Mưa Nhỏ Trong Trời Xuân

Chương 64




Lâm Mặc Linh đã say đến bất tỉnh nhân sự, Trình Nhật Khải trực tiếp ôm cô lên lầu.

"Nước..." Cô nghiêng đầu dựa vào trên sofa, yếu ớt nói, mắt vẫn đang nhắm.

Trình Nhật Khải đi vào phòng bếp, rót cho cô một cốc nước, kéo cô vào ngực cố đổ vào một chút, sau đó ôm ngang cô lên đi vào trong phòng ngủ.

Khi cả người nằm xuống chiếc đệm mềm mại, Lâm Mặc Linh ngoan ngoãn nằm yên một chỗ bắt đầu ngủ say.

Lúc cô tỉnh lại, cô phát hiện mình đang nằm trên giường.

Sau cảm giác nôn nao, đầu đau khủng khiếp.

Trước mắt là một khoảng âm u, hồi lâu sau, mới dần hồi phục lại thị giác. Cô cố gắng ngồi dậy, dụi dụi mắt và nhìn xung quanh.

Lâm Mặc Linh nhận ra mình đang ở trong phòng ngủ của mình. Gió từ điều hòa phát ra mát lạnh, trên người đang đắp một chiếc chăn mỏng, rèm cửa buông thấp, đèn ngủ đầu giường được điều chỉnh ở ánh sáng dễ chịu nhất.

Sao mình lại ở đây? Không phải là đang ở nhà Trần Lâm Dương sao?

Lâm Mặc Linh lo lắng thấp thoảng, trong lòng tràn ngập mối nghi hoặc.

"Em tỉnh rồi à?" Giọng nam trầm ấm truyền đến từ bên cạnh.

Cô kinh ngạc quay qua, Trình Nhật Khải đang ngồi trong khoảng tối cạnh giường, trong phòng mờ tối, cô nhất thời không nhìn thấy anh.

"Sao em lại ở đây?" Giọng cô khàn khàn, vẫn còn dư âm của rượu.

"Em không nhớ gì sao?"

Lâm Mặc Linh ngây ra vài giây, vò đầu cố nhớ lại xem khi cô say đã có chuyện gì xảy ra, không thể nhớ được gì, cô nói: "Không nhớ gì hết. Em chỉ nhớ là em ở nhà Trần Lâm Dương uống rượu. Anh ấy còn say trước em."

Cô day day huyệt thái dương. Tỉnh lại sau cơn say, đầu óc vẫn còn váng vất, còn cả đôi chút đau đầu.

Sau đó, cô ngẩng đầu lên nghi hoặc hỏi anh: "Là anh đưa em về à?"

"Phải, mà cũng không phải." Trình Nhật Khải trả lời cô. "Anh ấy đưa em về dưới nhà, còn anh đưa em về phòng."

"Thì ra là như vậy." Lâm Mặc Linh đã hiểu ra được mọi chuyện.

"Lần sau em không được uống rượu đến mức say khướt như này nếu không có anh ở bên cạnh, nghe chưa?" Trình Nhật Khải nghiêm túc quở trách.

"Anh còn nghiêm khắc hơn bố mẹ em nữa đấy!" Cô hất cằm cãi lại.

"Anh không cho phép, có nghe không?" Vẻ mặt của Trình Nhật Khải lúc này trầm xuống.

Anh vẫn không thể không lo lắng được có chuyện gì nếu xảy ra với cô.

Thấy anh thật sự tức giận, Lâm Mặc Linh bẽn lẽn nói: "Được, em nghe anh."

Nói rồi cô kéo anh lại gần, hôn nhẹ anh một cái, ngoan ngoãn nói: "Chỉ có uống với Tử Tịch, hội Trầm Yến, Duy Thịnh và Trần Lâm Dương em mới dám say như thế này thôi."

"Thật không?" Giọng nói của anh lại trở nên nhẹ nhàng.

"Thật đấy, em rất hiểu chuyện mà." Lâm Mặc Linh phồng má.

Trình Nhật Khải nhìn bộ dạng này của cô, không thể tiếp tục làm bộ mặt nghiêm túc được nữa, ôm cô vào lòng, bất lực nói: "Em rất biết cách đối phó với anh ấy."

Lâm Mặc Linh cười hì hì, "Vậy anh có thể rót cho em một ly nước không, em khát quá."

Trình Nhật Khải rót một ly nước, đưa đến trước mặt cô: "Đầu còn đau không? Hay để anh mát xa cho nhé!"

Cô lắc đầu, đón lấy ly nước, uống một ngụm, "Bây giờ là mấy giờ rồi?"

Trình Nhật Khải nhìn đồng hồ trên tay: "Hơn bảy giờ rồi."

"Vậy em đã ngủ bao lâu rồi?" Cô hỏi bằng giọng ngạc nhiên xen lẫn nghi hoặc.

Anh khẽ cười: "Cũng phải hơn sáu tiếng rồi."

Lân Mặc Linh không thể tin được nhìn anh, "Vậy anh ngồi đây bao lâu rồi? Đừng nói là anh vẫn luôn nhìn em ngủ nhé?"

"Có vẻ tinh thần em tỉnh táo rồi đấy." Trình Nhật Khải vươn tay xoa đầu cô.

"Không biết Trần Lâm Dương tỉnh từ khi nào nữa?" Lâm Mặc Linh lầm bầm, bỗng dưng cô nhớ đến chuyện gì, quay sang hỏi anh: "Anh nói là anh đưa em về phòng. Sao anh lại đến đây?"

Ánh mắt anh trìu mến, giọng nói tràn ngập yêu thương: "Anh gọi điện cho em, em nghe máy nhưng lại hỏi anh là ai, dù anh có nói bao nhiêu lần anh là bạn trai em em cũng không tin. Anh nghĩ là em say rượu rồi nên đến đây tìm em, trùng hợp thấy anh Dương đưa em đang say khướt về."

"Hóa ra là vậy." Lâm Mặc Linh "ồ" một tiếng.

"Rốt cuộc em đã uống bao nhiêu mà say đến như vậy? Hôm qua ở hôn lễ anh thấy em uống bao nhiêu có say đâu."

"Một chai Chateau Laubes. Trần Lâm Dương mời." Cô thành thật trả lời, nghĩ nghĩ, lại giải thích thêm: "Em mang đồ đến cho anh ấy."

"Thế sao hai người lại uống rượu?" Trình Nhật Khải nhíu mày.

"Chia buồn với anh ấy." Sau đó bổ sung thêm, "Chuyện tình cảm."

Đột nhiên bụng của cô phát ra tín hiệu đói bụng. Lâm Mặc Linh lúng túng.

"Em đói à?" Trình Nhật Khải hơi nhếch khóe miệng, kìm nén không phát ra tiếng cười.

"Anh thử một ngày chưa có gì ngoài rượu vào bụng xem cảm giác như thế nào?" Lâm Mặc Linh bĩu môi.

"Vậy em dậy đi tắm đi, anh cũng chưa ăn tối. Để anh đi siêu thị mua đồ về nấu, chúng ta cùng ăn." Trình Nhật Khải ở bên cạnh thấp giọng mở miệng.

Nói không cảm động là gạt người. Lâm Mặc Linh đã sớm sâu sắc hiểu được. Sự dịu dàng của anh quả thực khiến người ta không thể chống đỡ.

Trình Nhật Khải nói là làm, anh cầm áo khoác rồi đi ra ngoài. Lâm Mặc Linh vẫn đang ngồi thừ người trên giường, nghe thấy anh đóng cửa, uể oải rời giường nhưng khi vừa chạm đất, cô đã thấy đầu ong ong, đứng cũng không vững.

Lâu lắm rồi mới say đến nỗi không biết gì như này.

Sau khi đã ổn định hơn chút, cô chậm chạp đi lấy quần áo rồi đi vào phòng tắm.

Lâm Mặc Linh mạnh mẽ chống thân thể cuối cùng cũng đi đến trước bàn ăn, trước mắt không khỏi sáng lên, cô không biết tài nấu nướng của Trình Nhật Khải lại tốt đến vậy.

Ấn tượng về bữa tối hôm đó còn khắc sâu trong lòng Lâm Mặc Linh. Thịt bò bít tết, canh hải sản, hai món ăn nguội cộng với một phần salad củ quả và hai vị điểm tâm, tóm lại là hương vị màu sắc đều đủ cả.

Thành thật mà nói, một người phong nhã như Trình Nhật Khải lại khéo tay như thế làm cho Lâm Mặc Linh cảm thấy thật không thể tưởng tượng nổi.

"Anh làm?" Lâm Mặc Linh kinh ngạc chỉ vào thức ăn trên bàn hỏi.

Trình Nhật Khải lặng lẽ không lên tiếng, Lâm Mặc Linh múc một bát canh lên thử, hỏi lại: "Thật là anh làm?"

"Có phải em đang cảm động đến nỗi muốn lấy thân báo đáp phải không?"

"Làm gì có. Chẳng qua em chỉ tự thấy có chút xấu hổ thôi." Lâm Mặc Linh lại uống thêm một ngụm canh hải sản rồi nhịn không được lại hỏi: "Ai dạy anh nấu ăn vậy?"

Trình Nhật Khải lấy khăn ăn lau lau nước canh còn dính bên khóe miệng của Lâm Mặc Linh: "Tự học thôi. May mắn là ngoài học tập ra, mặt này anh cũng có thiên phú."

"Anh có thể khiêm tốn một chút được không hả?" Cô chế nhạo một câu.

Trình Nhật Khải tự hào nói: "Đó là sự thật, không phải anh kiêu ngạo đâu."

Lâm Mặc Linh "xùy" một tiếng, tiếp tục ăn bữa tối.

"Em rất tò mò, anh thực sự chưa từng hẹn hò với cô gái nào ngoài em ra à? Anh nhiều ưu điểm như thế này chẳng nhẽ không có ai thích anh?" Cô ngập ngừng nhìn anh hỏi.

"Đúng là có nhưng anh đều nói anh có người mình thích rồi." Trình Nhật Khải nói xong lại nhìn thoáng qua người đối diện và cười cười. "Em biết người đó là ai phải không?"

Lâm Mặc Linh lắc đầu than thở: "Em nghĩ có lẽ em nên im lặng thì hơn."

Anh bật cười, chống một tay xuống bàn, nhìn cô cắm cúi ăn: "Em nên ăn nhiều một chút, anh thấy em hơi gầy đấy!"

"Từ năm lớp mười hai em đã như thế này rồi. Chiều cao khi đó chính là hiện tại, 168, 48 cân, từ đó đến giờ chỉ dao động từ 48 đến 50 cân." Lâm Mặc Linh ngẩng lên nhìn anh mang ý cười dịu dàng.

"Thảo nào, anh nhớ là hồi đó em không cao như thế này."

"Anh vẫn nhớ à? Em thì chẳng nhớ đâu."

"Anh cũng biết vậy, em thì có nhớ được gì đâu!" Trình Nhật Khải trầm thấp nói.

"Haha, thôi ăn đi ăn đi." Lâm Mặc Linh tiếp tục dùng đũa gắp thức ăn.

"Anh đâu có cấm em ăn." Trình Nhật Khải cười.

"Hình như dạo này em béo lên thì phải!"

Dạo gần đây cô ăn uống rất đầy đủ và đúng giờ, không đi ăn linh tinh cho có nữa, chắc là tăng cân rồi.

"Không phải." Trình Nhật Khải phản ứng có phần hơi quá, "Nếu em gầy nữa thì anh sẽ chịu thiệt."

Sự mập mờ khiến Lâm Mặc Linh nóng bừng mặt, "Ăn ăn ăn."

Cô ăn một miếng thật lớn, sau đó bị nghẹn.

Trình Nhật Khải đưa nước cho cô, "Từ từ thôi, làm như bị bỏ đói thế."

Lâm Mặc Linh lườm anh, nhận lấy cốc nước rồi uống. Có cái kiểu nói chuyện nào như anh không?

"Anh không thể nói dễ nghe hơn được à?"

"Em ăn nhiều hơn nữa cũng không sao đâu."

Cô đâu có ăn nhiều chứ, càng nói càng khó nghe.

Ăn cơm xong, hai người ra phòng khách ngồi xem ti vi, trên màn hình đang chiếu một chương trình giải trí nào đó, MC rất duyên dáng và nói chuyện thu hút, thỉnh thoảng làm Lâm Mặc Linh bật cười. Nhưng Trình Nhật Khải ngồi bên cạnh chẳng bày ra một vẻ mặt khác thường nào, làm cô cũng tụt hứng đi một chút.

"Anh đúng là không có tinh thần giải trí gì cả." Lâm Mặc Linh buông một câu chê anh.

"Thế nào gọi là tinh thần giải trí?" Trình Nhật Khải nghiêng đầu nhìn cô, "Cười đến mưa xuân bắn tứ tung thế kia!"

"Anh không thấy anh sống nhàm chán lắm à?"

"Em đang khuyên anh đi theo hướng không lối về đấy à?"

"Em không có ý đó, ý em là cuộc sống của anh tẻ nhạt quá, nên có thú vui nào đó chứ?"

"Chẳng lẽ em không thấy, thời gian anh dành ở bên em rất nhiều à?"

Điệu bộ rõ ràng ám chỉ cô là thú vui mới của anh. Lâm Mặc Linh có phần bực bội, không biết phải nói gì, chẳng thèm để ý đến anh nữa.

"Em giận rồi à?"

Trình Nhật Khải kéo cô lại gần mình, nhìn xuống mặt cô, bộ dạng rất vui vẻ.

"Ai thèm giận, việc gì phải giận!" Lâm Mặc Linh phản bác.

"Anh cảm thấy rất vui." Trình Nhật Khải bỗng dưng nói một câu không đầu không cuối.

"Hả, anh vui cái gì?" Cô không hiểu anh muốn nói cái gì.

"Bây giờ, anh được nhìn thấy con người chân thật nhất của em. Để anh nói cho em nghe, lúc anh gặp lại em, em đối với anh vẫn giữ bộ dạng xa cách, nụ cười giả tạo thương nghiệp quen thuộc. Khi nhìn thấy em nói chuyện vui vẻ với cô bạn ở bến tàu, anh cảm thấy rất hụt hẫng. Còn nữa, em biết không, lúc anh thấy em cởi mở vui vẻ nói chuyện với bạn em, Trần Duy Thịnh ấy, anh cảm thấy rất ghen tị."

Lâm Mặc Linh chăm chú lắng nghe anh nói.

"Em giới thiệu với mọi người về cậu ấy với vẻ mặt tự hào, còn với anh, có người hỏi thì em mới nói chúng ta là bạn bè cũ, còn không thì chính là hai người xa lạ, nghĩ đến đó anh cảm thấy buồn bực. Anh cố tình nói ẩn ý về quan hệ của chúng ta, nhưng chỉ nhận lại được câu trả lời của em với mọi người là chúng ta không thân. Hai người các em thân thiết đến nỗi nói chuyện như không có người ở đấy luôn, em còn nhớ rõ từng chuyện mà cậu ta không nhớ, mặc dù anh cũng ngồi cùng bàn với em, tuy không lâu bằng cậu ta nhưng cũng gần một năm, sao em lại quên hết vậy chứ."

Anh kể lại, giọng nói có chút buồn bã: "Lúc đó anh đã nghĩ, có phải là em có trí nhớ cực tốt, nhưng chỉ với những người thật sự thân thiết, còn với người bình thường như anh thì em luôn không để vào đầu không. Tóm lại, hôm đó là một sự giày vò với anh, cảm giác hạnh phúc khi tình cờ gặp em, tình cờ cùng em đến hòn đảo đã biến mất hết, chỉ còn lại sự đau lòng."

Nghe anh nói xong, cứ như người có tội là cô vậy, Lâm Mặc Linh tủi thân: "Không phải em đã thú nhận với anh rồi sao, năm lớp chín không để lại ấn tượng gì tốt đẹp cho em cả, nếu có thì cũng chỉ là sự cãi vã, chia bè kéo phái trong lớp, a còn thêm Sơ Nguyệt luôn tỏa ra ánh hào quang chói lọi khi đứng ở phía trung lập, không để ý ai hết, chỉ có ước mơ làm nghệ sĩ violin mới là chuyện quan trọng nhất của cô ấy. Nhưng mà đâu phải mỗi em, đến cả Trầm Yến cũng vậy mà."

"Lại nói đến chuyện này, rõ ràng đã biết anh thích em hơn mười hai năm vậy mà em còn cố tình nói những lời đó, mặc dù anh đã biết nhưng việc chỉ cần em không nói ra thì anh vẫn nghĩ là do mình suy nghĩ nhiều, vẫn có thể tự cổ vũ chính mình, nhưng em lại nói ra, nó như một con dao đâm vào trái tim anh vậy, triệt tiêu hết hi vọng của anh. Em không biết lúc đó anh phải vất vả cố gắng nhìn đường, không để tâm đến lời nói của em như thế nào đâu." Trình Nhật Khải hậm hực.

"Bây giờ anh định tuôn ra hết những bất mãn với em đấy à?" Lâm Mặc Linh nhíu mày.

"Không phải, anh chỉ muốn nói để em biết phải đền bù tổn thương cho anh thôi." Anh cười, "Nhưng mà, sao em cũng thích anh mà cứ từ chối anh hết lần này đến lần khác thế?"

"Hả?"

"Không phải sao? Mấy lần anh cưỡng hôn em, em đều không phản kháng, sau một hồi mới đẩy anh ra."

"Anh thật là! Có ai cưỡng hôn người khác mà lại nói như này không? Đã được chiếm tiện nghi của em mà còn bao biện." Nói xong Lâm Mặc Linh đánh anh một cái.

"Anh đi tắm!" Trình Nhật Khải cười, đứng dậy nói.

"Nhà em không có quần áo nam." Lâm Mặc Linh chớp chớp mắt.

"Anh biết, em không phải lo anh suy nghĩ nhiều đâu. Lúc đi siêu thị mua đồ anh đã tiện mua thêm quần áo cho anh rồi." Nói xong, anh đi đến cầm một túi quần áo rồi đi vào phòng tắm.

Trình Nhật Khải tắm xong, đi ra ngoài, thấy Lâm Mặc Linh vẫn còn đang ngồi xem điện thoại, ti vi đang bật cũng không thèm để ý, nhìn lên đồng hồ, đã hơn mười giờ rồi, cô không định đi ngủ sao.

Anh đi tới cầm lấy điều khiển tắt "phụt" một cái, màn hình tivi đang sáng chuyển sang đen ngòm.

"Em biết mấy giờ rồi không?" Trình Nhật Khải đi đến trước mặt cô, khoanh hai tay trước ngực.

"Còn sớm mà. Khi nãy em ngủ lâu quá rồi, giờ không buồn ngủ." Lâm Mặc Linh kháng nghị.

"Không buồn ngủ thì lên giường nằm rồi cũng sẽ ngủ." Trình Nhật Khải đưa tay véo véo khuôn mặt của cô.

"Vậy anh ôm em vào phòng đi!"

"Chân em có làm sao đâu."

"Người ta muốn anh bế mà!" Lâm Mặc Linh hơi chu môi vươn tay về phía của anh, kéo dài giọng làm nũng: "Ôm emmm"

Lần đầu tiên Trình Nhật Khải thấy cô làm nũng, không có năng lực chống đỡ, trên khuôn mặt điển trai của anh hiện lên nụ cười dịu dàng, bất đắc dĩ nói: "Lớn như vậy còn nhõng nhẽo, không sợ sẽ bị người khác cười sao..."

Trong lúc nói cũng đã cúi người ôm lấy thắt lưng của cô, xoay người đi vào phòng, đặt cô ở trên giường đệm thoải mái.

Trình Nhật Khải kéo người cô vào trong ngực.

"Sao anh không hề biết em lại còn biết làm nũng nữa nhỉ?"

"Tất nhiên rồi, từ bé đến giờ em chỉ làm nũng với Trần Lâm Dương thôi!" Lâm Mặc Linh cọ vào trong lòng anh.

"Anh ấy là anh trai của em mà, sao em cứ gọi cả họ cả tên của anh ấy vậy?" Trình Nhật Khải vuốt tóc của cô, hỏi.

"Em


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.