Ngọc dẫn đầu kéo lũ chúng tôi tới khu vui chơi, ngày nghỉ nên người đến đây cũng đông hơn bình thường. Tôi nhìn đoàn người đứng xếp hàng mua vé xem phim, cảm thấy có chút mới lạ.
Trước đây Dương cũng thường kéo tôi đi chơi như thế này, có điều tôi thường xuyên bận việc, không đi được mấy bữa. Chắc đã khá lâu kể từ lần cuối tôi đến khu giải trí như thế này.
"Xem phim gì bây giờ." Ngọc nhìn một loạt poster trên màn hình, khoanh tay do dự.
"Xem kinh dị." Hùng nhảy vào.
"Eo, xem xong khỏi ăn." Lớp trưởng bĩu môi.
"Bà sợ chứ gì?" Hùng nói một cách thiếu đòn.
"Chứ sao, thân gái yếu đuối." Lớp trưởng hất tóc một cái.
Tú nghe thế bèn trêu chọc, "Yếu đuối? Bà?"
Nói xong còn nhìn lên nhìn xuống Hà Thu mấy lượt.
Hà Thu hứ một cái, không thèm nhìn cậu ta nữa.
"Kinh dị cũng được, dạo này mới ra một bộ kinh dị mới." Nam chỉ vào một tấm poster.
"Chốt nhá." Ngọc cũng gật gù đồng ý, "Đông thế này, có gì mà sợ."
Nói thì nói thế, lúc phim bắt đầu mới cảm nhận được độ sắc nét của màn ảnh rộng. Tôi không thuộc dạng gan dạ cho lắm, thế nên khi âm nhạc vừa nổi lên đã lập tức rùng mình.
Bên trong phòng chiếu phim tối tăm, thứ duy nhất phát ánh sáng chính là màn hình. Tôi siết chặt lấy tay ghế, có hơi hoảng hốt khi không khí kinh dị bắt đầu bao trùm.
Khi đến cảnh cao trào, âm thanh cũng bắt đầu lên đến đỉnh điểm. Tôi sợ đến mức tim nhảy bình bịch, hai tay đều lạnh cóng.
Đột nhiên trên mu bàn tay được một hơi ấm phủ lấy. Tôi giật thót xém chút nữa đã bị doạ cho nhảy dựng lên.
"Suỵt, đừng sợ." Đăng nghiêng đầu nói với tôi.
Thì ra thứ ấm áp là bàn tay của cậu ấy, Đăng nhẹ nhàng phủ tay mình lên tay tôi, dùng cách của bản thân để an ủi tôi.
Bây giờ tôi mới nhận ra bàn tay của cậu ấy lớn hơn của tôi một chút, Đăng có thể phủ kín hết tay tôi một cách dễ dàng.
"Nếu sợ thì dựa vào tôi." Đăng thì thầm.
Có được sự an ủi này, tôi chợt thấy thả lỏng hơn nhiều. Hình ảnh kinh dị trên phim cũng không quá đáng sợ nữa.
Đăng cứ thế nắm lấy tay tôi cho tới khi bộ phim kết thúc.
Có là đồ ngốc tôi cũng cảm thấy được không khí giữa hai người bọn tôi đang dần trở nên kỳ quái. Cho dù có thân thiết đến mấy thì bạn bè với nhau có kiểu nắm tay nhau như thế này sao?
Không chỉ cậu ấy kỳ lạ, tôi cũng cảm thấy bản thân kỳ lạ. Tôi không ghét cảm giác này, càng không ghét sự đụng chạm của cậu ấy.
Tôi đành đem nghi vấn này nói với Dương.
[Dương]: Vãi, mày mới học chưa hết một năm đã kiếm được người yêu rồi à!
Đây chính là phản ứng đầu tiên của cậu ta.
[Huy]: Người yêu gì cơ? Chỉ là bạn thôi mà.
[Dương]: Bạn bè cái gì, không phải mày nhắn tin để khoe sự ngọt ngào của hai bọn mày à? Mày giấu cũng sâu đấy, bây giờ mới chịu kể.
[Dương]: Mà cô ấy xinh không? Có ảnh đó không?
À, tôi vẫn chưa kể giới tính của Đăng cho cậu ta biết.
[Huy]: Không khoe, là bạn bè thật.
[Dương]: Mày đùa tao à, cô ấy quan tâm mày rõ rành rành còn bạn bè gì. Mày cũng thích cô ấy còn gì.
Nghe thấy cậu ta nói thế tôi lại càng hoang mang hơn. Thích á? Tôi với Đăng? Chẳng phải là hai người con trai sao, sao có thể tồn tại cái thứ gọi là thích được cơ chứ.
[Huy]: Mày không ở đây mà nói như thật thế.
[Dương]: Tao không cần ở cũng biết, đó giờ có thấy mày như vậy bao giờ đâu. Tóm lại cho tao xem mặt đi, hôm bữa tao cũng khoe người yêu tao cho mày đó.
Tôi nhíu mày, thật sự là khác đến vậy sao. Hết cách rồi, tôi đành lên mạng tìm thử xem nó có hiện hay không.
Vừa nhập "Làm sao để biết mình thích người đó" thì bên dưới đã hiện "9 dấu hiệu cho thấy bạn đang yêu." Khi đọc được những dòng gợi ý ấy, tôi lập tức sững lại. Hình như những việc này khá giống với tôi, ngoại trừ việc muốn hôn đối phương.
Tôi chưa từng nghĩ đến chuyện này bao giờ. Nhưng khi đọc những câu này đột nhiên tôi lại liên tưởng đến cảnh đó, tôi với cậu ấy mà hôn nhau thì sẽ như thế nào.
"Nhìn gì mà ngơ ngác thế?" Đột nhiên có một cánh tay ôm lấy vai tôi kéo ra đằng sau, đầu của Đăng tiến lại gần.
Tôi giật mình khi đầu cậu ấy gần đến vậy, trước đây không suy nghĩ nhiều lắm, bây giờ đọc được mấy điều linh tinh trên mạng, tự dưng tôi lại không dám nhìn mặt Đăng.
"Gì đây, 9 dấu hiệu cho thấy bạn đang yêu?" Đăng trố mắt nhìn, sau đó ngạc nhiên hỏi tôi, "Cậu thích ai rồi hả?"
Tôi né tránh ánh mắt của cậu ấy, vội lắc đầu phủ nhận, "Không, không hẳn."
"Người đó là ai?" Đột nhiên giọng Đăng trở nên là lạ.
"Không có gì đâu, tôi chán nên bấm bừa thôi." Tôi lắc đầu.
"Ồ." Hình như cậu ấy không còn vui như ban nãy, giọng điệu chùng xuống thấy rõ.
Tôi không hiểu cậu ấy bị gì, lại không dám nhìn thẳng cậu ấy. Hai má tôi vẫn chưa hạ nhiệt được khi cậu ấy cứ tới gần như vậy.
Im lặng một lát cậu ấy lại hỏi tiếp, "Cậu thích người ta thật sao? Cô ấy là ai?"
Tôi chớp mắt, thật sự không biết phải trả lời câu hỏi này ra sao. Chưa nói đến việc thích ai, ngay cả chuyện thích con trai còn là điều khó mở miệng nữa là.
"Cậu vừa vào trường đã thích người ta rồi sao, nhanh như vậy không ổn đâu, ít ra cũng phải hiểu rõ con người của cô ấy đã. Bây giờ không thể nhìn mặt mà đoán tính cách được, cậu nên cân nhắc thật cẩn thận vào." Đột nhiên cậu ấy tuôn một tràng dài.
"Há." Tôi ngớ người ngẩng đầu lên, lập tức bắt gặp vẻ mặt nghiêm túc của Đăng.
"Tôi nói thật đó." Đăng mím môi.
Tôi chỉ có thể gật đầu, "Ừ, tôi biết rồi."
"Thế thì tốt." Đăng siết vai tôi thật chặt, mặt vẫn căng chặt như đang đi đòi nợ người ta vậy.