(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Kết hôn".
Hai chữ này có ý nghĩa gì, một khi đã kết hôn sẽ có lợi gì, cả nhà họ Hề bóc tách, nghiền nát và nói chuyện với Hề Vi bằng thái độ nghiêm túc như khi tổ chức họp hội đồng quản trị không dưới năm lần.
Hơn phân nửa đêm giao thừa, Hề Vận Thành chẳng quan tâm đến bất cứ điều gì khác, chỉ tập trung vào mỗi việc này, nhất quyết phải khiến Hề Vi gật đầu.
"Không tưởng tượng nổi." Hề Vi nói với Chung Thận, "Tôi nghi thứ ông nội tôi quan tâm không phải là tôi có kết hôn hay không, mà là ông có thể kiểm soát được tôi hay không. Tôi càng không đồng ý thì ông ấy càng hăng hái, y như một cái lò xo, càng đè thì càng bật ngược lại."
Hề Vi nói Hề Vận Thành là lò xo, mà y nào có khác gì? Tối qua, gia đình tụ họp, trước khi bữa cơm tất niên bắt đầu, mẹ y đã nhắc đi nhắc lại, dù thế nào cũng đừng làm ông nổi giận vào đêm giao thừa, có thể làm lơ được thì cứ làm lơ đi, đừng để cả nhà ăn tết không trọn vẹn. Hề Vi đồng ý rất nhiệt tình, kết quả là vừa quay đầu đã lời qua tiếng lại với ông nội trên bàn ăn, nếu không nhờ cô y khuyên giải thì ông cụ đã lật bàn từ lâu rồi.
Sau đó, Hề Vi bị cô gọi ra nói chuyện riêng, kéo dài từ nửa đêm đến rạng sáng. Hề Oánh hiền hòa an ủi y, nhưng quan điểm không khác với mọi người là bao, cho rằng kết hôn với Hề Vi chỉ là chuyện nhỏ, huống chi chỉ là hôn nhân hình thức, cưới cho có lệ chứ không phải là bán rẻ linh hồn, y không cần phải chống cự như vậy. Nói xong, cô đẩy Hề Vi đi ngủ, bảo y thức dậy rồi nghĩ kỹ lại.
"Sau đó thì sao?" Chung Thận có vẻ không quan tâm đến quá trình chi tiết, chỉ muốn biết kết quả: "Anh đã nghĩ kỹ chưa?"
Hề Vi không đáp mà hỏi ngược lại: "Em nghĩ tôi có nên kết hôn không?"
"..."
Chung Thận lặng thinh một chút.
Nếu câu hỏi này được đặt ra hai tháng trước, khi đó Hề Vi tin rằng Chung Thận chắc chắn không muốn y kết hôn. Bởi vì kết hôn có nghĩa là quan hệ bao nuôi sẽ kết thúc, sau này sẽ không còn kim chủ nâng đỡ nữa. Nhưng bây giờ Hề Vi biết Chung Thận không cần tiền, họ cũng không còn quan hệ, từ góc độ của một người bạn, kết hôn là chuyện vui, Chung Thận hẳn nên gửi đến y một câu "Chúc mừng".
Ngạc nhiên thay, Chung Thận lại nói: "Không nên."
"Cho dù muốn kết hôn thì cũng nên kết hôn với một người phù hợp chứ." Chung Thận chậm rãi gấp cuốn sách lại, tay hắn cơ bản đã trở lại bình thường, động tác chậm là vì vẫn còn đang trong quá trình phục hồi, "Ý em là... người phù họp về mặt cảm xúc. Kết hôn hình thức không đáng tin chút nào, em đã thấy nhiều mâu thuẫn xảy ra vì chuyện này rồi."
"Ví dụ như?"
"Sau khi kết hôn, người lớn hai bên muốn có cháu, khuyên bọn họ dù sao cũng đã cưới rồi, sinh một đứa con cũng chẳng sao, ông bà sẽ chăm cháu giúp, bọn họ không cần lo."
"..."
Ý nghĩ hơi lung lay sau khi được cô khuyên đã chìm xuống, Hề Vi có chút bất lực: "Đúng như tôi nghĩ."
Đồng ý với hôn nhân hình thức đồng nghĩa với thỏa hiệp, mà thỏa hiệp thì không có giới hạn, lùi một bước, lùi từng bước, lúc nhận ra thì đã muộn.
Hề Vi không thể tưởng tượng bản thân sau này trở thành cha, con cái là trách nhiệm buộc chặt trên người y không bao giờ rũ bỏ được, từ nay về sau y chỉ có thể là cha của một ai đó, làm gì cũng phải cân nhắc đến ảnh hưởng với đứa trẻ, không còn là chính mình một cách thuần túy.
"Vậy anh định..."
"Để bàn bạc thêm đã."
Hề Vi không đề cập đến những khó khăn của mình, y không nói thì Chung Thận cũng tự hiểu. Một người người nhận được càng nhiều thứ từ gia đình thì càng phải báo đáp nhiều hơn, cứng đầu và nổi loạn có giới hạn cả, việc lớn không thể tự mình quyết định.
Tối qua, cô nói với y: "Thỏa hiệp là lùi, nhưng lùi một bước biển rộng trời cao. Ông nội và ba mẹ thương cháu, đã thỏa hiệp vô số lần để cháu vui vẻ. Cháu chỉ cần hy sinh một chút thứ không đáng kể, coi như cũng là làm họ vui, không tốt sao?"
Cuối cùng cô nói: "Thật ra cũng không thể coi là hy sinh, dù sao cháu cũng không có người mình thích."
—— "Cháu không có người mình thích".
Trên mặt Hề Vi hiện rõ vẻ do dự, nhưng không thể phản bác. Y ở bệnh viện cả buổi chiều, ăn chút gì đó với Chung Thận, đến chiều tối thì ra về, trước khi đi cũng không nói rốt cuộc mình có muốn kết hôn hay không.
Hề Vận Thành đã đặt ra cho Hề Vi hạn chót là ngày 15 tháng 3, bắt y phải trả lời chắc chắn với đối tượng liên hôn, chọn ngày đính hôn và nhân dịp này tổ chức đám cưới vào mùa xuân luôn.
—— Cứ như đã đoán chắc rằng khi đến hạn chót, dù không muốn y cũng phải đồng ý.
Hề Vi không nói gì thêm với Chung Thận. Nhìn bề ngoài, cuộc sống của y vẫn như bình thường, bận rộn công việc, thỉnh thoảng đến bệnh viện. Cho đến đầu tháng 3, Chung Thận xuất viện.
Mùa đông ẩm lạnh ở thành phố Hải Kinh đã kết thúc, thời tiết cuối cùng cũng ấm lên. Sáng ngày 2 tháng 3, Chung Thận đã hoàn tất thủ tục xuất viện, đeo kính râm và khẩu trang bước ra khỏi cổng bệnh viện dưới sự hộ tống của Đường Du.
Các phóng viên và người hâm mộ sau khi biết tin đã chờ đợi từ lâu, thoạt nhìn đã thấy một dãy tường người đông đúc bên ngoài, còn giăng cả băng rôn.
Chung Thận hỏi: "Thế này là sao?"
Đường Du giải thích: "Mấy ngày nay em nằm viện không có tin tức gì, thay vì để họ suy diễn, chi bằng lộ diện một lần, tin đồn sẽ tự tan thành mây khói."
"Có nói chắc em cũng không tin..." Đường Du thấp giọng nói, "Dạo trước trên mạng đồn thổi đủ thứ, nói em đắc tội người ta nên bị xử, còn nói em phạm pháp nên sợ tội tự sát."
"..."
Lời đồn khá buồn cười, nhưng Chung Thận không cười. Dù lâu rồi không đối diện với máy quay nhưng bản năng nghề nghiệp vẫn còn đó, hắn vẫy tay khi đi ngang qua đám đông, không trả lời bất cứ câu hỏi nào của phóng viên, đi thẳng lên xe rời đi.
Vì có phóng viên quay phim nên hôm nay chỉ có Đường Du đến đón Chung Thận. Sau khi xuất viện, hắn về nhà ăn bữa cơm với ba mẹ trước —— xuất viện miễn cưỡng xem như một việc đáng ăn mừng, tuy rằng bầu không khí trong nhà không được thoải mái cho lắm.
Trong bữa ăn, họ nói đến hợp đồng quản lý giữa Chung Thận và Tinh Hội, Chung Hoằng Phú hỏi hắn còn bao nhiêu năm, có gia hạn hợp đồng không hay chuyển sang công ty khác. Bề ngoài thì hỏi công việc, thực chất là dò hỏi quan hệ giữa hắn và Hề Vi trong tương lai.
Chung Thận trả lời lấp lửng: "Để nói sau ạ, vẫn chưa bàn tới."
Cái hay của việc bị ốm là nhìn thấy hắn không muốn nói, ba mẹ sẽ không gặng hỏi. Nhưng một lúc sau, lại uyển chuyển nhắc tới việc đi gặp bác sĩ tâm lý, nào ngờ Chung Thận không từ chối nữa, nói mình sẽ cân nhắc sắp xếp thời gian đến gặp.
Nghe được câu đó, Chu Hiểu Lan an tâm hơn nhiều, lập tức cởi mở hơn, bầu không khí cũng trở nên thoải mái hơn. Nhưng Chung Thận không ở lại lâu, ăn xong Đường Du đến dưới nhà đón hắn về công ty họp để bàn về các sắp xếp tiếp theo.
Đường Du đến theo chỉ thị, Phương Trữ đã báo trước với cô tuy tổng giám đốc Hề và cậu Chung đã kết thúc quan hệ và giờ là bạn bè bình thường, nhưng công việc không bị ảnh hưởng, bên công ty vẫn hoạt động như thường. Hợp đồng có thể chỉnh sửa, nhưng không cần gấp, để Chung Thận hồi phục rồi hẵng tính.
Đường Du tất nhiên rất vui, không có biến động là chuyện tốt. Nhưng cô tò mò về câu "bạn bè bình thường" kia, không rõ Chung Thận và Hề Vi đã hòa giải riêng thế nào.
Nghe từ thư ký Phương việc hôn sự của Hề Vi đã đến gần, cô không kiềm được hồi tưởng: "Mấy tháng trước nghe tin anh ta sắp kết hôn, chúng ta còn lo sốt vó, cơ mà giờ không cần phải xoắn nữa rồi. Nếu đã là bạn bè, biết đâu anh ta còn mời em làm phù rể đó!"
"..."
Đầu óc của Đường Du luôn chẳng mấy sáng suốt, nói xong câu đó, cả buổi chiều Chung Thận không buồn để ý đến cô.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");