Mưa Không Tên - Na Khả Lộ Lộ

Chương 37: Ngoại truyện 2: Nếu như anh thấy được (1)




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Mùa đông năm 2024, sau một khoảng thời gian dài nhàn rỗi, cuối cùng Chung Thận cũng vào đoàn phim.

Đó là bộ phim "Mặt Nạ" do Hoàng Di đạo diễn, kể về một diễn viên cô độc lạc lỏng giữa hiện thực và hư cấu, dùng diễn xuất để che giấu câu chuyện của bản thân.

Đoàn phim quay ngoại cảnh ở một địa điểm cách Hải Kinh năm giờ xe. Được biết, sẽ quay ít nhất ba tháng, thế là Chung Thận và Hề Vi buộc phải sống xa nhau.

Kể từ khi xác định mối quan hệ vào đầu năm, họ chưa từng xa nhau trong thời gian dài. Vào ngày chia tay, Chung Thận cứ ba bước thì ngoái lại một lần, vào thang máy rồi lại vòng về, hôn Hề Vi lần thứ tư.

Trông hắn bịn rịn, có vẻ không thể tự mình đi làm, Hề Vi chỉ muốn bật cười, bảo: "Hay là em đừng đi làm nữa."

Không đi làm thì lấy đâu ra tiền? Chung Thận nghiêm túc đáp: "Không được, em phải nuôi gia đình."

"..."

Hắn ám ảnh với việc kiếm tiền nuôi Hề Vi.

Có lẽ vì mối quan hệ bao nuôi trước đây có sự chênh lệch xa về địa vị nên đã tạo thành một lỗ hổng bất bình đẳng trong lòng Chung Thận, khiến hắn muốn từ chối mọi lợi ích từ Hề Vi, và ngược lại, tặng y thật nhiều thứ để có thể cảm thấy thỏa mãn về mặt tâm lý.

Trong nửa năm qua, Chung Thận đã tặng Hề Vi không ít quà: một chiếc xe mới, vô số quần áo, giày dép, cà vạt, vài cuốn sách, một chiếc nhẫn và cả đống đồ dùng lặt vặt vô dụng nhưng thú vị.

Hề Vi thấy không cần thiết, nhưng vì mỗi lần y nhận quà, Chung Thận đều vô cùng háo hức, y chẳng muốn làm hắn mất hứng, thế là cứ nhận hết. Để chiều lòng Chung Thận, thỉnh thoảng Hề Vi còn nổi hứng, cố ý chọn một món đồ, chỉ cho đối phương xem: "Chung Thận, anh muốn cái này."

Tuy rằng y cố tình nói vậy, có chút diễn kịch trong đó, nhưng với một người gần như không bao giờ mở miệng xin xỏ ai tặng mình thứ gì như Hề Vi thì việc này vẫn không quen chút nào. Thế nhưng, Chung Thận lại cảm thấy được y đòi hỏi là một chuyện cực kỳ hạnh phúc, cảm thấy được y thỏa mãn, có một thì có hai, hắn lúc nào cũng dõi theo y với ánh mắt đầy mong chờ, không chỉ khao khát được y đòi hỏi, mà còn khao khát được y dựa dẫm vào mình.

Hôn bốn lần vẫn chưa đã ghiền, Chung Thận siết chặt eo Hề Vi, cuối cùng không nhịn được nữa, hỏi câu mà nãy giờ ấp úng mãi không dám nói, nhưng nếu không hỏi thì lại thấy không cam tâm: "Anh sẽ nhớ em chứ?"

"Ừ." Hề Vi đáp lời.

Chung Thận không hiểu: ""Ừ" là nhớ hay không nhớ?"

"Em đoán xem."

Vẻ mặt của Hề Vi hờ hững, trông có vẻ sâu xa khó đoán. Trái tim của Chung Thận như bị treo lơ lửng, càng không muốn rời đi: "Anh nói đúng, hay là em không đi làm nữa nhỉ."

Hề Vi: "..."

Đúng là "anh hùng khó qua ải mỹ nhân", chí cầu tiến của con người cứ thế mà bị bào mòn từng chút một. Nhưng cuối cùng Chung Thận vẫn rời đi, sau nụ hôn thứ năm, hắn bất ngờ cởi chiếc áo sơ mi trắng trên người Hề Vi, cho vào túi xách của mình, sau đó chột dạ bước ra ngoài dưới ánh mắt khó hiểu của Hề Vi.

Mấy tiếng đồng hồ sau, Hề Vi mới chậm chạp nhận ra, gửi WeChat cho hắn: "Chung Thận, em có đam mê gì vậy? Thấy hơi biến thái rồi đó?"

"Sao thế?" Chung Thận giả vờ không hiểu: "Chỉ mượn một cái áo thôi mà, khi về sẽ trả anh hai cái nhé, được không?"

Áo sơ mi đã mặc qua của bạn trai, thế mà hắn còn không biết ngại. Giọng nói nghiêm túc phát ra từ điện thoại, bên dưới là sự quấn quýt và mập mờ sâu thẳm, Chung Thận cuối cùng không nhịn được nữa: "Không có mùi của anh, em ngủ không được."

"..."

Hề Vi vô thức cúi đầu ngửi chiếc áo mới thay, thực ra chiếc áo mà Chung Thận lấy đi cũng là chiếc y vừa mặc sáng nay nên chẳng có mùi gì cả, cùng lắm chỉ thoang thoảng hương sữa tắm.

Nhưng trọng tâm của câu nói đó không nằm ở "mùi" mà là "không có anh, em ngủ không được."

Dù đã ở bên nhau hơn nửa năm, Hề Vi vẫn không giỏi nói lời tán tỉnh, câu trả lời của y rất điềm tĩnh: "Được, vậy thì em cứ ôm nó ngủ đi."

Đêm hôm đó, quả nhiên Chung Thận gửi một tấm ảnh selfie đang ôm chiếc áo sơ mi nằm trên giường, hắn vừa tắm xong, tóc còn chưa khô, ánh mắt cũng ươn ướt, nhìn vào camera, ngầm truyền tải một loại ham muốn nào đó, hắn nhắn: "Nhớ anh."

"..."

Chung Thận thực sự bám y quá mức, Hề Vi thì chưa đến mức mới xa nhau một ngày đã không quen, nhưng vì bị hắn cố tình trêu chọc nên cũng lần đầu cảm nhận được nỗi khó chịu khi phải chia xa.

Hề Vi trả lời hắn: "Em ngủ sớm đi."

Chung Thận chẳng chịu ngừng: "Nhớ anh."

Hề Vi nghiêm túc nói: "Đã bảo em ngủ sớm đi, không nói chuyện nữa."

Chung Thận: "Nhớ anh lắm."

Hề Vi: "..."

Chẳng khác nào nước đổ lá khoai, hắn vẫn làm nũng đến cùng. Thấy y không trả lời, Chung Thận lập tức gọi đến mà chẳng nói gì khác, vừa mở miệng đã gọi tên y: "Hề Vi."

Hề Vi, Hề Vi, Hề Vi...

Chung Thận luôn có thể phát âm hai từ này với sắc thái quấn quýt si mê, như thể đang gối lên vai Hề Vi để xin được thương, khiến ngực người ta mềm nhũn, tê dại và căng đầy.

Lắng tai nghe kĩ âm thanh đó sẽ đoán được hắn đang làm gì, Hề Vi cau mày, cảnh hắn làm nhăn nhúm chiếc áo sơ mi của mình hiện lên trước mắt, y cũng có chút dao động, nhưng vẫn ra vẻ đứng đắn quở trách: "Sau này không được gọi điện kiểu này cho anh nữa."

Chung Thận nũng nịu nói: "Mắng thêm vài câu đi."

Hề Vi: "..."

Y lần đầu phát hiện mình là người dễ ngại, không ngờ lại thấy hơi mắc cỡ.

Nhưng cuối cùng hai người vẫn "làm" trong cuộc gọi.

Dù rất dính người, nhưng Chung Thận sẽ không nói những câu quá lộ liễu, Hề Vi càng không thể nói. Dẫu vậy, chỉ cần nghe thấy tiếng hít thở liên tục và thỉnh thoảng là tiếng thở dốc của đối phương thôi cũng đã đủ để tiếp tục đến cùng.

Sau đó, họ không gặp nhau suốt một tháng. Mỗi khi có thời gian rảnh sẽ gọi điện, nhưng vì Chung Thận đi quay, có khi dậy sớm có khi về khuya, thời gian làm việc không cố định nên không phải ngày nào cũng có thể khớp thời gian với Hề Vi.

Biết được bộ phim mà Hoàng Di tỉ mỉ chuẩn bị cuối cùng cũng bấm máy, Chu Chỉ Ninh lại chạy về nước. Cô theo đuổi cô Hoàng hơn nửa năm trời, nghe đâu vẫn chưa thành công. Hề Vi không có ý định hỏi thăm nội tình, nhưng đã đoán trước việc gái thẳng không dễ cưa như thế.

Nói đi cũng phải nói lại, dù cô Hoàng không phải là gái thẳng cũng chưa chắc đã muốn ở bên một "trap girl" như Chu Chí Ninh, cho nên thà làm bạn còn hơn là yêu đương rồi cạch mặt.

—— Đó là đánh giá của Chung Thận.

Sau khi đánh giá xong, hắn lại nói: "Nhưng làm bạn cũng khổ sở lắm."

Hề Vi thuận miệng đáp: "Thế à?"

Chung Thận nói: "Những mối quan hệ chỉ có thể chịu đựng chứ không thể phát triển đều rất khổ sở."

"..."

Từ khi bắt đầu hẹn hò, Chung Thận gần như không nhắc lại những chuyện không vui trong quá khứ. Những thứ như khổ sở, chịu đựng, đau đớn dường như đã rời xa hắn, vì giờ hắn đã trở thành một người hạnh phúc.

Chỉ thỉnh thoảng khi bừng tỉnh từ cơn mơ vào nửa đêm, hắn mới không kìm được để lộ ra bóng tối sâu kín trong lòng — sợ rằng cuộc sống hiện tại chỉ là một giấc mơ đẹp sẽ biến mất ngay khi mở mắt ra.

Mỗi lần như thế, hắn đều thở phào nhẹ nhõm, nằm lại về gối, ôm chặt eo Hề Vi để xác nhận người mình yêu đang ở ngay bên cạnh, cơn ác mộng của mình đã kết thúc, từ giờ trở đi mọi thứ đều tươi sáng.

Chung Thận không thường xuyên gặp ác mộng, Hề Vi cũng không phải lúc nào cũng phát hiện.

Có một lần, Hề Vi bị cái ôm siết chặt của hắn làm tỉnh giấc, đoán được hắn gặp ác mộng, bèn hôn hắn trong lúc nửa tỉnh nửa mê rồi hỏi: "Mơ thấy gì thế?"

Chung Thận nặng nề nói: "Mơ thấy một mình em ở nhà viết di thư vào ngày em định rời đi."

"..." Hề Vi lập tức mở mắt: "Em viết gì?"

Hề Vi biết hắn từng viết di thư, nhưng vì đó là viết cho Chung Niệm nên y chưa từng có cơ hội nhìn thấy. Sau này Chung Thận không nhắc đến chuyện đó nữa, y cũng cảm thấy không nên hỏi.

Quả nhiên, Chung Thận không muốn cho y xem, chỉ ậm ừ đáp: "Chuyện lâu rồi, em không nhớ nữa."

Hề Vi hy vọng hắn thật sự quên đi, vì vậy cũng không truy hỏi. Hai người ôm nhau chìm vào giấc ngủ, sáng hôm sau mặt trời lên cao, mọi chuyện như thể chưa từng xảy ra, lại là một ngày rực rỡ.

Về sau, số lần Chung Thận gặp ác mộng ngày càng ít, Hề Vi cũng dần quên đi bức di thư đó, cho đến cuối tháng mười hai, Chung Thận vẫn đang quay phim trong đoàn, y ở nhà một mình thì tình cờ tìm thấy một chiếc hộp.

Hai người sống chung lâu như vậy, đồ đạc trong nhà hầu hết đều do Chung Thận tự tay sắp xếp. Việc dọn dẹp phòng ốc thì nhờ người giúp việc, còn Hề Vi thì rất ít khi lục lọi đồ đạc, càng không bao giờ đụng đến đồ của hắn.

Cái hộp đó đặt trong tủ trong phòng làm việc của Chung Thận, không khóa, phía trên có một chồng sách dày, trông rất bình thường. Nếu không phải hôm nay tìm mãi không thấy cuốn sách mình muốn đọc, Hề Vi cũng không lục kiếm rồi tìm ra góc này.

Y nhấc chồng sách ra, tiện tay kéo hộp giấy ra ngoài.

Đó là hành động quán tính trong vô thức, Hề Vi không nghĩ ngợi gì mà chỉ lơ đễnh mở nắp hộp, cho đến khi bất ngờ nhìn thấy ảnh của mình, ngón tay lập tức khựng lại, vẻ mặt trở nên cứng đờ.

Bên trong hộp, tầng trên cùng toàn là ảnh, đều là ảnh của y: chính diện, góc nghiêng, bóng lưng, lúc thoải mái, lúc nghiêm nghị, lúc lạnh lùng, lúc nhíu mày, cả lúc y khẽ cười... Đếm sơ qua, ít nhất cũng cỡ cả trăm tấm.

Không cần đoán cũng biết những bức ảnh này đều do Chung Thận chụp.

Dựa trên việc người mẫu không hề biết mình bị chụp nên có thể gọi đây là... chụp lén.

Hề Vi không biết nên bật cười hay cạn lời, cầm một tấm ảnh lên xem mới phát hiện bên dưới còn có thứ khác: ba cuốn sổ tay và một chiếc phong bì.

Sổ tay được giấu kỹ thế này chắc chắn là nhật ký, vì tôn trọng quyền riêng tư của Chung Thận nên y chỉ nhìn thoáng qua bìa mà không mở ra.

Còn phong bì, ban đầu y cũng không định mở, nhưng trên mặt lại viết rõ ràng một câu: "Nếu như anh đọc được.", Hề Vi giật mình, trực giác mách bảo nó được viết cho y.

Do dự một lát, y rút tờ giấy bên trong phong bì ra.

Trên tờ giấy mỏng viết chữ nhỏ chi chít.

Mở đầu không có xưng hô hay lời chào, câu đầu tiên là: "Nếu như anh đọc được lá thư này, nghĩa là em đã chết."

"..."

Mi mắt Hề Vi giật giật, ngón tay siết chặt.

"Nhưng có lẽ anh sẽ không thấy đâu. Em không muốn sau khi chết vẫn làm phiền anh, khiến anh phải gánh lấy trách nhiệm nào đó hay sinh ra những cảm xúc tiêu cực vì bị em yêu. Điều này không phải vì anh mà vì em không muốn để mình trở nên thảm thương và để lại ấn tượng cuối cùng tồi tệ cho anh.

Em thà rằng anh không biết vì sao em chết, để rồi thật lâu về sau, khi anh nhớ về em, người tình đột ngột ra đi chẳng rõ nguyên do, liệu rằng anh có chút tiếc nuối? Có chút hoài niệm nào không? Dù sao thì ta đã từng có những ngày tháng tốt đẹp.

Hề Vi, có lẽ anh cũng có chút thích em, có phải không?

Ảo tưởng này khiến em càng không muốn sống nữa, nếu sau khi chết có linh hồn, có thể nhìn thấy anh thì em nhất định phải nhìn xem biểu cảm của anh khi nghe tin em đã chẳng còn."

Bức di thư này rõ ràng được viết riêng cho Hề Vi, khác với bức được gửi cho Chung Niệm.

Mấy dòng đầu vẫn còn khá lưu loát cả về câu từ lẫn nét chữ, nhưng chẳng mấy chốc chúng đã trở nên hỗn loạn. Có lẽ Chung Thận càng viết càng chắc chắn rằng nội dung sẽ không được công khai, phần sau ngay cả cách xưng hô cũng không cố định, không hoàn toàn viết theo giọng điệu nói với Hề Vi, mà còn giải tỏa cảm xúc cá nhân thông qua một vài đoạn độc thoại.

"Nếu nhìn vào gương mà không thấy bất kỳ ưu điểm nào ở bản thân thì người này không xứng được yêu. Không có cảm giác tự nhận thức, cũng chẳng tìm được chỗ dựa để tiếp tục sống. Người gây ra tất cả những điều này không phải ai khác mà là chính tôi."

Hèn hạ, đáng đời, tự làm tự chịu. Không thể được tha thứ, không thể được yêu thương, mỗi người các người, dù là ai đi nữa thì đều sẽ có lúc thoải mái vui vẻ, nhưng tôi thì không có gì cả, không có chỗ nào để thở, không có nơi trú ẩn, không có ai chấp nhận con người tôi một cách vô điều kiện.

Tìm thấy rất nhiều ý nghĩa, cũng từng muốn không bận tâm, nhưng vẫn mãi mắc kẹt trong đó, trống rỗng.

Nếu thời gian có thể quay lại, em thà rằng chưa từng quen biết.

Nhưng giờ em vẫn muốn... gặp lại anh.

Sau này sẽ không gặp được, không gặp được nữa đâu, Hề Vi à. Không thể ăn tối cùng anh nữa, bé Đen và bé Trắng rồi sẽ quên em, bên cạnh anh sẽ có người mới thôi. Hơn mười năm sau, ngay cả chó cũng không còn, mọi thứ sẽ thay đổi, điều duy nhất không thay đổi có lẽ là vẻ lạnh nhạt của anh.

Em từng nghĩ cho dù chúng ta không thể ở bên nhau mãi mãi, nhưng chỉ cần em kiên trì thích anh, chỉ dõi theo trong âm thầm, cũng xem như cùng anh già đi, em có thể đơn phương đồng hành cùng anh đến khi mặt đầy nếp nhăn.

Tiếc rằng, sau này không có cơ hội để thấy nếp nhăn của anh, em không làm được, không thể kiên trì lâu đến vậy...

Thôi.

Nghĩ thêm nữa thì em lại không nỡ chết mất."

Tờ giấy mỏng bị bóp đến nhăn nhúm, Hề Vi tiếp tục đọc xuống, dòng cuối cùng Chung Thận viết rất mạnh tay, nhưng giọng điệu lại nhẹ nhàng: "Nếu có thể, hãy mang một đóa hoa đến mộ em được không? Đây là nguyện vọng cuối cùng, cảm ơn."

"..."

Thực ra đây không phải là dòng cuối cùng, bên dưới còn vài dòng chữ đã bị xóa.

Trên giấy có vết nước mắt và vệt mực loang lổ.

Hề Vi im lặng rất lâu, rồi cất di thư trở lại phong bì. Sau đó, y đặt phong bì, sổ tay và ảnh chụp về vị trí ban đầu, đẩy chiếc hộp giấy vào lại tủ, dùng sách xếp chồng lên trên như cũ.

Y nghĩ, có lẽ làm như chưa từng thấy gì sẽ tốt hơn.

Nhưng chuyện đã qua lâu như vậy, tại sao Chung Thận vẫn không vứt bức di thư này?

Liệu có phải thực sự vẫn muốn cho y đọc được? Mong y sẽ nói gì đó?

Hề Vi mở điện thoại, định nhắn tin cho hắn. Nhưng chưa gõ chữ xong, y đột nhiên thay đổi ý định, rất muốn gặp Chung Thận.

Y bước ra khỏi phòng làm việc, mặc áo khoác, cầm chìa khóa xe.

Hỏi trên WeChat: "Hôm nay có thể đến thăm đoàn phim không? Gửi cho anh địa chỉ đoàn phim đi."

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.