Mưa Ở Phía Tây

Chương 56




Sau khi Trường Luân trở về Vân Hải, trên bàn đã chất đống văn kiện. Anh đến vốn chưa được bao lâu, có một số thứ không quen, rất nhiều chuyện trước khi quyết định phải tự đi thăm dò, với cán bộ tạm giữ chức, mọi người đều có suy nghĩ rằng sớm muộn gì cũng sẽ đi cho nên trong ấn tượng đều nghĩ bọn họ sẽ không thực sự chuyên tâm làm việc. Nhưng anh không muốn để lại ấn tượng này với mọi ngươi, đây là huyện nghèo cấp quốc gia, so với các huyện thị ở Vân Hải còn lạc hậu hơn rất nhiều, cuộc sống của người dân ở đây không giàu có nhưng mọi người đều rất thuần phác.

Ban ngày đến cơ quan, tối ở lại văn phòng xem tài liệu, chính sách liên quan đến nửa đêm. Làm thư ký cho anh là một cậu sinh viên mới tốt nghiệp, họ Tề, nhà ở bản địa, lúc ban đầu còn có chút câu nệ nhưng sau khi quen thuộc thấy anh cũng không làm cao, rất hòa nhã với mọi người nên đôi khi cũng dám đùa giỡn cùng anh.

Hôm đó, lúc ăn cơm ở căng tin, Tiểu Tề ngồi khá gần bàn nữ, các cô đang bàn luận về phó chủ tịch Đỗ này. “Người ta từ trên điều tới nên cũng khác, còn trẻ mà đã làm đến vị trí này, nhìn lại đám quan lại chỗ chúng ta, ai chẳng bụng phệ già nua, nhìn người ta, khí chất như ngôi sao điện ảnh vậy”. Câu này là một bà chị lớn tuổi nói.

“Đúng thế, anh ấy vừa đến, ha, tất cả tiểu cô nương trong cơ quan mình đều mê đảo còn gì”, một người khác lặng lẽ thấp giọng nói.

Thấy Tiểu Tề ngồi đó, bà chị lớn tuổi kia vẫy tay với cậu, cậu đành phải đi qua. “Ai. Tiểu Tề, phó chủ tịch Đỗ của chúng ta đã kết hôn chưa?”

Tiểu Tề vui vẻ: “Chị Lý, người ta kết hôn hay chưa có liên quan gì đến chị đâu, dù sao chị cũng lấy chồng rồi còn gì”.

Chị Lý kia vỗ vai cậu: “Cậu nói cái gì thế?”

“Cậu cẩn thận chị Lý không giới thiệu đối tượng cho nữa bây giờ!”

Mấy người bên cạnh cũng phụ họa.

Cùng đám phụ nữ này nói chuyện, cậu luôn chẳng bao giờ thắng nổi, “Được rồi, sợ các chị luôn, nhưng mà chuyện này em cũng không rõ lắm đâu”.

Cái này cậu nói là thật, việc riêng của lãnh đạo cậu không tiện hỏi thăm, phó chủ tịch Đỗ đến đây cũng không ngắn nhưng chưa từng thấy ai đến thăm anh, anh cũng không nhận được cuộc gọi của người con gái nào đến tìm phó chủ tịch Đỗ. Trước kia nếu là cán bộ luân chuyển, thời gian dài, nếu đã kết hôn thì sẽ đưa người nhà đến, vì để tiện cho cuộc sống. Nếu không đưa vợ con đến thì cũng sẽ hai ngày ba lượt đến đây chăm lo cuộc sống cho lãnh đạo. Từ đó mà xem thì hẳn phó thị trưởng Đỗ chưa kết hôn.

Có hôm hai người cùng ăn cơm, Tiểu Tề không nhịn được hỏi: “Phó chủ tịch, anh kết hôn chưa?”

“Xong rồi”. Tiểu Tề nghĩ, cô gái muốn nhờ cậu giúp lại phải đau lòng một phen rồi.

“Nghĩ gì mà hỏi chuyện này? Trong hồ sơ của anh có ghi là đã kết hôn mà”. Trường Luân buồn cười nhìn cậu.

“À, em chỉ tiện thì hỏi thôi”, cuối cùng vẫn nói thêm câu, “Cũng không thấy vợ anh đến đây, thấy anh còn trẻ như thế, không nghĩ rằng anh đã kết hôn”.

Sắc mặt Đỗ Trường Luân trở nên trầm xuống nhưng nhanh chóng lại trở lại bình thường, “Cô ấy cũng rất bận”.

Từ sau khi anh đi, hai người bọn họ không liên lạc, anh gọi điện cho Trữ Băng vài lần, Trữ Băng nói với anh là bà đã khỏe lên nhiều, bảo anh đừng lo lắng, chuyên tâm mà làm việc. Cuối cùng, Trữ Băng khe khẽ thở dài, “Trường Luân, lần này trở về đừng đi ra ngoài nữa, các con không còn trẻ, cũng nên có con đi thôi”.

Con. Anh cũng từng nghĩ đến con của hai người, là con gái, mắt như mẹ, tinh thuần mà sáng bừng, tính cách tốt nhất cũng nên giống mẹ một chút, tính cách anh quá trầm… càng nghĩ, anh phát hiện, đứa trẻ đó nhất định sẽ là bản sao thu nhỏ của Hân Nhiên, càng nghĩ càng thất thần. Tiểu Tề có chút ngạc nhiên, rất ít khi thấy anh thất thần như vậy. “Phó chủ tịch Đỗ, anh phải cẩn thận một chút, mấy bà tám trong cơ quan cả ngày chỉ mong được làm mối cho anh thôi đấy”.

Trường Luân nghe câu này mà bật cười: “Lúc nói chuyện nên để ý một chút, bọn họ đều là cán bộ trong cơ quan, để bọn họ nghe được câu này của cậu thì cậu chết chắc”.

Tiểu Tề nghẹn họng.

Lúc ngồi một mình, Trường Luân không nhịn được cầm di động, nhìn một dãy số mấy lượt. Có đôi khi anh bấm số, lúc sắp chuyển máy thì lại tắt đi.

Gọi rồi anh nên nói gì mà Hân Nhiên sẽ nói gì? Anh thừa nhận, câu nói “anh ấy không như anh, thích người ta cũng không dám nói” của cô hôm ấy quả thực khiến anh bị tổn thương.

Có đôi khi, anh mở ví tiền của mình, bên trong có bức ảnh chụp chung của hai người. Đây là nguyên đán năm đó, khi hai người lên nhận phần thưởng ở cơ quan được mọi người chụp lại. Ngoài ảnh kết hôn, bức ảnh này dường như là bức ảnh thứ hai bọn họ chụp chung. Anh không mang về nhà cho Hân Nhiên mà lén cất vào ví tiền của mình. Trong ảnh, Hân Nhiên cười ôm đôi chó bông trắng tinh càng khiến sắc mặt thêm hồng nhuận. Khi đó còn chưa xảy ra nhiều việc như vậy, ánh mắt cô vô cùng thoải mái, mình ở bên cũng mỉm cười, trong rất hài hòa.

Anh được phân công quản lý vụ khiếu nại của tập thể công nhân bị nợ lương trong một xí nghiệp, mọi người đến đây kêu oan, anh cùng một số cán bộ liên quan làm việc suốt một ngày, cuối cùng cũng khiến mọi người chịu trở về. Quay về văn phòng đã quá giờ cơm tối, Tiểu Tề đã mang cơm đến cho anh, anh bảo Tiểu Tề về nghỉ trước, trước khi đi, Tiểu Tề nói cho anh, trên bàn có một lá thư chuyển phát nhanh đến cho anh.

Anh thực sự cũng không muốn ăn, từ sáng bận rộn đến giờ, không phải là nghe người nói thì là chính mình nói, cảm giác đầu to như cái đấu. Cầm thư chuyển phát, người gửi lại là Hân Nhiên, cô có gì muốn gửi cho anh? Điện thoại lại không gọi. Anh mở ra, trong chớp mắt, cảm giác máu trong cơ thể như đông lại, người như hóa đá. Tờ đơn ly hôn nhẹ nhàng rơi xuống đất. Đơn ly hôn, cô gửi cho anh lại là đơn ly hôn.

Quý Hân Nhiên bận nhiều việc, việc cô phải làm rất nhiều, nếu đã quyết định, có một số việc sẽ không thể dây dưa.

Cô làm thủ tục xin nghỉ, với những học sinh kia cô rất áy náy, trước vì chuyện của cha mà đã ảnh hưởng rất nhiều khiến cô không thể chuyên tâm làm việc. Sau đó cha qua đời, mẹ phải phẫu thuật, cô xin nghỉ rất lâu. Cô biết các em sắp phải lên cấp ba, giờ thay đổi giáo viên sẽ có ảnh hưởng rất lớn nhưng nếu càng kéo dài lại càng có lỗi với bọn chúng hơn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.