Mưa Phùn Mùa Hạ (Chưa Từng Ngừng Yêu Em!

Chương 13: Nước Mắt Có Vị Gì?




Chương 13 :Nước mắt có vị gì?

Không gian bé nhỏ của căn phòng vang lên tiếng đồ đạc vỡ nát hòa trong tiếng mắng chửi của người đàn ông.

"Con mẹ mày, trừ việc ở nhà một chỗ thì mày làm được cái gì ra hồn hả? hả?"

Mùi rựu ngập tràn cả căn phòng, tiếng bốp , chát vang lên rõ rệt. Bàn tay thô ráp của ông ta không lưu tình tát vào mặt người phụ nữ trên sàn nhà kia

Người phụ nữ đầu tóc rối bù, khuôn mặt vốn sẽ xinh đẹp nếu không có những vết hằn năm ngón, những chỗ bằm tím bằm xanh. Bộ quần áo rách nát trên người bà không thể che được những vết thương ghê người, những lằn roi tím ngắc in trên da thịt vốn trắng ngần như tuyết.

Cái giọng khàn khàn của kẻ nghiện rựu vẫn cứ vang cùng tiếng đánh đập

Bà vẫn nửa ngồi nửa quỳ trên sàn, khuôn mặt đờ đẫn, đôi mắt xinh đẹp giờ chỉ còn một khoảng trống rỗng, không la lên đau đớn, cũng chẳng màn chống cự

Cửa nhà chợt mở ra, cô bé bên ngoài thấy thế hốt hoảng  chạy lại, đẩy ông ta ra. Sức mạnh của một bé gái tám tuổi chẳng có tác dụng là bao với tên đàn ông thô kệch say xỉn.

"Ông không được đánh bà ấy! Không được đánh!"

Đứa bé gái đưa đôi mắt giận dữ nhìn ông ta, đôi bàn tay run run ôm chặt lấy cơ thể yếu ớt của bà

Lúc này, bà mới ngước mặt lên nhìn cô con gái bé nhỏ của mình, sự kiên cường không biết khi nào đã ăn sâu vào xương tủy con bé, đôi mắt tím biếc của cô bé không chút hoảng sợ nhìn ông ta, kiên cường che chắn cho bà

Giọt nước mắt bà chậm rãi rơi xuống. Ông ta lại quát lên

"Mày cút ra con ranh, nếu không tao đánh luôn cả mày" nói đoạn ông ta đã đưa tay lên.

Cô bé vẫn liên quyết ở đó che chắn cho người phụ nữ phía sau, rồi như nhớ được gì đó, cô bé vội vã móc trong túi ra vài tờ tiền nhăn nhúm đưa ra trước mặt ông ta

"Tôi đem tiền về rồi, ông không được đánh bà ấy nữa"

Ông ta thấy tiền, mắt sáng rỡ, giật phắt khỏi bàn tay bé nhỏ

"Coi như mày biết điều"

Ông ta nói rồi định bước ra khỏi cửa, lại nhìn bà, quát

"Khóc cái gì mà khóc, nín cho tao"

Ông ta vác cái điệu bộ dạng khốn kiếp kia đi ra ngoài.

Trong nhà nhỏ chỉ còn hai con người

"Mẹ ơi, không sao rồi" cô bé trấn an

Bà dang đôi tay đầy vết bằm ôm chặt lấy cô bé. Nước mắt như chỗi trân châu đứt đoạn rơi xuống nền nhà,tiếng nấc trong cổ họng vang lên tựa ly thủy tinh vỡ nát.

Con gái nhỏ bé của bà, sao cứ phải kiên cường thế chứ? Nó còn nhỏ đến vậy mà?

"Sao lại ra nông nỗi này chứ?" Lòng bà đau như bị ngàn mũi dao đâm vào. Sao lại ra nông nỗi này....

"Mẹ đừng khóc, con đem thuốc về cho mẹ này"

Cô bé chìa thuốc ra trước mặt bà, mở nắp ra định thoa cho bà thì cửa phòng lại mở, lão cầm thú kia không biết sao lại quay lại

"A? Mày giấu tao mua đồ cho nó? Mày được lắm"

Ông ta điên tiết , vớ lấy thanh củi gần đó, đập bình bịnh vào người cô bé, nhưng một chút cô bé nhỏ nhắn kia cũng không than

Bà hoảng hốt, lê người lại

"Đừng mà! Đừng mà!" Lấy cả thân thể đã đầy những nỗi đau da thịt che chở cho cô

"Cút ra"

Ông ta nắm lấy cổ áo cô bé, rồi lại lấy củ hành tây cắt ra một nữa, đưa lên trước mắt cô

"Mày khóc cho tao, khóc cho tao!"

Đôi mắt cô bé cay xè, nhưng vẫn không khóc một giọt nước mắt nào

Cay đến chết đi sống lại vẫn không rơi lệ.

Bà cố lê thân lại,dùng gậy đánh ông ta một cái

Ông ta thả cô xuống nhưng lại quật một lần vào đầu bà.

Máu từ đỉnh đầu chảy xuống, dòng chất lỏng màu đỏ cứ vậy tuôn ra. Bà cười

"Hạ nhi, phải sống thật tốt"

"MẸ!"

Vi Vũ Hạ giật mình tỉnh dậy giữa màn đêm tĩnh mịch, mồ hôi ướt đẫm lòng bàn bay đang run rẫy.

Đôi mắt mang Đằng hoa tím biếc chẳng còn tĩnh lặng như nước hồ mùa thu nữa, chỉ còn lại trống rỗng vô hồn.

Đôi bàn tay khi nào đã nắm chặt đến bật máu

Gió lạnh thổi , bóng tối len lỏi qua màn cửa dập dìu ,đáp lại trên thân hình như nhỏ bé giữa không gian yên lặng , hòa cùng sự lạnh lẽo tối tăm trong phòng , tấu lên một khúc trường ca cô độc.

Chút ánh sáng yếu ướt nằm lại bên tấm màn trắng. Vũ Hạ rời khỏi giường, khập khiễng đi đến bên cửa sổ, mở toạc rèm cửa ra

Ánh trăng tròn trĩnh chiếu xuyên qua khung cửa sổ, dịu dàng ôm lấy khuôn mặt cô gái nhỏ,mái tóc dài khẽ lay theo làn gió. Cô ngước mặt lên , bầu trời buổi đêm lấp lánh ánh sao tuyệt đẹp. Nguyệt quang lặng lẽ sửi ấm lòng người, thậm chí Vũ Hạ như cảm nhận được, mẹ ở thế giới bên kia dường như đang mỉm cười với cô.

Mẹ ơi, mẹ sống có tốt không bên khoảng trời xinh đẹp ấy?

Bàn tay cô đưa lên không trung, rồi lại dừng lại, cuối cùng vẫn là hạ tay xuống, cười một nụ cười thê lương

Mà cô nào có biết rằng, bên tòa nhà đằng kia, một ánh mắt lặng lặng dõi theo cô. Đôi mắt đen thăm thẳm nghi hoặc nhìn lên khung cửa xa xa , mọi thứ hắn thấy, chỉ là một nữa khuôn mặt thoáng mờ cùng mái tóc buông xõa , không khí xung quanh cô chỉ là một khoảng lặng . Cô đứng đó rất lâu, rất lâu..

Thế là...

Người đứng bên cửa nhìn trăng, kẻ đứng phía dưới lại ngắm người...

Đêm, cứ như vậy trôi....

                          ***

"Hôm nay phải lấy đạn ra đúng không?" An Mặc Hiên nhìn Hàn Hạo Thần hỏi, trong lòng day lên một cảm giác lo lắng

"Ừm..." hôm nay nên làm thế rồi

Hai người đàn ông một trước một sau đi vào phòng bệnh của cô

"Tiến hành làm khâu lấy viên đạn trên chân tôi ra đúng không?"

Vũ Hạ không mặn không nhạt hỏi, dù biết câu trả lời chắc chắn là thế.

"Đúng vậy, anh sẽ tiêm thuốc mê cho em trước, em cứ yên tâm" Hàn Hạo Thần nói

"Ừ"

Phòng phẫu thật tấp nập, không khí có chút căng thẳng

"Bác sĩ, viên đạn ghim vào xương rồi"

"Bình tĩnh, lấy dụng cụ cho tôi" Hàn Hạo Thần tập trung cao độ

Bên ngoài bắt đầu nháo

"Hai tiếng rồi, chị ấy có ổn không đây?" Vi Nhã Tình lo lắng không nguôi

Tư Thuần ngồi trên ghế chắp tay cầu nguyện

An Mặc Hiên vẫn im lặng chống tay bên cửa, vẻ ngoài rõ ràng là không để tâm, nhưng những giọt mồ hôi trên trán cùng đôi bàn tay đang run rẫy đã phản bội anh rồi

Hàn Hạo Thần có nói, nếu sơ xuất một chút, một chân đó của cô , coi như tàn phế...

Cô phải bình an đấy nhé! Đừng quên chúng ta còn 2 giao ước nữa.

"Bác sĩ à, thuốc mê hình như sắp hết tác dụng rồi"

"Tiêm thêm một liều nữa"

Anh bắt đầu lo lắng, kiềm nén đôi tay không được run rẫy, anh đã làm việc này nhiền lần rồi nhưng tại sao, lần này lại lo sợ như vậy?

Anh không muốn cô phải chịu thêm chút mất mát nào nữa.

Khi một bác sĩ phụ khác định tiêm thêm một mũi nữa, thì giọng nói nhàn nhạt đã vang lên

"Không cần đâu, cứ tiếp tục đi" Vũ Hạ đã tỉnh

"Cô điên à? " vị bác sĩ kia nói

"Không sao! Cứ làm đi"

Hàn Hạo Thần cắn chặt răng, sao cô lại cố chấp như vậy chứ? Sao cứ phải khiến anh đau lòng như vậy chứ?

"Nếu em không chịu được, cứ khóc đi"

Anh nói, không dám nhìn vào cô, sợ rằng anh sẽ nhịn không được tiêm cho cô một liều thuốc ngủ nữa, sợ cô sẽ trách anh ...

Nhưng cô lại nói

"Tôi không sao" vẫn là giọng điệu mây trôi nước chảy kia

Các vị bác sĩ khác cũng lắc đầu trước sự cứng đầu của cô.

Có bệnh nhân nào khi phẫu thuật không chịu tiêm thuốc mê mà còn ung dung xem phẩu thật như cô sao? Không sợ sao? Còn xem rất chăm chú..

Nhưng bọn họ nào có biết, chút đau đớn này với cô, há gì chứ?

Ừ, có là gì đâu.

Sau 30 phút nữa, kết thúc quá trình phẩu thật

Cửa mở ra, ba người đều sốt ruột

Nhưng người mở cửa không phải Hàn Hạo Thần mà là một vị bác sĩ trạc tứ tuần

"Sao hả?Thành công rồi phải không?"

Ông mệt mỏi tháo khẩu trang ra, làm một điệu bộ như sắp có người chết

Điều này làm không khí chết lặng

An Mặc Hiên nắm lấy cổ áo ông

"Hàn Hạo Thần đâu!"

Ông giật mình lập tức chỉ vào bên trong

Anh mang theo tức giận xông vào,liền nhìn thấy Hàn Hạo Thần đang băng bó cho cô

Thấy An Mặc Hiên, anh mỉm cười

"Thành công rồi"

An Mặc Hiên đơ người

"Hừ, bọn trẻ thời nay thật nóng nảy"

Tảng đá trong lòng mọi người được hạ xuống

Vi Vũ Hạ thấy vậy, trong lòng nghi vấn

Cô đâu phải nguy cấp đến mức sắp chết đâu?

Hai cô gái kia không biết khi nào đã đi vào , cô còn thấy rõ khóe mắt cả hai vẫn còn hoen đỏ

"Tốt rồi mà"

Nụ cười mờ nhạt in trên khóe môi

                         ***

Phòng bệnh quen thuộc chỉ có hai người

Hàn Hạo Thần nhìn vẻ mặt không lạnh không nóng của cô. Trong lòng dấy lên xót xa. Sao cô cứ phải như vậy chứ?

"Em có thể khóc, có thể càn quấy, có thể như lúc trước mà...."

Cô đưa mắt nhìn anh, hình ảnh nam chính ôn nhu hiện ra trước mắt.

Khóc sao?

Ừ nhỉ, đã bao lâu rồi cô chưa khóc rồi?

Cô thậm chí đã quên..

Nước mắt có vị gì?

"Vi Vũ Hạ chết rồi" Cô đang nói sự thật

Hàn Hạo Thần cười thê lương

Thấy thế, Vũ Hạ nhếch môi, lười biếng hỏi

"Nếu tôi vẫn như lúc trước, bám lấy anh, ngạo mạn ngu ngốc, thì anh có thích tôi không?"

Anh đờ người

"Nếu tôi không thay đổi thành tôi của bây giờ, anh có thích tôi không"

Anh chết lặng

Đúng vậy, anh vẫn sẽ yêu cô như lúc này không? Nếu cô vẫn như lúc trước thì sao?

"Thừa nhận đi Hàn Hạo Thần, cái cảm giác của anh đơn giản chỉ là thấy tôi thay đổi nên có chút hứng thú nhất thời, dần dà sẽ trở nên nhàm chán. Vi Vũ Hạ lúc trước đeo bám anh, thành công tạo cho anh một thói quen khó bỏ là bị cô ấy làm phiền, rồi đến lượt tôi rời khỏi anh, anh sẽ theo cái gọi là thói quen ấy tìm đến tôi. Nói cách khác, đó chỉ là ham muốn chinh phục của đàn ông các anh mà thôi, không phải tình cảm."

Cơ thể anh lặng ngắt, cô nói thật sao? Nhưng cảm giác thắt chặt trong trái tim này là thế nào? Đau đớn quá!

"Nhưng mà, chuyện này, cảm ơn anh"

Cô thật lòng nói, nghe Tư Thuần nói nếu không thành công phẫu thật , cái chân này của cô coi như phế rồi.

Nhưng Hàn Hạo Thần lúc này đang chìm trong suy nghĩ của bản thân, chợt anh nói

"Xin lỗi em" sau đó liền đã vội vã ra khỏi phòng

Vũ Hạ nhìn theo, không nói gì..

Hàn Hạo Thần vừa đi, Vi Nhã Tình 20 phút sau lại chạy đến

Cô nàng ôm theo một đóa hoa đến

"Không cần phải mua hoa đến đâu" Vũ Hạ nói, đâu cần phải phức tạp như vậy

"Ơ? Thế không phải hoa của chị sao?" Cô nàng ngây ngốc

Vũ Hạ cũng nhẹ nhíu mày

"Em thấy đóa hoa này ở ngoài cửa" Nói rồi đưa bó hoa cho cô xem

"Hoa Mao lương? " là một khóm hoa mao lương đủ màu sắc, rất đẹp

Cô rút mảnh giấy bên trong ra

Chỉ có 5 chữ

"Mong cô mau khỏi bệnh"

Là ai đây?

"Có nên cắm hoa không ?" Cô nàng nhìn Vũ Hạ hỏi

"Ừm, cũng được"

Chỉ một lát sau, bình hoa được cắm xong, đặt cạnh khung cửa sổ

Rèm cửa dập dìu trong gió...

_______

13/7/19

#HạCát


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.