Mưa Phùn Và Gió

Chương 3: Phần 3




12.

Dì Hứa ở bên ngoài tiếp tục gõ cửa: "Nguyệt Nguyệt, mở cửa đi, dì mang đồ ăn ngon cho cháu này, anh Tuấn Tuấn cũng đến nữa."

Tôi cũng nghe thấy giọng một cậu bé đang nổi giận, nói không thích nơi này, muốn về nhà chơi game.

"Tôi sẽ không mở cửa cho bà đâu, hai người đi đi." Tôi lớn tiếng nói.

Mặc dù tôi rất đói, mặc dù tôi rất muốn ăn cái gì đó.

Dì Hứa không nói chuyện với tôi nữa, dì ta gọi thẳng tên mẹ tôi: "Mạnh Dao, cô đi ra đây, chúng ta tiếp tục nói chuyện."

"Cô không cần phải trốn tránh như vậy, đằng nào sau này cũng phải gặp mặt."

"Cần gì phải quấn lấy một người không thích mình như vậy chứ."

Tôi lặng lẽ mở cửa, ngoài cửa trống không.

Haizzz, giá như dì ta để đồ ăn lại thì tốt rồi.

Tôi đói đến nỗi bụng quặn đau, nhặt quả trứng mà tôi đã làm rơi xuống đất trước đó trong thùng rác ra.

Mặc dù mẹ nói không được ăn đồ ăn rơi xuống đất, sẽ bị ốm.

Nhưng vì tôi quá đói, tôi không thể nhịn được nữa.

Tôi cẩn thận phủi lớp bụi bẩn phía trên đi, sau khi cắn một miếng mới nhớ ra mẹ cũng chưa ăn.

Mẹ nói khi bị ốm phải ăn thật nhiều, ăn xong mới có thể khỏe lại.

Tôi cầm quả trứng gà đến bên cạnh mẹ: "Mẹ ơi, mẹ ăn đi, ăn xong là sẽ khỏe lại thôi."

Mẹ không ăn, tôi đành phải tách trứng gà thành từng miếng nhỏ cho vào miệng mẹ giống như mớm thuốc vậy.

Sau đó tôi nằm xuống bên cạnh bà.

Ngày mai chắc là mẹ sẽ khỏe lại thôi.

13.

Tôi lại tỉnh dậy.

Trời vẫn còn sáng, vẫn chưa đến ngày mai.

Mùi trên người mẹ lại nặng hơn.

Tôi kê chiếc ghế nhỏ mở cửa sổ ra cho thoáng khí, trước đây mẹ đều làm như vậy.

"Này, bé con, nguy hiểm lắm, mau xuống đi." Một chú ở đối diện lớn tiếng hô lên với tôi.

"Nhà đối diện có người lớn không, con của nhà anh chị đang trèo lên cửa sổ này."

Tôi nói với chú: "Chú à, cháu không trèo lên cửa sổ, cháu đang mở cửa sổ."

Nhưng chú hình như không nghe thấy, vẫn bảo tôi mau xuống đi.

Tôi bước xuống, cuối cùng chú cũng không hô lên nữa.

Gió thổi vào lay động mái tóc mềm mại của mẹ, mùi hôi cuối cùng cũng phai nhạt đi một ít.

Tấm ảnh kia cũng bị gió thổi bay xuống đất.

Tôi nhặt ảnh lên, nhìn chúng tôi trong tấm ảnh.

Đêm đó, sau khi mẹ nói có ch ế t cũng không ly hôn, ba không về nhà nữa.

Nhưng mẹ đưa tôi đến công ty tìm ba, bà nói muốn lưu lại một vài bức ảnh.

Mẹ mặc rất đẹp, mặc cả váy công chúa xinh đẹp cho tôi nữa.

Ba lạnh mặt nói buổi chiều ông có cuộc họp, bảo mẹ đưa tôi về, còn bảo bà sau này đừng tùy tiện đến công ty nữa.

Mẹ không tức giận, dịu dàng nói với ba: "Đây là lần cuối cùng, sau này em sẽ không tới nữa."

"Chỉ chụp một tấm thôi, Nguyệt Nguyệt lớn lên có thể xem lại, nếu không... nếu không thì con bé thật sự đáng thương."

Cuối cùng ba vẫn đồng ý chụp cùng chúng tôi.

Lúc chụp ảnh, nhiếp ảnh gia không ngừng nói ba mẹ tiến lại gần một chút, nói bọn họ cười tươi hơn một chút.

Nhưng cuối cùng, vẫn chỉ có tôi cười.

Sau khi chụp ảnh xong, mẹ nói với nhiếp ảnh gia phải nhanh lên, càng nhanh có ảnh càng tốt.

Sau đó mẹ nói với ba: "Nguyệt Nguyệt muốn ăn McDonald's, chúng ta cùng đi ăn nhé."

Ba nhíu mày: "Bớt cho con ăn đồ ăn vặt đi."

Mẹ mỉm cười: "Chỉ một lần này nữa thôi, sau này sẽ không ăn nữa."

Sau đó bà kéo tay của ba: "Thật sự, không lừa anh."

Tôi cũng hôn lên mặt ba một cái: "Ba, con muốn ăn."

Ba miễn cưỡng đi cùng chúng tôi.

Mẹ gọi rất nhiều đồ ăn ngon, thậm chí còn cho tôi ăn món kem mà ngày thường tôi không được phép ăn.

Tôi thực sự vô cùng vui vẻ.

Có rất nhiều bạn nhỏ ở McDonald's, các bạn đều đi cùng ba mẹ, nhưng tôi cảm thấy mình chính là đứa trẻ hạnh phúc nhất.

Tôi ăn miệng đầy bơ, ba lấy khăn giấy lau miệng giúp tôi, mẹ ở bên cạnh chụp ảnh chúng tôi.

Ba hỏi có gì hay ho mà chụp, mẹ nói bởi vì nó thú vị.

Cuối cùng bà còn nhờ người khác chụp giúp ba người chúng tôi một kiểu.

Ngày đó, số ảnh mà chúng tôi chụp còn nhiều hơn cả phần đời còn lại của chúng tôi.

14.

Khi mặt trời dần ngả về phía tây, chúng tôi còn đi dạo ở công viên, mẹ mua cho tôi một chiếc bóng bay hình con thỏ, tôi ngồi trên vai của ba cầm bong bóng vui vẻ ca hát.

Người xung quanh đều nói chúng tôi là một gia đình hạnh phúc.

Mẹ cũng khoác tay ba.

Ba nói: "Cô đừng tưởng làm như vậy có thể khiến tôi thay đổi suy nghĩ."

Mẹ đứng dưới ánh hoàng hôn trả lời ông: "Biết rồi, sẽ không có lần sau nữa."

Ngày đó hoàng hôn buông xuống sông, rất đẹp.

Mẹ nói với tôi rằng đây gọi là nửa dòng sông là sương mờ, nửa dòng sông là hoàng hôn, là khung cảnh đẹp nhất trên đời này.

Nếu như tôi biết đó là lần cuối cùng được ngắm cảnh cùng với ba mẹ, lúc đó tôi nhất định sẽ không ngủ gà ngủ gật.

Tôi nhất định sẽ ngắm thật kỹ, ghi nhớ thật kỹ trong lòng.

Nhưng cuối cùng, hạnh phúc của tôi cùng với buổi chiều hoàng hôn ấy lại cùng nhau chìm vào trong nửa dòng sông sương mờ kia...

15.

Sau khi ba đưa chúng tôi về nhà phải trở về công ty.

Mẹ nói với ba: "Hôm nay là ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời em."

Sau đó bà nhón chân lên hôn ba: "Giang Thời, cảm ơn anh."

Ba cụp mắt nhìn bà, lông mì dài hơi lay động, môi của ông cũng khẽ giật, dường như muốn nói với mẹ điều gì đó.

Mẹ cũng nhìn ba, chờ ông nói chuyện.

Cuối cùng vẫn là mẹ mở miệng trước: "Nhưng mà, em vẫn sẽ không ly hôn với anh."

"Dù ch ế t cũng không."

Bà vừa cười vừa nói, nói xong nhốt ba ở ngoài cửa.

Ba tức giận đứng ngoài cửa, mẹ ở bên trong mỉm cười rơi nước mắt.

Đây là lần cuối cùng bọn họ bất hòa.

Cũng là lần cuối cùng gặp mặt.

16.

Tôi đặt lại tấm ảnh vào tay mẹ, lẩm bẩm nói: "Mẹ ơi, con càng nhìn càng thấy chúng ta đều rất đẹp."

"Mẹ ơi, sinh nhật lần tới chúng ta lại đi chụp ảnh đi."

"Mỗi năm chúng ta đều đi chụp một lần, như vậy có phải con có thể nhìn bản thân lớn lên từng chút một không?"

Tôi cảm thấy như vậy tôi còn có thể nhìn mẹ lớn lên nữa.

Gió hơi lớn, tôi kéo chăn đắp kín cho mẹ.

Tóc bà cũng bị thổi loạn, tôi tìm chiếc kẹp tóc ngọc trai mà bà thích nhất kẹp tóc lại cho bà.

Tốt lắm, mẹ bây giờ lại là mẹ xinh đẹp.

Có người đến gõ cửa: "Có người ở nhà không, chúng tôi là chủ khu chung cư."

Hóa ra là chú dì chủ khu chung cư tới, tôi mở cửa ra, chú vừa rồi bảo tôi không được trèo lên cửa sổ cũng ở đó.

Chú thấy tôi lập tức nói: "Vừa rồi chính là đứa trẻ này trèo lên cửa sổ, may là không xảy ra chuyện gì."

Dì chủ khu chung cư cười híp mắt nhìn tôi: "Bé con, ba mẹ của cháu đâu?"

Tôi trả lời: "Ba ở công ty, mẹ bị ốm đang ngủ ạ."

"Chú dì vào xem thử có được không?"

Tôi gật đầu: "Được ạ."

Tôi đưa dì vào phòng ngủ, dì bước tới cạnh mẹ định nói chuyện với bà.

Nhưng giây tiếp theo, dì đột nhiên hét lên lùi về phía sau.

Mấy chú đang đứng ở cửa cũng đi vào, bọn họ đứng xung quanh mẹ nhìn một lúc, có người bắt đầu gọi điện thoại.

Chỉ một lát sau, cảnh sát đến, bác sĩ cũng đến.

Ba cuối cùng cũng trở lại.

17.

Mẹ ch ế t rồi.

Tôi biết được khi nghe các chú dì nói chuyện.

Tôi không biết cái gì gọi là ch ế t.

Tôi hỏi chú dì, nhưng bọn họ lại lắc đầu, có người còn khóc.

Tôi lại đi hỏi ba.

Ba đứng bên cạnh mẹ, không nhúc nhích nhìn mẹ.

Cảnh sát nói với ba: "Thời gian tử vong là khoảng 10 giờ tối hôm kia, bước đầu loại trừ khả năng bị s á t hại, nguyên nhân tử vong cụ thể phải đợi nhân viên pháp y giám định."

Ba nói: "Sáng ngày hôm qua lúc tôi về nhà, cô ấy vẫn còn khỏe mạnh mà."

Tôi với với ba: "Ba ơi, hôm qua lúc ba về nhà mẹ đã bị ốm rồi, con gọi mẹ rất lâu mà mẹ vẫn không tỉnh."

Tất cả mọi người đều nhìn về phía tôi, ba cũng nhìn tôi: "Con nói cái gì?"

"Hôm qua lúc ba về, con muốn nói với ba mẹ bị ốm, nhưng ba lại đi mất rồi, con không đuổi kịp ba."

"Con đút thuốc cho mẹ mà mẹ vẫn ngủ li bì."

"Ba, khi nào mẹ mới tỉnh lại?"

Ba không trả lời, cơ thể ông loạng choạng, cúi người nhìn mẹ: "Em vẫn luôn khỏe mạnh mà, em chưa bao giờ bị ốm, không, em... em bị ốm rồi, chúng ta đi khám bác sĩ."

Ông đột nhiên bế mẹ lên đi ra ngoài.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.