Mùa Xuân Của Anh

Chương 86: Ngoại Truyện 11 Điều May Mắn Lớn Nhất Trên Đời




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Cỏ May Mắn

Ngày tân sinh viên báo danh, Chu Thời Dư thoáng nhìn thấy Thịnh Tuệ giữa đám đông vô tận.

So với các tân sinh viên xách đùm đề túi lớn túi nhỏ, đằng sau bố mẹ đi theo thì Thịnh Tuệ chỉ kéo một chiếc vali duy nhất, một mình cô chậm rãi đi qua đám đông thỉnh thoảng nhìn trái nhìn phải.

Tuổi tác và kinh nghiệm sống mang đến sự thay đổi khiến cho tính thẩm mỹ của cô sinh viên cũng biến đổi nghiêng trời lệch đất.

Cô không còn mặc bộ đồng phục học sinh rộng như bao tải, vóc dáng cao gầy, khuôn mặt xinh đẹp và thanh tú làm cô nổi bật giữa đám đông.

Lúc Chu Thời Dư đứng từ xa nhìn cô, có một chàng trai tươi cười chạy tới ngỏ lời giúp cô xách hành lý.

Thịnh Tuệ không đồng ý vì cô không thích ứng với sự nhiệt tình đột ngột của đối phương, cô nắm tay kéo vali càng chặt, cho dù đối phương có nói thế nào thì cô cũng chỉ lễ phép lắc đầu.

“Thật sự không cần đâu, tôi có thể tự mình tìm được chỗ báo danh.”

“Ầy đàn em khách sáo làm gì.

Sau này đều cùng là sinh viên chung trường mà, ở trong trường ngẩng đầu không thấy thì cúi đầu thấy ——”

“Để anh.”

Chu Thời Dư bước tới chen ngang lời của chàng trai, trong vẻ mặt xấu hổ của đối phương, anh bước đến gần Thịnh Tuệ liếc thấy cô đã nới lỏng tay ra.

Suốt kỳ nghỉ hè hai người không gặp lại nhau, vì vậy Chu Thời Dư đứng về phía nắng gắt che đi ánh nắng chiếu vào người cô, nhàn nhạt mỉm cười với Thịnh Tuệ:

“Đã lâu không gặp.”

Hôm nay Thịnh Tuệ không buộc tóc, mái tóc đen xõa xuống vai như thác nước, ngọn tóc mềm mại đung đưa nhẹ nhàng trong gió, cộng thêm đôi mắt to tròn sáng ngời đang tươi cười khiến người ta khó rời mắt.

Nhìn thấy người đến là anh, cô gái cong mi ngượng ngùng cười, có chút ngạc nhiên xen lẫn vui mừng: “Đã lâu không gặp.”

Thấy hai người quen nhau từ trước, chàng trai kia lập tức lùi lại, còn những cán sự khác trong hội sinh viên phụ trách giúp tân sinh viên báo danh khi thấy Chu Thời Dư chủ động bắt chuyện với cô gái thì tỏ ra vô cùng ngạc nhiên.

Kéo vali trên mặt đất bằng phẳng cũng chẳng có gì khó khăn, Chu Thời Dư không khăng khăng giúp Thịnh Tuệ làm công việc thể chất này.

Sau khi dẫn cô qua mọi thủ tục rườm rà, anh đề nghị đưa cô đi dạo quanh trường một vòng.

Có lẽ do mấy tin đồn hồi ở trường cấp ba, Thịnh Tuệ không hề phòng bị với Chu Thời Dư, việc anh cố ý đưa cô đến ký túc xá nữ cô cũng hồn nhiên chẳng hay biết gì.

“Đằng trước bên trái là khu ký túc xá nữ.”

Quá trình xanh hoá ở trường đại học S Thượng Hải được thực hiện rất tốt.

Sau khi đi ngang qua những cây hoa nhài trong vườn, Chu Thời Dư thả bước chậm lại, thuận miệng đề xuất:

“Kéo vali không tiện lắm, em muốn tiếp tục đi như thế này hay về ký túc xá cất vali đi?”

Anh không đề cập đến lựa chọn là hai người tách nhau ra với Thịnh Tuệ.

Ký túc xá nữ suy xét thấy con gái dọn hành lý không thuận tiện nên vào ngày báo danh hằng năm, họ cho phép người ngoài được vào ký túc xá.

Hầu hết những người đàn ông đi cùng đều là ba, anh em trai và bạn trai.

Rất hiếm khi có chàng trai nào lần đầu tiên gặp tân sinh viên nữ mà vô duyên vô cớ giúp cô ấy mang hành lý lên lầu, cho dù có làm vậy thì đa số chàng trai đều đang có ý đồ.

Thân phận của Chu Thời Dư bỗng trở nên ám muội.

Anh vui mừng khi thấy kết quả như anh mong đợi.

Thịnh Tuệ đang đứng trước cửa ký túc xá, mọi người ra vào không ngừng, cô do dự một lúc.

“Bên này là khuôn viên cũ nên ký túc xá không có thang máy.” Chu Thời Dư từ tốn nêu ra tình hình hiện tại: “Ký túc xá của em ở tầng bốn, đi một người rất khó xách vali lên.”

Giọng điệu của anh hơi dừng lại, nhớ ra cô nàng không giỏi nói lời từ chối nên anh tinh tế đề nghị: “Nếu em không ngại thì anh có thể giúp.”

“Không ngại, không ngại đâu ạ.” Có vết xe đổ lần trước nên lúc này Thịnh Tuệ sáng suốt, cô giải thích: “Là em phải cảm ơn anh mới đúng, sao lại chê chứ?”

Thấy cô gái mắc mưu, Chu Thời Dư khẽ mỉm cười rồi cầm lấy chiếc vali từ trong tay cô: “Ừ, chỉ cần em không chê là được.”

Nói xong, trước khi Thịnh Tuệ hơi sửng sốt và định thần lại, anh đã quay người đi về phía ký túc xá nữ.

“Trời ạ, cậu xem người đang ở cầu thang có phải là Chu Thời Dư không? Sao cậu ấy lại đến ký túc xá nữ thế? Lại còn giúp người ta xách vali nữa?”

“Giúp tân sinh viên đằng sau kìa, cô gái đó khá đẹp  — Bạn gái à?”

“……”

Ngày báo danh lúc nào cũng đông đúc nhất, có rất nhiều người ở bên ngoài cầu thang và hành lang ký túc xá.

Sau khi leo lên bốn tầng, bên tai luôn có tiếng xì xào xung quanh.

Chu Thời Dư xách vali đi trước, đi qua chỗ rẽ trên tầng ba, đột nhiên anh nghe thấy Thịnh Tuệ ngoan ngoãn đi theo sau bỗng thì thầm:

“Giống hồi ở trường Tam Trung vậy, đàn anh ở đại học S có vẻ rất nổi tiếng.”

Chu Thời Dư quay đầu lại nhìn cô, anh không thấy trong đôi mắt đen tuyền kia hiện lên vẻ chán ghét nào, cong môi nói: “Chắc là có rất nhiều người ghét anh.”

Thịnh Tuệ hơi mở to mắt: “Sao lại như vậy được? Anh chắc chắn rất được chào đón.”

Chu Thời Dư thích nhìn những biểu cảm nho nhỏ vô thức của cô nàng, nhướng mày nói: “Nếu không ghét thì sao lại thản nhiên bàn tán việc tư của anh thế?”

Thịnh Tuệ không biết trả lời như thế nào, cô lưỡng lự mím môi, má hơi phồng lên chứng tỏ cô đang cố gắng nghĩ ra lời để đáp lại.

Năm phút sau, Chu Thời Dư dừng lại trước cửa phòng ký túc xá của Thịnh Tuệ, đưa tay kéo vali qua cho cô, lời ít ý nhiều: “Anh đợi em ở bên ngoài.”

Thịnh Tuệ do dự rồi gật đầu: “… Được, em sẽ ra ngay.”

“Đừng gấp.”

Khi hai người đang nói chuyện, cửa phòng ký túc xá vốn đang đóng kín đột nhiên mở ra, hai cô gái nắm tay nhau bước ra ngoài nhìn thấy Thịnh Tuệ và Chu Thời Dư bỗng sửng sốt.

So với cô gái đeo kính tóc dài trầm lặng thì cô gái tóc ngắn lanh lợi bên phải rõ ràng táo bạo hơn.

Ánh mắt của cô ấy di chuyển giữa hai người, nhận ra Thịnh Tuệ là thành viên thứ ba của phòng ký túc xá.

“Có vẻ chúng ta sắp chào đón người đẹp thứ ba của phòng rồi.” Cô gái tóc ngắn cười hì hì chào hỏi, hất cằm về phía Chu Thời Dư rồi dùng ngón tay gãi chóp mũi:

“Ờ gì nhỉ, người bên cạnh cậu… là bạn trai của cậu à?”

Đối mặt với hai cô gái tò mò hóng chuyện, Chu Thời Dư cụp mắt nhìn Thịnh Tuệ, lịch sự hỏi ý kiến ​​của cô: “Anh nên nói thế nào đây?”

“……?”

Không ngờ Chu Thời Dư hỏi ngược lại mình, đôi mắt tròn xoe của Thịnh Tuệ hơi mở lớn, lắp bắp: “… Nói thế nào là sao?”

“Bạn cùng phòng của em vừa hỏi anh có phải bạn trai của em không.” Dưới ánh mắt lấp lánh của hai người đối diện, Chu Thời Dư hơi nghiêng người về phía trước, kiên nhẫn thì thầm vào tai Thịnh Tuệ:

“Em muốn anh trả lời thế nào?”

Bằng tốc độ của mắt thường có thể thấy chóp tai của Thịnh Tuệ lại nổi lên một màu hồng nhạt khả nghi.

Cuối cùng, Thịnh Tuệ vội vàng thu dọn hành lý còn Chu Thời Dư thì lịch sự từ chối lời mời ngồi lại một lúc của hai cô gái kia, anh cùng Thịnh Tuệ rời khỏi ký túc xá.

Thấy cô vội vàng bỏ chạy, Chu Thời Dư không khỏi cong môi, khoé mắt cô vừa lúc bắt trọn động tác cười thầm của anh.

Thịnh Tuệ hứa mời Chu Thời Dư một bữa cơm.

Hai người đi trên con đường rải sỏi đến căn tin, cô gái đi chậm lại, xoay người, hai tay để sau lưng vò vò quần áo.

Gió mùa thu mát rượi, mặt trời vừa mới nhô lên trên bầu trời, cô nữ sinh đang tắm trong ánh nắng mặt trời chậm rãi chớp mắt, dường như không thể tin được:

“Chu Thời Dư, vừa nãy anh… đang cười thầm à?”

Chu Thời Dư vẫn chưa thu lại ý cười trong mắt, khi bốn mắt hai người nhìn nhau, anh nhìn thấy bóng dáng mình phản chiếu trong đôi mắt tròn trong veo của cô, cảm thấy làn gió mát thổi vào mặt mình trở nên dịu dàng.

Trong ba năm qua, anh chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày anh sẽ sóng vai cùng Thịnh Tuệ dưới bầu trời xanh mây trắng như hôm nay.

“Ừ, anh đang cười thầm.” Anh thản nhiên gật đầu thừa nhận, hỏi ngược lại cô: “Vậy em có giận không? Tại vì anh không trả lời chuyện ‘anh có phải bạn trai em không?’ ấy.”

“……”

Có lẽ nhận ra tranh luận cũng chẳng ích gì, Thịnh Tuệ không tiếp tục chủ đề này nữa, cô mím môi im lặng vài giây rồi đột nhiên hỏi một câu không liên quan:

“Em có thể biết vì sao lại là em không?”

“…Ý em là, em không phải là đàn em duy nhất từ trường Tam Trung đến Đại học S, vì sao anh lại quan tâm đ ến mình em?”

Đôi mắt đen trong trẻo xinh đẹp của cô bình tĩnh nhìn anh.

Làn da trắng nõn trên cổ và d ái tai cô ửng hồng, lòng nghi hoặc lớn hơn cả tâm sự ngây ngô nên cô lấy hết can đảm để thốt ra suy nghĩ trong lòng.

“Bởi vì muốn cảm ơn em.”

Những lời chất chứa bấy lâu nay trong lòng đột nhiên ngập ngừng không muốn nói, Chu Thời Dư chậm rãi mở miệng, bộ não hoạt động nhanh của anh đang cẩn thận lựa chọn cảnh tượng nào trong quá khứ làm lần gặp mặt đầu tiên của hai người.

“Vở kịch trong ngày kỷ niệm thành lập trường hồi lớp 12, anh là người xem của em.”

Đây là đáp án cuối cùng của anh.

“…..

Nhưng ngày hôm đó em chỉ làm nền thôi.” Mặt Thịnh Tuệ lộ vẻ khó hiểu, không biết cô nghĩ tới điều gì sau một lúc lâu cô đột nhiên mở to hai mắt, nói với vẻ hoài nghi:

“Còn có một người nói là người xem của em, vậy anh chàng lúc đó không phải người ban đầu mà là ——”

Chu Thời Dư tiếp tục nửa câu sau, nhiệt tình đáp lời: “Cảm ơn miếng dán làm mát ngày hôm đó của em.”

“……”

Có lẽ sự thú nhận thẳng thắn vội vàng về những gì mình đã che giấu lúc đó không phải là cách tốt nhất để đưa hai người đến gần nhau hơn.

Chu Thời Dư nhạy bén nhận ra trong vài phút Thịnh Tuệ đã mấy lần thay đổi sắc mặt.

Nhưng sau vài giây dài im lặng, Thịnh Tuệ lại hỏi một vấn đề không liên quan: “Lần trước ở cửa hàng tạp hóa anh cũng bị say nắng —— Vừa nãy anh giúp em chuyển hành lý như vậy, anh có muốn tìm một chỗ nghỉ ngơi không?”

Hoá ra cô đang lo lắng cho anh.

“Vừa rồi em im lặng, không phải vì anh làm em sợ đâu.” Thậm chí lần này cô còn học cách trả lời nhanh chóng, cô nhìn chằm chằm vào ngón chân và thì thầm như đang nói với chính mình:

“Tại vì thật ra em đã sớm biết là người mặc bộ đồ trong buổi biểu diễn hôm đó là một người khác rồi.”

Lần này đến lượt Chu Thời Dư cảm thấy kinh ngạc.

Anh tưởng mình đã che giấu rất tốt.

“Tính em phản ứng tương đối chậm, không biết cách nói chuyện.” Các sinh viên đi xung quanh thỉnh thoảng lại có vài người tò mò dừng lại, Thịnh Tuệ càng hạ giọng xuống: “Em tham gia vào hội học sinh là để rèn luyện chính mình, nhưng mãi chẳng kết bạn với ai.

Chu Thời Dư kiên nhẫn chờ đợi câu nói tiếp theo, ánh mắt anh không khỏi rơi vào chiếc cổ thon dài và vành tai luôn đỏ hồng của cô gái.

“Anh nói anh là người xem của em, anh nghiêm túc xem em biểu diễn rất nhiều lần, nói em luôn làm rất tốt.”

Trước sự ngạc nhiên của Chu Thời Dư, Thịnh Tuệ lặp lại từng chữ mà anh đã nói hai năm trước, nhưng cô không ngẩng đầu lên nhìn Chu Thời Dư mà nói chậm rãi và rõ ràng nói từng chữ:

“Lời nói của anh khiến em hiểu rằng hoá ra không phải không có ai để ý đến em.

Hóa ra cũng có người có thể nhìn thấy nỗ lực của em.”

Cô gái hít một hơi thật sâu, đôi vai mảnh khảnh chuyển động theo từng động tác.

Sau đó, hình như cô lại lần nữa lấy hết dũng khí, thở ra một hơi rồi ngẩng đầu nhìn Chu Thời Dư, cực kỳ nghiêm túc nói với anh:

“Những lời này, ít nhất là đối với em vào thời điểm đó, vô cùng quan trọng.”

Chu Thời Dư nhìn cô gái thấp hơn mình nửa cái đầu hồi lâu, so với mọi cân nhắc kỹ lưỡng của anh, sự thẳng thắn của Thịnh Tuệ thật trong sáng và thuần khiết.

“… Thật ra ngày hôm đó sau khi vở kịch kết thúc, em đã đi tìm anh.”

Một giọng nữ ngượng ngùng cắt ngang dòng suy nghĩ hỗn loạn của anh, Chu Thời Dư rủ mắt xuống nhìn thấy Thịnh Tuệ cong mi cười, lén lút đưa tay sờ lên chóp mũi:

“Tiếc là anh trưởng câu lạc bộ nói với em rằng anh ấy tìm người ngẫu nhiên nên chẳng nhớ rõ mình đã gọi người nào.”

Chu Thời Dư nhận thấy cô dùng từ “tiếc là”.

Hai người đứng bên bãi cỏ xanh trong sân trường rất lâu, sự im lặng kéo dài của Chu Thời Dư làm người ta khó nắm bắt.

Thịnh Tuệ nhanh chóng liếc nhìn anh, cô lấy dũng khi và can đảm giống như chiếc kim nhọn đâm vào quả bóng bay, khí b ắn ra ào ạt.

Rõ ràng Chu Thời Dư là người bắt đầu, nhưng bây giờ chính cô mới là người nói huyên thuyên.

Chu Thời Dư nghe được trong giọng nói của cô gái có hơi tủi thân: “Sao đột nhiên không nói gì vậy —— Em đang nghĩ gì thế?”

Anh đang nghĩ —— Nếu lúc ấy anh có thể dũng cảm hơn một chút, thế thì sẽ tốt biết chừng nào.

Một lúc lâu sau, Chu Thời Dư mới gọi: “…Thịnh Tuệ.”

“Dạ?”

“Hết ngày hôm nay, sau này chúng ta có cơ hội gặp lại nhau không?”

Trong ấn tượng, đây là lần đầu tiên Chu Thời Dư không tính toán gì trước mặt một cô gái, anh thẳng thắn bày tỏ mọi suy nghĩ của mình:

“—— Không có lý do gì đặc biệt, chỉ là anh muốn gặp em thôi.”

“Có thể chứ?”

Anh không biết Thịnh Tuệ có hiểu được những biểu hiện cảm xúc bị đè nén trong lòng anh suốt hai năm qua không, nhưng sau khi nói xong, cả hai lại rơi vào im lặng hồi lâu.

“Nhưng mà hiện tại em không có di động nên liên lạc không tiện lắm.”

Mạch não của Thịnh Tuệ hoàn toàn khác với anh.

Đôi mày thanh tú của cô hơi nhíu lại, thậm chí đôi má lúc này cũng hơi ửng hồng: “Anh có biết tiệm bán điện thoại gần đây ở đâu không?”

“Biết, đi thẳng ra cổng đông rồi qua một con phố là thành phố bán đồ điện tử.

Anh có thể đưa em đến đó.

Con gái nếu đi một mình rất dễ bị lừa.”

“Dạ được.”

Sau khi gật đầu đồng ý, Thịnh Tuệ tựa như sợ Chu Thời Dư nghe không hiểu, cô vội vàng liếc nhìn anh rồi nhẹ giọng bổ sung: “Ý em là hai điều anh nói.”

“……”

Từ ngày Thịnh Tuệ tốt nghiệp trung học, đến việc hai người gặp nhau trên con đường dài tít tắp, cho đến hôm nay khi anh muốn xin được số điện thoại di động của Thịnh Tuệ, mọi chuyện đều diễn ra suôn sẻ đến không ngờ.

Mọi thứ đều đẹp đẽ và hư ảo như một giấc mơ.

Vào đêm tân sinh viên báo danh đó, Chu Thời Dư nằm một mình trên chiếc giường lớn trong phòng ngủ rộng rãi và yên tĩnh, hồi tưởng lại mọi chuyện xảy ra trong ngày.

Anh vừa uống thuốc chống trầm cảm, trong đó có viên Xanax để chữa chứng mất ngủ, hiện tại tác dụng của thuốc dần phát huy tác dụng, mí mắt anh nặng như chì, không ngừng díu lại.

—— Ngay cả số di động của cô mới thêm trên màn hình điện thoại cũng không thể nhìn rõ.

Phòng ngủ tối om không có đèn, bức rèm che kín ánh trăng chiếu rọi, có lẽ môi trường hoàn toàn tối tăm không có ánh sáng sẽ khiến người ta càng cảm thấy bất an, ngay cả Chu Thời Dư cũng cảm thấy không yên.

Thôi kệ.

Không cần phải lo lắng tương lai sẽ xảy ra chuyện gì —— Ít nhất cho đến nay, những gì anh đã trải qua đều là những khung cảnh mà trước đây anh không dám tưởng tượng.

Thuốc bắt đầu phát huy tác dụng buộc anh phải ngủ trước khi anh tự khuyên nhủ bản thân.

“……”

Giấc mơ dài dường như vô tận, cuối cùng anh cũng tỉnh dậy.

Khi nhận ra điều này, anh cảm thấy một cơn đau nhói quen thuộc phát ra từ tim mình, tần suất và nhịp tim đồng bộ một cách đáng kinh ngạc.

Rèm cửa được đóng chặt, khi anh mở mắt ra, xung quanh tối đen như mực, Chu Thời Dư bối rối ngồi dậy, cảm thấy căn phòng trống trải yên tĩnh đến lạ thường.

Tiếng duy nhất còn sót lại trong tai anh là hơi thở dồn dập đinh tai nhức óc.

Hoá ra chỉ còn lại một mình anh.

Vậy là vừa nãy anh mơ thấy những chuyện đó, anh tự cho mình có thể thoát ra khỏi cơn ác mộng phố dài, những cảnh tượng tốt đẹp đến mức không chân thật, hoá ra đều là giả.

Chu Thời Dư ngơ ngác nhìn xung quanh, khung cảnh tối tăm không thấy rõ năm ngón tay đâu, đột nhiên anh lại không thể phân biệt được giữa thực và mơ.

Tay phải của anh mò mẫm tìm chiếc điện thoại dưới gối lại vô tình sờ phải hàng chục vết sẹo ở mặt trong cổ tay trái, dù không nhìn thì cũng biết chúng vô cùng xấu xí và gớm ghiếc.

Quả nhiên đến cuối cùng anh vẫn chỉ có một mình.

Nhưng vừa rồi rõ ràng không phải như thế này, rõ ràng vừa rồi anh không hề cô độc ——

Tiếng vặn nắm cửa đột ngột phá tan mọi suy nghĩ hỗn loạn.

Cánh cửa được mở ra từ bên ngoài, một chùm sáng từ bên ngoài tràn vào trong phòng, những chấm vàng nhảy múa tựa như niềm hy vọng rải rác giữa nhân gian, hào phóng lấp đầy mọi ngóc ngách phòng ngủ.

“……”

Chu Thời Dư chầm chậm ngẩng đầu lên, người anh giống như một cỗ máy đã hỏng nhiều năm, dù chỉ động đậy một chút cũng có thể nghe được âm thanh cót két chói tai.

Anh nhìn chằm chằm người phụ nữ đang ở cạnh cửa phòng ngủ, trong lòng ngực thật bí bách nhưng cảm giác ngột ngạt đã hoàn toàn biến mất.

Đột nhiên chóp mũi cảm thấy chua xót, cõi lòng anh vô cùng biết ơn.

Hóa ra cuối cùng anh không đơn độc.

Hóa ra anh cũng có thể sở hữu một kết thúc có hậu.

“… Anh tỉnh rồi à? Em thấy anh rạng sáng hôm qua mới về nhà nên để anh nghỉ ngơi thêm một chút, còn kéo hết rèm vào luôn đó…”

Người anh hằng tâm niệm không còn trẻ trung như trong giấc mộng, so với sức sống và mộng mơ của tuổi mười tám, người trước mặt lại càng điềm tĩnh và dịu dàng hơn.

“Hôm nay vừa lúc là ngày lập xuân lại còn là cuối tuần.

Lát nữa chúng ta có mang Ý Ý ra ngoài đạp thanh không?”

(*)

Tiết Lập xuân thường rơi vào ngày 4 hoặc 5 tháng 2 dương lịch (ở Bắc bán cầu).

Phần giường bên cạnh anh hơi lún xuống, trong ánh nhìn không chớp mắt của Chu Thời Dư, Thịnh Tuệ ngồi xuống bên cạnh anh: “Hai ngày nay vừa cho con bé sang ngủ phòng riêng, ngày nào nó cũng khóc lóc một lúc, đưa con bé ra ngoài để dỗ dành nó ——”

Cô còn chưa nói xong, nửa câu tiếp theo đã bị cái ôm bất ngờ của Chu Thời Dư xen vào.

Dù đã kết hôn lâu như vậy nhưng thỉnh thoảng anh vẫn có những giấc mơ giống như thế này.

“……”

Tay Chu Thời Dư hơi dùng sức, người phụ nữ trong lòng anh nhận ra có gì đó không ổn, cô tựa đầu vào vai anh, đưa tay lên vỗ nhẹ vào lưng anh rồi nhẹ giọng hỏi: “Sao vậy? Anh mơ thấy ác mộng à?”

“…… Không có.”

Không muốn làm người yêu lo lắng, Chu Thời Dư trầm giọng phủ nhận, vùi đầu vào cái cổ mềm ấm của Thịnh Tuệ, mùi hương cúc non nhè nhẹ trấn an những cảm xúc lấn lướt.

“Tuệ Tuệ.” Anh thì thầm gọi tên người yêu, tự cho phép mình trở nên yếu đuối trong giây lát:

“Anh rất vui.”

“Dạ? Vì sao vậy?”

“Không có gì.” Chu Thời Dư lắc đầu, cũng không nói rõ nguyên nhân, anh chỉ ôm chặt người yêu hơn.

“Chính là anh cảm thấy mình rất may mắn, cho nên anh mới cảm thấy vui.”

—— Điều may mắn lớn nhất trên đời là khi anh tỉnh dậy sau cơn mơ, mở mắt ra vẫn thấy em bên cạnh..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.