Mưa Nhỏ Trong Trời Xuân

Chương 52




Buổi tối, Lâm Mặc Linh đang làm việc, Dương Giai Hoa lại gọi điện cho cô nhắc nhở cô về đám cưới của cô ấy vào chủ nhật tuần này. Mặc dù cô đã tìm lí do thoái thác nhưng cô ấy vẫn buộc cô phải đồng ý.

"Alo." Lâm Mặc Linh vừa lật tài liệu vừa nói, nghe rõ được tiếng loạt soạt của giấy tờ ma sát với nhau.

"Cậu đang làm việc à?" Một giọng nói trong trẻo vang lên.

Chưa kịp để cô nghĩ xem người gọi là ai thì cô ấy đã nói tiếp: "Cậu còn có nhớ đám cưới của tớ vào ngày mai

"Tối nay tớ phải tăng ca tới khuya, tớ thật sự không có thời gian đi tham dự hôn lễ của cậu được. Tớ sẽ nhờ Sơ Nguyệt gửi tiền mừng cho cậu." Lâm Mặc Linh khăng khăng từ chối, mặc dù thứ bảy cô rất rảnh rỗi.

"Không sao, tớ đã nhờ Trình Nhật Khải đưa cậu đi rồi." Để bắt cô đi, Dương Giai Hoa thực sự đã suy tính đủ đường rồi.

Tình huống gì đây? Tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa à? Lâm Mặc Linh cười khổ.

Giọng điệu của Dương Giai Hoa có chút trách cứ, "Cậu đừng từ chối nữa, không là tớ nghĩ cậu vẫn trách tớ đấy."

Lâm Mặc Linh vội vàng nói: "Không đâu, không đâu, tớ nói thật đấy, tớ không nhớ gì hết, cậu cũng đừng để trong lòng nữa."

"Nếu vậy cậu phải đi thì tớ mới tin."

"Vậy thì cậu không tin cũng được. Tóm lại là bây giờ tớ bận lắm, không thể đi được. Xin lỗi cậu." Lâm Mặc Linh cũng không còn kiên nhẫn nữa, lấy lý do kết thúc cuộc trò chuyện, "Tớ phải tiếp tục làm việc đây, cậu cũng đừng nghĩ nhiều. Còn nữa, chúc cậu tân hôn vui vẻ."

Dương Giai Hoa cũng hiểu chuyện không ép cô nữa, "Vậy được, cậu làm việc đi, tớ không làm phiền cậu nữa."

Kết thúc cuộc trò chuyện, Lâm Mặc Linh cũng không còn tâm trạng làm việc nữa.

Cuối cùng Lâm Mặc Linh cũng không tham dự hôn lễ của Dương Giai Hoa, dẫu sao thì bọn họ sau mười mấy năm cũng chỉ gặp nhau có hai lần, công việc thì chẳng bao giờ đụng chạm đến nhau, không cần thiết giữ mối quan hệ bạn bè hời hợt này.

Sáng chủ nhật, Lâm Mặc Linh đến nhà Lương Trầm Yến, nằm ỳ trên giường của cô ấy.

"Cậu nhận được thiệp mời đám cưới của Dương Giai Hoa không?" Cô ôm một cái gối vào lòng, hỏi.

"Có, nhưng tớ không đi đâu. Cậu ấy cũng chỉ gọi điện báo thôi, tớ đã lấy lí do không đi được rồi. Lần trước vì là đám cưới của Hạ Sơ Nguyệt nên tớ mới tham dự thôi." Lương Trầm Yến cầm điều khiển chuyển kênh liên tục, mắt dán vào màn hình tivi.

"Giá mà tớ cũng được như cậu thì tốt!" Lâm Mặc Linh ao ước.

"Là sao?" Lương Trầm Yến không hiểu.

"Cậu ấy không những hẹn gặp tớ đưa thiệp mời mà hôm qua còn nhắc nhở, muốn tớ phải đi nữa." Cô thở dài.

"Hai người có thân gì đâu?" Lương Trầm Yến cảm thấy thật khó hiểu.

"Đúng là vậy. Nhưng cậu có biết hôm đó cậu ấy gặp tớ nói chuyện gì không?" Lâm Mặc Linh quay sang hỏi.

Lương Trầm Yến nhìn cô lắc lắc đầu: "Không biết, cậu mau nói đi."

Lâm Mặc Linh kể hết những chuyện Dương Giai Hoa nói với cô cho cô ấy nghe, cuối cùng chốt lại một câu: "Thực sự những chuyện cậu ấy kể, tớ chẳng mảy may nhớ hay có ấn tượng một chút nào."

"Vậy cậu có nhớ chuyện gì khác không?" Lương Trầm Yến hỏi.

"Ký ức của tớ về năm lớp chín chỉ gói gọn trong bốn chữ "không có gì hết". Nhưng mà ý thức về năm đó trong đầu tớ giống cậu vậy, lớp không đoàn kết, suốt ngày xảy ra mâu thuẫn, cãi vã." Lâm Mặc Linh trầm ngâm, lại nói: "Tớ cũng giống cậu, đám cưới của Hạ Sơ Nguyệt thì còn đi, dẫu sao hồi đó cũng được coi là có mối quan hệ tốt. Còn mấy chuyện như họp lớp, đám cưới người khác, tránh được tớ tránh hết."

"Vậy Trình Nhật Khải thì sao?" Ngẫm nghĩ, Lương Trầm Yến hỏi.

"Nếu không gặp cậu ấy ở đám cưới của Hạ Sơ Nguyệt, được mọi người nhắc nhở, tớ cũng không nhớ là tớ có người bạn cùng bàn tên Trình Nhật Khải đâu." Lâm Mặc Linh nhìn xa xăm về phía cửa sổ.

Im lặng một lát, Lương Trầm Yến dè dặt hỏi: "Vậy bây giờ cậu thấy sao?"

Lâm Mặc Linh hơi nhướng mày: "Sao là sao?"

"Cậu có cảm giác gì với Trình Nhật Khải không?"

"Nhưng mà, cậu để ý đến tớ và Trình Nhật Khải từ bao giờ vậy?" Lâm Mặc Linh tò mò hỏi.

Lương Trầm Yến bĩu môi tỏ vẻ khinh thường, "Hôm chúng ta đi du lịch đấy, sau khi chúng ta chia tay với cậu ấy đấy, chỉ có cậu là vô tâm không để ý gì cả, tớ và Giang Hàn Duy đều cảm thấy mấy người bạn đi cùng Trình Nhật Khải thật kỳ lạ. Chúng ta đi nhanh thì họ đi nhanh, chúng ta đi chậm họ cũng đi chậm, chúng ta ngồi nghỉ họ cũng nghỉ. Tớ mới hỏi Giang Hàn Duy là cậu chọc ghẹo cô gái đó à, là cô gái độc thân duy nhất trong số họ ấy, cậu biết phải không tên gì nhỉ?"

"Tớ không nhớ."

"Ừ không sao, bỏ qua chuyện đó đi, nhưng Giang Hàn Duy nói không phải, cậu ấy còn chưa gặp cô ta bao giờ. Cậu ấy trêu là có phải tớ gây thương nhớ đối với hai cậu bạn cấp hai không, nói thật chứ theo trí nhớ của tớ, hai cậu ấy tớ chẳng thân, còn không nói chuyện với nhau được bao nhiêu lần. Sau tớ lại nghĩ hay là cô gái đó có ý với Trần Duy Thịnh nhưng Giang Hàn Duy nói một câu làm tớ phải suy ngẫm đó là: Sao cậu không nghĩ là vì Mặc Linh?

Câu nói đó làm tớ suy ngẫm lại, lúc gặp bọn mình, tớ cũng có ở đấy, thậm chí còn gần Trình Nhật Khải hơn cậu, nhưng cậu ấy lại chỉ gọi cậu. Sau đó, tớ quan sát cậu ấy và cậu nhiều hơn, cậu cứ ngây ngô chẳng biết gì, làm hành động thân mật với Trần Duy Thịnh, tớ để ý thấy mỗi lần như vậy ánh mắt mắt của Trình Nhật Khải u ám hẳn đi. Lúc đó tớ càng khẳng định rằng cậu ấy thích cậu. Giang Hàn Duy cũng ngấm ngầm hiểu chuyện đó. Người ngoài cuộc thì rõ ràng như ban ngày, còn người trong cuộc như cậu thì cứ vô tư chẳng để ý gì cả, hai chúng tớ còn nói cậu rất ngốc đấy."

Lương Trầm Yến luyên thuyên một hồi lâu.

"Vậy à?" Lâm Mặc Linh nghe cô kể chỉ thốt ra được hai chữ này.

"Thế nên tối hôm đó tớ mới vòng quanh khơi gợi trí nhớ của cậu về Trình Nhật Khải, mà này, nếu tớ không nhắc thì cậu cũng quên luôn chuyện cậu ấy ngồi cùng bàn với cậu năm lớp chín à?" Lương Trầm Yến đang nhìn vào tivi, xem chương trình của thần tượng cô ấy.

Lâm Mặc Linh gật gật đầu, nhưng phát hiện cô ấy đang không nhìn mình bèn nói "Ừ" một tiếng.

"Hôm đi thăm cậu ấy bị tai nạn giao thông, tớ không thấy cậu đến, nghe Hạ Sơ Nguyệt nói là cậu bận, phải tăng ca, tớ cũng đoán là hai người có chuyện rồi."

Lâm Mặc Linh im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, trong giọng nói dường như có chút mất mát: "Có lẽ tớ cũng thích cậu ấy. Nhưng mà tớ sợ."

Lương Trầm Yến tắt tivi quay lại nhìn cô, ngạc nhiên: "Cậu sợ cái gì?"

"Sợ người cậu ấy thích là tớ của mười hai năm trước, không phải con người bây giờ của tớ. Nếu như vậy, nhỡ đâu yêu nhau được một thời gian, cậu ấy thấy tớ không phải là người cậu ấy vẫn luôn thích, rồi chia tay thì sao? Tớ không muốn lại bị rơi từ trên thiên đường xuống một lần nữa đâu. Một lần là quá đủ rồi. Nếu như vậy lần nữa, tớ sợ tớ không có dũng khí để yêu đương nữa." Lâm Mặc Linh chậm rãi nói.

Lương Trầm Yến nắm lấy tay cô, đôi mắt màu hổ phách mang theo cái nhìn rất chân thành: "Theo tớ thấy, từ sau khi gặp lại, chẳng phải đối với Trình Nhật Khải, cậu đã khác hoàn toàn so với mười hai năm trước rồi sao? Thế nhưng cậu ấy vẫn thích cậu đấy thôi."

Lâm Mặc Linh dùng tay vuốt con gấu: "Chuyện này để sau rồi nói, cậu biết hôm qua tớ từ chối Dương Giai Hoa như thế nào không?"

Lương Trầm Yến lắc đầu, "Thế nào?"

Lâm Mặc Linh thản nhiên nói: "Tớ nói là tớ bận, không đi được, bảo cậu ấy muốn suy nghĩ như thế nào cũng được. Mặc dù sẽ làm mếch lòng cậu ấy nhưng như vậy hôm nay tớ mới không phải ngồi ăn chung bàn với những người bạn thân thuộc mà xa lạ. Lần trước ít ra còn có cậu để nói chuyện, chứ những câu chuyện mà mọi người bàn luận, tớ chẳng nhớ một tí nào cả."

"Cũng khó cho cậu thật. Là tớ, tớ cũng làm vậy." Lương Trầm Yến động viên khích lệ cô.

Lâm Mặc Linh nằm ỳ trên giường, để cho Lương Trầm Yến nấu ăn, cô ấy cũng biết điều không quấy rầy suy nghĩ của cô, hôm nay chồng cô ấy đi công tác, không có ở nhà.

Buổi chiều, Lâm Mặc Linh lại cùng Lương Trầm Yến dẫn nhau đi làm tóc ở tiệm thường làm. Tiệm tóc này dùng những tay nghề tinh xảo và giá cả cao thái quá nên có tiếng ở thành phố A. Phụ nữ thường thích dày vò mái tóc của mình.

Lúc Lâm Mặc Linh và Lương Trầm Yến đến nơi thì người đến người đi, làm ăn phát đạt, phía trước xếp hàng rất nhiều người, thật may là Lâm Mặc Linh đã sớm đặt hẹn trước. Sau khi gội đầu xong thì thợ cắt tóc quen thuộc đã chờ rồi.

"Chị có yêu cầu gì?"

Lâm Mặc Linh vuốt vuốt lọn tóc, kỳ thật gần đây cô không có dự định làm lại tóc nên chỉ thuận miệng nói: "Hấp dưỡng đi! Cắt tỉa một chút lại tiện thể đổi lại màu luôn."

"Chị muốn đổi lại màu gì?"

Lâm Mặc Linh nhìn mình trong gương: "Anh thấy ưng là được rồi."

Dù sao thì cô cũng hay làm ở đây, thấy thẩm mĩ của anh ta rất tốt, kết quả cuối cùng cũng không tệ lắm.

Mà bên kia Lương Trầm Yến đã bắt đầu miêu tả các mục yêu cầu của cô ấy: "Làm kiểu layer qua vai một chút, đừng nhuộm, về phần kiểu tóc thì chỉ cần trông trẻ trung nữ tính là được."

Lâm Mặc Linh từ trong gương nhìn Lương Trầm Yến: "Cậu bao nhiêu tuổi rồi, còn định cưa sừng làm nghé nữa vậy?"

Tóc Lương Trầm Yến không phải rất dài, trước khi sấy chính là những lọn tóc uốn to hơi cong một chút, tạo cho tóc như có độ dày tự nhiên, dưới tình hình cô ấy không nói lời nào, phối hợp với vẻ mặt lãnh đạm, đặc biệt có khí chất. Lâm Mặc Linh đã từng nghĩ tới bắt chước, nhưng thợ cắt tóc trăm phương nghìn kế dốc hết sức ngăn cản cô, cô mới tin ánh mắt chuyên nghiệp của thợ cắt tóc, tin tưởng loại kiểu tóc này cũng không thích hợp với cô.

Lương Trầm Yến liếc Lâm Mặc Linh một cái: "Tớ thích đó, cậu quản được sao, tóc của tớ thì do tớ quyết định."

Lâm Mặc Linh bật cười.

Muốn bề ngoài rạng rỡ chói lọi thường thường tốn rất nhiều thời gian, hai người cầm quyển tạp chí lên đọc, chờ thời gian trôi đi.

Quyển tạp chí trên tay cũng đã xem xong, mà tóc của cô thì đang bôi thuốc nước, cô chán đến mức nhìn ngó xung quanh.

Bỗng nhiên có một người phụ nữ hấp dẫn sự chú ý của cô, trang phục của cô ta rất bắt mắt, tóc xoăn gợn sóng, chiếc áo khoác màu vàng nhạt, giày da màu đen, bên tai là hai chiếc hoa tai tròn to màu bạc, vốn là xu hướng thời trang rất đường phố nhưng khi khoác lên người của cô ta thì hiệu quả thay đổi hoàn toàn, nhưng gương mặt này rất quen thuộc.

Có lẽ là cảm nhận được tầm mắt của Lâm Mặc Linh, người phụ nữ kia xoay đầu lại, có phần do dự hỏi: "Cô có phải là cô gái ở quán café không?"

Lâm Mặc Linh cảm thấy thật vui mừng vì bản thân mình có một trí nhớ rất tốt, người đó không phải là cô gái đã đi xem mắt với Trình Nhật Khải hay sao, cô mỉm cười: "Đúng rồi, thật trùng hợp."

Cô gái đó cũng cười: "Tôi là Phan Hiểu Gia, vừa rồi lúc nhìn cô tôi còn do dự không biết có phải là cô hay không."

"Lâm Mặc Linh." Lâm Mặc Linh ngượng ngùng cười cười, không biết nên dùng chủ đề nào để tiếp chuyện nữa, thì lại thấy Phan Hiểu Gia lấy điện thoại di động ra, xoay người sang nơi khác gọi điện thoại, giọng nói rất lớn, hơn nữa lại hoàn toàn không có ý che giấu: "Ôi, cậu hẹn tớ hôm khác nói chuyện mà đã hơn ba tháng rồi vẫn chưa hẹn tớ một ngày nào cả, dù sao thì tớ nghe nói cậu cũng không có bạn gái, công việc chắc không thể nào bận đến như vậy chứ!"

Lương Trầm Yến ngó sang tò mò hỏi: "Hai người quen biết sao?"

"Không có, thấy cô ấy đẹp thì ngắm thôi." Lâm Mặc Linh thay đổi tư thế.

"Gì, hôm nào? Không được, hôm đó tớ có hẹn rồi, tối nay thì sao? Hôm nay là thứ bảy, cậu đừng nói là lại bận nhé!"

"Cậu đừng có từ chối nữa, lần này tớ không cho cậu thoát đâu, tớ đang ở tiệm làm tóc Venus Rocher, sắp xong rồi, cậu cứ đến trước cửa trung tâm thương mại đi, không đi cậu sẽ phải hối hận. Tớ cúp máy đây."

Phan Hiểu Gia cầm điện thoại trong tay, xoay người lại mỉm cười với Lâm Mặc Linh. Bởi vì tóc cô đang bị cố định không thể chuyển động, Lâm Mặc Linh đành phải nở một nụ cười nhạt, nhưng nụ cười vẫn chưa thu lại, điện thoại di động đã vang lên.

Trong nhát mắt, từ trong gương, cô thấy Phan Hiểu Gia đang cố gắng nhếch môi, đôi mày hẹp dài cong lên, sau đó lại bật cười.

Lâm Mặc Linh vẫn chưa kịp suy ngẫm thâm ý trong nụ cười đó thì cô nhận cuộc gọi, giọng nói bình thản của Trình Nhật Khải truyền đến: "Em đang ở đâu vậy?"

Câu hỏi này nghe có vẻ thân thiết, quan hệ giữa bọn họ bây giờ là gì nhỉ? Lâm Mặc Linh cũng rất rối bời nhưng vẫn thành thật trả lời: "Đang ở tiệm làm tóc."

"Làm tóc, em làm tóc gì? Bình thường không phải đã đẹp rồi sao." Bên kia dường như đang nở nụ cười nhàn nhạt.

"Làm tóc để mai đi dự hôn lễ."

"Em cũng chăm chút thật." Trình Nhật Khải cười nói.

"Tớ phải đi gội đầu rồi." Lâm Mặc Linh thông báo cho anh một câu rồi cúp máy luôn.

Kỳ thực bây giờ cô vẫn chưa muốn đối diện với anh, dù là trao đổi qua điện thoại.

Lương Trầm Yến đã làm tóc xong, còn Lâm Mặc Linh phải chờ để sấy khô đã. Cô nhìn Lương Trầm Yến ở bên cạnh, tóc tỉa layer qua vai, tóc mái đủ ngắn, nhìn qua lập tức nhỏ đi mấy tuổi.

Lâm Mặc Linh nhìn Lương Trầm Yến từ người đẹp lạnh lùng hờ hững biến thân trở thành Lolita nhỏ tuổi đáng yêu: "Sao vậy, Đỗ Tư Minh nhà cậu thích cái kiểu này à?"

Lương Trầm Yến một dáng điệu như bậc thầy: "Muốn nắm bắt trái tim đàn ông thì phải thể hiện là mình không cần anh ta vẫn sống thật tốt, lại còn xinh đẹp tỏa sáng hơn, như thế anh ta mới thấy sợ hãi, cảm thấy để mất mình chính là điều sai lầm nhất trong cuộc đời, vĩnh viễn đừng để đàn ông nghĩ rằng như thế nào mình cũng không thay đổi."

Lâm Mặc Linh một điệu bộ không dám gật bừa: "Thỉnh giáo! Tớ phát hiện sau khi cậu nói chuyện yêu đương không chỉ có chỉ số thông minh thấp, mà chỉ số cảm xúc cũng thấp nữa. Tớ không biết là Đỗ Tư Minh có sự yêu thích này."

Lương Trầm Yến vẻ mặt khinh thường.

Bỗng nhiên điện thoại của Lương Trầm Yến vang lên, sau khi nói chuyện điện thoại xong thì vui vẻ nói với Lâm Mặc Linh: "Bạn yêu ơi, cậu cứ ở lại từ từ chờ làm xong tóc đi nhé, tớ đi cướp lấy trái tim đàn ông đây."

Lâm Mặc Linh xua xua tay: "Đi đi, đi đi, nhân lúc còn đang hạnh phúc thì tận hưởng đi, đến lúc cãi nhau thì đừng có đến tìm tớ."

Lương Trầm Yến cười haha rồi đi mất, tóc của Lâm Mặc Linh cũng đang chuẩn bị sấy nữa là xong.

Máy sấy tóc đang thổi nóng tóc, ngay lập tức trên tóc cô những lọn tóc trở nên gợn sóng hơn, tóc của cô rất mềm, từng lọn từng lọn mềm mại rủ xuống sau lưng, gương mặt càng trở nên dịu dàng và tri thức hơn nữa.

Trải qua mấy tiếng bị dày vò, Lâm Mặc Linh nhìn mình trong gương, mái tóc quăn màu hạt dẻ dưới ánh đèn hơi hiện ra sáng bóng, nổi bật lên cả gương mặt, cô rất hài lòng.

Đang ngắm nghía bản thân trong gương cảm thấy mình thật xinh đẹp, bỗng nhiên lọn tóc ở bả vai bị cuốn lại, trong gương xuất hiện khuôn mặt nghiêng của một người đàn ông, giọng nói trầm thấp vang bên tai cô: "Đây chính là kiểu tóc mới?"

Định luật Murphy có nói: nếu như bạn lo lắng tình huống nào xảy ra, như vậy, nó nhất định xảy ra.

Lâm Mặc Linh vừa mới nghĩ không muốn gặp anh thì bây giờ anh đã đứng ngay trước mặt cô.

Lâm Mặc Linh thật sự có chút hoảng sợ, vừa định nói chuyện thì phía sau vang lên giọng nói của Phan Hiểu Gia: "Trình Nhật Khải, rõ ràng tôi là người gọi cậu đến đây mà, thế mà tôi đã thấy cậu được một lúc lâu rồi, nhưng cậu vẫn không để ý đến sự tồn tại của tôi."

Trình Nhật Khải quay đầu nhìn Phan Hiểu Gia, Lâm Mặc Linh tinh tường bắt được vẻ bình tĩnh và không hài lòng của anh, những người xung quanh quan sát ba người bọn họ, còn tưởng rằng sắp được xem một màn kịch kinh điển thú vị.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.