Mùa Hè Ấy, Chúng Ta Chia Tay Nhau

Chương 89: Phiên ngoại 5




Ngoại truyện 5

Trương Triết Nam hai tuổi, Trương Nam Thành và Phan Trí Nguyên kết hôn được một năm. Khi cả hai kết hôn, hai căn hộ cũ đã được bán đi, gia đình của Nam Thành tặng cho cả hai một căn biệt thự gần biển, thuộc một trong những bất động sản của Zeal Group. Ba Phan vô cùng áp lực về điều này, ông cũng đã vất vả cả đời, số tiền vợ ông để lại đến giờ ông vẫn không động đến, nhưng nhà Zeal Group giàu có như thế, thật sự ông không biết phải cho hai đứa cái gì.

Nghề của ông là điêu khắc, nếu không thể tặng bằng vật chất vậy thì bằng tâm ý cũng được. Thế nên ông đã dồn hết số tiền của mình và của vợ để mua đá thạch anh, loại đá đắt đỏ nhất nhì hiện tại để điêu khắc, hơn hết, tuổi cả hai đứa con trai của ông đều hợp với loại đá này.

Vào đêm trước ngày kết hôn, ông tặng cho cả hai một cây tài lộc bằng đá thạch anh, Trí Nguyên còn nghĩ ba mình vô tâm, con trai sắp kết hôn rồi mà không ngó ngàng gì tới, hoá ra ổng đã thức nhiều ngày lẫn đêm để làm quà tặng cậu.

"Ba vì cái nghề này mà bỏ con cô đơn từ bé tới lớn mãi rồi, giờ bà không thể làm nó vì con sao?"

Trí Nguyên ngoại trừ lần comeout ra thì chưa từng khóc trước mặt ba, vì ông đã dạy cậu là con trai phải mạnh mẽ, giờ đây cậu bật khóc ôm chặt lấy ông, "Ba không cần vất vả tới vậy mà, cái này đắt lắm lại còn nặng tình nữa, làm sao con dám nhận đây?"

Trương Nam Thành không nỡ xen vào không khí của cả hai, hắn thay Trí Nguyên nhận cây đá này, cẩn thận đặt nó ở cùng một chỗ với kim quy mà gia đình hắn đã tặng cho Trí Nguyên.

Hình cưới được treo ở phòng ngủ và cả phòng khách, trên áo vest của Nam Thành vẫn gắn khuy măng sét mà Trí Nguyên đã tặng.

Trước đây hắn bảo hắn sẽ là người nuôi dạy em mình sau khi đứa trẻ này ra đời, nhưng khi sinh em trai hắn ra, ba mẹ và bà nội hắn quá yêu đứa trẻ kháu khỉnh này nên vẫn giữ bên mình, bảo hắn chỉ góp phần nuôi nấng, không cần đưa thằng bé đi. Vì thế Trương Triết Nam như hoàng tử nhỏ trong nhà, được cả gia đình yêu quý, nhưng không phải vì thế mà được chiều hư.

Tuy nhiên không rõ tại sao thằng bé lại quấn anh dâu nhất, ngày nào cũng hỏi anh dâu, hôm nay còn đòi sang nhà anh dâu và anh hai để ngủ.

"Nguyên Nguyên, vất vả cho con quá, thằng bé này do mẹ sinh ra mà không hiểu sao lại quấn con như thế!" Mẹ Trương thở dài.

"Không sao ạ, nhà ba mẹ cho rất rộng, có thêm bảo bảo cũng vui mà." Trí Nguyên bế Triết Nam lên, thằng bé lập tức nắm chặt áo cậu, nhỏ giọng bảo, "Anh dâu, rất đáng yêu."

"Vậy sao? Vậy anh hai của con thì thế nào?" Mẹ Trương hỏi, cưng chiều đầy trong lời nói.

"Đáng ghét." Triết Nam xụ mặt.

Cả mẹ Trương và Trí Nguyên đều giật mình vì câu nói này, sau đó cũng chỉ biết bật cười lớn. Lúc Trí Nguyên bế Triết Nam rời khỏi nhà, mẹ Trương vẫn không nỡ mà đi theo, đưa cho cậu hộp thức ăn.

"Nguyên Nguyên, cái này bổ lắm, con nhớ ăn nhé." Bà xoa xoa tóc cậu, "Hình như con gầy đi rồi, Nam Thành không biết chăm sóc người khác gì cả."

"Không phải đâu mẹ, tại vì dạo này con bận quá nên mới không có thời gian ăn thôi ạ."

"Bây giờ đã có thời gian, nhớ phải chăm sóc bản thân. Đúng rồi, ngày mai là cuối tuần, mẹ không bận, phim của con ra rạp rồi, mẹ muốn đi xem nên đã đặt vé, Nguyên Nguyên con đi với mẹ nhé? Mẹ sẽ dắt con đi ăn, mẹ mới nghe phu nhân Hoàng khoe mẽ về con trai của bà ấy, mẹ không thích bà ta, ngày mai con đi với mẹ có được không? Nhân tiện khoe khoang, nhé?"

Phan Trí Nguyên bật cười, "Vâng ạ."

"Món ăn ở đó không tồi, đi theo mẹ, ăn nhiều một chút."

"Vâng, con biết rồi, ngày mai đem Triết Nam tới Zeal School xong con sẽ đón mẹ đi."

"Không phiền cho cục cưng như thế, ngày mai mẹ sẽ sang đón con, chúng ta gửi bảo bảo ở Zealschool rồi cùng đi. Tối hôm nay ngủ ngon nhé, ăn nhiều thêm một chút."

"Vâng ạ."

Thấy Trí Nguyên về, bà nội lại chạy ra, giữ lấy cậu dặn dò thêm một lúc lâu mới cho cậu được đi về. Trương Nam Thành lái xe từ công ty tới đón cậu, hôm nay là tối trước cuối tuần, hắn định sẽ đưa Trí Nguyên đến nhà hàng dùng bữa dưới ánh nến, sau đó lâm trận, ngày mai là cuối tuần, hắn sẽ nấu nhiều món để bồi bổ cho cục cưng, sau đó sẽ lâm trận.

Cả tuần bận rộn rồi, cuối tuần hắn sẽ tắt điện thoại chỉ để ở bên cạnh vợ của hắn.

Thế, nhưng, mà!

Từ xa hắn đã thấy đứa oắt con Triết Nam ở trên tay Trí Nguyên!

Trương Nam Thành dừng xe lại, kéo cửa kính xuống, gào lên, "Cái gì vậy!"

Trí Nguyên giật mình, "Có chuyện gì sao anh?"

"Thằng oắt con này, sao nó lại ở đây!" Nam Thành cau mày nhìn Triết Nam.

Triết Nam bĩu môi, "Anh hai đáng ghét."

"Sao không ở nhà với mẹ?" Nam Thành hỏi.

"Thích anh dâu!" Triết Nam to miệng, "Em xin phép mẹ rồi!"

"Nhưng xin phép anh chưa!"

"Em ứ thèm xin phép anh."

Trương Nam Thành phát điên mất, thằng oắt con này đến thì xem như cuối tuần của hắn sẽ bị phá hỏng mất!

Trí Nguyên trông thấy hai anh em cãi nhau, cậu vội vàng giảng hoà, "Triết Nam chỉ ngủ lại một đêm thôi."

"Vấn đề là ngủ đấy vợ à!" Nam Thành ôm đầu cau có, cảm thấy đáng ghét thật sự.

Tuy vậy cũng không thể đuổi oắt con này đi được, Trương Nam Thành đành cắn răng lái xe đưa hai người về nhà, nhẫn nhịn nhìn Triết Nam và vợ hắn vui vẻ chơi đùa với nhau.

"Đây là cái gì?" Trí Nguyên chỉ vào bông hoa trên balo của Triết Nam.

"Bông hoa ạ." Triết Nam nghịch ngợm ôm lấy cổ Trí Nguyên, đứng lên chân cậu, "Anh dâu ơi, anh giống bông hoa, xinh đẹp."

Trí Nguyên híp mắt, lại chỉ sang chú cún con bên cạnh, "Vậy đây là gì nào?"

"Trương Nam Thành ạ."

Chiếc xe lập tức thắng lại, Trương Nam Thành hận không thể ném thằng nhãi con này đi!

"Ai dạy nói như thế?" Hắn chau mày, trợn mắt xoay sang.

Một loạt hành động làm cho Triết Nam vô cùng sợ, thằng bé mếu máo ôm chặt lấy Trí Nguyên giải thích, "Bà nội bảo mà! Bà nội bảo! Cô và anh Duy cũng bảo như vậy nữa."

Trương Nam Thành: "..."

Phan Trí Nguyên nén cười tới run vai, bình ổn rồi cậu vuốt ve tóc của Triết Nam để thằng bé không sợ, không quên nhắc nhở Nam Thành, "Anh đừng có so đo bắt nạt một đứa trẻ được không? Bảo bảo rất đáng yêu mà, chẳng phải nhờ thằng bé mà chúng ta mới được chấp nhận sao?"

Trương Nam Thành thở hắt không đáp nữa, biết ơn thì biết ơn, nhưng cảm thấy đáng ghét vẫn là đáng ghét.

Vừa về tới nhà Triết Nam đã phấn khích đòi Trí Nguyên bế ra ban công xem biển, sau đó vòi vĩnh Trí Nguyên cùng chơi lego. Nam Thành lắc đầu không đồng ý, hắn xách Triết Nam lên, mắng mỏ.

"Không chơi nữa, để anh dâu đi tắm, em cũng phải đi tắm đi để còn ăn cơm."

"Không mà, em muốn chơi! Em muốn chơi với anh dâu!" Triết Nam lắc đầu nguầy nguậy, "Anh dâu cứu em, Nam Thành bắt nạt em."

Trí Nguyên còn định bảo để Triết Nam chơi một lát thôi, Nam Thành đã nghiêm mặt nhìn cậu, "Không chiều hư, Trí Nguyên, lần trước thằng oắt con này đã mải mê chơi trễ cả giờ tắm và giờ ăn, em không nhớ sao?"

"Em biết rồi." Trí Nguyên vẫy tay với Triết Nam rồi về phòng tắm rửa, để lại Triết Nam phía đằng sau hét toáng lên, "Không chơi thì tắm với anh dâu, để anh dâu tắm cho em cơ, anh dâu tắm đi mà. Anh dâu cứu em, cứu em, không chơi với Nam Thành đâu!"

Suốt cả quá trình tắm Triết Nam cứ khóc lóc ầm lên hại Trí Nguyên lo lắng đi sang xem thì thấy Nam Thành đang bọc Triết Nam trong khăn để lên giường, chải mái tóc thưa của thằng bé và cẩn thận sấy, nhưng thằng nhóc thì cứ la hét ầm ĩ, đơn giản vì nó cảm thấy không an toàn khi ở với anh hai.

Lúc nào anh hai cũng cáu gắt với nó!

Vậy nên khi thấy Trí Nguyên, đôi mắt thằng bé rưng rưng đưa tay ra khỏi khăn bọc muốn ôm lấy cậu, "Anh dâu, cứu bé."

Nam Thành liếc mắt nhìn Triết Nam rồi nhìn Trí Nguyên đi lại bế thằng bé lên, "Đau sao? Có đau ở đâu không?"

"Không đau ạ." Triết Nam dụi dụi vào lồng ngực cậu.

"Anh không hề làm đau thằng oắt con này." Nam Thành đưa tay kiểm tra độ ẩm của tóc Trí Nguyên, "Nó chỉ đang làm loạn thôi."

"Không thích để cho anh hai tắm." Triết Nam nhõng nhẽo, "Anh dâu, anh hai rất đáng sợ."

"Không phải đâu, Nam Thành rất hiền, anh hai không làm đau em mà?" Trí Nguyên dỗ dành.

"Vừa rồi anh hai mắng em..." Triết Nam nhỏ giọng thủ thỉ, đôi mắt một mí rưng rưng, "Bảo em không được bám anh dâu, không cho chơi với anh dâu nhiều nữa."

Trí Nguyên híp mắt nhìn Nam Thành, đương nhiên là cậu tin vì những năm cấp 3 cậu cũng bị hắn bắt nạt y như thế. Hắn ho khan, bảo sẽ nấu ăn cho hai người rồi chạy đi.

Trí Nguyên ôm Triết Nam xem hoạt hình ở trên tivi, sau đó chuyển sang chơi xếp hình rồi chuyển sang phân biệt màu sắc. Đang chơi nửa chừng, Triết Nam ngửa đầu nài nỉ Trí Nguyên.

"Anh ơi, một lát nữa đi ngủ anh dâu đọc truyện cổ tích cho em nghe nha."

"Ừ, hôm nay bảo bảo muốn nghe truyện gì?"

"Truyện có con heo."

"Được~ anh có chuyện bạn heo lười tắm, một lát sẽ kể cho em nghe."

"Bạn heo nào thế?" Nam Thành từ trong bếp nói vọng ra, "Bạn heo Triết Nam lười tắm à? Heo hôi ơi là hôi, béo ơi là béo, anh dâu ghét nhất trên đời."

Trương Triết Nam vừa nghe xong đã hoảng hốt, mếu máo ôm lấy Trí Nguyên giải thích, "Anh dâu em, em không phải heo, em cũng không lười tắm. Anh hai xấu xa, anh hai xấu xa! Em không hôi đâu, anh dâu đừng tin, nói dối là người xấu."

Phan Trí Nguyên nén cười không nổi, nhưng sợ Triết Nam sẽ khóc to hơn nên cậu đành ôm Triết Nam vào lòng để cười rồi mắng Nam Thành, "Chồng ơi, anh thôi đi!"

Trước khi đi ngủ, Trí Nguyên giữ lời hứa đọc truyện cho bé cưng nghe, nhưng đọc hết truyện này sang truyện khác thằng bé vẫn chưa chịu đi ngủ. Triết Nam nằm ở giữa Nam Thành và Trí Nguyên, tay chân đạp loạn vì phấn khích, liên tục lay lay tay vòi Trí Nguyên đọc thêm.

Nam Thành trầm mặc gác tay lên trán, khi kim ngắn đồng hồ chuyển đến số 9, hắn xoay sang đoạt lấy cuốn sách trên tay Trí Nguyên rồi tắt đèn, "Đến giờ rồi, ngủ đi Triết Nam, không đọc nữa."

Chuyện này đã thành quen, mặc dù thường ngày tới chín giờ Triết Nam sẽ buồn ngủ nhưng hôm nay được ngủ cùng anh dâu và nghe anh dâu kể chuyện, thằng bé phấn khích không thể ngủ được. Bây giờ bị anh hai nhắc nhở, nó hờn dỗi, không cam lòng ôm chặt lấy anh dâu để ngủ.

Nam Thành liếc nhìn oắt con bên cạnh mình, cảm thấy quá đáng ghét nên tét vào mông của thằng bé một cái làm thằng bé giật mình suýt khóc.

Phải để Trí Nguyên nhắc nhở Nam Thành mới chịu nằm yên.

Nửa giờ đầu Triết Nam cứ loay hoay mãi, đạp hết chân này đến chân kia, lăn qua lộn lại.

"Triết Nam, hay để anh ôm em để em không làm loạn nhé?" Nam Thành trầm giọng.

"Không ạ! Em muốn ôm anh dâu!" Triết Nam sợ hãi.

"Vậy thì để yên cho anh dâu ngủ."

"Vâng ạ..."

Trẻ con có nghịch nhưng ngủ được thì sẽ ngủ rất nhanh và say, Nam Thành cẩn thận lay lay một hồi thằng bé vẫn không chịu dậy, chỉ đợi như thế, hắn vội vàng bế thằng bé này nằm gọn xuống dưới góc giường rồi lăn sang ôm chặt lấy Trí Nguyên, hôn lên gương mặt cậu, hôn xuống hõm cổ rồi chôn đầu ở vào để hít lấy mùi hương.

"Vợ ơi, vất vả lắm anh mới không bận mà." Nam Thành hờn dỗi.

"Đã lâu rồi không gặp nên khi sang nhà mẹ Triết Nam cứ đòi về với em, thằng bé đáng thương lắm, dẫu sao mọi người ai cũng bận, không ai có thời gian chơi với nó. Nhưng mà không phải tuần nào cũng như thế, em ở bên cạnh anh cả đời, còn khi Triết Nam lớn lên, em ấy sẽ không bám dính lấy em nữa đâu, sẽ có thú vui mới, nên anh đừng so đo với thằng bé nữa."

"Anh cứ ấm ức chết đi được." Nam Thành hôn hôn cổ cậu, "Vợ ơi, ngày mai dành một ngày cho anh nhé?"

Trong đêm tối không có một tiếng đáp lời nào, đợi một lúc sau, đến khi Nam Thành cảm thấy không đúng rồi Trí Nguyên mới nhỏ giọng đáp, "Ngày mai em đi chơi với mẹ."

Trương Nam Thành: "..."

Phan Trí Nguyên: "Em đồng ý với mẹ rồi, đi xem phim đang ra rạp của em và đi ăn cùng với bạn của mẹ."

"Phim của em... chúng ta cùng xem rồi mà?"

"Mẹ chưa xem, muốn đi cùng em..."

"Tuần trước bà ấy cũng dắt em đi khai trương tiệm bánh ngọt! Tuần trước nữa thì dắt em đi spa! Thời gian kết thúc ở cử sau sinh cũng kéo theo em đi chơi!"

"..."

"Mẹ quý em hơn anh thì không nói, nhưng sao lại cứ giành em với anh vậy chứ!" Nam Thành lại hờn dỗi, 26 tuổi rồi, vẫn còn trẻ con như thế.

"Em chỉ đi một buổi thôi." Trí Nguyên thơm thơm lên mặt hắn, "Sau đó sẽ về với anh mà, hiện tại em cũng đang rảnh rỗi, trưa nào em cũng đến công ty cùng anh ăn cơm được không? Tuần sau chúng ta ra biển chơi, nhé? Lần này thì anh đặt lịch trước rồi đấy."

"Ừ." Nam Thành hôn lên mặt cậu.

"Phải rồi, có cái này muốn cùng anh đọc."

Trí Nguyên lấy điện thoại mở ra một ứng dụng đọc truyện có tính phí, bên trong có rất nhiều truyện của các tác giả khác nhau. Cậu chọn vào một bộ truyện đang gắn mác hot và được xếp thứ 5 trên bảng xếp hạng, biết Nam Thành đang tò mò, Trí Nguyên giải thích.

"Những người nổi tiếng được ghép cặp, hay là những nhân vật có sẵn được fan dùng hình tượng để viết truyện, em cũng không hiểu lắm, nhưng đại ý là như thế. Anh xem, Dương Minh dựa vào một giấc mơ của cậu ấy để viết truyện về chúng ta, tiền cậu ấy nhận được sẽ chia đôi với em đấy." Trí Nguyên sung sướng cười, "Không ngờ mọi người lại quan tâm đến thế."

Nam Thành chỉ cười không đáp, cùng cậu đọc được nửa bộ thì ôm nhau vào giấc ngủ, trong mơ chỉ toàn thấy khung cảnh thuộc về thời xưa, nơi Nam Thành là vua còn Trí Nguyên là một dân đen nhỏ bé và thật nhiều tình huống cẩu huyết đằng sau đó.

Sáng sớm hôm sau Trí Nguyên và Nam Thành dậy sớm để đi chạy bộ, lúc về cùng chuẩn bị bữa sáng Triết Nam cũng đã dậy rửa mặt. Dù là cuối tuần nhưng người lớn đều bận rộn, thế nên từ trước tới giờ Triết Nam luôn đi nhà trẻ ở Zeal School cùng với Võ Minh Khôi, con trai của Cát Anh và Đạt Khải.

Ngoài anh dâu ra thì Triết Nam cũng rất thích chơi với Minh Khôi, cả hai chỉ cách nhau 2 tháng, là hai bạn nhỏ rất thân.

Vì Trí Nguyên đi chơi nên Nam Thành đến trụ sở làm việc, mẹ Trương cùng tài xế đến đón Trí Nguyên, đưa Triết Nam đi học sau đó hai người đi xem phim chiếu rạp của Trí Nguyên đang ra mắt.

Đây là bộ phim điện ảnh đầu tiên của Trí Nguyên khi sự nghiệp đang trên đỉnh cao. Là một bộ phim nói về việc những con người mang sức mạnh siêu nhiên vô tình tìm lấy và kết hợp với nhau giữa xã hội thế kỷ 21 hiện đại. Thời gian hậu kỳ mất khoảng 1 năm trời mới có thể ra được rạp, tuần trước Trí Nguyên cùng các diễn viên và đoàn làm phim đã tổ chức một buổi họp báo, lúc kết thúc cùng khách mời xem ở buổi công chiếu VIP, Nam Thành cũng được mời tới.

Ban đầu rất hoành tráng, sau đó thì rất cảm động vì những gì các nhân vật đã cùng trải qua, bên cạnh nhau, chiến đấu vì nhau, phản bội nhau và một người một ngả. Mẹ Trương xem mà không nén nổi nước mắt, Trí Nguyên phải dùng giấy lau cho bà.

"Trí Nguyên con giỏi quá, lúc nhân vật của con quyết định bỏ rơi người đã lừa dối và phản bội mình, dù rằng trước đó hai người đã cùng nhau trải qua nhiều chuyện với nhau. Phân cảnh đó con đóng quá xuất sắc, mẹ không nhận ra đó là Trí Nguyên của mẹ nữa, con thật sự hoá thành nhân vật." Bà lau nước mắt.

"Đó không phải là con đâu mà là nhân vật đấy ạ." Trí Nguyên cười, "Con đang làm cho nhân vật được viết trên giấy sống dậy qua thân thể của con, sống trong con người con, đó là nhân vật ạ."

"Giỏi quá cục cưng." Mẹ Trương xoa xoa tóc cậu.

Bộ phim này hiện đang dẫn đầu phòng vé với doanh thu rất cao, được đánh giá tốt trên các nền tảng và có nhiều topic bàn luận đa phần toàn là khen ngợi, thậm chí còn được bạn bè quốc tế đón nhận, là một bộ phim đang rất hot ở hiện tại khi liên tục xuất hiện trong top trending và các topic bàn luận chưa bao giờ hết. Đoàn làm phim đang dự định sẽ đưa bộ phim này ra công chiếu ở cả nước ngoài.

Vì vậy khi đưa Trí Nguyên đi gặp bạn của mình, bạn của mẹ Trương chỉ biết tròn mắt nhìn Trí Nguyên, dù biết con rể của bạn mình là diễn viên nổi tiếng nhưng bây giờ được gặp tận mắt bà ấy vẫn không thể nói nên lời. Bà cũng đã xem phim mà Trí Nguyên đóng rồi, bà rất thích, hơn nữa, thằng bé này rất đẹp.

Trong suốt bữa ăn mẹ Trương được dịp xoa tóc Trí Nguyên, gắp nhiều thức ăn cho cậu và liên tục khoe khoang.

"Ôi cục cưng nhà tôi ấy mà, bận rộn lắm bây giờ mới có thời gian nghỉ ngơi, phim của thằng bé đóng sắp được công chiếu ở rạp nước ngoài đấy. Năm ngoái còn gì nhỉ? Phải rồi, đạt giải diễn viên mới xuất sắc nhất và diễn viên nam phụ được yêu thích nhất đấy."

Từ trước tới giờ Trí Nguyên không có mẹ, vậy nên không ai tự hào và đưa cậu đi khoe khoang nhiều như thế, cho nên cậu chỉ mỉm cười ngoan ngoãn ăn ở một bên để cho mẹ Trương tha hồ trả đũa bạn mình chuyện lần trước.

Thi thoảng ngẩng đầu, "Con không giỏi đến mức đó đâu à, mẹ quá lời rồi."

Khi hai người kia chuyển sang chủ đề khác cậu mới có thời gian để đi vệ sinh, lúc trở ra lại vô tình gặp được một người bạn cũ đã lâu rồi không liên lạc. Khoảnh khắc chạm mặt nhau cả hai hơi ngờ ngợ rồi dừng lại

Cuối cùng là người kia lên tiếng trước, "Cá biệt... à không, phải gọi là diễn viên Trí Nguyên và con rể của nhà Zeal Group chứ nhỉ?"

Trí Nguyên mỉm cười, "Ngô Gia Hân, lớp trưởng."

"Lớp trưởng cũng chỉ là cái chân sai vặt thôi, Nam Thành bạn đời của cậu mới phải gọi là con cưng của thầy cô và là đại diện thật sự của lớp chúng ta."

Nghe chồng của mình được khen, Trí Nguyên không nhịn xuống được nụ cười, tuy nhiên cậu lại không biết phải đáp lời như thế nào nên đành chuyển sang một chủ đề khác.

"Lâu rồi không gặp cậu, bây giờ cậu sống thế nào? Đã kết hôn chưa?"

"Kết hôn? Chia tay rồi, yêu nhau 5 năm, cậu ta bảo chán và đòi chia tay, phí hoài cả tuổi trẻ nên tớ cũng chẳng muốn bắt đầu yêu lại nữa."

"... thế sao, đáng tiếc quá."

Nhắc tới đây, Gia Hân bỗng nảy ra một câu hỏi trong đầu, "Hai cậu ở bên cạnh nhau hơn 10 năm như thế mới kết hôn, tình cảm vẫn vẹn nguyên ư? Ngưỡng mộ thật đấy."

Trí Nguyên mỉm cười nhẹ, tuy nhiên cậu chưa kịp đáp lời thì Gia Hân đã tò mò tiếp tục nói, "Không phải, tớ cũng đã đọc báo rồi, cũng xem buổi phỏng vấn của cậu nữa. Không phải năm lớp 12 cậu bỏ Nam Thành đi sao? Sau tới tận 6 năm mới quay về ngoại tình với nhau mà? Cuối cùng Nam Thành lại ly hôn vợ cũ vì cậu, có nghĩa là hai người chỉ quay về với nhau được 1 năm đã kết hôn rồi. Xa nhau 6 năm như thế ai cũng thay đổi, bảo là yêu nhau 10 năm mới kết hôn, nhưng thật ra chỉ bên nhau 3 năm đấy chứ."

"Bọn tớ hiểu nhau mà." Trí Nguyên chậm rãi đáp.

"Lâu rồi mới quay lại nên có lẽ vẫn còn mới mẻ, nhưng có bao giờ cậu nghĩ... Nam Thành sẽ chán cậu chưa? Ở cạnh nhau đủ lâu, hai người lại còn quá mệt mỏi với nhiều chuyện, Nam Thành là thiếu gia giàu có, không thiếu nam nữ vây quanh, có yêu cuồng nhiệt tới mấy cũng khó kéo dài, cậu phải cẩn thận đấy."

Sắc mặt của Trí Nguyên hơi xấu đi, "Giới nghệ sĩ cũng không kém cạnh, rất là nhiều cám dỗ, nhưng tớ và Nam Thành hiểu nhau."

Nói đến đây Trí Nguyên hơi dừng lại, bởi lí trí là một chuyện, nhưng tình cảm thì không thể nói trước. Đột nhiên cậu lại không còn lý lẽ nào để phản bác, bỗng sợ hãi, liệu có phải như Gia Hân nói, một ngày nào đó Nam Thành sẽ cảm thấy chán cậu không?

Trí Nguyên bảo mẹ mình đang đợi rồi xin phép đi trước, nhưng kể từ lúc đó cậu cứ ngẩn ngơ suy nghĩ mãi. Tình cảm đúng là thứ khó nói, cậu vẫn đang rất yêu Nam Thành dù hắn có thay đổi ra sao, cậu cũng chẳng dám suy nghĩ xem là tương lai nếu như không có hắn cậu sẽ thế nào, bởi vì 6 năm chia tay quá đáng sợ đối với cậu và bây giờ đang sống trong hạnh phúc nên cậu không hề muốn quay trở về thời gian đó chút nào cả.

Cậu cũng không muốn đập bỏ đi hết tất cả những gì cả hai đã xây dựng, cậu trân trọng tình cảm này và luôn cố gắng vun đắp nó.

Cậu cũng được quyền tin tưởng vào Nam Thành mà đúng không? Đã hứa với nhau sẽ chia sẻ hết tất cả mọi chuyện rồi, đêm hôm đó Trí Nguyên thẳng thắn hỏi hắn một câu như vậy, điều này khiến cho Nam Thành rất bất ngờ.

Cảm giác như trở về mùa hè của 8 năm trước, Trí Nguyên cũng hỏi những câu ngốc nghếch như thế. Ngẫm một chút, hắn phì cười, hôn lên mặt cậu.

"Không phải là em gặp lại lớp trưởng đấy chứ?"

Trí Nguyên giật mình, "Sao anh biết?"

"Tám năm trước em cũng học cô ấy hỏi anh một câu khiến anh ám ảnh đến tận bây giờ, em nói anh quên làm sao được?"

"... nhưng em thấy nó đúng."

"Cục cưng khi đó anh đã trả lời theo đúng cái lý nó nên có, anh rất hối hận, bây giờ anh sẽ không như thế, anh sẽ không ngừng tìm mọi cách để cho em biết rằng anh yêu em. Hỏi anh có chán em không sao? Sáu năm xa nhau và khi gặp nhau trở lại em giày vò anh biết bao nhiêu anh cũng không buông bỏ em được, anh cảm thấy em là mảnh ghép phù hợp nhất với cuộc đời anh rồi. Hơn nữa, anh cũng đã 26 tuổi, là một người đàn ông trưởng thành, anh chắc chắn với quyết định của mình. Phan Trí Nguyên, anh biết mình phải xây dựng và vun đắp mối quan hệ của mình, chứ không phải để nó tự đến rồi tự đi. Anh kết hôn với em không phải là để thỏa mãn nhất thời."

Sáu năm đi qua vẫn yêu, tiếp tục ở cạnh nhau trải qua khó khăn và nắm chặt tay cố gắng tìm kiếm sự công nhận, đã từng yêu nhau như thế, vì nhau đến vậy, cần nhau bằng cả hơi thở, Nam Thành không cho phép và cũng không muốn mình bỏ bê mối quan hệ này.

"Anh yêu em Phan Trí Nguyên, đừng bao giờ nghi ngờ anh không xem trọng em, anh rất cần em, vô cùng cần em."

"Em yêu anh." Trí Nguyên nghiêng đầu hôn lấy môi hắn, tay ôm chặt lấy cổ, trao cho hắn hết tất cả những gì cậu có, tình cảm, tâm trí, ước mơ, cậu cũng rất yêu Nam Thành.

Nam Thành cũng đưa tay ôm chặt lấy cậu vào lòng, ghi nhớ hơi ấm và hơi thở của người hắn yêu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.