Editor: Roseann
Sơ Hạ lo lắng C nhỏ sẽ sợ Trà Sữa, đem túi mèo ôm vào trong ngực.
Trà Sữa ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm túi mèo, hình như cảm thấy rất hứng thú với tiểu gia hỏa bên trong.
Hàn Liệt kéo kéo dây xích chó, kéo trà sữa lại bên cạnh mình, đôi mắt hẹp dài nhìn khuôn mặt trắng nõn, hờ hững của Sơ Hạ, cà lơ phất phơ, mỉa mai trà sữa: “Nhìn gì mà nhìn, người ta có niềm vui mới, ai còn thích mày nữa.”
Trà sữa dĩ nhiên không nghe hiểu.
Sơ Hạ biết Hàn Liệt nói ý cô, tiếp tục đi về phía trước.
Trà Sữa đuổi theo cô.
Hàn Liệt một tay dắt dây một tay cắm túi đi theo sau lưng Sơ Hạ, hỏi cô: “Ngày thứ bảy quý báu, vị tiến sĩ nhà em không hẹn em ra ngoài à?”
Sơ Hạ: “Không liên quan tới anh.”
Hàn Liệt híp mắt lại, đi nhanh mấy bước, sau đó chuyển sang một bên vừa đi vừa nhìn chằm chằm Sơ Hạ: “Sẽ không bị anh nói trúng chứ, nhanh như vậy đã chia tay rồi sao?”
Sơ Hạ nhìn anh một cái.
Cuối cùng là Hàn Liệt hai mươi tám tuổi thay đổi, trở nên miệng tiện, hay là Hàn Liệt hai mươi tuổi cũng như vậy, chẳng qua là lúc đó cô bị mặt của anh đeo lên một tầng bộ lọc dày, không có phát hiện anh là người như vậy?
Trong túi xách cô có tai nghe, cô lấy ra, đeo lên.
Cô mới vừa thả tay xuống, Hàn Liệt liền giơ tay lên, lấy đi một bên tai nghe trên tai cô.
Sơ Hạ cau mày: “Đưa đây”.
Hàn Liệt hỏi cô: “Đêm đó anh nhắn tin trên weibo cho em, nhìn thấy không?”
Sơ Hạ rũ mắt, sau đó nói dối: “Tin nhắn riêng tư gì?”
Cô biết giả bộ, Hàn Liệt đúng thật là không nhìn ra cô rốt cuộc có thấy hay không thấy, bất quá không liên quan.
Anh ném tai nghe lên và đưa tay bắt lấy, cười với Sơ Hạ một tiếng: “Không nhìn thấy, anh nói lại lần nữa ở trước mặt em.”
Anh chắn trước mặt Sơ Hạ, trong ánh mặt kinh ngạc của Sơ Hạ, thật thà nói: “Sau khi chia tay với em, anh không có yêu đương với ai, cũng không có đi xem mắt, nói xem mắt đều là nói dối em, nhiều năm thanh xuân như vậy. Mộng đều là cùng em.”
Sơ Hạ:...
Trong tin nhắn của anh rõ ràng không có nói mộng xuân. Mộng câu này!
Nhiệt độ trên mặt không khống chế được tăng lên, Sơ Hạ quay đầu chuẩn bị vòng đi đường khác.
Hàn Liệt tiếp tục đi theo, nhìn đôi tai gần như đỏ hết của cô: “Anh biết em không tin anh, anh cũng không có chứng cứ chứng minh anh vẫn luôn độc thân, nhưng em không thể hoài nghi nhân phẩm của anh, anh lưu manh như vậy thật, năm đó ở phòng trọ đã sớm đem em…”
Sơ Hạ cũng không nghe vào, ôm túi mèo chạy đi.
Hàn Liệt không có đuổi theo.
Anh đi đến trước cửa ra vào ở tòa chín đợi cô.
Sơ Hạ cũng không có lập tức trở về.
Cô ngồi trên ghế dài rất lâu ở khu vui chơi trẻ em gần đó.
Cảm giác này thật sự ngoài tầm kiểm soát, có người mọi phương diện cũng thích hợp, cô không có cảm giác, mọi phương diện của Hàn Liệt cũng không thích hợp, nhưng anh cũng không nói gì và cũng không cần làm gì, cứ khiến cô bị thu hút đậm sâu. Nếu như cô của tám năm trước quá trẻ tuổi quá đơn thuần quá dễ dàng động tâm, bây giờ cô đủ thành thục rồi, tại sao vẫn là muốn đến gần?
Ánh mắt trời dần dần lên cao, bóng cây trên người Sơ Hạ càng ngày càng ít. Sơ Hạ đứng lên, về nhà.
Lòng cô không yên, đi tới trước cửa ra vào, trước tiên thấy trà sữa, mới nhìn người đàn ông dắt trà sữa.
Sơ Hạ lấy thẻ ra vào ra.
Hàn Liệt đứng chắn trước máy quét.
Sơ Hạ rũ lông mi, tầm mắt rơi vào trà sữa bên người anh.
“Điều anh vừa nói, em có tin hay không?” Hàn Liệt dập tắt tàn thuốc, hỏi cô.
Sơ Hạ: “Tin.”
Hàn Liệt ngẩn người.
Sơ Hạ ngẩng đầu, nhàn nhạt hỏi anh: “Còn có chuyện khác sao?”
Hàn Liệt có, vấn đề quan trọng nhất, không có được câu trả lời cuối tuần này anh cũng không làm được chuyện khác.
“Em còn qua lại với tên tiến sĩ kia không?”Anh nhìn Sơ Hạ hỏi.
Sơ Hạ: “Cắt đứt rồi.”
Hàn Liệt sững sờ hồi lâu hơn so với vừa rồi, có lẽ càng bất ngờ là cô thành thật trả lời.
Sau khi kích động, Hàn Liệt thử hỏi: “Tại sao không nói?”
Sơ Hạn nhìn về phía cửa kính bên cạnh: “Không cảm giác.”
Hàn Liệt tim đập nhanh hơn: “Còn anh thì sao? Còn có cảm giác không?”
Sơ Hạ: “Không có, tránh ra.”
Hàn Liệt thấy sắc mặt của cô khó coi, dây dưa nữa có thể thật sự tức giận, cười cười, nhường đường.
Sơ Hạ lập tức cà thẻ tiến vào.
Hàn Liệt nhìn chằm chằm bóng lưng của cô, đến khi không nhìn thấy người nữa, anh mới dắt trà sữa đi ra.
Hôm nay Hàn Liệt nghỉ ngơi, trở về biệt thự cũng là nhớ cô.
Nếu như Sơ Hạ còn đi xem mắt, Hàn Liệt có khả năng sẽ bận rộn đi làm ăn, nhưng chính miệng Sơ Hạ nói cô cùng tên tiến sĩ kia đã cắt đứt, anh cũng nói muốn theo đuổi cô, vậy tối thứ bảy tuyệt vời này, sao anh lại lãng phí thời gian được?
Nghĩ đến anh nói lúc nằm mơ đều là cô, tai Sơ Hạ đỏ hết cả lên, Hàn Liệt không tin Sơ Hạ đối với anh không có cảm giác.
Có cảm giác gì không, nói không tính!
Hàn Liệt đi siêu thị một chuyến.
Sau khi về, trước hết Hàn Liệt trở lại biệt thự làm hai ly trà sữa, sau đó hắn dắt trà sữa mang theo ly trà sữa, đi đến tòa chín.
Bởi vì thứ bảy, người ra vào tòa nhà rất nhiều, Hàn Liệt rất nhanh tìm được cơ hội quẹt thẻ tiến vào.
Anh nhấn tầng chín, đến ngoài cửa nhà Sơ Hạ, Hàn Liệt gõ cửa.
Camera gắn ở trên cửa, Sơ Hạ mở màn hình bên trong, đứng ở trước là cái đầu to của chú chó!
Sơ Hạ nghĩ là hàng xóm, đột nhiên thấy hai đôi mắt siêu cấp to, cô thật sự không biết tiếp nhận thế nào.
Lui về phía sau hai bước, Sơ Hạ một tay che ngực, lúc này trong màn ảnh Hàn Liệt cũng đem trà sữa để đi xuống, lộ ra gương mặt cười lưu manh của anh.
Sơ Hạ mở cửa, mặt đầy không vui: “Anh làm sao đi lên đây được?”
Hàn Liệt còn chưa lên tiếng, trà sữa uỳnh uỵch chạy vào, C nhỏ đang thò đầu ra nhìn chủ nhân đang làm gì, thấy trà sữa, C nhỏ lập tức rút về ổ mèo!
Trà sữa chạy thẳng tới ổ mèo đi.
Sơ Hạ sợ nhà phát sinh đại chiến mèo chó, hơn nữa còn là trà sữa đơn phương nghiền ép C nhỏ, chạy nhanh tới ôm C nhỏ từ trong ổ mèo ra.
Trà sữa không hề khách sáo chui vào ổ mèo hình nấm, nhưng trà sữa còn cao hơn ổ mèo, căn bản không chui vào lọt.
“Bịch” một tiếng vang lên, Sơ Hạ ngẩng đầu, nhìn thấy Hàn Liệt đóng cửa lại đi vào.
Sơ Hạ bỗng nhiên khẩn trương, không để ý tới trà sữa nữa, hỏi anh: “Anh tìm tôi có có chuyện gì không?”
Hàn Liệt giơ cao hai ly trà sữa trong tay, cười với cô: “Tiệm mới khai trương, em giúp anh không ít việc, anh mời em uống một ly bày tỏ lòng cảm ơn.”
Nói xong anh ngồi vào bên cạnh bàn ăn.
Sơ Hạ cảm thấy anh hôm nay không đúng lắm mà.
“Cảm ơn, anh có thể đi rồi.”
Hàn Liệt đem một ly trà sữa đẩy tới vị trí trên bàn ăn bên cạnh anh, ngoắc ngoắc ngón tay với Sơ Hạ: “Đây là vị mới, tới nếm thử một chút, đánh giá xong cho anh, anh đi ngay.”
Sơ Hạ cau mày một cái, mang C nhỏ nhát gan vào phòng ngủ, đóng cửa lại, lại trở lại phòng khách.
Cô không có ngồi vào trên ghế ăn, túm lấy trà sữa, đứng ở bên cạnh chọc ống hút uống hai ngụm.
Là trà sữa vị dứa, chua chua ngọt ngọt.
Hàn Liệt ngồi trên ghế ăn, cũng uống hai ngụm, đặt ly xuống, anh nhướng mày hướng Sơ Hạ: “Như thế nào?”
Sơ Hạ mặt không cảm xúc: “Không tồi, anh có thể đi rồi.”
Hàn Liệt nhún vai, uống hai ngụm nữa, đứng lên.
Anh đi bắt trà sữa còn muốn chui vào ổ mèo của C nhỏ, Sơ Hạ đã sớm đứng ở trước huyền quan.
Hàn Liệt dắt trà sữa đi tới, lúc anh đi ngang qua Sơ Hạ, anh sờ mũi một cái, đột nhiên thả dây ra, nắm lấy bả vai Sơ Hạ, đem người chống trên vách tường bên cạnh!
Động tác anh bất thình lình, lực đạo cũng không phải rất mạnh, sau lưng Sơ Hạ vừa sát với vách tường, thấy Hàn Liệt cúi đầu dựa vào tới, cô còn tưởng rằng Hàn Liệt muốn hôn cô, không khỏi nhắm mắt lại, mặt cũng nghiêng sang một bên.
Nhưng Hàn Liệt không có hôn lên, chẳng qua là anh áp sát cô, đôi mắt đen nhìn gương mặt cô nhanh chóng đỏ lên, trán Hàn Liệt hướng về trước, mắt nhìn cô, môi hướng về bên tai cô hỏi: “Nói thật đi, còn có cảm giác không?”
Trái tim Sơ Hạ đập thình thịch, hơi thở ấm áp của anh thổi tới trên rái tai mẫn cảm của cô, giống như ngọn lửa đang thổi bùng lên.
Hàn Liệt nhìn đôi môi đỏ hồng của cô, nhớ lại nụ hôn đầu của hai người, không biết cô còn có nhớ hay không. Anh nâng mặt cô lên, để cho cô quay lại, kề sát lên trán cô nói:” Lần đó ở rạp chiếu phim, chúng ta uống chính là trà sữa vị dứa.”
Lông mi Sơ Hạ run kịch liệt. Dựa gần như vậy cô cũng không có phản đối, Hàn Liệt trực tiếp hôn lên.
Ngọn lửa vừa rồi chỉ là đang tiếp cận cô, thiêu cháy cô, bây giờ, ngọn lửa này trực tiếp lan ra quét sạch cô, nồng nhiệt hơn so với nụ hôn đầu thanh thuần tám năm trước, chân thực hơn so với hình ảnh phóng túng trong mơ.
Cả người Sơ Hạ run lên.
Cô ấn chặt lòng bàn tay vào bức tường phía sau, hy vọng vách tường mát lạnh có thể giữ lý trí của cô.
Nhưng Hàn Liệt này, người đàn ông khiến tim cô đập nhanh hơn mỗi lần gặp mặt. “Sơ Hạ, nghe mẹ, con và cậu ta không hợp nhau.”
“Sơ Hạ, ba thà để con độc thân cả đời, cũng không muốn con miễn cưỡng chính mình.”
Sơ Hạ luốn cuống, cô không biết có nên tiếp tục như vậy hay không.
Hàn Liệt đột nhiên bế cô lên, phòng khách có chó, phòng ngủ có mèo, Hàn Liệt sải bước hướng về phòng ngủ phụ đi tới.
Phòng này Sơ Hạ đặt một cái giường, thuận tiện cho ba mẹ ngủ lại khi hai người qua đây, nhưng đến giờ vẫn còn chưa dùng đến.
Hàn Liệt ôm cô đi tới, một cước đá cánh cửa ra.
Rèm cửa sổ mở, Hàn Liệt đi tới trước cửa sổ, một tay kéo rèm cửa sổ lại, lần nữa ôm Sơ Hạ đặt trên giường lớn đầy tính đàn hồi.
Sơ Hạ từ đầu đến cuối nhắm mắt lại.
Ánh mắt Hàn Liệt cũng nhanh đỏ lên, anh hôn từ trán cô đến khóe miệng, sau đó hôn cô thật sâu, giống như sau mỗi lần tỉnh mộng lại không chịu tỉnh mà tiếp tục ảo tưởng.
“Sơ Hạ, em nhìn anh một chút nào.” Hàn Liệt ngẩng đầu lên, ngón tay di chuyển đến khóe mắt cô.
Sơ Hạ mở mắt ra, trong đôi mắt trong veo ấy tựa như có từng cơn sóng lăn tăn trên mặt nước yên tĩnh, cũng khiến cho gương mặt thanh thuần cô trở nên diễm lệ.
Hàn Liệt cười, anh nắm lấy tay cô, trong kẽ ngón tay của hai người kẹp một cái túi nhỏ màu đỏ.
“Anh cho em thêm một phút nữa, nếu như em sợ sau này hối hận, bây giờ nói ngừng vẫn còn kịp.” Hàn Liệt nghiêm túc nói.
Tầm mắt Sơ Hạ dừng lại mấy giây nhìn dòng chữ tiếng Anh trên túi nhỏ, sau đó cô lắc đầu một cái.
Tám năm trước cô lựa chọn rời đi, nhưng vẫn luôn không thể quên được.
Bây giờ cô muốn, cô khát vọng người đàn ông này, cho dù sau này cô bỏ chạy, cô cũng sẽ không hối hận.
Không có được mới nhớ không quên, nếu như cô cùng Hàn Liệt một mực chia tay, cô có thể sẽ thật sự nhớ anh suốt đời.
Nhưng Sơ Hạ có một vấn đề.
“Anh lúc nào cũng mang cái này bên người?”
Hàn Liệt cười: “Mới mua, em nói em cùng vị tiến sĩ cắt đứt, anh cũng biết em đang đợi anh.”
Sơ Hạ không mở mắt.
Hàn Liệt nhìn gương mặt ửng đỏ của cô, quyết định sau này thật muốn mang theo đồ dùng cần thiết này bên mình.
Editor: Bây giờ tớ đã về trường để đi học tập trung rồi, cũng sắp thi nữa nên cũng không còn nhiều thời gian, chương này đáng lẽ ra được đăng lên từ tuần trước nhưng tớ bận chuẩn bị đồ lên HN nên vẫn chưa đăng được. Khoảng mấy tuần tới đây tớ sẽ không đăng thường xuyên 3 chương tuần như trước nữa đâu ạ nên mong mọi người thông cảm chút nha