Mưa Phùn Mùa Hạ (Chưa Từng Ngừng Yêu Em!

Chương 31: Tâm Ma




Chương 31: Tâm ma

Huyễn tưởng sinh ra ảo mộng, ảo mộng lại phút chốc biến thành hư không.

Nhưng dù cho có biến thành hư không, cũng khiến con người ta chấp mê bất ngộ, mê muội không nguôi sau đó lại để bản thân một lần nữa chìm trong si ảo, chấp nhận đánh mất cả bản ngã của mình

Đó, chính là tâm ma

Hay nói đúng hơn

Vũ Hạ nghiêng đầu, khoé môi kéo nhẹ một đường cong nho nhỏ, đôi con ngươi vốn dĩ xinh đẹp lại loé lên sự tàn nhẫn trước đây chưa từng có

"Si tâm vọng tưởng."

***

"Tối nay à? Được đấy! Địa điểm nào thế?" Yên Cẩm mân mê bàn tay của chính mình, đưa lên trước mặt mà ngắm nhìn

"Dạo gần đây có chỗ vừa với khai trương, gọi là Light. Hot lắm đấy."

An Tuyết cười cười, nhìn Yên Cẩm, ánh mắt ý vị sâu xa, trái ngược hoàn toàn với khuôn mặt thanh thuần của ả

Yên Cẩm chỉ mải mân mê bàn tay mình, không nhìn thấy

Tôi nay sơn màu gì nhỉ?

Màu đỏ đi, đủ vui vẻ.

"Yo, Vi đại tiểu thư lại đến lớp cơ này, cô thật sự nghĩ trường học là nhà của cô cơ à, muốn đến thì đến, muốn không liền không. Mặt mũi cũng thật là lớn đó." Nháy mắt thấy Vũ Hạ, Yên Cẩm liền giở giọng châm chọc

Vũ Hạ nhướn mày, môi cong một độ nhỏ đến mức đường như không có

Đúng là trẻ con

"Phải rồi, tôi tùy tiện đến lớp, tùy tiện nghỉ học, nhưng thành tích vẫn là cao hơn Yên tiểu thư đây, nhỉ?"

Đối với trẻ con, thì chỉ cần dùng cách của chúng, chọc ngược lại là được.

Quả nhiên, Yên Cẩm liền cứng họng,ghét bỏ nhìn Vũ Hạ một cái

Cô thản nhiên đi qua, đương nhiên cũng thản nhiên né được cái cản chân của Yên Cẩm, làm cô nàng mất đà,ngã xuống đất lại còn kéo theo cả An Tuyết bên cạnh ngã theo

Đúng là làm trò cười.

                                 ***

11 giờ 23 phút khuya, Light Bar

Tiếng nhạc xập xình, không gian cuồng nhiệt, nơi tập hợp của những cuộc chơi buổi đêm của đủ loại người

Thứ ánh sáng lập lờ cùng những giai điệu bốc lửa, chính là những thứ khiến con người không thể nào cưỡng lại được, bản năng nguyên thủy dần bị đào lên, chiếm lấy hết cả thể xác lẫn tâm hồn

Yên Cẩm sau một hồi nhảy múa chán chê,tiến lại bàn của An Tuyết đang ngồi, vắt chéo chân, chiếc váy đỏ bó sát liền người dài chỉ đến đùi của cô ta để lộ đường cong chết người,thu hút rất nhiều ánh nhìn

Ngược lại với Yên Cẩm, An Tuyết vẫn trung thành với váy trắng, váy dài đến gần đầu gối, nhưng lại là loại hở lưng, chổ nào cần hở, đều hở

Nhưng nhìn chung, vẫn là một vẻ thanh thuần, chính là kiểu vừa quyến rũ lại vừa ngây thơ mà đàn ông rất thích

Không hiểu tại sao , Yên Cẩm vẫn cảm thấy bộ váy trắng này trên người cô ta, lại trở nên dung tục,mặc dù chính bản thân cô cũng chẳng phải kiểu đoan trang gì cho cam

Thoải mái thôi

"Sao thế, không ra nhảy à? Cả ngày hôm nay tâm trạng bị Vi Vũ Hạ kia làm không tốt, nhảy nhót một chút liền thoải mái." Yên Cẩm cười, làn môi đỏ chót rất thu hút

Yên Cẩm cũng rất đẹp, chính là kiểu đẹp hoang dã quyến rũ, ánh mắt lại linh hoạt

Trần đời này, An Tuyết rất ghét những kẻ xinh đẹp hơn mình

Ghét hơn nữa . Lại là kẻ lọt vào mắt của người đó

An Tuyết cười, rót vào ly của Yên Cẩm, chất lỏng màu đỏ sóng sánh chảy vào ly, chói mắt

"Tôi thích uống rượu hơn,mời cậu."

Yên Cẩm cầm lên, uống cạn

Được một lúc, cô cảm thấy đầu có chút choáng, nói với An Thuần

"Tôi không khoẻ lắm, đi vệ sinh một chút."

An Tuyết vẫn giữ nụ cười ngọt ngào trên môi, đáp " Đi đi, tôi ở đây chờ cậu"

Đợi thân ảnh của Yên Cẩm đi xa,nụ cười kia liền trở nên méo mó

Ả chậm rãi cầm chai rượu lúc nãy, đổ xuống, chất lỏng màu đỏ chảy dài trên sàn

Chói mắt giống hệt như màu váy của Yên Cẩm

"Phục vụ, lau dọn chổ này giúp tôi."

Yên Cẩm, có trách thì tự trách bản thân lại lọt vào mắt của người đó

Mà người đó, chỉ được thuộc về ả

Của riêng ả thôi.

Yên Cẩm choáng váng đi vào nhà vệ sinh, cô vừa ngước đầu nhìn vào gương, liền trợn tròn mắt

"Um, umm,.."

Miệng đã bị kẻ phía sau bịt lại, hắn cùng đồng bọn lôi Yên Cẩm đi về hướng khác, tận 4 tên.

Yên Cẩm sợ hãi dùng sức vùng vẫy, nhưng cơ thể cô bây giờ còn yếu ớt hơn cả lông hồng, chỉ đủ gãi ngứa cho mấy kẻ kia

Cô bị lôi đi ra phía sau, chợt nhìn thấy An Tuyết đang nói chuyện cùng ai đó không rõ bóng dáng, cô cố gắng hét lên, vùng vẫy tìm sự chú ý của An Tuyết

Mà ở bên đây, An Thuần cũng thấy được, mắt không có cảm xúc gì nhìn Yên Cẩm, sau đó dịch người, đường như muốn che tầm nhìn của người nọ, phớt lờ Yên Cẩm

Yên Cẩm run rẫy kịch liệt lắc đầu, hốc mắt đã đỏ ửng

Tại sao An Tuyết phớt lờ cô, rõ ràng cô ta đã thấy, sao lại phớt lờ cô

"Ngoan ngoãn một chút, chờ các ông đây chơi mày." Giọng nói của kẻ bịt chặt miệng cô sát bên tai, ghê tởm tột độ

Chỉ một lúc, chúng đã đem cô đến một con hẻm phía sau bar

Yên Cẩm bị xô vào góc tường, gào lên

"Các người là ai, tại sao lại làm vậy, ai đưa tiền các người, tôi sẽ đưa gấp bội?"

Mấy gã đó liền cười haha, tên cầm đầu có mái tóc dài nói" Được. Em gái, sau khi bọn anh chơi với em xong. Liền trả em về lấy tiền gấp bội, được không? Haha ha" Nói rồi liền nâng cằm cô, sau đó men theo làn da trắng mịn, trượt xuống vai

"Cút, buông ra mau, anh trai tôi sẽ giết sạch các người, cút!" Cô gào lên phẫn nộ

"Đại ca, để em cho ả chút thuốc mê, để ả không thể gào nữa"

"Không cần, như vậy mới kích thích, chú xem anh làm sao khiến con điếm này ngoan ngoãn quỳ dưới thân anh"

Từng từ ngữ phát ra từ miệng hắn ta khiến Yên Cẩm ghê tởm tột độ

"Lũ súc sinh, chúng mày đừng động vào tao, aaa, buông ra!"

Một bên vai áo đã bị xé roạt, lộ ra da thịt mịn màng của thiếu nữ

Đến giờ phút này. Yên Cẩm không thể cầm được nước mắt nữa, thống hận mà chống trả, móng tay của cô ra sức cào cấu, đến nổi bị gãy đi, màu sơn đỏ chói giờ chỉ còn lại tuyệt vọng , sự chống trả của cô chỉ khiến bọn chúng càng hứng thú hơn

"Xem nó này, ngon phết đấy, đúng là con điếm xinh đẹp , haha"

"Mẹ nhà mày mới là điếm, lũ chó, cút, đừng động vào bà, cút!!"

Xoẹt! Một lần nữa, chân của cô bị tên kia cầm lại, mảnh vải từ đùi đã bị xé đi, làm lộ đôi chân quyến rũ, nước mắt của cô càm đầm đìa hơn

"Cút đi!"

"Cút cái gì chứ,đừng có làm bộ làm tịch, ăn mặt như thế này chẳng phải là muốn bọn anh đây làm sao? Thành thật chút đi." Càng nói chúng động chạm càng nhiều

Yêm Cẩm lúc này không còn sức lực để chống cự, nước mắt vô thanh chảy dài

Xong rồi, đời cô đến đây là chấm dứt rồi ư?

"A!!!" Tiếng hét thất thanh của tên cầm đầu vang lên, tóc của hắn bị ai đó túm lấy lôi thẳng ra phía sau, sau đó hắn lại cảm nhận được các khớp tay bị vặn ngược về sau

Mấy kẻ khác liền chạy đến giúp đỡ, hắn ta liền được lấy ra làm khiên chắn, tất cả các đòn của tên mấy tên đàn em đều là hắn hưởng

Yên Cẩm thoát nạn trong gan tất. Qua lớp nước mắt giàn giụa, là bóng hình quen thuộc, là một cô gái, Yên Cẩm cơ hồ còn muốn khóc hơn

Dáng người quen thuộc thanh mảnh ở phía bên kia...

Người cứu cô, vậy mà lại là kẻ mà cô ghét nhất

Bên đây, Vũ Hạ vẫn đang khống chế tên cầm đầu làm màn chắn cho mình, nhấc nhân tặng cho một tên đàn em một cú, khiến hắn ngã nhoài lên người một tên khác, nhưng vì lực đạo ở chân quá nhiều nên cô đã vô tình buông lỏng tay, tên tóc dài đã thoát ra được, hắn rút con dao găm trong túi ra, hướng cô đâm xuống, cùng lúc lại có một kẻ ở phía sau dùng gậy muốn đập lên đầu cô

Yên Cẩm vô lực kêu lên "Cẩn thận!"

Cô tránh được một dao, nhưng lại trúng một gậy vào vai, máu tươi bắt đầu chảy ra

Chó má thật, cái lũ này

Cả hai tên cùng lúc một lần nữa xông về phía cô, lập tức Vũ Hạ nhanh nhẹn chạy qua khe hở giữa chúng, xoay người đạp một cú vào đầu kẻ cầm gậy, lại nắm tóc tên kia, giật ngược lại phía sau, đập mạnh vào tường, hắn đau đớn kêu lên

Cô cầm lấy gậy,không hề nương tay mà giáng vào gáy tên còn lại, hắn liền hôn mê bất tỉnh

Chỉ còn lại tên cầm đầu đang nằm trong tay cô

Vũ Hạ lại giật ngược về sau lần nữa

"Tao thích tóc của mày đấy."

"A, tôi sai rồi, xin hãy tha cho tôi, tôi không dám nữa, xin hãy tha cho tôi, tôi chỉ vì miếng ăn, nhà vẫn còn vợ và con nhỏ, xin hãy tha cho tôi"

"Vợ và con?" Vũ Hạ liền cảm thấy nực cười "Vậy nói xem, sai chỗ nào? Nói cho đúng, đừng có làm tao bực lên"

"Tôi..tôi không nên làm mấy việc này, không nên động vào cô ấy,tôi.." hắn lợi dụng lúc Vũ Hạ không chú ý, rút trong người ra một cây kim tiêm, đâm vào cô.

Mà chẳng biết tay của cô lúc nào đã buông cây gậy, chộp lấy tay của hắn, đâm thẳng mũi tiêm vào cổ gã, khiến gã rú lên thất thanh

Lúc này, những kẻ khác cũng đã tỉnh dậy, chúng định lao vào cô , nhưng nhận ra cả cơ thể chẳng có chút lực nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn

"Sao..sao không cử động được? Tay chân của tôi..?"

Tên cầm đầu khiếp sợ nhìn lũ đàn em như bị liệt của mình, hỏi "Mày đã làm gì họ?"

Ánh mắt của cô lúc này đã lạnh băng, đập đầu gã lần nữa

"Tao bảo rồi"

Vũ Hạ đạp hắn xuống

"Tao nói"

Rắc

Tiếng xương sườn bị đạp gãy

Gã thống khổ kêu lên

"Đừng" lại đạp một lần vào tay

Rắc

Xương tay phải đã đứt lìa

"Làm"

Xương tay trái

"Tao"

Chân phải

"Bực"

Chân trái

Gã không còn sức lực để kêu

"L..àm ơn. Tôi biết sai rồi" gã thều thào qua kẻ răng

"Không, mày không hề biết mày sai ở đâu."

Vũ Hạ dời chân, ngồi xuống cạnh gã. Nhặt con dao găm dưới đất lên, phủi nhẹ bụi

"Mày sai ở chỗ mày đổ lỗi cho cô ấy."

Gã không hiểu

"Dù cho cô ấy có mặc bất cứ thứ gì đi chăng nữa cũng không tới lượt chúng mày quản. Dù cho bọn tao có khoả thân đi đứng trước mặt bọn mày đi chăng nữa, thì không có sự cho chép của bọn tao, chúng mày cũng chỉ được ở đó giữ lấy cái thứ phát tởm đang ngóc đầu dưới thân bọn mày, giữ cho kĩ vào. Thân thể của phụ nữ, chỉ có phụ nữ mới có quyền quyết định. Mày rõ chưa?"

"R..rõ, rõ rồi!"

Vũ Hạ cười khẩy "Nhưng mà, mày hiểu muộn rồi." Dứt lời, cô cầm dao găm, hướng đến nơi đó của gã, đâm xuống

Gã một lần nữa ré lên thảm thiết, các đốt xương khác bị gãy va vào nhau, cộng thêm thuốc trong mũi tiêm bắt đầu phát huy tác dụng

Khiến gã đau đớn tột cùng

Loại dày vò này, so với chết còn đáng sợ hơn, gã muốn chết

Gã đã bất tỉnh, những kẻ còn lại cũng sợ đến bất tỉnh thêm lần nữa

Yên Cẩm trong góc cũng sợ đến mức sắc mặt trắng bệch

Tàn nhẫn, quá tàn nhẫn ..

Nhưng cô liền nghĩ đến lúc nãy bản thân đã xuýt rơi vào vũng lầy, liền cảm thấy chúng như vậy rất đáng

Vũ Hạ cởi áo khoác phủ lên người Yên Cẩm

"Cô đi được không?"

Yên Cẩm vẫn đang bần thần nhìn Vũ Hạ, lại rơi nước mắt

"Không sao, đã qua rồi, cậu không sao cả, cậu..."

Cô thấy Yên Cẩm còn thu mình khóc lớn hơn

"..."

Vũ Hạ khẽ thở dài trong lòng, vẫn chỉ là cô thiếu nữ 18 tuổi mà thôi

Chợt cô bị Yên ôm chầm, vừa khóc vừa nói

"Xin lỗi, tôi xin lỗi, tôi không đáng để cậu cứu chút nào hết, tôi rõ ràng, rõ ràng..."

Cô bị ôm trúng vết thương, khẽ than một tiếng, Yên Cẩm giật mình "Vết thương của cậu!"

"Không sao, trầy nhẹ thôi, không chết"

Cô nàng lại khóc

"Được rồi được rồi, nếu cậu muốn chút nữa cảnh sát đến đây thấy bộ dạng này của cậu, cứ tiếp tục ngốc ở đây đi."

Lúc này, Yên Cẩm mới đỡ khóc, mặt mũi ướt mèm, ôm chặt áo khoác của cô

"Tôi không thể về nhà với bộ dạng này được..."

Trong lòng cô thở dài lần nữa

"Nhà tôi."

Lập tức Yên Cẩm đưa đôi mắt đầy biết ơn nhìn cô

***

Lúc cảnh sát đến, hiện trường chỉ còn lại một mớ hỗn độn của cuộc ẩu đả

"Thiếu tá, bọn họ... Nhìn thật là thảm"

Cậu cảnh sát trẻ nhìn 4 cái thây nằm la liệt trên đất, không bị gãy tay thì là gãy chân, có một người còn gãy hết xương tay lần xương chân, xương sườn cũng bị gãy nghiêm trọng. Thậm chí... Còn bị...

Chỉ thấy thiếu tá trẻ mặt không đổi sắc nhìn hiện trường

"Tự làm tự chịu, không thảm." Sau đó lại chỉ huy mọi người

Cậu cảnh sát trẻ rùng mình, bọn tội phạm này, hôm nay cũng quá xui xẻo

Tịnh Cảnh Quân vừa giám sát hiện trường. Ở góc tường có hai mảnh vải màu đỏ chói mắt

"Thiếu tá, phát hiện ra trong túi của mấy kẻ này, có một lọ thuốc nhỏ"

...

Yên Cẩm đã tắm rửa sạch sẽ, ngồi trên giường nhìn Vũ Hạ đang dọn đồ đạc

"Cậu biết tôi rất ghét cậu, sao cậu lại cứu tôi?"

"Ngứa mắt."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.