! Không có việc gì thì trở về lớp học đi, đã đến giờ vào tiết mới rồi đấy!” Đường Dữu mang theo một bụng tức giận đi ra ngoài, không thèm quay đầu lại.

Bùi Viễn thấy thế liền đi theo, lúc đi còn không quên cảm ơn bác sĩ.

“Em cảm ơn nhiều ạ.”

“Ừm, không có gì đâu.”

Vị bác sĩ nhìn bóng dáng rời đi của hai người.

“Ôi chao, tuổi trẻ thật tốt biết bao.”

*

“Tiểu Dữu ơi, đợi anh với”

Bùi Viễn đang đuổi theo phía sau nhẹ nhàng gọi Đường Dữu.

“Chẳng phải là anh vẫn ổn sao? Có thể tự mình quay về lớp học mà, em cần gì phải đợi anh.” Đường Dữu hiển nhiên vẫn còn giận dỗi.

“Sao em lại giận rồi?” Bùi Viễn thử hỏi, “Nếu như em lại nói ra những lời tức giận như vậy nữa, anh liền cảm thấy cả người có chút không được thoải mái.”

“Vì sao?”

“Bởi vì lửa giận của em đấy, chúng sẽ đốt cháy trong lòng anh, làm tim của anh trở nên đau nhói.”

“Nhảm nhí.”

“Cho nên tiểu Dữu của anh vẫn còn tức giận sao?”

“Không có! Với lại em không phải là của anh! Chú ý cách dùng từ!”

“Ừm, là của chúng ta.” Bùi Viễn cười nói, vẻ mặt của anh có chút cưng chiều.

*

Đi vài phút đã tới được lớp học của hai người.

Bùi Viễn chỉ vừa mới bước qua khỏi cửa, nữ sinh trong lớp cơ hồ là sôi trào hẳn lên.

Toàn bộ chen chúc với nhau.

Đường Dữu thấy thế vội vàng từ sau lưng anh chạy đi.

“Bùi Viễn, cậu không sao chứ?”

“Lưng của cậu đã ổn hơn chút nào chưa?”

“Bác sĩ đã nói gì vậy?”

Hết câu quan tâm này đến câu quan tâm khác, thật là chói tai.

Trình Chi nhìn thấy Đường Dữu trở về, lập tức buông cây bút trong tay.

“Quả bưởi, bác sĩ nói như thế nào? Ân nhân cứu mạng của cậu không có việc gì chứ?” Lời nói của Trình Chi không giống như quan tâm lắm, đang chọc ghẹo thì đúng hơn, “Nếu Bùi Viễn bị thương vậy thì cậu phải lấy thân báo đáp người ta rồi.”

“Chi Chi, cậu nói bậy cái gì đó, anh ấy thì có thể có việc gì chứ, cậu nhìn xem, sức sống vẫn đang bắn ra bốn phía kia kìa.” Đường Dữu ngồi vào chỗ của mình, đem chai nước khoáng cầm trong tay đặt lên trên bàn, nhìn những cô gái đang bu quanh Bùi Viễn ở cửa lớp, thời điểm cô nàng nói đến câu “Sức sống vẫn đang bắn ra bốn phía” còn không quên nhướng mày.

Bùi Viễn thật vất vả mới thoát ra khỏi nhóm nữ sinh vây quanh, đi về chỗ ngồi của mình.

Hai nam sinh ngồi phía trước Đường Dữu vẫn chưa quay lại cho nên Bùi Viễn đến đứng trước bàn Đường Dữu, không e dè mà cầm lấy chai nước khoáng của cô trực tiếp uống một ngụm rồi một ngụm sau đó trở về chỗ ngồi.

“Bùi Viễn! Anh dám uống nước của em!” Đường Dữu thấy anh cầm lấy chai nước của mình, cô vừa mới vừa ngồi xuống lúc này lại đứng lên.

“Làm sao? Đợi lát nữa tan học anh mua lại cho em một chai mới không được sao? Hiện tại anh thật sự rất khát nước.”

“Anh…… Dẹp đi.” Đường Dữu ngồi xuống.

Nói xong, Bùi Viễn liền chính xác ném chai nước khoáng vào thùng rác.

*

“Các cậu có nghe gì chưa? Nhất Trung An thành không có lớp tự học vào buổi tối. ” Lăng Tòng Nam nhẹ giọng mà nói.

“Thật vậy hả? Thế thì tốt quá rồi, ngồi ngốc tại trường một khắc nào làm mình lại nhớ đến đồ ăn mà mẹ làm một khắc nấy.” Vẻ mặt Đường Dữu tràn đầy hy vọng.

“Vậy xem ra dì làm đồ ăn thật sự rất ngon, hy vọng có dịp đến nhà cậu ăn thử.” Giọng nói mềm như bông của Trình Chi thật đáng yêu.

“Không thành vấn đề nha, Chi Chi, nếu không tối hôm nay cậu đến nhà mình ăn cơm nhé?”

“Không được không được, buổi tối hôm nay mình có việc bận rồi, lần sau đi nha.” Trình Chi một bên cự tuyệt một bên xua xua tay.

“Quả bưởi, hôm nay chúng ta cùng nhau đi về đi, lâu rồi chưa được gặp dì, anh có hơi nhớ dì ấy.” Bùi Viễn nghiêng đầu nhìn Đường Dữu nói.

“Nhưng mẹ em không nhớ anh.”

“Mặc kệ em, dì ấy mà nhìn thấy anh nhất định sẽ rất vui, hôm nay anh chắc chắn phải gặp dì ấy.”

“Tùy anh.”

“Quan hệ của hai người tốt thật đấy, mình hâm mộ quá đi.” Lăng Tòng Nam chống tay nhìn bọn họ.

“Ha ha, hai người bọn họ trông rất xứng đôi.” Trình Chi không quên đón ý nói hùa.

Đường Dữu biết càng giải thích sẽ càng khiến người khác nghi ngờ thế nên dứt khoát để cho Bùi Viễn xử lý.

“Vì chúng tôi là thanh mai trúc mã, hiểu không?”

Bùi Viễn thật đúng là giỏi thêm mắm thêm muối, làm cho ngọn lửa càng cháy mãnh liệt hơn.

“Hiểu!” Trình Chi và Lăng Tòng Nam không hẹn mà cùng mà trả lời, ba người cùng nhau nhìn Đường Dữu.

*

“Quả bưởi, đợi anh với.”

Bùi Viễn vừa thu dọn sách vở, vừa vội vàng gọi lại Đường Dữu đang đi ra khỏi cửa.

Chuông tan học chỉ mới vang lên, Đường Dữu liền đi cùng Trình Chi ra khỏi lớp học, như thể không muốn đi cùng Bùi Viễn chút nào. Bỏ lại Bùi Viễn còn đang thu dọn cặp sách.

“Anh Bùi, tan học rồi có muốn đi chơi bóng rổ không?” Lăng Tòng Nam chậm rãi thu dọn cặp sách.

“Hôm nay không được, tiểu Dữu nhà mình bị Trình Chi lôi đi rồi, phải tranh thủ đuổi theo em ấy mới được.” Tốc độ thu dọn của Bùi Viễn càng lúc càng nhanh.

“Ha ha ha ha, vậy thì nhanh lên đi, chúc cậu sớm đuổi theo kịp cậu ấy!”

Đường Dữu cùng Trình Chi đã chạy tới lầu một.

“Quả bưởi, cậu thật sự không muốn đợi Bùi Viễn ư?”

Đường Dữu gắt gao mà kéo tay Trình Chi.

“Không, tại sao phải đợi anh ấy, rõ ràng là nhà của hai đứa ở cạnh nhau mà, chẳng lẽ anh ấy còn không biết nhà mình ở đâu sao? Mặc kệ anh ấy, chúng ta đi.”

Đường Dữu cùng Trình Chi đi rất nhanh, như đang thi đi nhanh 3000m.

Vừa ra tới cổng trường liền thấy một chiếc ô tô màu đen, chủ nhân của chiếc xe nhìn thấy hai cô nàng ra tới liền kéo cửa kính xuống.

“Chi Chi, bên đây này.”

Ngồi trong xe là một người phụ nữ, gương mặt được trang điểm tỉ mỉ.

“Mẹ ạ, đây là bạn học mới của con, tên của cậu ấy là Đường Dữu.”

“Quả bưởi, đây là mẹ của mình”

“Con chào dì ạ.”

Trình Chi tập trung giới thiệu hai người với nhau, thế nên bọn họ đều không nhận ra rằng Bùi Viễn đã đuổi tới sau lưng Đường Dữu.

“Chào con chào con, chàng trai phía sau lưng của con là?”

Đường Dữu quay đầu liền phát hiện là Bùi Viễn, không thèm để ý mà nói: “Đây là bạn thân của con, tên là Bùi Viễn ạ.”

Bùi Viễn nghiêng mình vẫy tay về phía mẹ Trình chào hỏi: “Con chào dì ạ!”

“Chào con, nếu không có việc gì nữa thì dì và Chi Chi đi trước nhé.”

“Tạm biệt quả bưởi.” Trình Chi chào Đường Dữu trước khi lên xe.

“Ngày mai gặp lại!” Đường Dữu hướng Trình Chi phất phất tay.

Đường Dữu xoay người nhìn Bùi Viễn nói: “Đi chưa? Kẻ thích bám đuôi.”

“Tiểu Dữu gọi như vậy làm anh rất buồn đấy, em có biết anh rất yếu đuối hay không.” Bùi Viễn lại bắt đầu thể hiện “Khả năng diễn xuất độc đáo” mà chỉ mình Đường Dữu mới được xem.

“Đừng có những lời thế này được không, nghe mà sởn cả gai ốc. Em phải về nhà, không rảnh mà ầm ĩ với anh đâu.”

“Anh về nhà cùng em.”

Không biết vì sao nhưng sau khi nghe xong câu nói của anh. Đường Dữu bỗng cảm thấy không khí có chút kỳ quái.

“Đúng là một tên ngốc, lời nói cùng em về nhà như này sao có thể tuỳ tiện nói ra được chứ.” Đường Dữu thầm nghĩ trong lòng.

*

Thời điểm tan học, đường phố bắt đầu đông đúc và ồn ào.

Đường Dữu cùng Bùi Viễn đi ở trên vỉa hè, cách đó không xa có hai tên lạ mặt đã nhìn chằm chằm vào Đường Dữu rất lâu.

“Bùi Viễn, anh có cảm thấy hai người con trai phía trước vẫn luôn chăm chú nhìn chúng ta từ nãy giờ không?” Đường Dữu kéo kéo góc áo Bùi Viễn.

“Hửm?” Tầm mắt Bùi Viễn từ trên người Đường Dữu chuyển tới hai tên lạ mặt phía trước, anh nhìn từ trên xuống dưới của bọn họ một lượt.

Khoảng cách của bốn người càng ngày càng gần, hai tên kia cứ nhìn chằm chằm về hướng Đường Dữu.

“Em gái nhỏ, anh trai thấy em lớn lên rất xinh đẹp, có thể thêm phương thức liên lạc không? Có rảnh thì hẹn nhau đi chơi.”

“Không được không được.” Đường Dữu có chút sợ hãi.

Tên này vẫn chưa nhìn thấy ánh mắt muốn ăn tươi bọn họ của Bùi Viễn.

“Hay là thêm phương thức liên lạc của tôi đi, có rảnh thì cùng nhau giao lưu một chút?” Ánh mắt Bùi Viễn ban đầu vốn rất ôn hòa nhưng giờ phút này lại trở nên cực kỳ hung ác.

Hai người kia như nhìn thấy một vật gì đó rất đáng sợ, lập tức biến mất không còn bóng dáng.

Thời điểm hai người vẫn còn nhỏ, Bùi Viễn ở cạnh Đường Dữu luôn toả ra dáng vẻ của một người anh trai lớn, không muốn để cô phải chịu nửa phần tổn thương.

Nhưng trước đây đã từng có một chuyện xảy ra ngoài ý muốn ——

Đó là lúc bọn họ học lớp mười, bởi vì Đường Dữu được rất nhiều nam sinh yêu thích, bọn họ mỗi ngày đều lởn vởn xung quanh Đường Dữu, nói những lời khi theo đuổi con gái thường lấy ra để dùng.

Sau khi Bùi Viễn biết được chuyện này, những người đó bỗng dừng lại hành vi theo đuổi điên cuồng của mình, sau này Đường Dữu nghe được từ người khác rằng Bùi Viễn đã từng đe dọa những người đó.

Nguyên văn lời nói của Bùi Viễn: “Nếu mấy cậu dám làm phiền Đường Dữu một lần nào nữa, tôi đây không ngại bị yêu cầu viết vài tờ kiểm điểm hoặc là thôi học vì đánh người khác đâu.”

Sau khi nghe xong câu này, những nam sinh kia không còn dám đến tìm Đường Dữu thêm lần nào nữa.

Khi đó trong trường truyền ra một câu: “Quả bưởi lớp mười mà bị bắt nạt, anh Bùi sẽ lập tức tìm đến trả thù.”

Rất nhiều khi Bùi Viễn đều đứng sau lưng bảo vệ cô, lúc thì âm thầm không ai biết, lúc thì oanh tạc tất cả mọi người.

Tỷ như việc hôm nay trên đường phố, rất giống nhau.

“Cảm ơn anh.” Đường Dữu nhìn hai chàng trai sau khi xin lỗi Bùi Viễn liền rời đi.

“Chỉ nói một câu cảm ơn như vậy thôi hả? Dựa theo tình tiết thường thấy trên phim truyền hình, những lúc thế này chẳng phải em nên nói cái gì mà lấy thân báo đáp cho anh sao?” Suy nghĩ lệch lạc của anh lại lần nữa rục rịch nổi lên.

“Không biết xẩu hổ!”

“Đúng vậy, anh thật sự không biết xấu hổ.” Bùi Viễn cười nói, giơ tay sờ đầu Đường Dữu.

Khi còn nhỏ Bùi Viễn thường xuyên sờ đầu Đường Dữu đầu, cứ làm mãi nên trở thành đã thói quen.

*

“Thưa bố mẹ, con về rồi ạ!”

“Ngoan.” Ba Đường và mẹ Đường đồng thanh trả lời cô.

Đường Dữu thay dép lê, Bùi Viễn cũng theo sát sau đó. Hai người nhanh chóng nhìn thấy bố mẹ Bùi đang ngồi ở trong phòng khách.

“Chào chú Bùi, dì Bùi ạ!”

“Quả bưởi về rồi đấy à.” Vẻ mặt của bố Bùi khi nói chuyện cùng Đường Dữu lộ đầy vẻ sủng nịch.

“Vâng ạ!”

Mẹ Bùi dù không nói chuyện, nhưng lại nhìn cô cười rất vui vẻ.

“Tiểu Viễn cũng về cùng con sao.” Mẹ Bùi nhìn thấy Bùi Viễn đang đứng phía sau Đường Dữu.

“Vâng, con đoán là mẹ mình sẽ không nấu cơm nên muốn sang nhà chú dì ăn nhờ một bữa.”

“Ha ha, hoan nghênh con đến ăn cơm nhé.” Mẹ Đường bưng đĩa thức ăn cuối cùng từ trong phòng bếp đi ra.

“Đồ ăn đều đã đầy đủ hết rồi, mọi người mau tới ăn cơm thôi.”

Chỗ ngồi của bọn họ vẫn là giống như trước đây, bố mẹ hai nhà ngồi một bên, Đường Dữu cùng Bùi Viễn ngồi cạnh nhau.

“Lại nói đã một thời gian rồi dì không gặp tiểu Viễn, càng lớn trông càng đẹp trai.” Mẹ Đường nói.

“Nào có nào có, cô bé nhà chị càng ngày cũng càng thêm xinh đẹp hơn mà.”

“Mẹ, Bùi Viễn đẹp trai chỗ nào chứ, vẫn trẻ con như khi còn bé.” Đường Dữu gắp thêm một miếng thịt bỏ vào trong chén của mình.

“Đúng vậy dì ạ, nhiều năm qua chỉ có quả bưởi càng ngày càng đẹp thôi, con so với trước kia chẳng thay đổi tí nào cả.”

“Ha ha ha ha.” Bố mẹ hai bên đều nở nụ cười.

“Vừa rồi chú đã đoán chắc rằng tiểu Viễn sẽ cùng con trở về, từ khi còn nhỏ nó đã thích đi dính dính bên cạnh con.” Bố Bùi nhướng nhướng đôi mắt.

Mẹ Bùi cũng nói chêm vô một câu: “Đúng vậy, nhớ lại khi đó hai đứa vẫn còn rất nhỏ, đảo mắt một cái đều đã lớn thế này rồi.

“……”

Kế tiếp vẫn luôn là người lớn hai nhà trò chuyện với nhau

Sau khi cơm nước xong xuôi, Đường Dữu đến ngồi ở trên sofa, đợi cho đồ ăn được tiêu hoá.

“Quả bưởi, xem thử đây là cái gì.” Bùi Viễn cầm trang sức anh đã mua cho Đường Dữu trong kỳ du lịch lúc nghỉ hè, quơ qua quơ lại trước mặt cô.

“Trang sức sao, anh mà không lấy ra em sẽ thật sự quên mất.”

“Cho em.” Bùi Viễn đem đồ trang sức đặt trong lòng bàn tay Đường Dữu.

“Nhớ phải mang theo mỗi ngày nhé, tốt nhất là đem treo ở móc khoá của cặp em đi.”

“Để làm gì?”

“Nó sẽ bảo vệ cho em.”

“Một cái bánh trôi mà cũng có thể bảo vệ cho em ư?”

“Em xem nó thành anh chẳng phải là được rồi sao?”

“Cái anh này nhàm chán thật đấy, lúc trước còn nói món trang sức này giống em nữa chứ, em thấy nó tròn tròn giống anh thì đúng hơn.”

Bùi Viễn cúi người xuống, vươn tay nhéo nhéo gương mặt Đường Dữu, cười rộ khiến khóe miệng kéo lên, đôi mắt cong cong.

“Vậy thì cứ xem là giống anh đi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.