Mưa Ở Phía Tây

Chương 43




Giám đốc Ngân hàng kiến thiết Vân Hải xảy ra chuyện, bị Viện kiểm sát bắt đi.

Điều này ở Vân Hải cũng thành tin tức nóng sốt, lời đồn truyền đi rất nhiều, đủ mọi phiên bản, có người kể tìm được trong nhà bao nhiêu tiền mặt, bao nhiêu vàng thỏi, có người kể ở bên ngoài ông ta có bao nhiêu tình nhân, bao nhiêu biệt thự cho người tình…

Quý Hân Nhiên nghe các giáo viên bàn chuyện, cô nghĩ, một người xảy ra chuyện, sau này chẳng biết bao nhiêu người bị cuốn vào theo, chỉ là cô vạn lần cũng không thể ngờ, Quý Kiến Đông lại bị cuốn vào.

Lúc Trần Bỉnh Đức gọi điện cho cô, cô đang ở trong phòng dạy vài học trò bình luận một bài văn.

“Giám đốc Quý vừa bị người của Viện kiểm sát dẫn đi…”, cả nửa ngày cô mới lấy lại tinh thần, theo bản năng cầm di động ra ngoài hành lang.

“Hân Nhiên, cháu đừng lo quá”, thấy cô hồi lâu không đáp, chú Đức cũng có chút lo lắng.

“Chú Đức, chuyện này rốt cục là thế nào? Xảy ra chuyện gì?”, hầu như cô chẳng biết gì về chuyện của công ty hết.

“Haiz, một hai câu cũng không thể nói cho rõ được, hình như là có liên quan đến vụ án của giám đốc Lỗ của ngân hàng kiến thiết”.

Quý Hân Nhiên xin phép rồi vội trở về Vân Hải, cô đi thẳng đến trụ sở công ty Đông Hạo.

Cao ốc Đông Hạo ở phía đông thành phố, cao ốc mười tầng sang trọng, là sản nghiệp của chính Đông Hạo, năm tầng dưới là cho bên ngoài thuê, từ tầng 6 đến tầng 10 là của công ty Đông Hạo. Lần trước tới đây là khi cô mới tốt nghiệp đại học, vì chuyện Mễ Kiều Dương mà cô đến tìm Quý Kiến Đông, kết quả là không vui mà rời đi.

Văn phòng Quý Kiến Đông ở tầng 8, ông là người rất mê tín, biển số xe, số điện thoại đều thích số 8 cho nên không chọn tầng 10 mà chọn tầng 8 để làm văn phòng.

Chủ tịch bị viện kiểm sát đưa đi chẳng nghi ngờ gì chính là tin tức khiến cả công ty nổ tung, cô cảm giác ánh mắt chào hỏi của thư ký cũng không còn đơn giản như trước.

Chú Đức đã ở văn phòng chờ cô: “Chú Đức, rốt cuộc là sao lại thế này?”.

“Hân Nhiên, cháu tới rồi?”, Trần Bỉnh Đức cũng rất lo lắng, “Chuyện này nhất thời cũng không nói rõ ràng được nhưng có thể khẳng định là liên quan đến giám đốc Lỗ”.

“Sao cha cháu có thể liên quan gì đến phía đó được? Sẽ có chuyện sao?”, chuyện thương trường cô cũng không quá hiểu.

“Viện kiểm sát chỉ nói là đến hỗ trợ điều tra, không biết bọn họ rốt cuộc nhận được tin gì nhưng mà…”, Trần Bỉnh Đức thoáng trầm ngâm, “Đông Hạo không phải là công ty bình thường, nếu bọn họ không chắc chắn thì sẽ không làm thế?”.

“Thế phải làm sao đây? Chú Đức, công ty rốt cuộc có vấn đề gì?”.

“Hân Nhiên, cháu không làm trong nghề nên không biết, công ty nào bị điều tra thực sự thì cũng không thể không có vấn đề, có một số việc chẳng qua là có muốn điều tra hay không thôi. Bao năm nay công ty làm nhiều công trình như vậy, cả ngày giao tiếp với bên ngân hàng, chính phủ, giao tình rất sâu…”

“Hân Nhiên, cháu phải bình tĩnh đã, mẹ cháu còn không biết chuyện này, cháu về với mẹ trước đi, lát nữa chú gọi điện đến bảo mẹ cháu là cha cháu phải đi công tác, hai ngày này không về nhà, chị ấy không khỏe, tạm thời giấu chị ấy đã”.

Quý Hân Nhiên gật gật đầu, biết trước mắt mình cũng chỉ có thể làm được chuyện này mà thôi.

Lúc vào cửa, cô cố hết sức bình tĩnh lại, sợ mẹ nhìn ra điều gì khác lạ, thực ra thì có thể giấu đến bao giờ? Chuyện này tốc độ truyền bá còn hơn cả tin hot của ngôi sao, chẳng mấy ngày chắc chắn cả thành phố đều biết.

Trữ Băng thấy cô về thì có chút bất ngờ “sao lại về lúc này?”. Bình thường nếu không phải cuối tuần thì rất ít khi cô về nhà.

“À, về có chút chuyện”, cô ngừng lại một chút rồi nói thêm, “Mẹ, tối ăn gì? Con không về nhà, ăn luôn ở đây”.

“Hay là gọi cả Trường Luân đến, bảo cả cha con về nữa, lâu rồi cả nhà chưa cùng ăn một bữa cơm”.

Quý Hân Nhiên cúi đầu không dám nhìn vào mắt Trữ Băng, “Mẹ, hôm nay không được, gần đây Trường Luân rất bận”.

Nói xong điện thoại bàn reo, cô biết chắc chắn là chú Đức gọi đến, quả nhiên Trữ Băng nghe xong thì nói cho cô: “Cha con cũng không về, bảo phải đi khảo sát ở bên ngoài, mấy ngày liền”.

Cô cẩn thận nhìn sắc mặt Trữ Băng, vẫn may không có gì bất ổn.

Cơm tối rất phong phú, Quý Hân Nhiên thực sự không muốn ăn nhưng lại sợ Trữ Băng nhìn ra cái gì nên đành liều mạng ăn.

Ăn nửa bữa, di động vang, là Mễ Kiều Dương, cô nhìn mẹ một cái rồi cầm di động đi ra ngoài phòng khách.

“Hân Nhiên, giờ em ở đâu?”, giọng Mễ Kiều Dương có chút cẩn thận.

“Em ở chỗ mẹ”, nghe giọng anh thì Quý Hân Nhiên biết là anh đã biết chuyện của cha mình, “Mẹ em còn chưa biết chuyện này, mẹ không khỏe…”

“Hân Nhiên, em đừng lo lắng, chú ý sức khỏe chính mình”.

Quý Hân Nhiên cười khổ: “Em lo lắng thì có được gì đâu? Chẳng giúp được gì cả”.

“Bác trai không sao đâu, trong giới ông cũng coi như là cây đại thụ, có sóng gió nào mà chưa trải qua,… mặc kệ thế nào, em phải cố gắng giữ sức khỏe”. Anh biết cuộc sống, công việc của Quý Hân Nhiên vẫn rất đơn giản, rất sợ cô không chấp nhận được chuyện này.

“Cảm ơn anh, em biết, em còn phải chăm sóc mẹ”.

Hai người nói chuyện khá lâu, lúc về phòng ăn, Trữ Băng không nhịn được hỏi: “Ai thế? Trường Luân à?”

Cô thoáng chần chừ: “Không phải, là Mễ Kiều Dương”.

“Hân Nhiên, đừng trách mẹ lắm lời, con đã kết hôn, có một số việc nên chú ý một chút”.

“Mẹ, bọn con không có gì đâu, giờ chỉ là bạn bè bình thường thôi”.

“Con cảm thấy không có gì nhưng dù sao cũng có một đoạn thời gian… người khác sẽ nghĩ gì, Trường Luân có hiểu lầm không?”.

Cô nhớ lại lời Đỗ Trường Luân nói đêm đó, im lặng.

Buổi tối cô và Trữ Băng xem TV, luôn thấy bất an, nhà rộng như vậy thật trống rỗng, cô không biết khi nào cha sẽ về? Cũng chẳng biết “giao tình” chú Đức nói đó sâu đậm cỡ nào?…

Hàng loạt vấn đề cứ thế mà ập tới, như thiên binh vạn mã đánh úp cô, cô cảm giác mình thực sự chẳng có nơi để dựa dẫm.

Muộn, điện thoại cô lại vang, là Đỗ Trường Luân, dường như trong tiềm thức cô luôn chờ điện thoại của anh.

“Trường Luân…”, cô đột nhiên có cảm giác muốn khóc.

“Hân Nhiên, anh biết cả rồi, vốn định gọi cho em sớm hơn nhưng phải họp mãi, em ở đâu?”

Giọng anh khiến Quý Hân Nhiên cảm thấy an ủi hơn nhiều: “Em ở nhà mẹ, mẹ còn chưa biết…”

“Sức khỏe mẹ không tốt, em ở cùng mẹ nhiều nhé. Chuyện này có lẽ rất phức tạp, em phải chuẩn bị tâm lý…”. Sau khi giám đốc Lỗ Hải Chấn gặp chuyện, thị trưởng Trần đã nói với anh: “Cái này chẳng qua chỉ là cá mồi, con cá to đằng sau mới là con cá cần câu”.

Dựa vào tình hình này, Quý Kiến Đông cũng chỉ là cá mồi chỉ là cấp trên đã muốn câu cá lớn thì đương nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua, chuyện này sẽ không dễ giải quyết như vậy.

“Cha em sẽ có chuyện sao?”, lời Đỗ Trường Luân khiến tim cô chìm xuống.

“Hân Nhiên, chuyện này anh cũng khó nói…”, giọng Đỗ Trường Luân rất thấp, có một số việc anh không thể nói, cho dù anh đã thoáng đoán được “cá lớn” sau màn này là ai.

Nhưng Quý Hân Nhiên đã hiểu, chuyện này sẽ không đơn giản.

Quả nhiên, ngày hôm sau, lúc gọi điện thoại cho Trần Bỉnh Đức, ông thở dài: “Chú đã nhờ người hỏi thăm rồi, chuyện này rất phiền, trên tỉnh cũng hỏi đến…”

Cô vốn tưởng lại xin nghỉ thêm một ngày cùng mẹ nhưng lại sợ bà nghi ngờ, công ty đã có luật sư chuyên môn, cô cũng chẳng giúp được gì nên lại về trường.

Cô nghĩ, chuyện này cũng chẳng giấu được lâu, qua hai ngày nữa mà cha không về, mẹ nghe được phong thanh gì thì cũng sẽ hoài nghi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.