Mua Được Tiểu Đào Thê

Chương 111




Cung Phi sau khi nhận được cú điện thoai, ngay lập tức đã rời khỏi bệnh viện. Khiết Tâm tay vẫn ôm lấy Tư Tư, cô ngồi trên giường bệnh của Thuỵ Hi mà đầu óc hỗn loạn không ngừng.

Đầu lông mày khẽ nhíu lại, khoé môi cong lên, nơi đáy mắt đọng chút gì đó chua xót.

- Đúng là, trên đời này hoá ra vẫn còn có thêm một người cha đốn mạc như vậy.

Khiết Tâm nói đến đây, liền cảm thấy khoé mắt cay nóng khó chịu. Cô chẳng qua vô thức nhớ lại chuyện cô bị chính ba ruột bán bỏ, đến bây giờ, sau mấy năm trời cô vẫn không ngừng thuê người tìm kiếm ông ấy. Vậy mà vẫn chẳng có lấy một lần tăm hơi.

Hôm nay, lại hay tin Trương Khả, bỏ mặc cả con gái mình sống chết lây lất đầu đường xó chợ mà vác thân muốn bỏ trốn, rời khỏi cái đất nước này hay sao?

Khiết Tâm hít một hơi cố trấn tĩnh bản thân, dường như sau bao nhiêu thăng trầm, cô thực đã trưởng thành, chính chắn hơn rất nhiều.

Dễ xúc động, nhưng cũng dễ thu lại cảm xúc đó ngay lâp tức.

Tư Tư nhìn thấy mẹ của nó suy tư, không đá động gì đến nó, thằng bé liền gục đầu dô ngực Khiết Tâm, ngón tay nhỏ xíu quậy phá chẳng chịu yên mà vô ý vạch lấy cổ áo cô trễ xuống một chút.

Cô còn đang chẳng biết phải nói gì, thì Tư Tư nó đột nhiên nghiêng đầu reo lên.

- A..mẹ bị con gì cắn nè?

- Sao?

Khiết Tâm sựt tỉnh táo, vẫn còn đang không hiểu thằng nhóc này đang nói điều chi thì cô hốt hoảng khi thấy Tư Tư mắt đang nhìn chằm chằm vào vô số dấu hôn đỏ chót nơi gò ngực trắng ngần, ngón tay trỏ nhỏ nhỏ còn chạm lên đó cùng cái biểu diện lạ lẫm.

- Con làm gì vậy Bánh bao nhỏ?

Cô kéo tay Tư Tư ra, vội chỉnh trang ngay ngắn lại cổ áo. Thằng bé cười cười.

- Mẹ bị con gì cắn kìa? Cắn rất nhiều nữa!

Khiết Tâm khép mi thở dài mệt mỏi, trong bụng chửi thầm "ông thần in ấn" chết tiệt kia, lần nào cũng để lại dấu vết trên người cô đến tận vài ngày mới phai.

Cô làm vẻ mặt điềm tĩnh, nở nụ cười nhã nhặn với Tư Tư muốn nói cho qua chuyện.

- Không có gì, chỉ là bị một con côn trùng cắn thôi.

- Côn trùng?

Tư Tư lại tiếp tục thắc mắc, làm Khiết Tâm càng lúc càng rối não. Thằng oắt con này chả hiểu từ lúc nào lại có trí tò mò đến vậy. Thừa hưởng từ thằng cha đáng kính của nó chăng?

- Ừm hửm!

Khiết Tâm mĩm miệng gật đầu, rồi ôm Tư Tư đi đến ngồi xuống sofa, năm ngón tay thon dài của cô nhẹ nhàng đan xen vuốt lên tóc nó.

- Bánh bao nhỏ ngoan, nói cho mẹ xem hôm nay con muốn ăn gì nào?

[...]

Lúc này, ngay trên đại lộ lớn của thành phố, giữa dòng xe cộ đông đúc thi nhau qua lại không ngừng. Có một toán xe đang đuổi bắt nhau đến nghẹt thở chẳng khác gì phim hành động.

Chiếc xe màu bạc phía trước cố tìm mọi cách để chạy nhanh nhất, bỏ xa toán xe màu đen đang bám theo sau gắt gao, quyết truy cùng đuổi tận.

Bị truy đuổi quá sức, chiếc xe bạc kia đành rẽ lối vào một con đường khác. Con đường khá hẹp và vắng vẻ, dẫn lên trên một ngọn đồi. Đoạn đường càng lúc càng dốc hơn.

Khả Phong ngồi trong xe, mắt hùng mày dũng nổi đầy nộ khí, rãnh môi lạnh lùng khẽ nhếch nhẹ.

- Đúng là tự tìm đường chết! Ngu xuẩn!

Đoạn đường phía trước đã bị rào chắn ngang, không thể đi qua, chiếc xe màu bạc phía trước đành dừng lại. Cửa xe mở ra, Trương Khả cùng ba tên đồng bọn lập tức lao ra, lại còn nhắm thẳng nòng súng về phía đoàn xe của Khả Phong mà nhổ cò bắn xối xả.

Trái lại với vẻ hoảng sợ tột độ kia, thì bên này Khả Phong vẫn là một thái độ điềm tĩnh, bình thản đến đáng sợ.

Vì hiện cảnh bây giờ, anh là thợ săn, còn đám người kia, chẳng khác gì con mồi béo bở.

Chỉ có con mồi mới trốn chạy khỏi tay súng của thợ săn, một sự thật hiển nhiên không bao giờ thay đổi.

- Lão đại, bọn chúng bỏ chạy vào cánh rừng....

- Cứ thong thả đã!

Khả Phong xua tay cắt ngang, hai tay yên vị lại trong túi quần đảo mắt nhìn quanh quang cảnh trước mặt. Rãnh môi cao ngạo khẽ cười ma mị, nơi đáy mắt ánh lên một tia sáng loé qua chớp nhoáng.

- Cứ chơi với ông ta thêm một chút nữa, không có gì phải gấp gáp!

Dứt lời anh cầm điện thoại, gọi đi một cuộc điện thoại. Bên kia đầu dây, là giọng của Cung Phi.

- Lão đại!

- Mau đến đường 1033 ở gần đại lộ, đi thẳng lên hướng đồi phía Tây!

- Vâng!

Cung Phi cho xe quay đầu trở lại, ấn ga lao nhanh đến nơi Khả Phong đã nói. Ở sau cốp xe của hắn, là thiên kim tiểu thư nhà họ Trương, bị trói và bịt kín miệng không tài nào la hét kêu gào.

Nơi khoé môi của Cung Phi hất nhẹ, hàng lông mày cứng cáp cũng theo thế mà nhếch lên một chút. Ánh mắt kiên định lẫn đầy phẫn nộ.

- Lần này, mấy người chết chắc!

[...]

Lôi Mẫn đang ở bên trong phòng làm việc, kiểm tra lại giấy tờ nhập hàng chât liệu may mặc của cửa hàng trong mấy ngày qua.

Bên ngoài, một tiếng gõ cửa vang lên, là một nam nhân viên của cửa hàng đưa đầu vào nói.

- Mẫn Mẫn, có người tìm anh.

- Được rồi, tôi ra ngay! Đợi một chút.

- Nhưng mà người này nói nhất định phải gặp anh liền bây giờ....

Lôi Mẫn đanh mặt, bực dọc đặt mạnh xấp giấy trên tay xuống bàn một cái "Rầm", vừa đi ra ngoài lại vừa lẩm bẩm.

- Ai mà bất lịch sự dám......

Câu nói vừa phun ra đến đây liền lập tức khựng lại khi thấy người mà cậu mới nói bất lịch sự là ai.

- Cậu vừa chửi tôi?

Tư Mỹ Thuần đứng ngay trước quầy thu ngân, tay chống lên đó tì vào bên thái dương, nghiêng đầu nhướng mắt.

- Anh.....anh đến đây làm gì?

Lôi Mẫn có phần lúng túng, sau cái hôm bị anh ta trêu đùa, thì anh ta cứ tìm đến tiểu mỹ thụ này càng lúc càng nhiều. Dù cho cậu có xua đuổi, vậy mà vấn bám dai dẳng không buông.

Tư Mỹ Thuần bỗng dưng bước đến gần, đôi mắt hẹp gian tà nhìn thẳng vào người đối diện làm tiểu mỹ thụ cũng một phen rùng mình.

- Cậu dám để người khác gọi cậu với cái tên thân mật như vậy sao hả?

Tư Mỹ Thuần ghé sát thì thầm bên tai, từng hơi thở nóng hổi của anh ta cứ phả vào vành tai của Lôi Mẫn, khiến cậu nhột nhạt vội nghiêng đầu né tránh.

- Anh lại nói năng linh tinh gì nữa đây hả? Tôi không có thời gian để đùa đâu. Về đi.

Lôi Mẫn cáu gắt, rồi vội quay lưng đi về phòng làm việc. Khi cửa vừa muốn đóng lại, ngay lập tức bị một bàn tay nam nhân nắm chặt cánh cửa dùng sức ghì ngược lại.

- Anh điên đủ chưa?

Tư Mỹ Thuần chẳng thèm trả lời, vẫn là nét mặt ngạo mạn không xem ai ra gì tự tiện đẩy mạnh cửa, hiên ngang bước vào trong.

Đi đến ghế sofa trong phòng, ngã lưng ngồi xuống với dáng vẻ thoải mái vô cùng càng làm Lôi Mẫn phát cáu.

- Anh có tự trọng hay không đây Tư Mỹ Thuần.

- Ăn được không?

Tư Mỹ Thuần hờ hững đáp trả, Lôi Mẫn tức đến răng cắn môi, tay nắm chặt đến run lên.

- Ăn cái đầu anh....

Tư Mỹ Thuần lúc này chợt đưa ánh nhìn tà mị sang tiểu mỹ thụ đang đứng trước mặt. Rãnh môi nở nụ cười khó đoán, chậm rãi cất giọng.

- Nhưng tôi biết có một thứ ăn được. Rất ngon là đằng khác!

Lôi Mẫn còn chưa kịp phản ứng, liền bị một lực nắm lấy tay kéo mạnh, khiến cậu ngã nhào về trước rồi chẳng biết vô tình hay cố ý, mà cả thân người của cậu ngồi hẳn vào trong lòng Tư Mỹ Thuần.

- Đó là tiểu mỹ thụ như cậu!

Thanh âm cùng động tác ve vãn khơi gợi của nam nhân làm Lôi Mẫn rùng mình từng cơn. Muốn ngồi dậy né tránh liền bị siết chặt hơn.

- Rốt cuộc thì anh muốn thế nào mới đuoc đây hả? Đừng có mãi đùa giỡn thế này chứ?

Lôi Mẫn thực sự đã gắt gỏng, xen lẫn trong sự gắt gỏng đó lại là một chút buồn lòng. Cậu đang thật sự không hiểu, cuối cùng dụng ý của nam nhân kia là xem cậu như môt thứ đồ chơi tiêu khiển, làm thú vui để mà trêu đùa hay sao?

Tư Mỹ Thuần nhìn lấy tiểu mỹ thụ đang kháng nghị trong lòng mình, tâm mi dài đen nơi anh khẽ dao động đôi chút, nơi yết hầu khẽ trượt. Rồi không nói gì thêm, nam nhân tóc xám đột nhiên gục mặt lên bả vai của Lôi Mẫn, thở dài mệt mỏi.

- Tôi thật sự.....rất mệt!

Câu nói cùng thái độ khác lạ của Tư Mỹ Thuần thoáng làm Lôi Mẫn kinh ngạc, mặc dù cậu đã được trông thấy dáng vẻ cùng biểu diện đầy suy tư của anh vào hôm định mệnh đó, dẫu vậy cũng không tồi tệ như thế này.

Lôi Mẫn nhướng mắt muốn lén quan sát, ngón tay trắng muốt chạm nhẹ lên mái tóc xám khói có phần hơi khô của anh một cái.

- Ông ấy lại đến tìm anh sao?

Tư Mỹ Thuần gật gật, khép mắt tuyệt vọng. Rồi anh ngồi thẳng, ngã lưng tựa đầu ra sau. Mắt nhìn vô định lên trần nhà, cả giọng nói cũng nhẹ đi vài phần. Nét cao ngạo ngự trên ngũ quan dường như cũng phai nhạt.

- Ông ấy chẳng cho tôi có quyền lựa chọn sống đúng với bản thân mình. Cả một đời, ông ấy chỉ bắt người khác sống theo cách của ông. Độc tài, tàn nhẫn!

Lôi Mẫn nghe thấy câu nói đó, liền thấy cõi lòng đau nhói một chút. Hàng lông mày nhíu lại thương tâm.

Đối với Tư Mỹ Thuần, anh ta luôn cố tạo ra cho bản thân một vẻ ngoài cao ngạo, bất cần lẫn biến thái để làm một vỏ bọc riêng che đậy cho chính cuộc đời mình.

Bị bố ruột phát hiện giới tính chẳng bình thường, càng lúc lại càng bị xem như một kẻ lập dị, bị người thân nhìn như một con quái vật kinh tởm, gia đình không chấp nhận đành phải lui ra ngoài ở riêng, tự lập nuôi sống bản thân.

Một người chỉ có đam mê với sắc, hương, vị mà lại bị ép buộc trở về nhà tiếp quản chuyện kinh doanh, đó là điều Tư Mỹ Thuần hoàn toàn không muốn.

Anh trốn khỏi tầm mắt của bố mình, vậy mà vẫn để bị bắt gặp anh lui tới điểm hẹn đồng tính, rồi bị ông chửi mắng lăng mạ cho một trận, còn tặng thêm một cái tát tay thật đau. Đánh đến cả cõi lòng anh cũng sắp vụn vỡ.

Lôi Mẫn tự biết, hôm nay chắc chắn Tư Mỹ Thuần lại chạm mặt với bố, chỉ có như vậy mới khiến anh ta dẹp bỏ vỏ bọc bên ngoài mà để lộ ra bản chất thật của mình.

Thực sự, Tư Mỹ Thuần - anh ta cũng có lúc yếu đuối, cũng có lúc cần được che chở.

Nghĩ đến đây, bàn tay Lôi Mẫn vô thức đưa lên chạm nhẹ vào mái tóc đang rũ xuống trước mặt nam nhân đang khép mắt tựa như ngủ say.

Ngay lập tức Tư Mỹ Thuần mở mắt, phút chốc làm Lôi Mẫn hoảng hốt liền muốn thu tay về.

Nhưng lúc nào cũng là nam nhân kia nhanh hơn một bước, bàn tay của tiểu mỹ thụ một phát bị Tư Mỹ Thuần nắm lấy giữ chặt không buông.

- Cậu rõ ràng là rất thích tôi! Còn chối cãi.

- Vô....vô sỉ...

Lôi Mẫn ấp úng, hai gò má tự dưng đỏ hây hây hệt như đánh má hồng chẳng bằng.

Bỗng dưng Tư Mỹ Thuần nghiêm mặt, không cười, không chớp mắt, mọi không gian dường như im lặng đến khó thở.

- Nếu tôi nói, tôi không hề đùa giỡn với cậu, vậy cậu có tin không hả, Mẫn Mẫn?

Câu nói cùng cách xưng hô thân mật đột ngột đó bất giác làm Lôi Mẫn sững người lẫn ngượng ngùng.

Đầu óc hỗn loạn, dây thần kinh như chồng chéo lên nhau khiến não của cậu ta trống rỗng không nghĩ được gì.

Tư Mỹ Thuần thấy tiểu mỹ thụ trong tay im lặng, nhìn bộ dạng cũng đủ biết là đang bối rối. Quả thực, đây là một món mỹ vị mà anh luôn thèm muốn.

Chẳng nói chẳng rằng, một tay Tư Mỹ Thuần đặt ra sau đầu Lôi Mẫn, tay đang giữ chặt bàn tay của cậu ta thì kéo mạnh, ghì lấy áp sát thân người tiểu mỹ thụ ngon lành một chốc đến gần.

Áp đặt lên hai cánh môi mỏng mềm mại của Lôi Mẫn một cái hôn thật nhẹ.

Lôi Mẫn tròn mắt, đây chẳng phải lần đầu tiên cậu bị nam nhân này hôn. Nhưng lần này, nụ hôn của anh ta nhẹ nhàng, ấm áp và tình cảm vô cùng. Trong một lúc khiến nơi tim mỏng manh của chàng tiểu mỹ thụ cũng bị tan chảy theo từng nhịp thở.

Tư Mỹ Thuần rời bỏ cánh môi, hàng lông mày vẫn ngạo mạn nhướng lên hỏi lấy tiểu mỹ thụ.

- Mẫn Mẫn, cậu có đồng ý cho tôi làm Lão công của cậu hay không đây?

Lôi Mẫn ngẫn người, lần đầu tiên trong đời mới có người đem thái độ chân thành, cảm mến đó đối với mình như vậy.

Tiểu mỹ thụ như cậu, căn bản cũng yếu đuối, cũng cần được yêu thương. Lôi Mẫn mĩm nhẹ khoé môi, gật đầu một cái.

Tư Mỹ Thuần nheo mắt, biểu diện lộ rõ sự hài lòng. Trước khi đem môi mình áp đặt nụ hôn thêm lần nữa, vẫn còn nhã ra một câu như thể "cam kết".

- Tôi nhất định, sẽ là một Lão công trung khuyển chính cống!

[...]

- Lão đại!

Cung Phi bước xuống xe, ngay lúc này, hắn chỉ thấy nơi mà vị Lão đại đáng kính của hắn đang đứng hoàn toàn u ám đến nặng nề.

Trên tay Khả Phong đang cầm điếu thuốc Cigar Avo No.2 quen thuộc mà anh thường hay hút, mùi hương thoáng vị kem ngọt ngọt, thanh thanh phảng phất hoà quyện vào trong không khí. Phần nào làm dịu lại sự ảm đạm đen tối toát ra từ thân ảnh nam nhân trước mặt.

- Đến giờ cho cha con đoàn tụ rồi.

Khả Phong hất cao khuôn cằm tinh xảo, đôi mắt sắc lãnh như toé ra hàng vạn tia lửa khi vừa nhắc đến ai đó. Thời gian chơi đùa cũng đã đủ, giờ thì đến lúc gã thợ săn chính thức cầm súng đi tìm bắt con mồi mà mình mong muốn.

Không nói thêm lời nào, anh cùng cả một toán người đông vô số kéo nhau đi vào cánh rừng bên tay phải. Sỡ dĩ Khả Phong bình thản đến kỳ lạ khi thấy Trương Khả cùng đồng bọn chạy trốn vào đây, là vì anh thừa sức nắm rõ địa hình nơi này. Ngoài cây cối không mấy dày đặc, diện tích cũng chẳng quá lớn. Thì....nó còn dẫn lối đến một nơi mà người ta hay gọi là "vực thẳm".

[...]

Khiết Tâm ngồi ở bệnh viện, thật sự từ lúc Cung Phi rời đi, cô cũng đủ đoán được Khả Phong đang dự tính làm gì với cha con Trương Khả.

Cô đứng ngồi không yên, lòng dạ bồn chồn cuộn trào như sóng đánh. Đang không biết phải làm gì, thì bất chợt cửa phòng bệnh mở ra.

Hàn Lục bên ngoài bước vào, vẫn là mang lên người những mẫu tây trang sang trọng, toát lên vè quyền quý.

Khiết Tâm cúi đầu chào lấy, còn Tư Tư vừa trông thấy liền reo lên hai tiếng "Bà ngoại" rồi phấn khích chạy đến.

Hàn Lục bế Tư Tư trên tay, nựng mặt véo mũi của nó làm nó cười tít mắt.

- Dạo này khổ cho cô quá rồi Joyce!

Hàn Lục nhìn sang Khiết Tâm, nở nụ cười nhã nhặn lẫn ánh mắt thương cảm.

Khiết Tâm lắc đầu mĩm cười, cô đi đến bên giường Thuỵ Hi, nhẹ nhàng sờ lên trán của anh, ôn tồn nói.

- Thuỵ Hi đã chăm sóc mẹ con tôi trong lúc khó khăn nhất, thì bây giờ, tôi cũng phải làm đúng trách nhiệm....tôi nợ anh ấy quá nhiều rồi Hàn chủ tịch!

Hàn Lục lặng buông một tiếng thở dài não lòng, bà đặt Tư Tư lên đùi ngồi xuống bên giường bệnh. Đưa mắt xót xa nhìn lấy nam nhân đang hôn mê chẳng chịu tỉnh giấc.

- Kẻ nào gây ra cho cậu ta thế này, tôi cũng rất muốn thẳng tay trừng trị cho hả cơn giận!

Khiết Tâm chợt nghe đến đây, trong đầu liền loé lên một suy nghĩ, chớp nhoáng rất nhanh nhưng cũng đủ để cô phải buộc miệng nói ra.

- Hàn chủ tịch, bà nói thật chứ!

Hàn Lục hơi ngẫn người, rồi gật đầu. Khiết Tâm đưa mắt nhìn sang Thuỵ Hi, một ánh nhìn kiên quyết, quật cường mạnh mẽ.

- Vậy ngay bây giờ, Hàn chủ tịch hoàn toàn có thể hả được cơn giận đó!

- Cô nói thế là sao Joyce?

Khiết Tâm rãnh môi mĩm cười đầy ẩn ý, cả ánh mắt cũng như u uất đi rất nhiều, khẩu khí của cô hiện giờ, cũng thực làm cho Hàn Lục kinh ngạc.

- Đi gặp kẻ thủ ác!

[...]


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.