(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ngày 13 tháng 1 rơi đúng vào thứ bảy, Hề Vi không đến công ty, rời khỏi bệnh viện là về thẳng nhà.
Đường về bị ùn tắc, bầu trời mùa đông ảm đạm như một tấm giẻ bạc màu treo lơ lửng, mặt trời thì cao và xa tít, bị gió lạnh thổi đến mức tưởng chừng như sắp tắt.
Hôm nay có Phương Trữ lái xe nên Hề Vi dựa vào ghế sau nhắm mắt nghỉ ngơi, chiếc áo khoác đen khoác lên vai, làm nổi bật sắc mặt tái nhợt hơn sau một đêm không ngủ, quầng thâm nhạt dưới mắt và đôi môi khô khốc, khiến y trông có chút ốm yếu.
Phương Trữ liếc nhìn qua gương chiếu hậu vài lần, lo lắng nói: "Cậu không sao chứ?"
Hề Vi quả nhiên không ngủ, nhưng giọng vẫn như thường, không nghe ra chút mệt mỏi nào: "Không sao."
Xe chạy rồi dừng, bên cạnh bất ngờ lướt qua một chiếc xe cấp cứu, tiếng còi hú đinh tai khiến Hề Vi mở mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, đèn đỏ nhấp nháy trong tầm nhìn xé toạc bầu trời âm u, để lại một vệt máu như ảo giác.
Lại có người được đưa đi cấp cứu.
Nghe nói mỗi ngày trên thế giới có hàng chục nghìn vụ tai nạn xảy ra, bất cứ lúc nào cũng có người bị thương và tử vong.
Hề Vi lại nhắm mắt, kéo áo khoác lên. Phương Trữ lập tức bật máy sưởi lớn lên, chu đáo nói: "Tôi đã thông báo với bếp nấu cơm, cậu về ăn chút gì đó trước rồi ngủ một giấc đi, chuyện khác ngủ dậy rồi tính."
"Ừ." Hề Vi đáp qua loa, không nói nữa.
Điện thoại của y đang để chế độ im lặng, hiện tại không muốn nhận tin nhắn lắm. Tuy nhiên, tin nhắn thông thường không vào được điện thoại của y vì đã có thư ký Phương chặn lại.
Lúc này Phương Trữ đang trao đổi với Đường Du.
Sự thật về nhà họ Chung tối qua không chỉ khiến Hề Vi kinh ngạc mà còn khiến Đường Du, quản lý của Chung Thận sốc nặng. Cô đồng hành cùng Chung Thận bảy năm, nhưng chính chủ chưa bao giờ nhắc đến một lời.
Đường Du lập tức cảm thấy bản thân ghê tởm, cô đã trở thành đồng phạm của phản diện bắt ép người ta phải bán mình, suốt bảy năm qua cứ liên tục xúi ép Chung Thận lấy lòng Hề Vi, tăng thêm áp lực cho hắn. Nếu Chung Thận không được cứu sống, cô cũng là một trong những bông tuyết gây ra trận tuyết lở này, không thể chối bỏ trách nhiệm.
Đường Du vô cùng suy sụp, trốn vào nhà vệ sinh của bệnh viện khóc một trận. Nhưng giờ không phải lúc để cô gục ngã, cô rửa mặt rồi ra ngoài, còn phải đối phó với cánh truyền thông gọi điện liên tục. Sau khi bận rộn cả đêm, ca phẫu thuật của Chung Thận cuối cùng cũng thành công, cô lại bắt đầu soạn thảo tuyên bố, phải dùng danh nghĩa công ty quản lý để giải thích với bên ngoài mọi chuyện xảy ra tối qua.
Theo lời Đường Du, sự việc bị người qua đường gần bệnh viện tình cờ chụp được và lan truyền trên mạng. Chung Thận nổi tiếng như vậy, đừng nói bị bắt gặp với thương tích đầy mình, chỉ cần xuất hiện trước cổng bệnh viện thôi cũng đủ lên hot search. Có thể tưởng tượng tối hôm qua sóng gió trên mạng khốc liệt ra sao, cũng may Phương Trữ đã bố trí người chặn ngoài bệnh viện từ trước, nếu không thì camera và micro đã chen chúc ngay trước cửa phòng cấp cứu rồi.
Tuyên bố phải viết, nhưng không dễ viết. Đường Du cân nhắc nhiều lần, cảm thấy nói nhiều không bằng nói ít, xác định sự việc là tai nạn qua vài dòng ngắn gọn, khẳng định Chung Thận đã qua cơn nguy hiểm, mong người hâm mộ yên tâm —— tổng cộng không quá năm dòng, cô gửi cho Phương Trữ, nhờ Hề Vi xem trước.
Phương Trữ để cho Hề Vi ngủ nên không làm phiền y, anh ta tự xem rồi nói: "Tuyên bố cần chú trọng bảo vệ danh tiếng của cậu Chung, phía cha mẹ cậu ấy có ý kiến gì không?"
Đường Du nói: "Họ cũng nói như vậy, vậy tôi sẽ đăng thế nhé. Còn về các kênh truyền thông lớn và nền tảng... vẫn nhờ thư ký Phương lo liệu."
"Ừ, tôi biết rồi." Phương Trữ tranh thủ lúc dừng đèn đỏ nhắn tin, hỏi cô, "Nhân tiện, về chuyện tối hôm qua, cô có biết gì thêm không? Có thể kể tôi nghe không? Chẳng hạn như cậu Chung có nói gì riêng với cô không? Về thư ký cũ đó..."
Chung Thận không kể, nhưng Đường Du có chút ấn tượng: "Tôi nhớ thư ký Trương khá là hống hách, không mấy thích để ý đến nhân vật nhỏ như tôi, mà tôi cũng không tiếp xúc nhiều với anh ta, thời gian lâu quá rồi nên cũng không nhớ rõ."
Đèn đỏ vừa hết, Phương Trữ không tiện trả lời ngay, nhưng Đường Du liên tục nhắn tin cho anh ta, kể những gì cô mới nghe được: "Tôi nghe Niệm Niệm nói, thư ký Trương cực kỳ quá đáng, hôm đó đến thẳng nhà họ Chung, không thèm nghĩ đến hậu quả, nói cả đống lời lẽ vừa uy hiếp vừa dụ dỗ, còn đẩy Niệm Niệm xuống cầu thang, suýt chút nữa thì xảy ra chuyện. Bệnh tim của mẹ nó cũng bắt đầu từ đó."
"Khi đó Chung Thận muốn nói chuyện riêng với tổng giám đốc Hề, nhưng không có cơ hội, thư ký Trương nhiều lần cảnh cáo cậu ấy không được nhắc đến, lúc đó cậu ấy không hiểu, giờ nghĩ lại mới thấy có lẽ đối phương cũng sợ lộ chuyện, không muốn tổng giám đốc Hề biết."
"..."
Phương Trữ sửng sốt, không ngờ trong "bắt ép làm nhục" mà mẹ Chung Thận nói tối qua, ngoài đe dọa bằng lời nói, còn bao gồm cả tổn hại về thể xác, anh ta vô thức nhìn vào gương chiếu hậu.
Hề Vi nhạy bén mở mắt ra, chạm phải ánh mắt phức tạp của thư ký Phương: "Có chuyện gì à?"
Phương Trữ do dự một lúc, rồi đưa điện thoại cho y xem.
Hề Vi lập tức cau mày, nhưng nếu nói bất ngờ thì cũng không quá bất ngờ. Một kẻ có thể dùng lời lẽ cố tình sỉ nhục dọa dẫm người khác thì chắc chắn trình độ đạo đức chẳng tới đâu, vậy nên việc "ngôn từ bất lực, bạo lực lên ngôi" chẳng chóng thì chầy cũng sẽ xảy ra.
Chuyện này không thể đổ hết lên đầu thư ký Trương, nếu bình thường y không cho người bên cạnh chỗ dựa để cáo mượn oai hùm, thì đối phương sẽ không dám lớn gan phách lối như thế.
—— Chung Thận chắc hẳn đã nghĩ như vậy.
Hề Vi bỗng không thể tưởng tượng nổi, trước đây Chung Thận đã đến lấy lòng y với tâm trạng như thế nào?
Y mỉa mai sự tận tâm của Chung Thận, cho rằng tất cả sự nịnh nọt đó đều xuất phát từ ham muốn danh lợi, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng Chung Thận không phải tận tâm, mà là sợ hãi.
Không thể phản kháng y, thậm chí không dám nhắc đến, bị gia đình liên tục thúc ép, không thể thoát thân, có lẽ là vì sợ sau khi chọc giận y sẽ bị trả thù chăng? Vì vậy, ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác, hắn trở nên càng lầm lì càng ít nói, cho đến khi bị y dùng Quý Tinh Văn sỉ nhục thêm lần nữa, phòng tuyến tâm lý cuối cùng cũng sụp đổ, không thể chịu đựng thêm được nữa——
Là vậy ư?
Không ngờ mối quan hệ giữa họ lại ghê tởm đến vậy.
Hề Vi muốn nghĩ theo hướng tích cực, ít nhất để bản thân bớt xấu xa trong đoạn quá khứ này, nhưng từ góc độ của Chung Thận, y không tìm ra lý do nào để Chung Thận không hận mình.
Những cảm xúc lơ lững giữa kẽ hở, những phỏng đoán mông lung, có nghĩ sâu thêm cũng chẳng còn ý nghĩa gì.
Đường Du lại nói gì đó với Phương Trữ, nhưng Hề Vi không xem nữa. Y tiếp tục nhắm mắt dựa vào ghế sau, cơ mà vẫn không ngủ. Không biết vì sao, y lại đột nhiên nhớ lại một chuyện đã xảy ra nhiều năm trước. Cụ thể là một mối tình.
—— Hề Vi từ chưa từng có bạn trai, nhưng không phải là chưa hẹn hò bao giờ.
Năm mười sáu tuổi, y từng có mối tình đầu. Đối phương là cô bạn cùng lớp của y, có đôi mắt to tròn long lanh, tóc ngắn, tinh nghịch và đáng yêu.
Hề Vi thích cô, vì vào một buổi chiều nọ, khi tâm trạng không tốt, cô gái đó tình cờ đưa cho y một chai nước ngọt. Lời an ủi trong vô thức, diễn ra vào thời điểm và hoàn cảnh đặc biệt, được ý chí chủ quan của người trong cuộc gán cho một ý nghĩa đặc biệt, và thế là tình yêu hình thành.
Khi đó, Hề Vi vẫn chưa biết xu hướng tính dục của mình là gì, thích liền chủ động theo đuổi cô vài ngày, đối phương vui vẻ đồng ý.
Họ bắt đầu hẹn hò, mỗi ngày cùng nhau đi học, ăn uống, hẹn hò sau giờ học. Trải qua khoảng thời gian ngọt ngào vụng dại, nhưng mâu thuẫn sớm nảy sinh, lý do rất đơn giản: sau khi hiểu rõ về nhau, ảo tưởng của cả hai dành cho nhau đều tan vỡ.
Hề Vi cảm thấy bạn gái không đủ thông minh, kiên nhẫn nói với cô những suy nghĩ sâu kín trong lòng mình, mà cô cứ mãi không hiểu, chỉ biết nụng nịu nhõng nhẽo với y, giao tiếp không có hiệu quả.
Còn bạn gái thì cho rằng Hề Vi luôn luôn quan tâm đến những thứ vô nghĩa, lạnh lùng, thiếu lãng mạn, nhìn từ xa thì được, mà ở gần nhau thì lại mỏi mệt.
Sau khi chia tay, Hề Vi cáu kỉnh một thời gian, ở nhà vẫn cau có, như thể cuộc đời này không còn gì đáng sống, không bao giờ yêu đương nữa. Sau khi cô Hề Oánh biết được chuyện đã hỏi y sao lại buồn rầu, chỉ là một mối tình chưa đầy một tháng, có ảnh hưởng lớn đến vậy sao?
Khi đó Hề Vi còn nhỏ, xốc nổi ghê gớm, nặng nề nói: "Con cảm thấy cô ấy không hiểu con, không thể kết nối tâm hồn."
Hề Oánh cười y: "Con còn chưa thành niên nữa mà đã muốn kết nối tâm hồn rồi à? Bạn tâm giao nào có dễ tìm như thế."
Cậu nhóc Hề Vi rất ngưỡng mộ cô mình, sẵn sàng lắng nghe sự chỉ dẫn của cô. Hề Oánh lại không phải là người lớn theo kiểu "tích cực truyền cảm hứng" truyền thống, bà lại nói với y: "Cô và dượng con cũng không phải bạn tâm giao, chỉ tạm bợ chung sống cho qua ngày thôi."
"..."
Hề Vi rất ngạc nhiên, trong mắt y, hôn nhân của cô mình vô cùng viên mãn, có thể nói là tấm gương trong giới, ai nhắc đến cũng đầy ngưỡng mộ, làm sao có thể chỉ là tạm bợ chung sống?
Hề Oánh nói: "Cô biết dượng con là người như thế nào, anh ấy cũng hiểu rõ cô. Tụi cô chỉ thích một phần nào đó của đối phương, phần không thích thì tôn trọng lẫn nhau, tránh không đề cập. Duy trì hôn nhân giống như kết bạn vậy, phải tìm điểm chung và gác lại cái bất đồng."
Hề Oánh mỉm cười, trong giọng điệu không hề có sự thuyết giáo, mà có chút giống như đang dỗ con nít: "Cho nên cô làm như không nhìn thấy khuyết điểm của anh ấy, anh ấy cũng không bắt cô sửa đổi khuyết điểm của mình, chuyện không thể nói với ảnh, cô sẽ tìm người khác để nói —— con có hiểu không?"
Không hiểu, Hề Vi lắc đầu.
"Trời ơi..." Hề Oánh nói, "Con nghĩ mà xem, tình yêu vốn dĩ chỉ là một khái niệm hư cấu, chẳng ai có thể giải thích rõ ràng. Con cho rằng nó tồn tại thì nó sẽ tồn tại. Cho rằng nó không tồn tại thì nó sẽ không tồn tại. Chỉ có kẻ ngốc mới theo đuổi bạn tâm giao, người thông minh chỉ cần biết mình muốn gì."
"Ví dụ, con muốn tận hưởng hoóc-môn thì tìm người mang lại cảm xúc mãnh liệt cho con; muốn trò chuyện thì tìm người hiểu con nói gì; muốn uống rượu thì tìm người có thể uống cùng con. —— Đơn giản vậy thôi, con còn quan tâm họ là một, hai hay ba? Có tâm hồn hay không à?"
"..."
Trước đây, ông nội của Hề Vi luôn nói y bị cô mình dạy hư, thực ra là có lý cả.
Sau này, Hề Vi không hẹn hò nữa, hơn nữa càng lớn càng cảm thấy lý thuyết của cô mình là đúng, con người không nên bị trói buộc bởi quy tắc cổ hủ của thế gian, miễn là không gây hại cho ai, thích làm gì thì làm, tất cả phụ thuộc vào việc mình thấy vui vẻ.
Thậm chí y còn trò giỏi hơn thầy, ngay cả việc "tạm bợ chung sống" cũng không thể chấp nhận được, độc thân mới là tự do, vì như vậy mới luôn có nhiều lựa chọn hơn, cũng có thể không cần phải chọn.
Còn về tình yêu, Hề Vi từ lâu đã không còn suy nghĩ xem nó là gì. Nếu nhất định phải giải mã, y cảm thấy tình yêu chính là chai nước ngọt mà cô gái kia đưa cho y năm mười sáu tuổi, bản thân nó chẳng có gì đặc biệt, nhưng ý chí của y đã gán cho nó một ý nghĩa đặc biệt. Nói cách khác, tình yêu trống rỗng, chẳng là gì cả.
Nhưng tuổi mười sáu đã qua từ lâu, ở tuổi hai mươi chín, y ngồi trên xe từ bệnh viện về nhà thì chợt nhớ đến chai nước ngọt xa xôi đó, rốt cuộc là vì điều gì?
Khoảng hơn bốn giờ chiều, Đường Du lại gửi một tin nhắn bảo Chung Thận đã tỉnh.
Lúc đó, Hề Vi đang ngủ trên lầu —— hôm qua vất vả một đêm, tinh thần và thể xác đều kiệt quệ nên đã phát sốt. Không nặng, nhưng sau khi uống vài viên thuốc cảm, cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ.
Phương Trữ không báo tin ngay cho y, mà đợi đến khi y tỉnh dậy đi xuống lầu mới nhắc, anh ta nói tình trạng của Chung Thận không tốt, không biết có phải ngã hỏng đầu không mà từ lúc tỉnh dậy đến giờ chưa nói câu nào. Bác sĩ đã kiểm tra vài lần, bảo rằng đầu và dây thanh quản đều không có vấn đề, có lẽ hắn chỉ là không muốn nói thôi, bảo người nhà đừng gây áp lực quá lớn, tâm trạng của người bệnh cũng ảnh hưởng đến việc hồi phục.
Phương Trữ thật sự rất chuyên nghiệp, đã bên cạnh Hề Vi một ngày một đêm, đến giờ vẫn chưa hề chợp mắt, Hề Vi nhìn dấu vết trên quần áo của anh ta là biết ngay. Giờ thấy anh ta còn định nói thêm gì nữa, Hề Vi ngắt lời: "Cậu về nghỉ trước đi, tôi đến bệnh viện nói chuyện với nhà họ Chung về những việc sau này, tiện thể thăm Chung Thận."
"Để tôi đi cùng cậu cho?"
"Không cần." Hề Vi dừng lại rồi nói, ""Gần đây có tiệm hoa nào không? Giúp tôi mua ít hoa, cả trái cây nữa."
**
Hề Vi ăn tối xong liền đến bệnh viện, mang theo một giỏ trái cây và một bó hoa ly.
Trong phòng bệnh, vợ chồng nhà họ Chung đều có mặt, do từ khi Chung Thận tỉnh lại chưa nói câu nào nên hai người rất lo, không dám kích động hắn, không hỏi han gì cả, chỉ lặng lẽ nói vài lời ấm áp để làm dịu bầu không khí.
Khi Hề Vi đến, Đường Du đang chờ ở cửa phòng bệnh, nhỏ giọng kể rằng Chung Niệm vừa nhận được email hẹn giờ của Chung Thận, là di thư và một số sắp xếp về tài sản sau khi qua đời, điều này chứng tỏ Chung Thận quả nhiên là chủ động nhảy cầu, không phải tai nạn.
Về phần nội dung của di thư, Đường Du nói cô không thấy rõ, có vẻ không nhiều lắm, Chung Niệm xem xong liền cất đi, trốn ra ngoài khóc, không nói cho ba mẹ biết cụ thể viết gì.
Hề Vi gật đầu, nói cảm ơn cô, rồi giơ tay gõ cửa.
Trước khi đến, Hề Vi đã nghĩ đến Chung Thận sẽ có biểu cảm gì khi nhìn thấy mình, có lẽ y nên quan tâm đến cảm xúc của người bệnh, không đến thì hơn. Nhưng dù tình cảm giữa họ bạc bẽo đến đâu, cũng không đến mức không có tình nghĩa để thăm bệnh, tặng hoa.
Hề Vi mở cửa, ngửi thấy mùi thuốc thoang thoảng trong phòng.
Trên giường bệnh, Chung Thận đã tỉnh, cánh tay và chân bị gãy được cố định bằng nẹp, bộ đồ bệnh nhân che đi những vết thương sâu hơn. Hắn đang nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên nghe thấy tiếng mở cửa, hệt như có linh cảm, quay đầu lại với tốc độ rất chậm, mí mắt khẽ nâng lên, nhìn ra cửa.
"..." Hề Vi bỗng nhiên quên mất nên chào hỏi thế nào, mãi một lúc sau mới nói, "Chung Thận, em... em vẫn ổn chứ?"
Ánh mắt của Chung Thận tĩnh lặng, đồng tử đen sâu thăm thẳm, không trả lời.
Giống như hắn thật sự không thể nói chuyện được nữa.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");