Mưa Ở Phía Tây

Chương 54




Lúc nửa đêm cô bừng tỉnh, quả thực là khóc mà tỉnh lại, tỉnh lại cảm giác gối ướt đẫm, cũng chẳng biết đã khóc được bao lâu.

Trong mộng, là cô và Đỗ Trường Luân cùng đi bơi, biển lớn sóng êm gió lặng lại đột nhiên nổi sóng, từng cơn sóng lớn kéo đến cuốn Đỗ Trường Luân đi xa, cô liều mạng đuổi theo, dùng hết sức cũng không thể đuổi kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn anh bị sóng cuốn đi càng lúc càng xa, đến cuối cùng là hoàn toàn không thấy bóng dáng ~~~

Giấc mộng này cũng như quan hệ hiện tại của hai người, nhìn nhau càng lúc càng xa mà chẳng có cách nào.

Trường cô có một số hoạt động cần qua bên trường thực nghiệm Hoàn Dương. Buổi trưa cô đi tìm Lưu Lâm ăn cơm. Hai người không vào nhà ăn của trường mà ăn ở một cửa hàng ở bên trường, ở đây không đông người, rất tiện để trò chuyện.

“Hân Nhiên, chị vẫn định đi thăm em nhưng mấy ngày trước nhà cũng có chút việc nên…”, Lưu Lâm đã biết được chuyện cha Quý Hân Nhiên qua đời.

“Đã qua rồi, Lưu Lâm, cũng may mẹ em cũng đã khỏe, nếu không…”, Quý Hân Nhiên không nói thêm nữa.

Lưu Lâm nắm tay cô “Hân Nhiên, em nhất định phải thật khỏe mạnh, còn phải chăm sóc mẹ nữa”.

Hân Nhiên gật đầu, “em biết”.

Hai người thật ra đều không muốn ăn, Lưu Lâm cũng không vui vẻ lắm. Lúc ra ngoài, Lưu Lâm không để ý xe, Quý Hân Nhiên vội kéo tay cô lại ai ngờ Lưu Lâm đột nhiên lại kêu lớn một tiếng.

Quý Hân Nhiên sợ tới mức vội buông tay, “chị làm sao thế?”

“Không sao, không sao”, Lưu Lâm vội nói.

Hân Nhiên giữ chặt tay cô, kéo tay áo cô lên, bên cánh tay có một vết bầm tím lớn.

“Chuyện gì thế này?”, cô trầm giọng hỏi.

“À, không có gì, là chị không cẩn thận bị ngã.” Lưu Lâm miễn cưỡng cười.

“Lưu Lâm, đừng giấu em, em biết chị chưa bao giờ thích mặc áo cao cổ”. Hôm nay cô vừa thấy Lưu Lâm đã thấy lạ, bởi vì cô mặc chiếc áo cao cổ màu đen. Trước kia Lưu Lâm vẫn nói rất ghét mặc áo cao cổ.

“Là ai làm?”, cô không nghĩ được ngoài chồng Lưu Lâm thì còn là ai vào đây.

Lưu Lâm trầm mặc thật lâu, rốt cục cũng gật gật đầu.

“Vì sao?”

“Cũng không thể trách anh ấy, Tống Kiến Quân xuống miền Nam bị người lừa, đối phương gọi điện thoại nói nếu không trả tiền thì đừng mong gặp được người, số tiền rất lớn, em gái anh ấy gọi điện đến cho chị, chị lén lấy tiền trong nhà cho cô ấy nhưng không ngờ mọi người lại biết, anh ấy giận…”

“Dù là thế cũng không thể đánh người?”

“Anh ấy bực không phải vì chị lấy tiền mà vì chị đem tiền cho Tống Kiến Quân, vốn anh ấy vẫn sợ bọn chị dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng, hiện tại… kỳ thật, bọn chị sớm đã chẳng còn gì, nếu không phải em gái anh ấy đến tìm thì chị cũng chẳng biết…”

“Vậy sau này chị tính sao?”

“Chị cũng không biết. Hân Nhiên, thực sự, chị cũng không biết, đi đến đâu tính đến đó vậy”, Lưu Lâm bất đắc dĩ.

Hân Nhiên nghĩ cuộc sống thực sự sẽ khiến người ta cảm thấy nản lòng, ở mỗi thời điểm nó đều sắp đặt cạm bẫy cho bạn, bạn không ngờ rằng chỉ cần bước vào sẽ là vạn kiếp bất phục. Hoạt động giao lưu giảng dạy kết thúc, cô không về trường mà về nhà. Tiểu Lệ đang chuẩn bị đi mua đồ ăn, Trữ Băng ở thư phòng trên lầu. Quý Hân Nhiên đang định đi lên thì Tiểu Lệ lại gọi cô lại, “Chị Hân Nhiên, em thấy cảm xúc cô không tốt đâu, cô ở trong đó cả một buổi chiều, hơn nữa không cho em vào”.

Hân Nhiên đi lên trên lầu, vừa đi vừa nghĩ, thực sự nên đổi nhà mới, không thể ở lại đây nữa. Cửa phòng không khóa, cô thấy Trữ Băng ngồi trước bàn của Quý Kiến Đông, nhìn ảnh Quý Kiến Đông mà thì thào tự nói: “Tôi biết ông đi mà không nhắm mắt, ông coi công ty quan trọng hơn mọi thứ, đó là một tay ông gây dựng, giờ lại… Haiz, tôi biết giờ công ty cũng không ổn, dù Bỉnh Đức không nói nhưng tôi có thể thấy được cậu ấy luôn lo lắng,… Bỉnh Đức muốn Hân Nhiên tiếp quản công ty nhưng tôi biết tính nó, sao nó chịu nghe?… Tôi cũng không muốn làm khó nó… nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn công ty sụp đổ, Kiến Đông, lúc trước hẳn nên nghe lời ông sinh thêm đứa con trai…

Hân Nhiên lặng lẽ trở về phòng mình.

Thì ra có những lúc thực sự không thể lựa chọn, cô phải làm sao đây, chẳng lẽ nói với mẹ, cô hận cha cũng hận công ty đó, càng mong nó phá sản hơn ai hết… nhưng nếu công ty thực sự phá sản thì mẹ phải làm sao? Cô chỉ cần nghĩ đến câu nói khi mẹ vừa tỉnh lại, “Hân Nhiên, mẹ chỉ còn có con…” thì đã bật khóc. Cô gọi điện cho Mễ Kiều Dương, giờ cô rất cần có người để trò chuyện.

“Mẹ muốn em tiếp quản công ty”.

Mễ Kiều Dương cũng không bất ngờ: “Lúc cha em qua đời anh đã nghĩ đến việc này”. Anh biết Hân Nhiên tìm anh không phải muốn nghe ý kiến, cô là người rất có chính kiến, sẽ không dao động theo ai, thực ra trong lòng cô đã có quyết định nhưng vì sự lựa chọn này rất khó cho nên cô cần có người hiểu.

“Em thích cuộc sống đơn giản, bình thường, chưa bao giờ nghĩ sẽ phải lựa chọn như vậy, cũng chưa từng ngờ cuộc sống sẽ là như vậy nhưng… Cha nhất định sẽ cười em, ông ấy đi rồi thì sao? Em vẫn không thể lựa chọn cuộc sống em thích, vẫn không được thoải mái theo ý thích”.

“Hân Nhiên, đời này có mấy người có thể được thoải mái, tùy tâm sở dục? Anh nghĩ em không thích công ty chủ yếu là vì cha em nhưng em có từng nghĩ, lúc trước làm giáo viên cũng không phải là ngay từ đầu em đã muốn thế, nếu em vào công ty sớm thì chưa chắc sẽ không thích”. Mễ Kiều Dương nói rất chân thành.

“Mễ Kiều Dương, anh biết không, có đôi khi thật sự em rất hận cha, ông ấy thường bức em không thể lựa chọn, em không thích cảm giác này”.

Chủ động là một chuyện, bị người ép lại là chuyện khác.

“Anh biết, Hân Nhiên, anh biết em không thích nhưng trên đời có rất nhiều chuyện phải làm mà không phải chuyện nào em cũng thích, đây là ý nghĩa của từ trách nhiệm”.

Hân Nhiên suy nghĩ câu này rất lâu rồi nói, “Cảm ơn anh”.

Kiều Dương nói rất đúng, đây là trách nhiệm, là trách nhiệm của cô với mẹ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.