Mùa Hạ Năm Xưa

Chương 7: Nghệ Thuật




Tiết học bắt đầu từ sáng sớm.

Tiếng trống trường vang lên, học sinh ào ạt chạy vào lớp học của mình, sân trường đang nhộn nhịp bỗng chốc vắng lặng hẳn.

Cô giáo lớp B duyên dáng trong tà áo dài vàng nhạt, mái tóc cô đen nhánh, thả dài xuống ngang lưng, trên đầu là cái cài tóc hình chiếc nơ nhỏ. Cô ôm theo một tệp giấy tờ, vẻ mặt nghiêm túc bước vào lớp: "Cả lớp ngồi xuống đi."

Học sinh phía dưới bắt đầu xì xào bàn tán, đứa này nhìn đứa kia, trong mắt hiện lên nỗi lo lắng.

Thanh Mai khều nhẹ tay áo cậu, thì thầm: "Cậu đoán xem, sao hôm nay mặt cô nhìn dữ thế?"

Cậu bé lắc đầu, bản thân cậu cũng không biết.

Không nhận được câu trả lời cũng không làm Thanh Mai thất vọng, cô bé cầm cây bút mực gõ nhẹ xuống mặt bàn, tự trả lời câu hỏi của mình: "Biết gì không? Có khi hôm nay kiểm tra?"

Hoài An không đồng ý với đáp án này, cậu bé còn chưa học gì cả mà: "Không đâu, kiểm tra thì phải nói trước chứ, nhưng tiết trước cô có nói gì đâu."

"..."

Cô giáo hắng giọng, nghiêm túc nói: "Sắp tới các em sẽ phải thi giữa kỳ, bây giờ cô phát cho mỗi bạn một bản đề cương này, các em về nhà làm, hôm sau cô sẽ gọi từng bạn lên bảng giải bài tập. Giờ mấy đứa lấy sách giáo khoa ra, chúng ta bắt đầu buổi học!"

Cả lớp im ắng không muốn hó hé câu nào, Khôi Vĩ nằm ườn ra bàn, từ chỗ cậu còn nghe tiếng nó lầm rầm tính toán thời gian.

"Đi học thêm đến chín giờ tối, còn bắt làm bài về nhà, giờ còn phải làm đề cương? Nghiệt ngã quá." Cô bé Thanh Mai cũng đưa tay che mặt, tỏ vẻ không muốn đối diện với sự thật này.

Xã hội bây giờ ngày càng phát triển, thế hệ mầm non muốn sánh bước kịp với thế giới thì phải hi sinh cả tuổi thơ để trau dồi tri thức ngay từ khi còn rất nhỏ.

"..."

Giờ ra chơi, cả ba lấp ló sau cửa số lớp A để đợi bạn. Chủ nhiệm lớp A là một thầy giáo lớn tuổi, giọng nói đầy nội lực đang giảng bài, học sinh bên dưới chăm chú nghe giảng.

Khôi Vĩ lo lắng hỏi: "Kiều này không lẽ thầy định bắt bọn nó học xuyên giờ ra chơi hả?"

Buổi trưa nóng nực, ba đứa tụm lại với nhau mà mồ hôi chảy ròng ròng.

"Xê ra, xê ra, nóng quá đi." Thanh Mai dơ tay đẩy Khôi Vĩ một cái, làm nó chới với ra giữa cửa.

Hai đứa còn lại lập tức nấp vào trong, cực kỳ tốt bụng để bạn mình chịu trận.

Thầy giáo trên bục giảng liếc nhìn Khôi Vĩ, rồi để phấn xuống bàn, giải thoát cho đám học sinh đang khổ sở vì chưa được ra chơi.

Chí Uy cất bút vào hộp, sắp xếp lại bàn ngăn nắp xong mới đứng dậy đi ra ngoài.

Giờ ra chơi đã trôi qua gần nửa, bốn đứa nhóc cũng chả bày được trò gì, im lặng ngồi trên ghế đá hóng gió.

Một đứa nói: "Cô giáo lớp bọn tớ bảo sắp thi giữa kỳ rồi. Còn cho một đống bài tập..." Nói xong còn giơ hai tay lên che mặt.

Chí Uy mỉm cười giải thích: "Là đề cương hả? Thầy lớp tớ cũng đưa nhiều lắm, các cậu tranh thủ mỗi ngày làm vài câu, từ từ rồi cũng xong mà."

Nhóc ngồi gần Hoài An, nên tiện tay đưa qua khoác vai cậu, giọng còn chọc ghẹo: "Hai cậu than nãy giờ rồi, như An nhà tớ nè, có nói gì đâu."

"Đó là vì...mà khoan, ai nhà cậu? An thành nhà cậu bao giờ? An nhà tớ!" Khôi Vĩ tỉnh táo phản đối.

Này này, ai nhà mấy người?

"..."

Cả ngày học cứ thế lặng lẽ trôi qua, tối về, Hoài An mở tập đề cương được phát ra đọc sơ. Đây là bộ đề cương toán lớp một, cậu tranh thủ làm vài câu trước. Đứa trẻ sáu tuổi cầm bút không vững, cố gắng nắn nót từng con số theo mẫu.

Hầu hết cả bộ đề đều là những phép cộng trừ đơn giản để các bé làm quen dần với tính toán, đầu óc nhanh nhạy một tý là làm xong rất nhanh. Hoài An chỉ ngồi một tiếng là làm hết một tờ đề cương. Cậu tìm anh hai nhờ kiểm tra xem mình làm có sai chỗ nào không.

Anh cậu đang vẽ hình, làm toán cấp hai, mặt hết sức căng thẳng như gặp bài khó, thấy em mình lon ton chạy lại hỏi cũng không giận, cầm tờ đề cương lên xem qua kết quả. Nhận được cái gật đầu của anh mình, lúc này cậu mới cầm lại đề cương, cất vào cặp, lại lấy quyển vở và giấy bút ra bắt đầu vẽ vời.

"..."

Toán lớp một nói là dễ, nhưng dễ với người lớn, còn con nít thì cần trải qua một quá trình làm quen và tư duy mới có thể hoàn thành một cách dễ dàng. Trên lớp, các bài dễ đã được sửa xong, còn sót lại những bài khó, cô giáo muốn học sinh về suy nghĩ tự làm trước rồi lên lớp cô giảng.

Sáng chủ nhật, cậu cầm theo tờ đề ra bờ sông ngồi, nhìn đám bèo trôi chậm chậm phía xa, lại nhìn bài toán quá sức, cậu bắt đầu thấy hơi mệt.

"Cậu làm gì ở đây vậy?"

Giọng Chí Uy vang lên bất thình lình làm cậu bé giật mình.

Nhóc đi lại gần, ngồi xuống, tay còn cầm theo cuốn truyện tranh doraemon đang đọc dở.

Hoài An nghệt mặt nhìn bạn mình: "Sáng cậu không đi học à?"

Chí Uy giơ tay choàng vai cậu, đây có lẽ là động tác quen thuộc của nhóc:" Ai lại đi học vào chủ nhật bao giờ, hôm nay là ngày nghỉ."

Nhìn thấy tờ đề cương trên tay cậu, Chí Uy lại hỏi"Cậu mang đề cương ra làm gì thế?"

Hoài An huơ huơ tờ đề cương, mệt mỏi nói: "Ở nhà bí quá, tớ nghĩ không ra, nên nghĩ ngồi ở đây có khi giải được."

"Đáp án là 5"

Hoài An ngơ ra, quay sang nhìn nhóc: "Gì cơ?"

Chí Uy kiên nhẫn lặp lại, tay còn chỉ vào bài mà cậu đang bỏ trống: "Đáp án câu này là 5."

"Tại sao lại là 5?"

Nhóc cầm tờ đề cương đặt xuống, lấy cây bút chì của cậu, hí hoáy viết đáp án, rồi lật mặt sau nắn nót ghi lại cách giải.

"Đây là cách giải của câu này, cậu có hiểu không?"

Bàn tay cậu bé chỉ lại vào đáp án, nói ra việc lấn cấn nãy giờ trong lòng mình: "Nhưng mà, sao cậu giải nhanh thế?"

Chí Uy cười lộ cái đồng điếu nhỏ bên khóe miệng, xinh trai cực kỳ: "Tớ mới giải câu này vừa nãy."

Đề cương các lớp đều giống nhau, chỉ riêng đề cương mà thầy cô giao thêm mới có sự khác biệt, vì đó là đề cương do thầy cô tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau hoặc thầy cô tự viết ra.

Trong lúc cậu đang trầm ngâm nhìn cách giải của bài toán. Chí Uy cầm quyển vở cậu mang theo mở ra.

"Đều là cậu vẽ à?"

Hoài An giật mình, nhìn cậu bạn dở từng tờ giấy xem rất chăm chú: "Cậu có đi học vẽ không?"

"Hả?". ngôn tình hoàn

"Cậu không đi học vẽ hả? Tớ nghĩ cậu có năng khiếu đó, hay theo nghệ thuật thử?"

Hoài An hoang mang, nghề nghiệp tương lai là một cái gì đó xa xôi đối với cậu.

"Theo vẽ thì tớ sẽ làm gì?"

Cậu nhóc cười, để cuốn vở xuống: "Nếu cậu theo vẽ, cậu sẽ là một họa sĩ đó. Cậu có thích vẽ không?"

Hoài An nuốt nước bọt, gần đầu nhẹ, ánh mắt hơi hoang mang khi nghĩ về tương lai vô định ở phía trước.

"Trường mình có mở lớp năng khiếu đó, hay cậu đi xem thử."

"Nhưng mà tớ phải về xin phép mẹ đã."

Mi mắt cậu hơi trùng xuống, nhỏ giọng nói. Cậu không biết mẹ có cho hay không, đối với gia đình, việc vẽ vời của cậu chỉ là trò con nít, không đáng để quan tâm.

"Cậu phải tự nói thì gia đình cậu mới biết được cậu muốn gì chứ, mạnh dạn lên." Chí Uy vỗ vai động viên cậu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.