Từ ngày hè trở đi tôi suy lắm nhưng tôi không muốn phải lo lắng nên khi ra ngoài luôn mang vẻ ngoài như bình thường. Việc làm trái ý cảm xúc của chính mình khó lắm. Tôi ghét phải nghĩ đến những gì mà ngày đó tôi phải chứng kiến ghét phải nhìn thấy việc bản thân mình thật vô dụng ghét phải thua một ai đó. Và trong mấy tháng hè tôi điên cuồng học tập đến độ chị tôi người học giỏi và còn học chăm cũng phải lo lắng hôm ấy chắc vì thấy chị là người gần gũi với tôi nhất nên khi làm bài tập cạnh chị ấy chị ấy có hỏi là.
- Sao tự nhiên mày lại chăm bất thường vậy bình thường nước tới chân mới nhảy đằng này chưa có nước mày đã nhảy rồi, mày ổn chứ Thy?
- Chẳng phải lúc trước chị cũng như này sao chó chê mèo lắm lông à
- Tao học có điều độ ngủ sáng tối làm còn mày chả thèm ngủ đã làm rồi.
- Vậy chứ bây giờ nên làm gì còn việc gì nữa đâu chẳng phải chị nói lên cấp 3 khó hơn nhiều à bây giờ chị sinh viên năm nhất rồi đấy nhất chị.
- Hè bình thường mày coi điện thoại, nghe nhạc, luyện võ đấy sao bây giờ tao chỉ thấy mày chỉ làm mỗi việc học và luyện võ vậy, không ra ngoài luôn.
- Chán ở ngoài chả có gì mà chị cũng có bao đi đâu đâu mà đi nghèo chết mồ ra
- Thôi tao lượn mày có việc gì phải nói tao nghe đấy
Tôi biết chị ấy muốn tốt cho tôi ba mẹ cũng không muốn tôi phải quá sức tôi biết lười không chỉ dừng ở cách suy nghĩ không đâu lười là một hệ tư tưởng không mấy lành mạnh bởi vì thế nên không thể chấm dứt trong ngày một ngày 2 được nhưng nhờ có cái ngày định mệnh đó mà tôi được thay đổi giống như lột xác vậy chắc có lẽ trong cái rủi còn có cái may.
Trong suốt kì nghỉ hè đó tôi đã không liên lạc với Nam trong một thời gian dài chắc có lẽ bây giờ Nam đang đi chơi với Ly người xứng đôi vừa lứa với Nam rồi. Không được không được Thy ơi mày là con cháu nhà Trần đấy tổ tiên ta dành chiến thắng quân mông nguyên để bây giờ mày suy như thế à Tỉnh táo ngay cho tao đó là tiếng thét của lí trí khi con tim tôi đã bị lấn át, đúng vậy các vua nhà Trần không ai là không khuất phục mà nếu tôi mà còn ủ rũ thế chắc 3 lần chiến thắng quân mông nguyên của nhà Trần sẽ trở nên vô nghĩa với tôi mất cố lên cố gắng để mai sau còn theo đuổi ước mơ nữa còn suy thế thì làm ăn được gì. Cái vả đau đớn của lí trí khiến ngọn lửa cuối cùng trong tim tôi đã tắt, tôi cố gắng học hỏi người chị đi trước tìm hiểu và học vững những nền tảng kiến thức xã hội và cả tự nhiên nữa không thể để bất kì ai khinh mình nữa cố lên.
Cứ mỗi lần nghĩ đến Nam tôi lại đi ra bao cát ở trong phòng đấm đá liên tục tôi còn đặc biệt cho mình sắm một chiếc hình nộm nữa và quả nhiên sau 1 tháng tôi đã quên đi được Nam biết thế đã gọi Absine 80% nông độ cồn rồi quên đi hết sự đời luôn. Chắc sau ngày hôm đó tôi ít khi dùng messenger or fb hẵn luôn nên việc liên lạc với tôi dường như là điều hiếm thấy mà nếu có liên lạc tôi cũng chỉ ậm ừ cho qua.
Tôi dường như đã hết sợ năm học mới hết sợ khi phải đối diện với Nam rồi
________________________________________
Góc nhìn của Nam:
Từ sau cái ngày tôi đưa nhỏ về nhà thì tôi không thấy nhỏ liên lạc với tôi tôi đã nghĩ rằng nhỏ đang thời gian rất buồn và stress nhẹ nên không liên lạc với ai, tôi lo lắm nhưng vì sợ khi thấy tôi nhỏ sẽ còn buồn hơn nên tôi phải để cho nhỏ một mình và nhắn tin để hỏi những câu hỏi sẽ chẳng bao giờ được giải đáp. Trong hè tôi chỉ nghĩ đến điều đó mãi thôi không làm bài tập hè chỉ ngồi ngẫm nghĩ có lẽ tôi nên làm một việc gì đó tối hôm đó tôi lên kế hoạch tỉ mỉ từ đầu đến cuối là tôi sẽ rủ con Như đi cùng để mời nhỏ đi chơi tôi biết chắc rằng trong hè này nhỏ chỉ ở trong nhà nên đã rủ đi nhưng tới nơi chỉ thấy một dáng người không quen thuộc cho lắm một dáng người nhỏ con tựa như nhỏ nhưng đầu tóc thì bù xù búi gọn lên trong tay thì đang cầm cây bút dáng người khá gầy so với trước hè tôi và con vong nữ thì thầm rằng
- Ê Nam, mày có chắc này là nhà con Thy không
- Chắc hôm bữa t thấy rồi
- Này phải nó không?
- Dáng người y chang chỉ hơi ốm xíu thôi
Bình thường khi lên lớp nhỏ búi tóc gọn gàng chỉ vào những ngày đặc biệt là cái kẹp của nhỏ hư giữa chừng thì nhỏ mới xoã tóc thôi cũng là búi tóc nhưng lần này nó lạ lắm không giống khí chất của mọi ngày
- Ai đấy?
- Bọn tao rủ mày đi chơi nè Thy
- Xin lỗi bây giờ tao đang bận rồi khi khác đi
- Khi nào nói rõ ra chứ ơ con này
- Chừng nào tao rủ đi rồi hẵng đi bây giờ thì biến
- Chán ghê
Chắc lâu ngày không tiếp xúc bên ngoài nhỏ mới như vậy chứ tôi biết tính nhỏ là vào thời gian này có mơ cũng không rủ đi được đó càng làm cho nỗi lo của tôi tăng hơn tôi mong nhỏ sẽ sống thật tốt trong mùa hè này