Mưa Phùn Mùa Hạ (Chưa Từng Ngừng Yêu Em!

Chương 21: Tình Triền




Chương 21 : Tình Triền

Như dòng sông ngân đã mất đi vũ trụ, không có ánh sáng, cũng chẳng còn mặt trời. Chẳng còn muốn níu lấy chút tia nắng vô vọng , chỉ giữ lại cô tịch phủ màu , lạnh lẽo.

Hoàng hôn của thiên hà, hóa ra ,lại ngập đầy bi thương.

Tình triền thu thủy, hóa ra, lại là tự mình đa tình

Chút dịu dàng kia, sớm đã tan thành bọt biển, không dấu vết.

                             ***

Vũ Hạ dùng số tiền bên Lạc Giới đưa vào tài khoản của cô mở một tiệm cà phê.

Gọi là Tình Triền

Tình Triền được bao phủ bởi từng dây Tử đằng buông thỏng , phía sân thượng là hàng TiGôn khoe sắc hồng hoa, tạo nên vẻ đẹp mê hồn. Hệt như cái tên "Tình Triền" chìm đắm trong tơ tình, không lối thoát.

Phía sau là nơi để khách nhân có thể vừa thưởng thức hương vị thức uống vừa có thể ngắm cảnh. Xung quanh là những bức họa tỉ mỉ xinh đẹp, đủ để biết chủ nhân của nó đã hao tâm như thế nào. Trúc lay lay theo gió phát ra thanh âm dịu lòng người. Cỏ hoa khoe sắc,  hồng liên trì vương màu hoàng hôn thắm đỏ.

Tựa như bồng lai tiên cảnh chốn nhân gian.

Nhưng lúc này đây, Vũ Hạ lại cảm thấy cực kỳ không vui. Biểu tình cô đạm bạc

Người trước mặt vẫn cười vui vẻ. Cất giọng trầm ấm

"Em đang bất mãn vì người đến đầu tiên là tôi sao?"

"Đúng vậy." Không chút gian dối nào.

Yến Hoa Viễn : "..." em thẳng thắn như vậy làm gì? Lừa nhau một chút cũng đâu có sao?

Tiệm nhỏ cô mở, sao người đầu tiên bước vào lại là nam chủ?

Cô đưa menu cho anh

"Đây là menu, mời anh chọn."

Anh nhìn menu , rồi lại nhìn cô, ý cười sâu thêm nơi khóe môi, đẹp đến hoa ghen liễu hờn

"Vinh hạnh thật đấy, được đính thân Vi tiểu thư em đây mời đồ uống."

Vũ Hạ chẳng có biểu hiện nào là xiêu lòng trước sắc đẹp của ai kia. Lạnh nhạt  cất lời

"Tôi không mời anh, có thanh toán."

Nụ cười vẫn vẹn nguyên trên khóe môi anh,  ánh mắt dừng lại hình ảnh tách cà phê được trang trí vô cùng đẹp mắt trong menu, phía dưới là hai từ "Tình Triền" giữa hàng trăm loại cà phê quý giá, vậy mà hai từ kia lại khiến anh chú ý nhất

Anh chỉ tay vào "Vậy cho tôi một <Tình Triền> nhé."

Vũ Hạ gật đầu " Chờ tôi một chút"

Tư Thuần hình như đến trễ rồi.

Yến Hoa Viễn đánh giá xung quanh một chút, cô gái nhỏ này cũng tinh tế thật. Cách trang trí rất hài hòa.

Một lúc sau, mùi hương thơm dịu thoang thoảng bên chóp mũi, anh quay mặt về nơi phát ra, thơm quá!

Vũ Hạ đặt tách cà phê lên bàn, kèm theo một cái bánh nhỏ. Thấy ánh mắt anh rơi xuống chiếc bánh được trang trí tỉ mỉ, Vũ Hạ giải thích

"Ăn cùng sẽ ngon hơn."

Anh gật đầu, tao nhã đứng lên kéo một cái ghế cho cô, sau đó cầm tách cà phê nếm một chút.

Có vị ngọt của mật ong, vị đắng nguyên thủy của cà phê,hình như còn có hồng trà và... rượu, nhưng anh không biết nó là loại rượu gì.

Nghe quá thì hương vị có chút mâu thuẫn, nhưng lại ngon vô cùng, làm anh không nhịn được uống thêm ngụm nữa.

"Em học từ ai thế? Ngon thật đấy!"

Phải uống thêm!

"Đây là công thức riêng của tôi."

Anh có chút ngạc nhiên nhưng lại nhanh chóng lấy lại nụ cười , đào hoa trong mắt có phần rung động

"Nói vậy tôi cũng là người đầu tiên được em pha "Tình Triền" rồi."

"Ừ, anh là chuột bạch." Con chuột bạch nam chủ.

Anh lại cười tươi hơn "Được làm chuột bạch của một mĩ nhân như em tôi cũng mãn nguyện rồi."

"Lần sau nếu có loại mới, cứ bảo tôi làm chuột bạch nhé, luôn sẵng lòng vì em!"

Cô lười tranh luận cùng anh. Lau lau mấy tách cà phê rỗng, thuận miệng nói

"Tôi không mong có lần sau đâu."

Vậy mà cái người kia lại  làm vẻ mặt hốt hoảng áy náy mà thốt lên. Khuôn mặt tuyệt mĩ như điêu khắc kia lúc này như một chú cún con mắc lỗi.

"Chết thật! Cô chủ Vi thật xin lỗi quá, hôm nay ra ngoài vội, tôi quên đem theo tiền rồi."

Vũ Hạ tưởng mình nghe nhầm

"Anh vừa nói cái gì?"

Vẫn là khuôn mặt áy náy đó, anh lập lại "Thật xin lỗi, hôm nay ra ngoài vội, tôi quên đem tiền rồi"

Như quên gì đó, anh lại bồi thêm một câu

"Cũng không đem điện thoại."

Vũ Hạ "..." anh đang nói tiếng người đấy hả?

Đùa cô sao? Đường đường là nam chủ , lúc nào cũng có sẵn tiền tỉ trong người, giờ phút này lại bảo cô là "quên"!?

Cô nghi ngờ nhìn anh, như cô giáo nghiêm khắc nhìn đứa học trò quậy phá. Yến thiếu gia cảm thấy hơi chột dạ

"Thẻ đâu?"

Lắc lắc đầu.

"Thật?"

Gật gật đầu.

Cô đưa tay lên trán. Nam chủ dạo này bị cái gì vậy!? Hình tượng trong nguyên tác đâu?

"Hay là, tôi ở đây làm phục vụ cho em? Có..có được không?"

Cô thoáng ngạc nhiên, nhưng ngoài mặt vẫn là dáng vẻ đạm nhiên yên tĩnh.

Thần kinh!.

"Được rồi, không cần đâu." Xem như cô làm phước đi.

Nhưng cô vừa nói xong , cửa tiệm lại mở ra, mấy cô gái ló đầu vào, ánh mắt sáng rực như đèn pha nhìn vào vị thiếu gia "quên đem tiền" nào đó

Chưa kịp để cô phản ứng, người kia đã đến bên cửa, lịch thiệp nở một nụ cười, làm mấy cô nàng thiếu chút nữa chảy nước miếng ròng ròng, à mà thật ra cô gái bên cạnh vừa lấy khăn lau cho bạn mình.

Sau gáy cô lúc này đã vài vạch hắc tuyến

"Mời các quý cô."

Ngồi trên bàn, các cô gái vẫn say sưa ngắm nhìn, trên đời này sao lại có người đẹp trai đến vậy chứ?

"Xin hỏi các cô muốn uống loại nào!"

Thái độ phục vụ đúng là không đùa được đâu.

"A.. loại ..loại nào cũng được!"

Anh cười cười, chỉ vào menu.

"Vậy hai ly Espresso Macchiato nhé?"

Hai cô gái không chần cờ gật đầu

Cứ như vậy, tiệm cà phê của cô chẳng mấy chốc đầy người, quan trọng là họ đều là phái nữ.

Mà họ hết nhìn Yến Hoa Viễn rồi lại nhìn cô. Anh phải nói đến mấy trăm lần  họ chỉ là quan hệ cô chủ và nhân viên.Nếu để cô nói, chắc là anh không đến đây được nữa mất.

Cô chủ và nhân viên...

Bất đắc dĩ...

Đến tận mười một giờ trưa, đến giờ đóng cửa, tiễn người khách cuối cùng ra khỏi cửa, nụ cười luôn trực trên môi anh tắt ngay lập tức

Anh cũng không ngờ sẽ mệt đến mức này. Mồ hôi ướt đẫm vừng trán, một chút ở lồng ngực, sau lưng, chiếc áo sơ mi trắng tinh cũng thấm ướt vì mồ hôi, dính vào tấm lưng rắn rỏi của anh. Quyến rũ chết người.Bất kì người phụ nữ vào nhìn vào , sẽ lập tức không thể khống chế nỗi bản thân.

Nhưng lúc này, cô chỉ thấy anh là một tên dở hơi.

Thấy được ánh mắt của cô, anh cười khổ, vuốt vuốt mái tóc ướt, một lọn tóc ngố cũng từ đó sinh ra.

Anh kéo lấy một chiếc ghế, ngồi xuống

"Khoan đã." Cô chậm một nhịp rồi

Rầm một tiếng, người kia đã hoa lệ ngã trên mặt sàn

Anh loạng choạng ngồi dậy, chẳng buồn đứng lên nữa, chỉ chống một tay xuống sàn,tay kia để lên đầu gối, cúc áo bị bung ra, phơi bày lồng ngực phập phồng, xương quai xanh lúc ẩn lúc hiện.

Sẽ rất hoàn hảo ,nếu không có lọn tóc ngố kia.

Vũ Hạ không nhịn được cười một tiếng. Đôi mắt như chứa cả dải ngân hà, xinh đẹp vạn lần.

Không ngờ, nam chủ cũng sẽ có ngày hình tượng đổ vỡ thế này. Nếu nguyên chủ nhìn thấy được thì sẽ ra sao đây?

Vậy mà, ngay lúc cô cười, cũng chính là lúc anh ngẩng đầu lên. Ngẩn người!

Cô cười . Đôi mắt, hàng mi, chút khóe môi và gò má rạng rỡ như mặt trời mùa hạ, chỉ là nơi mí mắt mang theo vài phần trào phúng, vẫn lưu lại nét lạnh nhạt trên khôn mặt.

Nếu được vẽ cô lúc này, có lẽ, anh cần nhiều hơn một ánh trăng họa lên đôi mày, và thêm vài sắc đỏ trên đôi môi cô tươi thắm.

Là cơn gió nhỏ lướt qua hồ xuân phảng phất lung linh ánh nắng, là nhánh liễu rũ chạm vào mặt nước khơi lên làn sóng rung động, đong đưa sắc xanh biên biếc, gợn sóng nước lăn tăn, là đóa hoa tuyết nở rộ trong mùa xuân còn lạnh, dịu dàng rơi xuống dòng nước , chậm rãi tan.

Chợt khiến người ta phiền muộn

Thôi xong!

Tiếng than thở từ đâu đó trong đáy lòng bật thốt, và chủ nhận của nó vẫn chưa hề hay biết.

Tiếng nói của cô thành công khiến anh hồi thần

Vũ Hạ cầm tách cà phê nóng hổi đưa cho anh, là một tách Eiskaffe

Dù sao nhờ anh ta mà cô kiếm được không ít , mặt dù cũng "nhờ" anh ta mà cô bị bao ánh mắt hình viên đạn đưa tới.

Anh đón lấy , chăm chú nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cô khi làm việc, cảm thấy ngọt ngào, không biết có phải vì vị kem vanilla hay không?

Lại nghe tiếng cô thoang thoảng

"Nếu đến chỗ tôi, thì trước đó đừng hút thuốc."

Vị ngọt tan trong khoang miệng.

                                ***

Yến Hoa Viễn vừa đi, cô vừa thu dọn một chút đã thấy bóng dáng cậu thiếu niên ngoài cửa.

Niên Đằng đứng bên ngoài, vẫy vẫy cánh tay với cô

Cậu thiếu niên mang dáng vẻ thanh xuân đứng trước mặt cô, vui vẻ

"Cậu cũng tinh tế thật đấy!" Cậu nhìn xung quanh cảm thán

"Cậu đến trễ, tiệm đóng cửa rồi."

Thiếu niên cười " Không đâu, tôi đến đây cầu cậu chứa chấp tôi đấy!"

Vũ Hạ nghiêng đầu, chờ câu tiếp theo

"Cậu đang thiếu nhân viên phải không? Vậy thì nhận tôi nhé?Không dấu gì cậu, tôi đang cần tiền phí trọ" Cậu cười cười, gãi gãi đầu

"Cô ấy không nhận cậu đâu!" Từ phía sau, lại một người nữa xuất hiện

Hội trưởng đại nhân, Dương Thiếu Phàm.

Niên Đằng nhìn anh "Tại sao?"

"Vì cô ấy sẽ nhận tôi, Vũ Hạ, tôi muốn làm nhân viên của em!"

Mấy chục dấu chấm hỏi trên đầu , cô cảm thấy hôm nay thật kì lạ, dạo này nhiều người muốn làm bồi bàn nhỉ?

Hết người này đến người khác chạy đến chỗ cô muốn làm nhân viên?

Khóe môi lạnh nhạt, cô nhìn anh "Anh là đang tự dát vàng lên mặt sao, hội trưởng?"

"Tôi cá với em là mình có thể làm tốt hơn cậu ta" nói rồi, anh hướng mắt về phía cậu.

Cả hai mắt đối mắt, như phát ra sấm chớp, kéo mây đến ùn ùn.

Người đứng giữa như cô cảm thấy mình là nữ phụ âm mưu quyến rũ tiểu thụ , lại bị chàng công phát hiện ngăn chặn, hai người liếc mắt đưa tình. Còn nữ phụ thì căm phẫn.

Được rồi, dù lúc này thay vì căm phẫn cô lại thấy phiền, vô vùng phiền.

Cô nhìn sang Dương Thiếu Phàm

"Dương học trưởng , anh thiếu tiền lắm sao?"

Chỉ một câu nói, liền đã biết ai là "người được chọn"

Sau hôm đó, Niên Đằng mỗi buổi sáng đều đến tiệm cà phê của cô. Số lượng khách cũng vô cùng đông đúc gồm cả nam lẫn nữ, Tư Thuần thỉnh thoảng cũng đến phụ giúp, vì cô nàng còn đang đau đầu chuyện của hai bậc phụ mẫu, có gặp thường xuyên cũng chỉ ở "Lục Giới".

Mấy ngày nghỉ này, Vũ Hạ chăm chỉ tìm công thức mấy loại cà phê mới , cảm thấy bớt nhàm chán hơn trước.

Tối ,bên ngoài trời mưa xối xả

Vũ Hạ nếm nếm vị cà phê, cảm thấy vẫn  thiếu thiếu chút gì đó, đôi mày liễu khẽ chau.

Hành động này lọt hết vào mắt Niên Đằng đang tính toán phía bên kia.

Cậu đi lại phía cô "Cô chủ làm sao thế?"

Cô lắc lắc đầu, không hài lòng nói "Tách cà phê này vẫn chưa tốt."

Vừa nói xong , tách trong tay cô đã bị cậu lấy đi mất, uống một ngụm. Vì Vũ Hạ không để ý nên không biết vị trí cậu ta đặt môi cũng là vị trí cô vừa uống.

Cậu liếm liếm môi, ngon thật đấy, lại còn ngọt nữa!

"Cô chủ khó tính quá đấy, cà phê của cô chủ lúc nào cũng đỉnh!!" Anh cười nói với cô, đều là lời thật lòng.

Cô cầm lại tách cà phê, là cô khó tính thật à?

"Nếu không cậu thử lại lần nữa xem."

Vũ Hạ gật đầu, đưa lại tách cà phê lên môi, nếm lần nữa

Vẫn thiếu gì đó, là thứ gì đây?

Trầm ngâm nhìn hơi nóng tỏa ra mùi thơm dễ chịu, Vũ Hạ miên man, cô không biết mình đã cho thiếu thứ gì.

Vừa ngẩng đầu lên đã thấy Niên Đằng nhìn chằm chằm cô.

Vũ Hạ :"?"

Cậu cúi người xuống, kề khuôn mặt tinh tế của mình sát mặt cô. Khiến cô cảm thấy hơi bài xính cái khoảng cách này. Cô đưa tay định đẩy cậu ra

"Khoan đã, có cái gì đó..."

Cậu đưa tay, quẹt nhẹ qua khóe môi của cô, môi cô mềm mềm, chút cà phê vương bị anh lau mất, ngón tay như bị thứ gì đó chọc vào,len qua từng mạch máu trong cơ thể, khiến cõi lòng ai run rẫy.

Cả hai đều không biết, ở góc độ này , người bên ngoài nhìn vào chắc chắn nghĩ rằng, cậu đang hôn cô,  mà động tác của cô cũng như đang tự nguyện.

Chỉ một thoáng như vậy, đã thành công gây nên sự hiểm lầm nghiêm trọng, mà cô ,đâu có hay!

Ngoài kia, mưa mỗi lúc một lớn, cái lạnh của màn đêm xâu xé cả nền trời ,như cơn giông vừa đến mà chẳng ai báo trước, từng giọt rơi nặng trĩu. Sấm rền vang trời, rạch ngang màn đêm lạnh lẽo.

Chiếc ô trơi xuống đất, nước văng tung tóe. Từng giọt từng giọt thi nhau đổ, chạm vào ô vang lên lách tách rồi chạy dài xuống cán, yên lặng trên mặt đường ướt đẫm.

Tựa như, tiếng lòng ai đang vỡ ra từng mảnh nhỏ, xót xa đau đớn

Một góc nào đó, chiếc hộp màu xanh nằm yên một xó, rõ ràng được người ta trang trí tỉ mỉ, cuối cùng lại bị vứt đi không thương tiếc. Trơ mình lạnh lẽo.

Hoa đào vừa hé nở, bị người ta bóp nát đi rồi.

Con mèo từ đâu chạy đến, nó nhìn thấy chiếc hộp, cào qua cào lại , tha đi.

Quá khuya mà mưa vẫn chưa


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.