(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ngày 2 tháng 1, 0 giờ 14 phút.
Khi điện thoại đột ngột reo lên, Đường Du bừng tỉnh từ cơn mơ. Cái tên "Thư ký Phương" trên màn hình uy lực chẳng khác nào Hắc Bạch Vô Thường, giống như đang đến đòi mạng cô.
Theo phản xạ có điều kiện, Đường Du bắt máy với vận tốc ánh sáng, hắng giọng: "Alo thư ký Phương, có việc gì sao ạ?"
Phương Trữ lạnh nhạt thông báo: "Ngày mai tôi sẽ đến công ty, cô và Chung Thận cùng đến để bàn về chuyện chấm dứt hợp đồng."
Đường Du sửng sốt: "Chấm... chấm dứt hợp đồng?"
Giữa Chung Thận và Hề Vi không có hợp đồng cá nhân, hợp đồng của hắn là với Tinh Hội Entertainment dưới trướng Hoa Vận, bề ngoài là hợp đồng quản lý giữa nghệ sĩ và công ty, nhưng điều kiện thực tế thì bao la, không giống với các nghệ sĩ khác.
Đường Du nghi mình chưa tỉnh ngủ nên đầu óc mụ mị: "Gượm đã, thư ký Phương, xảy ra chuyện gì thế? Ban ngày mọi thứ vẫn ổn mà..."
"Tôi không rõ." Phương Trữ không hề qua loa với cô mà nói thật: "Tôi cũng vừa nhận được thông báo cách đây năm phút, tối nay tổng giám đốc Hề chơi bài bên ngoài, đột nhiên gọi cho tôi bảo chấm dứt hợp đồng với Chung Thận. Tôi chỉ phụ trách làm theo, không tiện hỏi lý do."
"..."
Sau khi cúp máy, Đường Du ngẩn người trên giường hai phút, đột nhiên bật dậy xuống giường, nhanh chóng mặc xong quần áo, không chải tóc không rửa mặt, vớ lấy áo khoác và đi giày, vừa xuống tầng vừa gọi cho Chung Thận.
Gọi bốn năm lần mà không ai bắt máy. Đường Du vội ra đường nên quên chìa khóa xe, đành phải bắt taxi bên đường —— mà còn không bắt được.
Cô đứng trong gió lạnh gửi WeChat cho Chung Thận.
Ban đầu định hỏi "Sao lại thế này?", sau đó lại muốn hỏi "Sao em không nghe máy?", càng gõ càng bực, sau một hồi xóa đi sửa lại thì biến thành một câu nói lẫy: "Hai đứa mình cũng chấm dứt hợp đồng đi, chị không muốn làm nữa đâu, tim chị chịu không nổi."
—— Tiền bạc quan trọng cỡ nào, có quan trọng bằng mạng sống không?
**
Khi nhận được tin nhắn từ quản lý, Chung Thận đang ngủ.
Sau khi em gái rời đi, hắn đi tắm, không lau người mà ướt rượt bước ra khỏi phòng tắm, lấy thuốc trong ngăn kéo ra, nuốt xuống cùng nước, sau đó mới miễn cưỡng chìm vào giấc ngủ.
Về mặt sinh lý thì vào giấc, nhưng tinh thần thì như vẫn còn tỉnh. Hắn đang mơ và biết mình đang mơ. Người đầu tiên xuất hiện trong mơ chính là Hề Vi, nhưng hình ảnh tiếp theo lại là vết sẹo trên cánh tay của Chung Niệm.
Quá khứ bị cố tình phong tỏa hiện lên trong đầu, dù có cố ép mình chìm vào giấc ngủ cũng không ngăn nổi, không nơi nào bình yên dù là trong mơ hay đời thực.
Hắn bị đẩy lùi về bảy năm trước, trở lại buổi chiều lần đầu tiên nghe cái tên Hề Vi.
Khu dân cư cũ, nhà cũ không có thang máy. Mặt trời như cái bếp lò, dãy máy điều hòa bên ngoài tường kêu ù ù, tỏa ra hơi nóng và tiếng ồn, cửa toà nhà mở ra, một người đàn ông ưu tú mặc vest đứng trên cầu thang, trên mặt lộ rõ vẻ ghét bỏ môi trường xung quanh, gã cố nhịn, không thể hiện quá rõ ràng, nhưng không phải vì tôn trọng mà vì khoe khoang địa vị, sự giáo dục của "tầng lớp thượng lưu" không cho phép gã chế nhạo thẳng mặt "dân đen".
Gã đàn ông nói: "Biết Hề Vi là ai không? Cháu đích tôn của ông Hề Vận Thành."
"..."
Không ai không biết Hề Vận Thành, cả ba người lớn đối diện đều sửng sốt, chỉ có cô bé bảy tuổi Chung Niệm đứng sau cánh cửa với vẻ ngây thơ, tròn xoe mắt tò mò nhìn họ.
Giọng điệu của đối phương rất tự hào, như thể chỉ cần nhắc đến chữ "Hề", bản thân gã cũng thơm lây, trở nên cao quý hơn: "Tôi họ Trương, là thư ký riêng của cậu Hề Vi, thay mặt cậu ấy làm việc. Tuy rằng việc này bản chất là bao nuôi, nhưng chúng ta không cần phải gọi khó nghe thế. Đây là trao đổi lợi ích, đôi bên cùng có lợi —— thật ra không khác gì hôn nhân, dùng sính lễ để đổi lấy hồi môn, nhắm đến xe, nhà cửa và con cái. Người hiện đại với tư duy cởi mở có thể hiểu hết mà."
Gã nói lời lẽ khó nghe với vẻ mặt lịch sự, vợ chồng nhà họ Chung đều là người đàng hoàng, chưa bao giờ chịu nhục nhã như thế, mặt đỏ bừng, không biết làm sao, một người thì theo bản năng bảo gã vào nhà rồi nói, kẻo ở hàng lang sẽ mất hết mặt mũi, người còn lại thì đuổi thẳng cổ gã đi: "Chúng tôi không chấp nhận!"
"Con trai tôi cũng không phải đồng tính!"
"Cái tên Hề gì đó, thích đàn ông thì đi tìm người khác! Sao lại tìm đến nhà tôi?"
"..."
Vẻ mặt lễ phép của thư ký Trương đã hơi căng ra: "Có lẽ ông chưa xem kỹ điều kiện của chúng tôi." Gã đưa tài liệu trong tay lên lần nữa, ngón trỏ chỉ vào số tiền ở cuối trang, một dãy số dài, nhìn thoáng qua không thể đếm nổi có bao nhiêu số 0.
"Đây không phải là mua đứt, mà chỉ là thanh toán lần đầu." Thư ký Trương nói: "Tiền bạc hoàn toàn không phải là vấn đề, ông cũng có thể đề xuất các điều kiện khác, ví dụ như," Ánh mắt gã lần lượt lướt qua từng người nhà họ Chung: "Giúp ông với vợ thăng chức, gửi con gái ông vào trường tư thục quý tộc, con trai được lăng xê thành ngôi sao lớn."
Khi thư ký Trương nói những lời này, ánh mắt chân thành đến mức ngay cả bản thân gã còn cảm động, sao nhà họ Chung có thể không động lòng cho được? Nhưng gia đình này lại không hề lung lay, mà còn sôi máu hơn, ném cho gã một câu "Con trai tôi sẽ không bán thân dù thế nào đi chăng nữa.", sau đó còn định báo cánh sát, để đồn cảnh sát đến giải quyết tranh chấp.
Thư ký Trương sa sầm mặt: "Tôi khuyên ông nên bình tĩnh lại! Ông có biết bối cảnh của nhà họ Hề không? Các người đắc tội nổi sao?! Đừng rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt!"
Gã giật điện thoại của ba Chung Thận, ném tập tài liệu như khế ước bán thân lên người đối phương với vẻ khinh miệt.
Chung Thận chắn trước mặt ba mình, ném trả tập tài liệu vào mặt thư ký Trương: "Mời anh đi cho."
Khi cảnh tượng này xảy ra, chủ nhân của giấc mơ mới mười chín tuổi. Mặc dù không sinh ra trong gia đình giàu có, nhưng Chung Thận chưa bao giờ chịu bất kỳ thất bại nào, ngoại hình xuất sắc và thành tích nổi bật giúp hắn luôn thuận buồm xuôi gió, thi đỗ vào trường học lý tưởng, được thầy cô đánh giá cao, nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, tương lai hắn cũng có cơ hội đóng phim, mặc dù chưa chắc có thể nổi tiếng, nhưng ít nhất có thể trở thành một diễn viên giỏi, thực hiện ước mơ của mình.
Thế nhưng, ngay khoảnh khắc hắn ném lại tập tài liệu, quỹ đạo của số phận đã đột ngột rẽ hướng.
Thư ký Trương ngày thường dựa hơi nhà họ Hề, được tôn trọng khắp nơi, làm gì có ai dám ném đồ vào mặt gã, lập tức phát rồ đẩy Chung Thận, bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng. Đúng lúc này, cô bé Chung Niệm bảy tuổi lao ra cửa, bắt chước đẩy gã lại: "Người xấu! Không được ăn hiếp anh tôi!"
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, khó mà nói thư ký Trương cố tình hay vô ý, nghĩ theo hướng tích cực, có lẽ gã cũng không thấy cô nhóc từ trong góc chui ra nên đã vung tay. Kết quả lại không phát triển theo chiều hướng tốt —— Chung Niệm bị gã đẩy xuống cầu thang.
Độ cao không tính là cao, nhưng trong hành lang chất đầy đồ đạc, không biết thứ gì đã làm xước cánh tay của Chung Niệm, đầu cũng bị va vài cái. Quần áo mùa hè mỏng manh, máu chảy ra từ cổ tay nhỏ xuống đất, nhưng cô bé lại nhắm mắt, không khóc không kêu, cũng không nhúc nhích.
Chỉ trong nháy mắt, không ai kịp phản ứng. Mẹ tưởng cô bé đã ngã chết, tim thắt lại ngay lập tức, mặt tái xanh rồi ngất đi.
...
May mắn thay, Chung Niệm không sao, chỉ bị thương ngoài da và chấn động não rất nhẹ.
Cũng vì cô bé không sao, tên thư ký kia thở phào nhẹ nhõm, càng lấn tới vừa đe dọa vừa dụ dỗ, ép Chung Thận tuân theo.
Ngày hôm đó, cả mẹ và em gái đều được đưa vào bệnh viện, một người bị bệnh tim, một người bị thương. Chung Thận một mình nói chuyện với thư ký Trương bên ngoài bệnh viện. Thái độ của đối phương kiên quyết, nhưng không có lý do đặc biệt gì bắt buộc phải là hắn mới được, chỉ nói không có thứ gì Hề Vi thích mà không có được, dù chỉ là nhìn thoáng qua và đánh giá "cũng được", thì đối phương cũng không thể làm trái ý y, dù thế nào cũng phải ngoan ngoãn bước vào tủ sưu tập của cuộc đời y, mặc kệ y cưng chiều hay lạnh nhạt. —— Giọng điệu ngạo mạn, như thể ý nghĩ của Hề Vi là logic vận hành của thế giới.
Nhưng trớ trêu thay, y có thể làm được, giống như ma quỷ tùy ý điều khiển số phận của người khác.
Thư ký Trương nói bâng quơ: "Không đồng ý sẽ có hậu quả gì, cậu tự liệu đi."
—— Mối đe dọa nghiêm trọng nhất không phải là bị thất nghiệp, bị đình chỉ học hay mất danh dự, mà là "những nỗi sợ cậu có thể nghĩ đến đều sẽ xảy ra".
Hề Vi nghiền nát họ đơn giản như nghiền nát một con kiến.
"Cho cậu một ngày để suy nghĩ."
Thư ký Trương tự tin rời đi, một ngày sau quay lại tìm hắn: "Suy nghĩ thế nào rồi?"
Giấc mơ giống như một ký ức phục dựng lại, phủ lên một lớp bộ lọc đen trắng, thế giới không còn màu sắc. Ý thức nửa tỉnh nửa mê của Chung Thận như một du hồn, từ góc nhìn của thượng đế, thấy mình năm 19 tuổi đứng trong một bóng tối. Lúc đó, góc cạnh chưa được mài giũa khiến đôi mắt hắn tràn đầy căm hận, hắn căm ghét cái tên "Hề Vi" mà mình chưa từng gặp mặt, nhưng chẳng làm được gì.
Hắn nói: "Tôi có vài lời muốn nói riêng với anh ta."
Thư ký Trương nói: "Dẹp đi, cậu ấy bận, không hơi đâu để ý hạng nhỏ bé."
Nhưng Chung Thận vẫn cứ kiên trì, có lẽ thư ký Trương định cho hắn ăn một bữa ngon trước khi chết, nên đã đáp ứng yêu cầu của hắn, gọi điện cho Hề Vi: "Tổng giám đốc Hề, cậu Chung Thận đó muốn tự nói chuyện với cậu ạ ——"
Chưa kịp nói hết câu, giọng nam bên kia điện thoại đã không vui: "Tôi nuôi anh để làm gì?" Giọng nói lạnh lùng, sắc bén. Rõ ràng thư ký Trương rất sợ Hề Vi, lập tức xin lỗi, cung kính cúp điện thoại.
"Nghe thấy rồi chứ?" Thư ký Trương mặc định Chung Thận đã đồng ý, dạy hắn quy tắc: "Sau này cậu phải cẩn thận khi nói chuyện trước mặt cậu ấy, cậu ấy ghét kẻ nói nhiều. Nếu cậu làm cho cậu cả khó chịu, người chịu khổ không chỉ có cậu, mà còn cả gia đình cậu."
Chung Thận không còn đường để từ chối, không đồng ý cũng phải đồng ý.
Sau đó, khi mẹ vẫn chưa xuất viện, hắn đã được đưa đến gặp Hề Vi.
Mưa như trút nước trong thế giới đen trắng, bánh xe lăn qua hoa lá lác đác bên đường, lao về một tương lai mà hắn không thể lường trước được.
Trong xe, thư ký Trương cảnh cáo: "Đừng ủ ê thế chứ, cậu không biết cười à?" Thấy hắn không hợp tác, gã bất lực nói: "Thôi được, giờ không cười cũng không sao, lát nữa đến trước mặt cậu ấy phải cười đấy, nếu không thì..."
Nếu không thì.
Nếu không thì.
Nếu không thì.
Cả thành phố im lìm trong màn đêm, từng tòa nhà cao tầng lướt qua. Xe chạy vào một phố quán bar, con phố nổi tiếng của thành phố Hải Kinh vốn nổi tiếng sầm uất hoa lệ, vào ngày mưa vẫn đông đúc du khách.
Trước khi xuống xe, thư ký Trương lại cảnh cáo: "Đừng cứng đầu, được Hề Vi chọn là may mắn mà biết bao người muốn còn không được. Đừng trách tôi không nhắc nhở cậu, tuyệt đối đừng nói mấy lời xúi quẩy trước mặt cậu ấy, chỉ cần làm đúng việc của cậu."
"Nhớ phải cười đấy."
Chung Thận xuống xe, ngay lập tức bị nước mưa xối ướt.
Con phố dài sầm uất trong mơ vẫn một màu trắng đen, cho khi người cầm ô xuất hiện.
Biển quảng cáo của quán bar dọc đường đột nhiên sáng lên, mặt ô trong suốt phản chiếu ánh sáng neon rực rỡ, mưa đêm rơi lất phất rơi xuống xung quanh Hề Vi, không hề làm ướt y dù chỉ một chút.
Y đứng trên bờ, còn Chung Thận đứng trong mưa.
Giấc mơ sau bảy năm khiến cảm xúc khi ấy trở nên mơ hồ, tốt và xấu đều bị mưa cuốn trôi, chỉ còn ánh mắt của Hề Vi nhìn hắn. Rất lạnh lùng, cũng rất xa cách. Khiến hắn không thể đoán tại sao chỉ với một bức ảnh mà y lại chọn mình.
Chung Thận bước qua màn mưa, tiến về phía Hề Vi.
Trong ấn tượng, đó không phải là một quãng đường dài, nhưng hắn đi rất lâu, cứ mãi, cứ mãi lê bước trong mưa, mà vẫn không đến được bên cạnh Hề Vi.
Hắn ngờ ngợ như có một ý nghĩ rằng, Hề Vi không giống với ma quỷ trong tưởng tượng chút nào.
Thật lâu về sau, hắn nghĩ kẻ có thể điều khiển số phận của người phàm, đâu chỉ có ma quỷ, mà còn có thể là thiên thần.
Nhưng ý nghĩ tự coi rẻ mình khi so sánh Hề Vi với thiên thần xuất hiện vào ngày nào trong "thật lâu về sau" thì giấc mơ không thể trả lời.
Một loạt hình ảnh hỗn loạn đan xen hiện ra:
Đêm đầu tiên, hắn chủ động hẹn Hề Vi là do sự thúc ép của thư ký Trương, sau khi làm hỏng việc thì buộc phải học cách ngoan ngoãn, đó cũng là hành động cùng đường bí lối;
Vì cảm giác Hề Vi không thích mình nên hắn đã cố gắng giao tiếp, hy vọng đối phương sẽ thả mình đi, nhưng số lần gặp mặt vốn đã không nhiều, mà lần nào Hề Vi cũng không kiên nhẫn nghe hắn nói;
Ban đầu, tâm trạng ba mẹ rất nặng nề, mẹ vừa gặp mặt hắn đã khóc, lo lắng hắn có chịu khổ hay không, lại mắng một câu "đồng tính ghê tởm", nguyền rủa nhà họ Hề sớm sụp đổ;
Sau đó, ba mẹ và em gái vẫn quan tâm hắn, tìm cách giải quyết vấn đề. Nhưng hắn đột nhiên bắt đầu cảm thấy xấu hổ, có lẽ vì vài giờ trước hắn vừa hôn Hề Vi, đối phương đã chán, nhưng hắn lại không cầm lòng nổi mà lại áp sát vào hôn thêm vài giây.
...
Một bên là gia đình, một bên là kẻ thù đè nặng lên đầu cả nhà. Cảm xúc mang tên "hận" đã biến chất qua từng lần quấn quýt, thế giới trong mơ trở nên méo mó. Khủng hoảng, khao khát, lén lút hưởng thụ sự ngọt ngào lệch lạc. Tội lỗi, nhục nhã, không biết phải đối diện thế nào với người thân đang rơi nước mắt vì mình.
Có người sinh ra đã cao quý, chẳng để gì vào mắt. Cũng có người sinh ra đã sa ngã, đáng lẽ phải rơi vào địa ngục vô biên. Khát vọng được sống chính là phi tâm, khát vọng được yêu càng là vọng tưởng, chi bằng sớm giải thoát.
Chung Thận trong cơn nửa tỉnh nửa mê ho khan vài tiếng, nhắm mắt mò về phía đầu giường. Một cây xương rồng kim cương yên lặng ẩn mình dưới gối, bị hắn vớ lấy và nắm chặt trong tay. Như thể vớ được thuốc độc, dẫu vậy hắn lại không được giải thoát.
**
Hề Vi rất hiếm khi chơi bài thâu đêm, nhưng hôm nay là ngoại lệ.
Hạ Dập đã buồn ngủ đến mức đầu óc quay cuồng, cố gắng trụ đến sáu giờ sáng, cuối cùng không chịu nổi nữa, gục xuống bàn bài ngủ ngay tại chỗ, dù thế nào cũng không chịu dậy.
Hề Vi đá gã một cái: "Cậu ngủ đi, tôi đi đây."
Thực ra Hề Vi cũng mệt, nhưng lại tinh thần lại phấn chấn một cách kỳ lạ. Đêm nay có thêm người chơi là Quý Tinh Văn, Hạ Dập lại dẫn người này đến. Sau lần khoe mẽ bẽ mặt trước đó, hôm nay Quý Tinh Văn đã học khôn hơn, không còn nhắc đến những thứ mình không hiểu, mà chỉ kể những chuyện thú vị trong giới giải trí, đúng là một người giỏi khuấy động bầu không khí.
Hề Vi tối qua tự lái xe đến, không mang theo tài xế. Thấy y ra ngoài, Quý Tinh Văn ân cần chạy theo: "Anh ơi, anh nghỉ chút đi, em lái giúp anh nhé."
"..."
Có lẽ vì đã chơi bài với nhau hai ngày, tạm coi là người quen, đối phương cũng thoải mái hơn. Nhưng lại thoải mái quá mức, Hề Vi bị tiếng "anh"[1] của cậu ta làm cho nổi da gà im lặng một chút, suy nghĩ rồi nói: "Cũng được."
[1] Chung Thận gọi Hề Vi là anh (你/you), còn Quý Tinh Văn gọi Hề Vi là anh (哥哥/brother).
Hai mắt Quý Tinh Văn lập tức sáng lên, tự mình đưa y về nhà.
"Kỹ thuật lái xe[2] của em tốt lắm đó." Khó mà nói câu này không có ẩn ý gì, vừa khen cậu ta học khôn xong, thì cậu ta lại bắt đầu chơi ngu: "Anh thích lái thế nào, em cũng chiều."
[2]Ám chỉ chuyện giường chiếu.
Hề Vi dựa vào ghế dựa nhắm mắt lại: "Cậu im miệng đi, tôi ngủ một lát."
"..."
Dù ngu nhưng vẫn coi như là nghe lời, Quý Tinh Văn ngoan ngoãn câm miệng. Sau đó xe chạy êm ru suốt chặng đường, Hề Vi chìm vào giấc ngủ.
Chừng nửa tiếng sau, xe chạy vào khu biệt thự bên bờ hồ Minh, Hề Vi vẫn đang ngủ, nhưng không biết xảy ra chuyện gì mà Quý Tinh Văn bất ngờ phanh gấp, quán tính cực lớn suýt chút nữa đã làm y bật ra ngoài, dây an toàn đột ngột siết chặt ——
Hề Vi còn chưa kịp nổi giận thì Quý Tinh Văn đã văng tục trước: "Mẹ kiếp, điên à?!"
"..."
Hề Vi ngước lên nhìn theo ánh mắt của cậu ta, chỉ thấy phía trước có một bóng người thẳng tắp chắn giữa đường, sát ngay đầu xe, suýt nữa đã bị tông trúng.
—— là Chung Thận.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");