Mưa Không Tên - Na Khả Lộ Lộ

Chương 38: Ngoại truyện 2: Nếu như anh thấy được (2)




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hề Vi ngồi máy bay đến nơi đã là buổi chiều, mặt trời ngả về đằng Tây, trời thì đứng gió. Y được trợ lý của Chung Thận đón vào phim trường, rồi dẫn đến xe bảo mẫu của hắn để nghỉ ngơi trước.

Y đến bất ngờ khiến Chung Thận vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, nhưng vì đang bận quay phim nên không thể lập tức đến tìm y, Hề Vi bèn để trợ lý đi cùng, đứng bên ngoài xem Chung Thận diễn, cảm giác khá mới mẻ.

Đây là lần đầu tiên y trông thấy dáng vẻ làm việc của Chung Thận, bị vây quanh bởi một đám người, quay không đạt thì ngừng lại, bàn bạc vài câu với đạo diễn rồi quay lại. Vừa bắt đầu, hắn lập tức vào trạng thái, khí chất và ánh mắt thay đổi ngay tức thì, tựa như trở thành một người khác, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.

Có vẻ như cảnh hắn đang quay là một phân đoạn quan trọng, quay mãi vẫn chưa xong. Hề Vi không vội, từ đầu đến cuối chỉ im lặng quan sát. Trợ lý bên cạnh lại cảm giác áp lực vô cùng. Trước đây cô từng gặp Hề Vi rất nhiều lần, nhưng chưa từng tiếp xúc gần, nhất là tiếp xúc riêng như thế này. Phần lớn những gì cô biết về Hề Vi đều qua lời đồn, rằng y quyền cao chức trọng, tâm tư khó đoán, lạnh lùng xa cách, không gần gũi với ai...

Trợ lý lén lút quan sát vài lần, thầm nghĩ y không lạnh lùng như lời đồn mà trông rất kiên nhẫn. Dù sao thì giờ y không phải là kim chủ, mà là bạn trai của Chung Thận, khác hẳn trước đây.

"Dạo này em ấy thế nào?" Hề Vi nhìn về phía phim trường, đột nhiên hỏi.

Trợ lý bị hỏi bất ngờ, theo phản xạ đáp: "Cũng ổn ạ?"

"Rất mệt sao?"

"Hơi hơi ạ."

"Tâm trạng vẫn ổn chứ?"

"Dạ, có vẻ như không có lúc nào tâm trạng quá tệ..." Trợ lý nói với vẻ không chắc chắn, Chung Thận vốn không để lộ vui buồn nên thú thật cô không nhìn ra được, nhưng trước mặt Hề Vi tất nhiên phải lựa lời dễ nghe: "Hình như có chút nhớ nhà, lần trước anh ấy còn hỏi đạo diễn bao giờ có thể xin nghỉ, muốn về Hải Kinh ở một ngày."

Là nhớ nhà hay nhớ Hề Vi? Trợ lý đâu có ngốc, trong lòng hiểu rõ, nói xong liền liếc nhìn sắc mặt của Hề Vi. Chỉ thấy người nọ khẽ gật đầu, rồi đột nhiên quay lại nhìn vào xe bảo mẫu.

Trợ lý vội vàng nói: "Xe này là phòng nghỉ tạm thời, cũng tiện để chứa đồ." Bên trong có trái cây, nước, áo khoác lông giữ ấm, găng tay, cùng vài thứ lặt vặt.

Hề Vi không nói gì thêm, rồi chờ khoảng hai mươi phút nữa, cuối cùng bên phía Chung Thận cũng tạm nghỉ, hắn vẫy tay với đạo diễn, rồi sải bước về phía xe bảo mẫu, kéo Hề Vi lên xe.

Cửa xe đóng sầm lại, ngăn cách lời thắc mắc "Ai vậy? Là tổng giám đốc Hề tới à?" của Hoàng Di, cùng với ánh mắt đồng loạt nhìn theo từ mọi người. Cửa sổ xe là kính một chiều, bên ngoài không thấy được bên trong đang xảy ra chuyện gì. Nhưng dù có thấy, Chung Thận cũng không quan tâm. Hắn chẳng thèm chào hỏi lấy một tiếng đã lập tức đè Hề Vi lên lưng ghế, hôn say đắm.

"Gấp vậy à."

Hề Vi bị hắn hôn đến mức đau cả môi, ngửa cổ ra sau tránh cũng không thoát, đành mở miệng mặc hắn hôn sâu đến mức suýt nghẹt thở. Đợi đến khi hôn đủ, Chung Thận mới hỏi: "Sao tự dưng anh lại đến thăm đoàn phim vậy?" Trông hắn rất mừng rỡ, ánh mắt sáng ngời.

Thế nhưng trong đầu Hề Vi lại nhớ đến bức di thư kia: Chung Thận tuyệt vọng, tự hạ thấp mình, nét chữ lộn xộn, còn tờ giấy thì thấm ướt nước mắt. Thời điểm đó, làm sao hắn có thể tưởng tượng được rằng sẽ có biểu cảm như ngày hôm nay?

Cổ họng Hề Vi nghẹn lại, không nhắc gì đến chuyện nhìn thấy di thư, chỉ ậm ờ đáp: "Muốn gặp em.", nói rồi đẩy Chung Thận ngã xuống ghế, chủ động hôn lên.

Hơn một tháng không gặp, nụ hôn thứ hai vẫn kéo dài hơn một phút chưa dứt, Chung Thận xin tha: "Lát nữa còn một cảnh quay, em không làm việc nổi mất..."

Nói vậy chứ hành động lại không phải vậy. Khi Hề Vi định tách ra, hắn lại dính vào người y như kẹo cao su, lập tức áp sát vào, đổi tư thế tiếp tục hôn, còn tay luồn vào trong áo khoác của Hề Vi, xoa mạnh eo y.

Nói một đằng làm một nẻo, bám riết không tha, thành thử họ chẳng nói được mấy câu mà cứ hôn rồi ôm, ôm rồi lại hôn. Đến khi cuối cùng cũng dừng lại, Chung Thận vẫn chưa đã thèm, vẫn bám trên người Hề Vi, siết chặt eo y, rồi lẩm bẩm: "Thôi xong, em quên mất cảnh tiếp theo phải quay gì rồi, mất hết cảm xúc rồi."

Hề Vi bị hắn mút đỏ hết cả môi, nghiêm mặt: "Em chuẩn bị trước đi, tối gặp nhau sau nhé?"

Chung Thận đáp: "Không, hôm nay em muốn làm cao, không quay nữa."

"..."

Hề Vi phì cười, nào ngờ Chung Thận không đùa, hắn chỉnh lại áo rồi xuống xe đi xin đạo diễn cho nghỉ, sau đó tẩy trang và chuẩn bị đưa Hề Vi về khách sạn nghỉ ngơi.

Hoàng Di biết Hề Vi đến nên rất dễ tính. Quay cảnh của những người khác trước cũng không có gì khó khăn, không làm mất thời gian. Cô còn muốn mời Hề Vi đi ăn, nói rằng Chu Chỉ Ninh cũng đang ở đây, có thể gọi cô ấy ra cùng.

Nhưng Chung Thận đã một tháng không gặp Hề Vi, chẳng muốn buổi tái ngộ bị người khác làm phiền nên đã từ chối ngay tắp lự. Sau đó, hắn nhờ trợ lý mua chút đồ ăn, rồi cùng Hề Vi trở về phòng khách sạn dùng bữa.

Khách sạn này là nơi cả đoàn phim cùng ở, Chung Thận ở một phòng suite, hắn đặt đồ ăn lên bàn rồi lại bắt đầu hôn Hề Vi như bị nghiện.

Hắn chỉ chạm môi một xíu, rồi hôn lên mặt y như một chú cún ngửi mùi hương trên người chủ, ngửi đến mê mẩn, chưa ăn miếng nào đã kéo Hề Vi vào sô pha, đè cả người lên: "Nhớ anh quá..."

Hề Vi bóp khuôn mặt đang đến gần của Chung Thận, buộc hắn phải dừng chuỗi hôn không dứt lại, rồi nói: "Anh đến tìm em thật ra là có chuyện muốn nói với em."

Chung Thận bị giọng điệu của y làm cho giật mình, không biết đã nghĩ đến chuyện gì mà nét mặt thoáng chững lại: "Nghiêm túc vậy à? Đừng dọa em..."

"Em nghĩ đi đâu vậy?" Hề Vi nghi rằng mình cũng bị lây "bệnh hôn" nên cũng vô thức hôn hắn: "Được rồi, thực ra cũng không có gì đâu, chỉ là... thật sự rất muốn gặp em thôi."

Nếu không phải Hề Vi nói thì một câu đơn giản như vậy cũng chẳng được tính là lời âu yếm. Nhưng vì đó là Hề Vi nên chỉ cần một chữ "muốn" thôi cũng đã quá đỗi rung động.

Trong lòng Chung Thận vừa chua xót vừa ngứa ngáy, nhưng vẫn nhạy bén hỏi: "Xảy ra chuyện gì à?"

Biết không thể giấu được nên y cũng không cố tình giấu giếm: "Hôm nay anh vô tình lục được hộp đồ của em."

"..."

"Có ảnh, nhật ký, chắc là nhật ký nhỉ? Anh chưa đọc. Còn có cả bức thư trước đây em viết cho anh, cái này thì anh đọc rồi."

Chung Thận im lặng một lúc, bỗng dưng nằm rúc vào vai y, giấu đi biểu cảm của mình, hồi lâu không lên tiếng.

Hề Vi hỏi: "Em muốn anh nhìn thấy không?"

"Không biết nữa." Chung Thận thấp giọng đáp: "Có thể là một chút, nhưng cũng không thực sự muốn."

Hắn đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Hề Vi: "Hôm nay anh đột nhiên đến đây không phải vì đọc được lá thư đó rồi thương hại em đấy chứ?"

Hề Vi nói: "Không phải. Ít nhất anh sẽ không thương hại người khác."

"Thế thì tại sao ạ?" Có vẻ như Chung Thận không phải không hiểu, nhưng việc hắn tự đoán được khác với nghe chính miệng Hề Vi nói ra. Không ai không muốn nghe những lời yêu thương, càng thân mật thì càng khao khát, hắn nhìn chăm chú rồi tiến lại gần, áp lên mũi Hề Vi, khoảng cách gần đến mức lông mi cũng quét lên mặt người đối diện.

"Cho dù không có bức thư đó, anh cũng muốn gặp em." Hề Vi không hề ngại ngùng, nhưng dù lời nói có tình tứ đến đâu thì khi phát ra từ miệng y vẫn có vẻ bình tĩnh: "Nhưng nó khiến anh đột nhiên cảm thấy muốn gặp em thì phải nói cho em biết ngay... Em muốn biết thì anh phải cho em biết."

"..." Chung Thận nghe y nói mà mũi cay xè, vẫn chưa thấy thỏa mãn: "Còn gì nữa không? Trong lòng anh còn điều gì em không biết không?"

Hề Vi khựng lại, thế mà có thật: "Chung Thận, chúng ta đã bên nhau hơn nửa năm rồi, em vẫn chưa nhận ra việc ở bên anh có nghĩa là gì ư?"

Chung Thận chăm chú lắng nghe.

Hề Vi nói: "Anh chính là bến đỗ của em, là người chấp nhận em vô điều kiện. Đây chẳng phải là ý nghĩa của nửa kia sao?"

"..."

Người chưa từng nói yêu như y, vậy mà giờ lại dứt khoát thốt ra những lời như vậy. Chung Thận sững sờ, nhưng khi nhìn kỹ biểu cảm của Hề Vi mới thấy không giống như đang đùa, cũng chẳng phải để dỗ dành.

Tất nhiên, trước giờ Hề Vi chẳng buồn dỗ dành ai, cũng không nói lời hoa mỹ.

Chung Thận như rơi vào mộng đẹp, nhìn hình bóng của mình phản chiếu trong mắt Hề Vi, thấy được sự khẳng định rõ ràng, ánh mắt ấy như đang nói: "Chỉ cần chúng ta ở bên nhau, vòng tay anh sẽ luôn rộng mở vì em."

Hắn là người đặc biệt, vì Hề Vi sẽ không bao giờ nhìn người khác bằng ánh mắt này.

"... Sống thật tốt biết bao."

Chung Thận nói một câu không đầu không đuôi, rồi ôm chầm lấy Hề Vi: "Em ôm anh một lát được không? Không muốn xa anh đâu."

"Đêm nay anh ở lại, sáng mai mới về." Hề Vi nói: "Ăn cơm trước đi, anh đói rồi."

"Vâng ạ."

Chung Thận quay người mở hộp cơm, gỡ đũa ra, nhưng vẫn chẳng rời nửa bước: "Em đút anh ăn nhé."

Hề Vi: "..."

Người yêu mà dính nhau đến mức chính y còn nổi da gà đây.

Dù đã từ chối hết lần này đến lần khác, Hề Vi vẫn bị Chung Thận ôm đút cho vài miếng, vừa nuốt xong là bị lấp kín môi, bị ép phải đón nhận nụ hôn sâu không chút kiềm chế.

Một bữa ăn kéo dài một giờ, hôn từ sô pha đến trên giường, khi quấn quýt bên nhau, Hề Vi thoáng thấy chiếc áo sơ mi của mình vẫn nằm bên gối của Chung Thận, rõ ràng đã được sử dụng không chỉ một lần, vì đã giặt sạch nên đã không còn mùi của y, thế mà hắn vẫn giữ như báu vật, coi nó như hóa thân của y.

Ở bên nhau lâu rồi, chuyện chăn gối cũng có sự thay đổi. Có lẽ là tương tác nhiều hơn nên bất kể tư thế nào, Chung Thận cũng luôn khao khát Hề Vi đáp lại nhiều hơn, sau đó dựa vào phản ứng của y mà điều chỉnh nhịp điệu, không ngờ còn ăn ý hơn trước đây, mỗi lần kết thúc ngoài mệt mỏi chỉ còn lại sự hưởng thụ khiến người ta luôn cảm thấy chưa đã thèm.

Đêm nay "tiểu biệt thắng tân hôn" kéo dài đến tận khuya. Hề Vi tắm xong nằm xuống giường, cơn buồn ngủ kéo đến khiến mí mắt y vô thức khép lại, Chung Thận đột nhiên ghé sát vào tai y, bất ngờ nói: "Hề Vi, em muốn kết hôn với anh."

"..."

Chẳng đợi Hề Vi trả lời, hắn đã tự mình tiếp lời: "Em biết anh không mặn mà với việc kết hôn, chúng ta cũng không thể đăng ký được. Chủ yếu là em muốn mua nhẫn cưới, đeo lên tay anh cho có cảm giác nghi thức, được không anh?"

Hề Vi đáp: "Chẳng phải em từng tặng nhẫn rồi sao?"

"Chiếc đó không tính." Chung Thận cứ như đã lên kế hoạch từ lâu chứ không phải là nhất thời bốc đồng: "Em quen một nhà thiết kế trang sức, nhờ anh ấy thiết kế nhẫn theo yêu cầu. Đến lúc đó, chúng ta không cần mời ai cả, chỉ cần mua ít hoa, trang trí nhà cửa, để bé Đen và bé Trắng làm phù rể, anh chỉ cần nói với em một câu "Anh đồng ý" là được, còn lại không quan trọng."

Hề Vi khẽ cười: "Vậy mà cũng gọi là hôn lễ à?"

"Sao lại không?" Chung Thận cảm thấy cực kỳ thỏa mãn với khung cảnh do mình tưởng tượng ra: "Anh có đồng ý không?"

Hề Vi mở mắt, quay người đối diện với hắn: "Vậy... đây là cầu hôn à?"

"Dạ." Chung Thận nhìn y không chớp mắt: "Em không muốn làm bạn trai nữa đâu, muốn làm chồng của anh cơ."

Hề Vi: "..."

"Được không ạ?" Chung Thận ôm mặt y, rất nghịch ngợm chọc chọc vài cái.

Hề Vi trầm giọng: "Được voi đòi tiên."

Chung Thận ngoan ngoãn rút tay lại, nói nghe tội nghiệp vô cùng: "Được không ạ? Anh đồng ý không?"

"Thôi được rồi." Hề Vi mủi lòng: "Làm nhẫn trước đã, còn lại để tính sau."

"Dạ."

Chung Thận ôm y, cuối cùng vừa lòng thoả dạ nhắm mắt lại: "Ngủ ngon."

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.