Mưa Phùn Và Gió

Chương 4: Phần 4




18.

Trước đây khi ba bế mẹ, mẹ đều vòng hai tay ôm lấy cổ ba, dịu dàng nhìn ông.

Nhưng giờ đây, tay mẹ lại rũ xuống, hai mắt nhắm nghiền, sự dịu dàng khi đó cũng không còn nữa.

Các chú ngăn ba lại bảo ông đặt mẹ xuống: "Giang tiên sinh, người ch ế t không thể sống lại, xin hãy nén bi thương, anh còn một đứa con gái, đừng dọa con bé sợ."

Ba không nói gì, ông khỏe đến mức các chú không thể giữ lại được.

Tôi khóc, các chú bảo dì bế tôi đi trước.

Dưới nhà chật kín người, tôi nghe thấy họ nói: "Mẹ của đứa bé đó là một người rất tốt, sao đột nhiên lại..."

"Có thể là nhồi mãu não hoặc nhồi máu cơ tim, bây giờ người trẻ cũng thường mắc những loại bệnh này."

"Nghe nói mẹ con bé tối hôm kia đã qua đời rồi, đứa nhỏ này vẫn luôn ở bên cạnh xác ch ế t, lúc chủ khu chung cư đi vào, con bé còn đói đến mức phải ăn rác đấy."

"Trời ạ, thật là quá đáng thương, tôi nghe còn thấy đau lòng."

Tôi không cảm thấy đáng thương, bởi vì tôi đã ở bên cạnh mẹ suốt mấy hôm nay.

Lúc sau, các chú cũng đi xuống, nhưng không thấy ba đâu.

Các chú đẩy một chiếc xe phủ chăn trắng.

Mặc dù tôi không thấy được người dưới chăn, nhưng tôi biết mẹ tôi đang ngủ bên trong.

Trước đây khi chúng tôi chơi bịt mắt bắt dê, mẹ cũng nằm trong chăn, tôi nhìn thoáng qua là có thể nhận ra.

Khi đó bà nói với tôi: "Mẹ trốn kỹ rồi, Nguyệt Nguyệt mau đi tìm mẹ đi."

Tôi buông bàn tay bịt mắt chạy bình bịch vào phòng, tìm mãi, tìm mãi, cuối cùng tìm thấy mẹ ở dưới chăn.

Mẹ sẽ lập tức kéo tôi vào trong lòng bà.

Chúng tôi cùng nhau trốn ở trong chăn, cùng nhau thủ thỉ nói chuyện.

Lần này, tôi cũng chờ được thấy mẹ ôm tôi vào lòng.

Nhưng khi mẹ đi ngang qua tôi, bà vẫn đang ngủ, bà không đến ôm tôi.

Dì che mắt tôi lại, nghẹn ngào nói Nguyệt Nguyệt ngoan, đừng nhìn.

Tôi nói với dì: "Dì, cháu tự che được, chờ đếm đến 10, cháu sẽ tự bỏ tay xuống."

Dì nói: "Được, vậy cháu đếm đến 10 đi."

"1, 2, 3, 4… 10."

Tôi nghiêm túc đếm đến 10, nhưng khi mở mắt ra lại không thấy chăn với mẹ đâu.

Chỉ có chiếc xe vừa đậu ở chỗ này đang lái đi.

Tôi đột nhiên ý thức được mẹ ở trong xe, lần này mẹ đi tôi sẽ không còn được gặp lại bà nữa.

Tôi liều mạnh thoát khỏi vòng tay của dì đuổi theo xe, gào khóc nói bọn họ đừng đưa mẹ tôi đi.

Nhưng tôi quá nhỏ bé, lại bị dì ôm trở về.

Tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn mẹ dần dần biến mất.

Cùng với chăn, biến mất trong nước mắt của tôi.

19.

Tôi cứ khóc, khóc đến khi ngủ thiếp đi, tỉnh dậy lại khóc, khóc đòi mẹ.

Tôi bị đưa đến nhà bà nội.

Bà nội ngồi trên xe lăn, thở dài: "Tạo nghiệp mà."

Bà nội vẫn luôn không thích mẹ, bà nội nói mẹ và ba là hai dòng sông khác nhau.

Bởi vì không thích mẹ, vậy nên cũng không thích tôi, tôi đã tròn ba tuổi nhưng cũng chỉ gặp bà nội hai lần.

Bà nội bảo bảo mẫu tắm cho tôi, bảo mẫu nói không dám tắm cho tôi, nói ở quê bà ấy có kiêng kỵ, đứa trẻ từng ở cùng người ch ế t như tôi phải gửi vào chùa.

Bà nội rất tức giận, chống nạng từ mình tắm cho tôi.

Bà nội vừa tắm vừa khóc, nói mệnh bà nội khổ, nói mệnh của tôi còn khổ hơn cả bà nội.

"Cháu muốn mẹ." Tôi cũng khóc.

Bà nội gọi điện cho ba, ba vẫn không nghe máy.

Bà nội bảo tài xế lái xe đưa chúng tôi đến nhà của tôi, quả nhiên ba ở nhà, ông ngồi trước giường, trên giường đã không còn mẹ nữa.

Cằm ông lún phún râu.

Trước đây mẹ không thích ông để râu, nói rằng nó đâm vào người bà.

Sau đó ba sẽ bế bà lên bồn rửa tay: "Vậy em giúp anh."

Khi đó mẹ sẽ khẽ mỉm cười, ngón tay mảnh khảnh thoa bọt trắng lên cằm ba, cẩn thận giúp ba cạo râu.

Còn ba vẫn nhìn mẹ chăm chú, sau đó hôn lên môi mẹ.

Lúc sau mẹ sẽ nhìn mình trong gương lẩm bẩm nói rằng ba không phải đang nhìn bà mà đang nhìn một người khác.

Tôi thầm nghĩ trong nhà chỉ có ba người chúng tôi, ba không nhìn tôi, cũng không nhìn mẹ, vậy thì đang nhìn ai?

20.

Bà nội nói chuyện với ba, ba không trả lời bà nội.

Bà nội tát ba một cái thật mạnh: "Khi người còn sống con không quý trọng, lúc ch ế t rồi con bày ra bộ dạng này cho ai xem."

"Con còn định tiếp tục như vậy đến bao giờ, không thèm quan tâm công ty? Không thèm chăm sóc con cái nữa sao?"

Sau đó bà nội kéo tôi ấn mạnh vào lòng ba: "Nghiệp do con tạo ra, con tự mình gánh vác hậu quả đi, đừng trông cậy vào bà già gãy chân này."

"Lúc đầu mẹ đã khuyên con rồi, Hứa Như Ý là Hứa Như Ý, Mạnh Dao là Mạnh Dao, con nhất quyết không chịu nghe, cứ như bị ma nhập vậy."

"Bây giờ người đã đi rồi, điều duy nhất con có thể làm là nuôi dạy con của hai đứa thật tốt."

Bà nội mắng xong liền bỏ đi, để lại tôi và ba ở nhà.

Buối tôi dì Lâm hàng xóm mang thức ăn đến cho chúng tôi, dì cũng không ngừng khóc.

Dì Lâm nói lúc đó dì ở ngoài, xem camera thấy tôi đi gõ cửa nhà dì, tưởng rằng tôi muốn sang chơi với dì nên không nghĩ nhiều.

"Dì thật sự hối hận, tại sao khi đó dì không hỏi thêm một câu chứ." Dì Lâm khóc không thành tiếng.

Tại sao khi đó tất cả mọi người đều không hỏi thêm một câu, không tiến thêm một bước.

Sau khi dì Lâm rời đi, ba chợt nghĩ ra điều gì đó.

Ông đi vào thư phòng mở máy tính lên, di di chuột vài cái, mẹ xuất hiện trên màn hình.

Đây là hình ảnh do camera của nhà chúng tôi ghi lại, mẹ nói đã lắp nó khi tôi ra đời.

Ba không thích trong nhà có người khác, vậy nên sau khi tôi sinh ra, trong nhà ngay cả bảo mẫu cũng không có, lắp camera để lúc nào cũng có thể quan sát tôi, sợ tôi xảy ra chuyện.

Trên màn hình là ban đêm.

Mẹ lẳng lặng ngồi trên sofa ở phòng khách, TV đang chiếu một tiết mục hài, khán giả đều cười ồ lên.

Nhưng người thích cười như mẹ lại không cười.

Bà cầm điện thoại lên xem mấy lần, nhưng lại đặt xuống.

Sau đó tôi dụi mắt đi ra, nằm trong lòng mẹ ngủ tiếp.

Mẹ ôm tôi, nhìn tôi rất lâu.

21.

Trong lúc ba xem camera ghi hình, tôi ngủ thiếp đi bên cạnh ông.

Khi tôi tỉnh lại, ba vẫn đang xem, trên màn hình là hình ảnh tôi và mẹ đang nằm trên giường, mẹ cầm tấm ảnh mà studio gửi đến, kể chuyện cho tôi nghe.

Đây là lần cuối cùng mẹ nói chuyện với tôi.

"Mẹ ơi, mẹ với ba gặp nhau như thế nào vậy ạ?" Trên màn hình, tôi hỏi mẹ.

Mẹ vén mái tóc mềm mại ra sau tai: "Ba mẹ là định mệnh không thể tránh khỏi."

Tôi nghe không hiểu.

Sau đó mẹ dạy tôi phải dũng cảm, dặn tôi không được sợ hãi, nói dù bà có hóa thành ngọn gió, hạt mưa, bà cũng sẽ bảo vệ tôi mãi mãi.

Tôi ngủ thiếp đi trong lòng mẹ.

Không biết qua bao lâu, mẹ đột nhiên ngồi dậy nhìn vào không khí, trên mặt đầy sự khẩn cầu, bà đang nói chuyện với ai đó, nhưng đến chỗ này camera lại đột nhiên không có tiếng.

Chỉ có thể nhìn thấy mẹ đau đớn ngã xuống giường cầm điện thoại lên gọi một cuộc điện thoại, nhưng đầu dây bên kia nhanh chóng cúp máy.

Bà lại gõ một dòng chữ, cuối cùng không trụ được ngã xuống.

Nhưng bà vẫn giãy giụa ngồi dậy, bò về phía tôi nằm trên giường.

Từng chút một, cuối cùng bà cũng bò đến ngã xuống bên cạnh tôi, kéo chăn đắp lên chiếc bụng nhỏ của tôi.

Bà còn muốn chạm vào gương mặt của tôi, nhưng lại mất hết sức lực, nhắm nghiền hai mắt lại.

Ba đập mạnh vào máy tính, nhưng không có tác dụng gì.

Tôi suy nghĩ, nói với ông: "Con biết mẹ nói cái gì, con nghe thấy."

Ba lập tức hỏi tôi: "Mẹ nói gì?"

"Mẹ nói, còn chưa đến thời gian mà sao anh đã đến rồi."

"Con gái của tôi mới ba tuổi, để tôi gọi điện sắp xếp xong cho con bé đã."

"Còn nói..." Tôi không nhớ nổi, khi đó tôi quá buồn ngủ,

Ba ôm mặt tôi, nhìn vào mắt tôi: "Nguyệt Nguyệt, con nhớ kỹ lại đi."

Tôi cố gắng nhớ lại, cuối cùng cũng nhớ ra, lời cuối cùng mà mẹ nói là: "Tôi hối hận vì đã yêu Giang Thời, sớm biết như vậy, tôi đã không đến nơi này."

Ba ngây ngẩn nghe, sau đó ông đẩy tôi ra.

Ba tức giận bảo tôi nói dối, nói tôi là trẻ con, chắc chắn không nhớ được nhiều từ như vậy, tất cả đều là do tôi bịa ra.

Tôi tức giận nói, tôi nhớ rõ, đó là lời mẹ đã nói.

Ba không nói gì nữa, ông đi tìm điện thoại của mẹ.

Ông nhìn điện thoại của mẹ một lúc, không biết ông đã nhìn thấy cái gì, cuối cùng ông cũng rơi nước mắt.

Tôi chưa từng thấy ba khóc bao giờ.

Hóa ra khi ông khóc nhìn cũng đau lòng như vậy.

22.

Sau đó bà nội nói với tôi, cuộc gọi cuối cùng của mẹ là gọi cho ba, nhưng bị ai đó cúp máy.

Tin nhắn cuối cùng cũng là gửi cho ba, nội dung tin nhắn là: Mau về nhà.

Có lẽ khi đó mẹ ốm quá nặng, vậy nên chỉ có thể gõ được ba chữ này.

Nhưng điện thoại của ba lại không có tin nhắn này, cũng bị ai đó xóa mất.

Nguyên nhân cái ch ế t của mẹ cuối cùng đã được xác định, là đột tử do tim.

Ngày mẹ được chôn cất, trời đổ mưa phùn, còn có gió thổi nhẹ.

Tôi nhìn bia mộ nói: "Mẹ ơi, con thấy mẹ rồi!"

Những người lớn xung quanh đều bị dọa sợ, cúi đầu xì xào bàn tán.

Ba ngồi xổm xuống hỏi tôi: "Mẹ ở đâu? Con chỉ cho ba xem."

Ông tin tôi, cho rằng mẹ thực sự ở đây.

Tôi đưa tay hứng lấy những giọt mưa: "Đây chính là mẹ ạ, mẹ từng nói sẽ hóa thành ngọn gió và hạt mưa để ở bên con."

Mẹ của tôi chưa bao giờ nói dối tôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.