Mùa Xuân Của Anh

Chương 82: Ngoại Truyện 7 Thời Cấp Ba




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Cỏ May Mắn

Đối với Chu Thời Dư, chuyện thích Thịnh Tuệ là một trải nghiệm rất mới lạ.

Bạo lực đổ máu, ghen ghét hận thù, xu nịnh ton hót… Cậu đã quá quen với bản chất xấu xa từ trong xương tuỷ của con người, nên khi trải qua những cảm xúc trong sáng và thuần khiết, có một chốc cậu cảm thấy trở tay không kịp.

Cũng may từ nhỏ Chu Thời Dư đã khuyết thiếu sự dạy dỗ và yêu thương của mẹ nên sự hiểu biết về “yêu thích” của cậu không khác gì một đứa trẻ ngây thơ.

Song cậu là người đã quen với việc nhận định tình hình, một khi gặp chuyện cần phải đối xử chân thành với người khác thì cậu lại rất vụng về, lơ mơ.

Chu Thời Dư nghĩ ít nhất cũng phải làm cho Thịnh Tuệ biết tên của cậu.

“…… Cậu Chu, cậu muốn ở trong xe nghỉ ngơi một lát rồi mới vào trường không?”

Chiếc Bentley màu đen đỗ ở bãi đỗ xe chuyên dụng cách cổng trường trăm mét.

Tthư ký Trần ngồi ở ghế lái lên tiếng hỏi nhưng không nhận được câu trả lời, anh ta nhìn qua gương chiếu hậu thấy Chu Thời Dư đang trầm tư nhìn ra ngoài cửa sổ, nên anh ta im lặng ngừng nói những điều vô nghĩa.

Qua cửa kính, vẻ mặt Chu Thời Dư bình tĩnh nhìn từng nhóm học sinh bước vào sân trường.

Dừng lại một lúc, cậu đưa mắt nhìn về phía hàng liễu bên phải ngoài cổng trường, tìm kiếm bóng dáng mảnh mai quen thuộc trong khoảng trống.

Cậu không biết nhà Thịnh Tuệ ở đâu, chỉ biết cô đến trường vào khoảng 7 giờ 15 phút sáng.

Về việc đúng giờ, cô và cậu rất ăn ý với nhau.

Quả nhiên khi kim đồng hồ nhích qua con số “3”, trong biển học sinh đến trường thì một hình bóng có mái tóc đuôi ngựa cao xuất hiện trong tầm mắt cậu.

Cô mặc bộ đồng phục học sinh màu xanh trắng bình thường nhất, chiếc cặp dày còn hơn cả thân hình cô đang đè nặng ở trên vai.

Chu Thời Dư không thể nói được chính xác rốt cuộc là cậu đã tập luyện từ khi nào mà ở trong đám người chỉ cần liếc mắt một cái là cậu có thể tìm thấy được cô.

Cảm giác này nếu phải mô tả thì chắc là vào khoảnh khắc Thịnh Tuệ xuất hiện, mọi thứ xung quanh cô đều tự động mờ đi, chỉ còn hình bóng cô là tâm điểm.

Chu Thời Dư mở cửa xuống xe.

Đoạn đường đi từ cổng trường đến chỗ rẽ sang hai khu dạy học có lẽ là cơ hội duy nhất để Chu Thời Dư được ngắm Thịnh Tuệ mỗi ngày ở khoảng cách gần.

Chu Thời Dư không thích cảm giác ngột ngạt khi bị đám đông bao quanh và đẩy đến lớp.

Cậu không thích cảm giác mình đi tới đâu thì cũng có muôn vàn ánh mắt nhớp nháp dõi theo.

Thậm chí cậu cũng không thích ánh nắng chói lóa của buổi sáng, nó giống như chiếu rọi vào nơi sâu thẳm tận cùng trong xương tuỷ cậu.

Nhưng nếu đây là sự trao đổi ngang giá để nhìn thấy Thịnh Tuệ cong mi nhoẻn miệng cười trong ánh nắng mùa xuân, thì cái giá này dường như không quá khó để chịu đựng.

Thịnh Tuệ thực sự rất xinh đẹp.

Thẩm mỹ của đám trẻ ở trường cấp hai và cấp ba có xu hướng xinh đẹp lộng lẫy, hoặc là kiểu đẹp đến mức chỉ cần liếc mắt một cái là thấy kinh ngạc, hiển nhiên Thịnh Tuệ không thuộc hai loại trên.

Dù chỉ là góc mặt nghiêng, nhưng đường nét khuôn mặt mịn màng của cô lại mang đến cảm giác ngây thơ tự nhiên, giống như một bức hoạ lưu bạch (*), càng dịu dàng và yên bình thì càng khiến người ta sinh lòng tìm tòi học hỏi.

(*)

(*) “Lưu bạch” là một loại thủ pháp được dùng trong việc sáng tác các tác phẩm nghệ thuật Trung Quốc (ví dụ như tranh vẽ).

Phương pháp này cố ý chừa lại những khoảng trống trong các tác phẩm nghệ thuật, chừa lại không gian cho trí tưởng tượng cũng như để bố cục toàn bộ tác phẩm đẹp hài hòa và tinh tế.

Đỉnh đầu cao, vai cổ đều thon gọn, phần tóc đuôi ngựa cao được buộc tỉ mỉ đang đung đưa.

Điểm duy nhất không hoàn hảo là dáng người quá gầy.

Ngay cả đoạn bo chun ở cổ tay áo cũng giống như là đồ trang trí, vì khi cô đi lại, vết bầm dưới xương cổ tay kéo dài tới cẳng tay thường xuyên bị lộ ra.

Chu Thời Dư cụp mắt xuống, tạm dừng ánh nhìn nặng trĩu.

Nước da của cô trắng như ngó sen khiến những vết bầm tím tích tụ càng thêm dữ tợn —— Đây không phải là lần đầu tiên Chu Thời Dư nhìn thấy trên người Thịnh Tuệ có vết thương.

Thực tế là, cứ bốn, năm ngày cậu lại thấy những vết thương mới trên cơ thể cô, đôi khi ở cánh tay, đôi khi ở mắt cá chân, thậm chí hai hoặc ba lần ở thái dương và cổ.

Chu Thời Dư không biết những chỗ được vải che trên người Thịnh Tuệ có càng ghê rợn hơn hay không.

Cậu chỉ biết rằng mẹ của Thịnh Tuệ đã bỏ rơi cô, còn người cha nghiện rượu sau khi có hơi men thì đánh cô giống như một thú vui trong đời.

Trong hành lang, Chu Thời Dư đi lướt qua ba cặp học sinh, cậu tăng tốc độ để rút ​​ngắn khoảng cách nhưng lại không nhìn thấy trên mặt cô có vẻ buồn bã hay tổn thương nào.

Cô gái chỉ cúi đầu và cẩn thận bước lên các bậc thang dưới chân.

Thậm chí lúc chân sắp tiếp đất, đột nhiên cô khựng lại rồi cố tình bước qua bên cạnh, tránh giẫm lên đám cỏ đuôi chó mọc ra từ giữa vết nứt của những viên gạch.

Mặc dù giây tiếp theo nó sẽ bị các học sinh khác đạp lên.

Chu Thời Dư nghĩ có lẽ cậu đã chọn cách sống trái ngược với Thịnh Tuệ: cậu cũng lớn lên với những trận đòn roi dữ dội, song cậu tự để mình trở thành một cái xác không hồn vô cảm, còn Thịnh Tuệ thì vẫn mang trái tim ấm áp và tốt bụng.

Nghĩ tới đây, cậu không khỏi cảm thấy hơi xấu hổ.

“Này cẩn thận chút coi, đằng sau có người đấy ——!”

Tiếng hô lớn vang lên, hai cậu nam sinh cao lớn vô cùng quen mắt hớn hở đùa giỡn lao tới từ hướng đối diện.

Trong đó có một anh chàng vừa chạy vừa quay đầu ném cục giấy trên tay mà không để ý mình sắp va vào cô gái trước mặt.

Thịnh Tuệ đang cúi đầu bước đi, nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu lên.

Cô thấy cậu ta sắp đâm vào mình, phản ứng đầu tiên của cô không phải là nghiêng người sang bên hay né tránh mà là có rúm hai vai, giơ tay lên chặn cậu ta.

Chu Thời Dư biết rất rõ đây là hành động theo bản năng của cơ thể nhằm bảo vệ bản thân sau một thời gian dài bị bạo lực gia đình, nếu cố trốn tránh thì cô sợ mình sẽ bị đánh nặng hơn.

Đôi mắt đen sau tròng kính hơi tối lại.

Cậu đang định bước về phía trước thì anh chàng suýt tông vào Thịnh Tuệ được nhắc nhở nên bất ngờ phanh lại, dừng lại ngay trước mặt Thịnh Tuệ.

Hai tay cậu ta dang ra chao đảo để giữ thăng bằng.

Hành động hài hước của chàng trai làm các học sinh xung quanh bật cười.

“…… Xin, xin lỗi nha đàn em!” Cậu nam sinh này cùng lớp với Chu Thời Dư, đôi mắt cậu ta nhanh chóng liếc qua phù hiệu trước ngực Thịnh Tuệ.

Cậu ta mất mặt nên cào mấy cái vào gáy:

“Là vầy, cái thằng ngu đằng sau đuổi theo anh, hại anh suýt nữa đụng trúng em.”

“Không sao đâu.”

Thịnh Tuệ cũng cảm thấy buồn cười trước sự lúng túng của cậu ta, đôi mắt cong lên lặng lẽ mỉm cười, bên môi hiện ra lúm đồng điếu nhỏ.

Đôi mắt tròn trong veo nhìn xuống dưới đất, cô nhẹ giọng nhắc nhở: “Đàn anh, dây giày của anh chưa buộc kìa, cẩn thận kẻo ngã.”

“…… Ờ, ờ ờ!”

Nhìn tên ngốc to con cao 1 mét 85 ngẩn ngơ trước nụ cười của Thịnh Tuệ, Chu Thời Dư cau mày, lần đầu tiên cậu nhìn cậu nam sinh gần hai năm học chung lớp với mình.

Cậu thậm chí còn không nhớ ra họ tên của cậu ta.

“Cảm ơn đàn em nhé.

Giờ anh phải về lớp.” Cậu trai cười toe toét, làn da màu lúa mì lộ ra một chút ửng hồng khả nghi: “Vậy ờ, ngại quá, tí anh trai sẽ xin lỗi lại em nha.”

Anh trai?

Chu Thời Dư khẽ “hơ” một tiếng.

Trò khôi hài nhanh chóng kết thúc, Thịnh Tuệ và các học sinh khác lần lượt bước về phía lớp học của từng người.

Cậu nam sinh suýt đụng phải cô vẫn nhìn theo bóng dáng gầy gò đó một lúc.

Khi cậu ta quay người lại chuẩn bị về lớp thì đối mặt với Chu Thời Dư đang cười nhưng không cười.

Trần Vũ Hi.

Hoá ra đó là tên của cậu ta.

“—— Chu Thời Dư? Cậu làm gì ở đây vậy?” Trần Vũ Hi thấy mình bị chặn đường thì chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì, trước mặt là học sinh xuất sắc làm cậu ta cảm thấy kính sợ theo bản năng.

Người bạn đuổi cậu ta ở bên cạnh đầu óc nhảy số rất nhanh, lập tức đi tới nhỏ giọng nói: “Anh, anh Chu.

Tôi biết cậu là phó chủ tịch hội học sinh, cậu phụ trách mảng tác phong kỷ luật, nhưng ba chúng ta học cùng lớp mà, nếu hai tụi tôi bị trừ điểm thì chẳng phải sẽ gây ảnh hưởng đến lớp sao —“

“Thì ra hai người cũng biết đùa giỡn ở hành lang là vi phạm kỷ luật nhà trường.”

Sau khi cô gái rẽ trái qua hành lang rồi đi lên lầu không còn thấy bóng dáng đâu nữa thi Chu Thời Dư mới thu lại tầm mắt, trên môi nở nụ cười lạnh lùng:

“Phòng kỷ luật ở tầng ba, một buổi sáng có đủ cho hai cậu báo cáo không?”

Nói dễ nghe một chút là “báo cáo”, chẳng qua là bị bắt đi nhận phạt.

Sắc mặt Trần Vũ Hi đột nhiên sa sầm, không cam lòng nên lẩm bẩm: “Chẳng phải là chạy vài bước ở hành lang thôi à, đâu đến nỗi phải làm khó nhau như vậy? Dù gì vẫn học chung một lớp ——”

“Được rồi, đừng lảm nhảm nữa.” Cậu thiếu niên bên cạnh vội vàng kéo tay áo cậu ta, híp mắt cười nịnh nọt Chu Thời Dư, “Anh, tha thứ cho chúng tôi một lần đi mà.

Nếu giáo viên chủ nhiệm mà biết lại phạt tụi tôi viết bản tự kiểm điểm 3000 chữ nữa.”

Nụ cười ôn hòa trên môi Chu Thời Dư dần dần nhạt đi, mặt cậu không biểu cảm nhìn Trần Vũ Hi, cố gắng tìm xem trên làn da màu lúa mì của cậu ta còn sót lại chút ửng hồng nào hay không.

Đôi mắt đen sau tròng kính lóe lên.

Chu Thời Dư liếc nhìn hai cặp mắt đang ngập tràn mong đợi, đôi môi mỏng khẽ mở: “Vậy…”

“Lời nói vừa rồi, có cần tôi lặp lại lần thứ hai không?”

Chiều hôm đó, Chu Thời Dư đi một mình ra khỏi trường đến một hiệu thuốc gần đấy.

Buổi trưa, mặt trời chiếu sáng rực rỡ.

Trong hiệu thuốc nồng nặc mùi thuốc bắc, chỉ có vị dược sĩ Trung y già ngồi ở quầy, chiếc đài cũ đang phát tin tức giữa trưa và chiếc quạt kêu cót két đang quay trên trần nhà.

Nghe thấy tiếng bước chân, ông dược sĩ Trung y già nâng cặp kính viễn thị lên, cũng không đứng dậy mà hỏi thẳng: “Mua thuốc cho ai? Triệu chứng thế nào?”

Chu Thời Dư không để ý đến câu hỏi của ông dược sĩ già, cậu dừng lại trước quầy chữa bầm tím, cụp mắt nhìn hàng chục loại thuốc bên dưới cửa kính, đọc vanh vách tên một số loại thuốc bôi ngoài da.

Mấy loại này cậu đã đích thân thử qua, đều rất hiệu quả.

Mà điều quan trọng là trong số những loại thuốc này, ngay cả loại thuốc mỡ có mùi nồng nhất thì trong khoảng cách nửa cánh tay cũng không thể ngửi ra mùi, nên có thể dùng được ở trường.

Cậu chọn liên tiếp sáu, bảy loại rồi dừng lại, đi thẳng đến quầy thu ngân và nói: “Xin tính tiền ạ.”

Lúc này, ông dược sĩ già cúi đầu mở biên lai rồi liếc nhìn Chu Thời Dư, hừ cười một tiếng: “Thằng nhóc bây cũng biết nhiều thứ đấy.”

Trả tiền xong, Chu Thời Dư rời khỏi hiệu thuốc, xách cả một túi thuốc về trường, trên đường thu hút rất nhiều chú ý.

Cậu không để ý đến những ánh mắt xung quanh mà chỉ đang nghĩ cách đưa thuốc đến tận tay Thịnh Tuệ.

Khi gần đến cổng chính trường Tam Trung, những lầu dạy học hiện ra trong tầm mắt, từ xa có thể nghe thấy tiếng hò reo gào thét đầy phấn khích của học sinh trong khuôn viên trường lẽ ra phải nghiêm túc và yên tĩnh.

Lúc này Chu Thời Dư mới nhớ ra hôm nay là ngày tuyển sinh thường niên của các câu lạc bộ của trường Tam Trung, cả buổi chiều đều không có tiết học.

Là trường trung học phổ thông thực nghiệm trọng điểm cấp tỉnh, ngoài điểm thi, trường Tam Trung cũng rất coi trọng sự phát triển toàn diện của học sinh.

Trong đó, triển lãm câu lạc bộ ở ngoài trời là sự kiện thu hút được sự quan tâm của toàn trường.

Chu Thời Dư chẳng mấy hứng thú với những chuyện này.

Năm ngoái, cậu chỉ tuỳ ý đăng ký theo Khâu Tư vào cùng một câu lạc bộ, kết quả là vừa tham gia hoạt động thì đã bị mọi người vây xem, siêu phiền phức khó chịu.

Học sinh và giáo viên đều tập trung hết ở sân thể dục còn khu dạy học thì vắng vẻ.

Chu Thời Dư đi thẳng đến dãy lầu lớp 10.

Bốn bề vắng lặng, ngoài hành lang cũng không thấy học sinh nào khác, chỉ có ánh nắng màu vàng cam của buổi chiều chiếu xuống mái hiên hành lang.

Lớp học của Thịnh Tuệ cách đó không xa, chỉ cần rẽ ở chỗ kia rồi đi thẳng là đến.

Chu Thời Dư vẫn chưa biết làm sao để đưa túi đựng thuốc trên tay cho cô nàng.

“…..

Ây da em cứ nhận lấy đi.

Tổng mấy lọ thuốc này cũng chẳng tốn bao nhiêu đâu.

Hơn nữa không phải hôm nay anh suýt đụng phải em sao, xem như đàn anh xin lỗi em nha.”

Một giọng nam ngốc nghếch quen thuộc vang lên từ góc rẽ bên kia – chính là Trần Vũ Hi.

Bước đi của Chu Thời Dư khựng lại.

Cậu đứng ở chỗ ngược sáng, trước mắt cậu là một vùng sáng tối lớn khuất sau góc tường, bên tai chỉ nghe thấy tiếng thở của mình và tiếng hét của học sinh xa xa.

Trong lúc chờ đợi câu trả lời tưởng chừng như vô tận, Chu Thời Dư im lặng cụp mắt xuống, không để ý tới bàn tay đang siết chặt chiếc túi nilon đến mức hơi đau.

Cậu đổi cách cầm túi, thòng quai túi vào cổ tay rồi giơ cánh tay lên, cổ tay sẽ chịu sức nặng thay cho lòng bàn tay.

“Xin lỗi, em không thể nhận được.”

Một giọng nữ dịu dàng nhưng kiên định vang lên, hơi vụng về từ chối Trần Vũ Hi: “Cảm ơn lòng tốt của anh, nhưng em không thể nhận những lọ thuốc này được.”

“Nhưng tay em bị thương mà, sáng nay anh có nhìn thấy vết bầm tím trên cánh tay em ——”

“Đó là do em tự làm, không thể trách người khác được.” Thịnh Tuệ trả lời với giọng rất chân thành làm cho việc từ chối thẳng thừng của cô càng khiến người ta thêm tổn thương.

“Thật sự cảm ơn lòng tốt của ngài, nhưng tôi thực sự không có lý do gì để nhận đồ của ngài cả.

Hơn nữa trường học còn có quy định cấm trò nam trò nữ quan hệ thân thiết.

—— Thậm chí câu cuối cùng cô còn sử dụng đại từ “ngài”.

Sau vài câu đối thoại, tiếng bước chân càng lúc càng xa, chỉ còn lại khán giả duy nhất trong sân vẫn chưa rời đi, cậu dựa vào tường để suy nghĩ.

Nếu vừa rồi người tuỳ tiện đưa thuốc là cậu, liệu Thịnh Tuệ có từ chối một cách chính trực và nghiêm nghị như vậy không? Hay ngay cả khi cậu thẳng thắn kể về mối quan hệ trong quá khứ của họ, cô cũng sẽ coi cậu như một tên nhìn lén đang trốn trong góc tối, rồi nhìn cậu bằng ánh mắt khác thì sao?

Chu Thời Dư không biết rõ đáp án.

Quai túi nilon để lại vết hằn trên cổ tay cậu, trên làn da lạnh của cậu xuất hiện hai vết đỏ nhạt nông sâu khác nhau.

Cơn đau âm ỉ lan rộng, Chu Thời Dư đột nhiên nếm được cảm giác được trút giận.

Cậu buộc chặt quai mỏng của chiếc túi quanh cổ tay, cứ nửa nhấc nửa vác như thế này.

Chu Thời Dư đứng thẳng dậy, không đi vào hành lang đầy nắng nơi Thịnh Tuệ đang đi mà quay người lùi lại nhấn chìm bản thân vào bóng tối.

Dù sao việc tuyển thành viên câu lạc bộ cũng là hoạt động trọng tâm của trường, Chu Thời Dư không thể không tham gia.

Thực tế là sự vắng mặt không phép của cậu đã thu hút sự chú ý của nhiều người ngay từ lúc bắt đầu sự kiện.

Nhìn thấy Chu Thời Dư bước ra từ khu phòng học, ban cán sự của hội học sinh đang dựng quầy hàng và phát tờ rơi tạm gác công việc của mình xuống và vẫy tay nhiệt tình chào hỏi với cậu.

Chẳng bao lâu sau, Khâu Tư đang phát tờ rơi khắp nơi cũng nhìn thấy Chu Thời Dư, nhanh chân chạy tới trước mặt cậu rồi hỏi:

“Người anh em cậu đi đâu thế, chủ tịch hội học sinh tìm cậu lâu lắm rồi, nãy chụp tôi lại hỏi cậu đang ở đâu đấy.”

Vừa nói, cậu ta vừa hạ ánh mắt xuống nhìn thấy chiếc túi nilon treo trên cổ tay Chu Thời Dư, trợn trừng mắt: “Sao cậu mua nhiều thuốc thế? Người cậu không khoẻ chỗ nào?”

“Không phải.”

Khâu Tư đúng là “mười vạn câu hỏi vì sao”, Chu Thời Dư bỏ qua những câu hỏi rườm rà, hỏi ngay: “Chủ tịch có chuyện gì à?”

Việc tuyển thành viên mới của câu lạc bộ chủ yếu là do bộ phận hoạt động và bộ phận tuyên truyền chịu trách nhiệm, Chu Thời Dư thường chịu trách nhiệm về bộ phận kỷ luật nên công việc hầu như không có liên quan đến các nhiệm vụ được giao.

“Còn chuyện gì nữa, kéo cậu vào câu lạc bộ để dùng vẻ đẹp trai ngời ngời “dụ dỗ”các học sinh khác chứ sao, bạn học hotboy của chúng ta.”

Khâu Tư cảnh giác nhìn xung quanh, coi những ánh nhìn từ bốn phương tám hướng như đang thèm thuồng người bên cạnh cậu ta.

Cậu ta khụ khụ hai tiếng rồi hắng giọng: “Nhưng cậu cứ yên tâm, tôi đã từ chối bên chủ tịch giúp cậu rồi!”

Sao Chu Thời Dư không nhìn ra cậu ta đang suy tính gì trong lòng chứ? Cậu liếc cậu ta một cái, thấy Khâu Tư đểu cán đưa cho cậu một cuốn sách tuyên truyền nhỏ, hăng hái quảng bá:

“Nhìn câu lạc bộ Nông học của chúng ta này.

Vừa học hỏi được rất nhiều điều lại còn được gần gũi với thiên nhiên, gieo trồng những loại rau cho riêng mình.

Quan trọng hơn là, trong môi trường học tập áp lực cao như vậy, việc rèn luyện thể chất thực sự có thể tăng cường sức khỏe tinh thần, thậm chí còn có tác dụng kỳ diệu giúp chúng ta ngủ ngon ——”

Chu Thời Dư mất hết kiên nhẫn, lạnh lùng ngắt lời: “Nói tiếng người đi.”

Khâu Tư lập tức biến sắc, xị mặt nói: “Đằng sau khu học tập có một khu đất hoang.

Thầy Sinh học lười tự giải quyết nên mới giao mớ bòng bong này cho tôi.”

Chắc nhìn mặt cậu hiện vẻ thiếu kiên nhẫn, Khâu Tư nhanh chóng nắm lấy cánh tay Chu Thời Dư rồi nói: “Anh, bây giờ cũng chỉ có anh mới có thể cứu được em thôi.

Anh, đã một tiếng rưỡi rồi mà chỉ có mười người nhận lấy tờ rơi, thậm chí chẳng ai điền đơn đăng ký hết —— Anh không thể thấy em chết mà không cứu chứ, anh!”

“……”

Chu Thời Dư thấy giây tiếp theo cậu ta như thể ôm lấy đùi mình thì hơi nhướng mày: “Yêu cầu tham dự như thế nào?”

“Thời gian hoạt động là vào tiết học cuối cùng của thứ ba và thứ năm hàng tuần.

Không yêu cầu chuyên cần, chỉ cần đến là được!

Đúng như dự đoán của Khâu Tư, câu lạc bộ Nông học vốn chẳng ai hỏi thăm, đi phát tờ rơi cũng chẳng thèm ngó ngàng nhưng từ khi Chu Thời Dư ngồi vào ghế phó của quầy hàng, số người đến hỏi thăm và điền đơn bỗng tăng đột biến.

Nửa tiếng sau, một trăm tờ rơi  đã chuẩn bị trước cũng hết veo.

“….

Tôi nói chứ, cái mặt của thằng Chu Thời Dư này là cái biển quảng cáo tốt nhất đấy.

Chỉ cần ngồi ở đây sẽ không cần lo….”

Khâu Tư đang bận khoe khoang với đàn em kinh ngạc đến độ ngây người.

Chu Thời Dư thấy cậu không cần lãng phí thêm thời gian nữa, tính đứng dậy rời đi thì cách đó không xa có một giọng nữ trong trẻo vang lên:

“Tuệ Tuệ mau tới mau tới, bên này đông vui lắm nè.

Chúng ta cũng qua đó nhìn xem?“

Chu Thời Dư đương nhiên nhận ra cô gái luôn ở bên cạnh Thịnh Tuệ – Tiêu Mính.

Thịnh Tuệ được nắm tay đi đằng sau Tiêu Mính.

Có lẽ cô đã đi dưới nắng một lúc nên trên trán và chóp mũi có một lớp mồ hôi.

Lúc này cô đang tò mò nhìn tấm biển bên ngoài quầy hàng và cẩn thận đọc lời giới thiệu.

Chu Thời Dư đột nhiên lên tiếng: “…… Khâu Tư.”

“Ây! Chuyện gì vậy anh của em?” Khâu Tư nghe gọi vội chạy tới hỏi.

Chu Thời Dư chống lại sự thôi thúc muốn liếc nhìn bóng dáng cô trong đám đông, cậu tựa lưng vào ghế, gõ ngón tay thon dài lên bàn: “Câu lạc bộ tuyển thành viên mới có giới hạn số lượng không?”

“Trường không có quy định rõ ràng, nhưng hầu hết các câu lạc bộ sẽ đặt ra một con số an toàn để thuận tiện cho việc quản lý.

Suy cho cùng thì ngân sách có thể phân bổ chỉ có thế thôi —— Mà sao thế, sao đột nhiên lại hỏi cái này?”

Tức là câu lạc bộ Nông học có thể tuyển bao nhiêu người cũng được.

“Vậy thì chiêu mộ thêm hai cô gái vào đội rồi ngừng đi.” Thấy Thịnh Tuệ vẫn lảng vảng trước quầy hàng, trong tay Chu Thời Dư đang cầm một xấp tuyên truyền thật dày, nhàn nhạt nói: “Cậu cử người đi thông báo cho họ.”

Sau đó, cậu đặt thẻ cơm lên bàn, ra lệnh đâu vào đấy: “Nói một người đi xác định số người tham gia câu lạc bộ, tính theo đầu người rồi đi đến căn tin mua cho mỗi người một chai đồ uống không đường và một miếng bánh mousse socola —— Mua thêm một chiếc quạt cầm tay và một miếng dán làm mát, mua xong thì đưa thẳng đến sân tổ chức sự kiện.”

“……”

Khâu Tư sửng sốt mấy giây không kịp phản ứng lại, nói lắp bắp: “Anh, anh đang muốn làm từ thiện à?”

Chu Thời Dư nhìn cậu con trai bị phái đi đến chỗ Thịnh Tuệ và Tiêu Mính, nhướng mày hỏi lại: “Sao, cậu không muốn à?”

Nói xong, cậu làm bộ lấy lại thẻ cơm của mình.

“Đừng, em đồng ý, em chắc chắn đồng ý!”

Chiếc bánh từ trên trời rơi xuống chỉ có thằng ngốc mới không thèm.

Khâu Tư nhận lệnh rồi lập tức hành động, trước khi rời đi cậu ta không quên nhóm hai người Thịnh Tuệ vẫn đang còn do dự nên hét lên:

“Này hai bạn nữ đang do dự ở đằng kia! Nói cho các bạn biết, ở đây chúng ta có một Bồ Tát sống tự lấy tiền túi bao mọi người.

Mọi người đăng ký tham gia câu lạc bộ hôm nay sẽ có đồ uống và bánh ngọt để ăn, còn được tặng quạt và miếng dán làm mát.

Còn rất nhiều người đang xếp hàng chờ đợi, nếu hai bạn bỏ lỡ quầy này thì không còn quầy nào như vậy nữa đâu!”

Chẳng bao lâu sau, Chu Thời Dư không hề thấy bất ngờ khi nhận được đơn xin gia nhập câu lạc bộ của Thịnh Tuệ.

Lòng người khó dò nhưng cũng dễ đoán.

Marketing bỏ đói (*) không chỉ áp dụng trong chuyện tiếp thị.

Khi một người đang do dự được yêu cầu phải đưa ra sự lựa chọn ngay lập tức, người ấy nhận ra rằng thứ đáng lẽ thuộc về mình lại bị nhiều người thèm muốn và cướp đi, trong hầu hết các trường hợp, cảm xúc sợ bị mất đi sẽ cao hơn lý trí.

(*)

Marketing bỏ đói: là một chiến lược đánh vào sự thèm muốn của người tiêu dùng, làm cho sản phẩm khan hiếm khó mua, khiến người dùng càng mong muốn có được.

Mười lăm phút sau, toàn bộ câu lạc bộ Nông học chính thức đóng cửa quầy hàng và dẫn các thành viên mới đến phòng sinh hoạt cạnh bãi đất hoang sau khu phòng học.

Khâu Tư có tính cách thoải mái không cậu nệ.

Với tư cách là trưởng câu lạc bộ, cậu ta chẳng làm giá mà dẫn mọi người tiến vào, bảo bọn họ ngồi chỗ nào họ thích.

Sau đó cậu ta hất cằm để cán sự đi phát đồ uống, bánh ngọt, quạt và miếng dán làm mát mà Chu Thời Dư đã mua.

Trong lúc nhất thời, tiếng cảm ơn và kinh ngạc vang vọng khắp phòng sinh hoạt —— Hầu hết các học sinh đến trước đều ngồi quanh chiếc bàn bầu dục, còn những học sinh đến sau thì ngồi ghế dựa đằng sau.

“….

Câu lạc bộ Nông học của chúng ta chủ yếu là tự do hỗ trợ lẫn nhau.

Các bạn học cảm thấy hứng thú có thể thành lập một nhóm nhỏ, tự chọn nhóm trưởng và chọn loại rau quả mà mình muốn trồng.

Những người thực sự không muốn đến thì cũng không bị ép buộc phải tham gia hoạt động nhóm —— Điền xong bảng câu hỏi này là nhiệm vụ trong học kỳ này của các bạn đã hoàn thành.”

Chu Thời Dư đứng sang một bên dựa lưng vào tường khoanh hai tay lại, trước mặt cậu là thằng bạn Khâu Tư đang nói không ngừng nghỉ nhưng ánh mắt cậu lại luôn rơi vào cô gái đang ngồi trong góc.

Quả thực Khâu Tư cũng có chút tài hùng biện.

Giữa những tràng cười tiếp nối từ chuyện này đến chuyện khác, Chu Thời Dư dễ dàng phát hiện ánh mắt cô luôn đổ dồn về phía cậu ta.

Mãi cho đến khi Khâu Tư kể lại chuyện năm ngoái cậu ta đổ nước bón phân, tất cả mọi người đều bị thu hút ——

Ngoại trừ Thịnh Tuệ đang cúi đầu, cái miệng nhỏ mải mê ăn bánh kem.

Thịnh Tuệ để mấy món đồ khác trong lòng, mắt cô chỉ dán vào miếng bánh mousse socola to cỡ lòng bàn tay.

Chu Thời Dư đoán cô đến muộn như vậy là do đi tiêm insulin, vì cô nàng chỉ khẽ chớp mắt vài lần rồi cẩn thận mở túi đóng gói, như thể sợ tiếng ồn của bao nilon sẽ làm gián đoạn không khí vui vẻ lúc này.

Đây là lần đầu tiên Chu Thời Dư quan sát Thịnh Tuệ ăn uống ở khoảng cách gần như vậy.

Cho dù ăn một miếng rất nhỏ nhưng cô cũng sẽ hơi hơi phồng hai má lên một chút.

Lúc nghiêng đầu cắn miếng mousse mềm mại, đôi môi đỏ mọng lúc nào dính kem và socola.

Lúc này, Thịnh Tuệ cúi đầu vươn đầu lưỡi ra nhanh chóng li3m sạch vết socola bên môi, đồng thời hai hàng mi hơi cong cong, khi cô cười rộ lên làm lộ ra hai lúm đồng điếu rất bắt mắt.

Chu Thời Dư đột nhiên cảm thấy cổ họng có hơi khô nóng, những vết đỏ trên cổ tay do bị túi nilon siết chặt còn chưa mờ đi bắt đầu ngứa ngáy, máu chảy thẳng về tim.

Cô….

hoá ra ăn bánh kem như thế này.

Thật sự rất giống một con mèo nhỏ.

 

------oOo------


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.