Mùa Xuân Ở Căn Nhà Cũ

Chương 47: Bình giấm




Mặt trần dần lặn ở phía Tây, nắng chiều đỏ rực vùng chân trời. Trên mặt sông có tàu chở đầy hàng, còi tàu vang lên, từ phương xa đi đến.

Trình Nặc dựa vào lòng Tông Lãng, vành mắt lại đỏ ửng lần nữa.

Anh đã nói, những thứ đã qua chỉ là phong cảnh qua đường, còn anh mới là chốn về.

Cô vô tình đi lên máy bay, rồi lại vô tình trông thấy những tấm hình, bất chợt mua ngôi nhà này, tất cả mọi thứ, không phải mọi thứ đều an bài theo vận mệnh sao?

Cô đã từng cho rằng số mệnh quá bất công với cô, nhưng thì ra, những thứ kia chỉ là phong cảnh mà thôi.

Tông Lãng cúi đầu, hôn lên khóe mắt cô.

“Sau này không được khóc nữa, anh sẽ đau lòng.” Anh có đủ lòng tin cho cô một thế giới hạnh phúc.

Trình Nặc hôn lại, chút khủng hoảng với tương lai còn tồn tại trong lòng trước đấy đã theo nước sông, gió lạnh cùng nắng chiều tiêu tan, biến mất không tăm tích.

Hai người dựa sát nhau, sắc trời dần tối, mặt trời đã chìm hẳn xuống bờ sông bên kia, đến lúc nó xuất hiện lần nữa thì đã là một ngày mới.

***

Ánh mặt trời đầu mùa đông sáng rực chói mắt.

Trình Nặc tỉnh dậy trong lòng Tông Lãng, nhìn thấy ánh nắng rơi trên hàng mi anh, vẽ một vầng sáng. Cô khẽ nâng đầu, nhẹ nhàng chạm môi vào khóe mắt anh, ở nơi đó như có mật, để cô nếm được đường ngọt thấu tâm can.

Cô khẽ khàng chào buổi sáng, sau đó thức dậy, chuẩn bị đi làm bữa sáng.

Đám gà con vịt con đã kêu chiếp chiếp cạp cạp loạn cả lên, không biết Tiểu Lang đi đâu chơi mà người dính đầy cỏ.

Trình Nặc thu xếp ổn thỏa cho chúng xong mới bắt đầu làm bữa sáng. Dậy muộn nên không kịp nấu cháo. Thấy cải thìa xanh mướt ở trong vườn, cô bèn hái một ít, lại rán trứng làm món mì trứng gà cải xanh. Lại trộn rau thớm thím Ngô cho với dầu mè, xếp được một dĩa nhỏ. Bưng lên bàn, cô gọi Tông Lãng dậy.

Tông Lãng ngủ rất ngon, duy trì tư thế nằm nghiêng, một tay đặt lên gối Trình Nặc. Xưa nay anh ngủ chưa bao giờ mặc đồ ngủ, dù lạnh tới mấy vẫn để trần. Trình Nặc nhất thời nổi ý xấu, cầm đuôi tóc phe phẩy vào cổ anh. Anh giật giật, nhưng vẫn nhắm hai mắt. Trình Nặc lén cười, tiếp tục dùng tóc quét dọc theo cổ anh, xuống xương quai xanh rồi đi xuống nữa.

Tông Lãng mơ màng mở mắt, đập vào mắt chính là khuôn mặt vui vẻ của cô, bèn nhấc tay lên kéo người vào lòng, nhanh chóng trở mình đè cô xuống dưới.

“Mới sáng sớm đã chọc anh rồi hả?” Cơ thể dùng lực, hạ eo xuống, để cô biết mình đã chọc gì rồi.

Giọng vừa tỉnh ngủ vừa khàn lại có vẻ lười biếng, chỉ một âm nhẹ lại làm Trình Nặc say mê. Cô ôm lấy mặt anh, chu môi: “Chọc anh đấy, anh có thể làm gì hả?”

Anh có thể làm gì, anh còn có thể thế nào được nữa? Giơ tay vén chăn lên, phủ qua đầu hai người, lại hôn qua quýt lên người cô. Anh như làm chuyện xấu chỉ hôn vào những nơi Trình Nặc bị ngứa, chọc cô không ngừng cười khanh khách, một câu cũng chẳng nói trọn.

“Đừng, đừng làm rộn… Ha ha, nhột, nhột quá! Dậy đi, ha ha, ăn sáng…”

Tông Lãng không nghe, cởi quần áo cản trở ra, một đường đi thẳng xuống dưới. Tiếng cười của Trình Nặc chợt ngừng, hơi thở dồn dập, sắc mặt đỏ ửng, cô cười không nổi nữa rồi, chỉ còn lại tiếng cầu khẩn nhỏ bé lượn vòng trong căn nhà cũ trống trải.

Cuối cùng khi Trình Nặc ngồi vào bàn ăn thì đã là hai tiếng sau, mì sợi đã trương lên cả rồi, Tông Lãng đi nấu hai bát mới.

Mới sáng sớm anh đã mất thể lực, vô cùng đói bụng, loáng cái đã húp hết bát mì. Ăn xong rồi, nhớ đến chuyện sáng sớm mà vẫn chưa thỏa mãn, anh nhướn mày, nhìn Trình Nặc với vẻ mặt đầy cảnh xuân mà huýt sáo.

“Người đẹp, hoan nghênh mỗi ngày sau này đều tới trêu chọc anh.”

Trình Nặc trừng mắt với anh, mặt đỏ hồng, “Cơm nhét đầy miệng mà vẫn không im đi à?”

Anh cười, “Không nhét được, chỉ có em mới có thể nhét vào…”

Còn chưa dứt lời, Trình Nặc đã xấu hổ rút khăn giấy trên bàn ném về phía anh, “Ăn no rồi thì đi làm việc đi, không phải nói làm chuồng cho Tiểu Lang à!”

Tông Lãng làm động tác chào: “Tuân lệnh!”

Ăn sáng xong, Tông Lãng tìm đủ dụng cụ vật liệu, bắt đầu làm nhà cho Tiểu Lang.

Tiểu Lang như biết sắp có nhà mới nên cứ vây quanh Tông Lãng, chạy tới nhảy lui, vô cùng hưng phấn.

Tông Lãng bắt tay động thủ, còn Trình Nặc thiết kế, làm thành một kiểu nhà nhỏ. Nóc nhà hình chữ 人, có làm cửa sổ. Trình Nặc còn tìm một tấm ván nhỏ chừng bàn tay làm biển nhà, trên đó viết ‘nhà của Tiểu Lang’, để Tông Lãng đóng vào cạnh cửa.

Sau khi làm xong, Trình Nặc để Tiểu Lang đi vào thử, nhìn xem có vừa hay không, nào ngờ nó đi vào liền không ra ngoài nữa, chỉ thò mỗi đầu ra kêu oẳng oẳng, cứ như muốn nói: Em không ra em không ra, em không đi ra nữa.

Trình Nặc hết cách, đành phải tùy nó, đem bát cơm nhỏ của nó tới đặt bên cạnh cửa nhà.

Trong lúc làm nhà cho Tiểu Lang, cũng giống lần trước làm chuồng cho gà con vịt con, Trình Nặc cũng quay video. Buổi trưa Tông Lãng muốn thể hiện tài năng làm cơm, cô rảnh rỗi nên mân mê video, cắt ghép rồi đăng lên, thuận tiện mở ra nhìn lợi nhuận của tự truyền thông.

Không nhìn không biết, nhìn rồi lại bị dọa giật mình, mới có nửa tháng ngắn ngủi mà cô đã có gần ba nghìn lợi nhuận, tương đương với số tiền lương nửa tháng trước kia của cô.

Đúng là bất ngờ đầy mừng rỡ, nhất thời không kiềm chế được, cô hô lên thành tiếng. Tông Lãng nghe thấy, tưởng cô bị làm sao nên cầm xẻng cơm chạy ra ngoài.

“Sao đấy?”

Vừa dứt lời, Trình Nặc đã nhào vào lòng anh, tay ôm lấy cổ, chân quặp bên hông, như chú gấu koala treo trên người anh.

“Em kiếm được tiền rồi! Tông Lãng, em kiếm được tiền rồi!”

Cô vừa cười nói vừa đưa điện thoại lại trước mặt anh, để anh thấy rõ cô kiếm được bao nhiêu.

Màn hình điện thoại ngược sáng, Tông Lãng phải híp mắt mới nhìn rõ, làm vẻ mặt ngạc nhiên: “Woa, nhiều thế sao?! Vợ anh lợi hại quá!”

Trình Nặc thuận miệng đáp: “Dĩ nhiên!” Nói xong mới cảm thấy không đụng, đỏ mặt thẹn thùng, “Ai là vợ anh.”

“Em đấy.”

“Còn lâu nhé.”

Tông Lãng xụ mặt, “Nói gì cơ? Em có gan thì lặp lại lần nữa đi!”

Trình Nặc đang tính mở miệng, tay cầm xẻng cơm của anh đã vòng qua sau gáy cô, một tay kia đỡ ở đùi, cúi đầu hôn lên môi cô, không cho cô lên tiếng nữa.

Một lúc sau, Trình Nặc mới giãy ra, thở hổn hển hỏi anh: “Mùi gì đấy?”

Tông Lãng chun mũi, “Thôi rồi, rau cháy!”

Cứu chữa một phen vẫn chẳng cứu được dĩa cải xanh, đành phải xào lại phần khác. Lúc ăn cơm, Trình Nặc hỏi Tông Lãng hai ngày tới có còn phải lên thành phố không.

“Trong nhà trống quá, em muốn đi mua ít đồ về trưng bày.” Cô nói.

Tông Lãng đáp: “Vừa hay chiều nay anh phải đi, thế thì đi cùng đi. Có điều anh không có nhiều thời gian đi cùng em lắm, còn phải đi họp.”

Trình Nặc bảo không cần, “Anh cho em biết ở đâu có chợ gia dụng là được, tự em đi tìm mua.”

Tông Lãng đáp được, lại dặn cô: “Nhớ sạc đầy pin điện thoại, bất cứ lúc nào cũng có thể gọi cho anh, đừng đi lạc.”

Trình Nặc cười, “Em cũng đâu phải trẻ con.”

***

Ăn xong, Trình Nặc thu xếp ổn thỏa cho Tiểu Lang rồi khóa cửa, đi cùng Tông Lãng bắt xe lên thành phố. Đón xe ở trấn trên không tiện, phải đợi hơn hai mươi phút.

Sau khi lên xe, Tông Lãng nói: “Dù sao gần đây cũng phải đến thành phố, xem ra vẫn phải có một chiếc xe.”

Trình Nặc không khỏi nhớ đến chiếc xe Phương Đình lái, không hiểu vì sao anh lại đưa xe cho Phương Đình dùng. Nghĩ rồi thì cũng chỉ có thể hỏi, cô không muốn đoán bậy bạ, để giữa hai người tồn tại hiểu lâm và ngăn cách.

“Xe của anh, vì sao lại cho Phương Đình dùng?”

Tông Lãng đáp: “Không phải cho cô ấy dùng mà là cho Phương Việt anh trai cô ấy dùng. Ai biết tên Phương Việt kia, gì cũng làm được, mỗi tội không biết lái xe, thi ba năm mới lấy được bằng lái, đi đường không được ba tháng đã bị cảnh sát giam xe. Nên mới đưa xe cho Phương Đình lái, bình thường cậu ta có chuyện thì sẽ để Phương Đình làm tài xế.”

Nói xong, Tông Lãng như nghĩ đến gì đấy, anh cười dịch lại gần cô: “Không phải là em, mất hứng đấy chứ?”

Trình Nặc nói không có, quay đầu nhìn ra ngoài cửa, khóe môi cong lên, “Xe của anh mà, thích cho ai dùng thì dùng, em giận cái gì.”

Tông Lãng dùng sức ngửi, “Òa, chua quá.” Vừa nói vừa hỏi tài xế: “Bác tài, có phải bác dùng giấm làm bình xịt làm sạch không khí không thế?”

Tài xế là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, đã sớm nghe được câu chuyện của hai người họ, giờ nghe Tông Lãng nói thế, bèn cười nói: “Cái cậu này, rõ ràng là tự đem theo bình giấm mà còn nói tại tôi à?”

Trình Nặc đỏ mặt, lại xấu hổ trước câu nói của tài xế, vươn tay bấm một cái bên hông Tông Lãng. Tông Lãng chụp lấy tay cô, siết chặt.

“Chiếc xe kia vốn để trong nhà hàng cho họ dùng, yên tâm đi, xe anh dùng, sẽ không để người khác động đến.”

***

Tới thành phố là đến ngay nhà hàng. Trình Nặc không tính vào, nhưng Tông Lãng cứ kéo cô đi cùng.

“Lần trước em đến một lần rồi không tới nữa, nếu vẫn không xuất hiện, nhân viên sẽ tưởng chúng ta chia tay đấy, đến lúc đó lại có người động lòng với anh thì phải làm sao, anh không đối phó nổi.”

Trình Nặc cười mắng anh mặt dày, “Xem ra anh rất được hoan nghênh đấy.”

“Chứ sao.” Tông Lãng không hề khiêm tốn, “Người đàn ông của em, có thể kém cỏi được à?”

Vào nhà hàng, đang giờ làm việc, lại lần nữa Trình Nặc được toàn thể nhân viên chú ý đến, cô xấu hổ như nàng dâu mới, cúi thấp đầu, để mặc Tông Lãng dẫn vào văn phòng.

Vào văn phòng, Trình Nặc hỏi anh vị trí chợ đồ gia dụng. Tông Lãng gửi mấy chợ gần đấy qua Wechat cho cô, rồi lại dặn: “Không tìm được thì gọi điện cho anh, đừng chạy lung tung, biết chưa?”

Trình Nặc cảm thấy anh như thế rất giống bà nội cô, khá là lắm điều, có một chuyện mà nói đi nói lại mãi, nhưng phía sau càu nhàu ấy là sự quan tâm, để lòng cô thấy ấm áp.

Cô hôn lên môi anh, “Biết rồi!”

Tông Lãng bắt lấy cô, hôn sâu hơn. Nếu không phải buổi chiều còn có việc cần phải tham gia thì nhất định anh sẽ trói cô vào trên người.

Trước kia anh không biết, thì ra ở chung với người mình thích lại tuyệt vời đến thế, để từng giây từng phút chẳng nỡ chia xa.

Tông Lãng phải đi họp, cầm tài liệu rồi lái xe rời đi trước. Vì Trình Nặc phải chờ gọi xe nên sau khi đưa Tông Lãng đi, cô đứng ven đường ngoài nhà hàng chờ xe.

Lần trước đến, cô còn cảm thấy thành phố này xa lạ, nhưng giờ đây đứng ở ven đường, Trình Nặc lại cảm thấy thân thiết. Hàng cây ven đường, tòa cao ốc hai bên, những biển quảng cáo đủ màu sắc, mơ hồ vẫn còn nhớ.

Cô nghĩ, rồi cô sẽ càng thấy quen thuộc hơn, vì cô đã có sợi dây kết nối với thành phố này rồi.

Thấy xe không chạy đến, cô giơ tay lên vẫy, đang tính lên xe thì đột nhiên sau lưng có người gọi cô. Quay đầu nhìn, là Phươn Đình.

Phương Đình đóng lại cửa xe mà Trình Nặc đã mở, nói xin lỗi với tài xế, để cho xe rời đi.

Trình Nặc nhìn chiếc taxi rời đi, cau mày không vui.

“Cô có chuyện gì, tôi còn có việc.”

Phương Đình nở nụ cười tươi tắn, “Chị Trình cứ yên tâm, tôi chỉ nói mấy câu thôi, sẽ không mất thì giờ của chị đâu.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.