Editor: PNam Tiểu Thư
Trời tháng chín, trấn nhỏ Tân Hải.
Gió khô nóng, hoàng hôn ở biển cả có đầy chim hải âu.
Nơi xa truyền đến tiếng sáo trúc của thuyền chày đánh cá trở về, những đứa nhỏ vui đùa chạy nhảy ầm ĩ ở trên bờ cát.
Trong tay Đinh Thuần cầm một cái túi ni lông, bất chợt nghe thấy có người dùng tiếng phổ thông khàn đặc gọi cô: “Cháu gái, cháu gái!”
Cô quay đầu dùng tay che lại cái trán, tuy rằng bây giờ đã là hoàng hôn, nhưng ánh mặt trời vẫn rất là chói mắt.
Người nọ gọi cô một lúc thì ngay tức thì đã đứng trước mặt Đinh Thuần. Đó là một bà thím trung niên da ngăm đen, bà nói: “Cháu gái, thím tìm được bảo mẫu cho cháu rồi.”
“A.” Đinh Thuần giật mình hỏi lại: “Tìm được rồi sao?”
“Ừ đúng vậy.” Bà thím chỉ tay về ngôi nhà cao tầng ở phía xa, nói với Đinh Thuần: “Con về nhà trước đi, lát nữa thím gọi bảo mẫu qua nhà con sau.”
“Được.” Đinh Thuần gật đầu cười.
Tòa nhà này không phải hoàn toàn đều là của cô, lầu một ở mặt tiền ngoài là nơi người khác thuê đi để mở một siêu thị nhỏ, giá cả rất ổn định. Tầng hai mới là địa bàn của Đinh Thuần, cô mở cửa, bên trong đồ đạc đống này đống nọ vứt loạn thất bát tao.
(Loạn thất bát tao: lộn xộn)
Nơi thì có cái vali lớn đang mở ra tan hoang, nơi thì quần áo bị ném loạn trên dưới ghế sofa, nơi thì còn có mấy cái bát mì ăn liền để đó.
Trước cửa còn có một đôi dép lê, Đinh Thuần mang vào, còn chưa đi được một bước thì suýt chút nữa là bị trượt ngã, giống như là không có chuyện gì xảy ra cả, cô hừ một tiếng đá một cước sau đó tiếp tục đi vào trong.
Căn phòng này không phải là nơi đầu tiên mà Đinh Thuần đến Tân Hải thuê. Thời điểm cuối tháng tám cô có thuê một căn ở trung tâm thành phố, nhưng mà ở thời gian thì cô phát hiện ra, không có trường trung học nào mà cô có thể chuyển vào học.
Nói ra thì cũng không quá kì quái đâu, bởi vì ngoại trừ cái danh là học sinh trung học ra, các trường sơ trung kia không thể nào đột ngột mà nhận Đinh Thuần, người ngoài tiền ra thì cũng chỉ là học sinh năm ba bình thường.
Đinh Thuần đặt túi ni lông trên bàn ở phòng khách, mang dép lê đi quanh quanh hai vòng rồi nhặt mấy cái bra và quần lót linh tinh của mình rơi đầy trên đất đi dọn.
Ở đây không có phòng ngủ, chỉ có một góc nhỏ nhưng ở đó lại không được sạch sẽ, cho nên hai ngày nay Đinh Thuần đều ngủ ở trên ghế sofa.
Thật sự thì sofa cũng chẳng mấy sạch cho lắm, nhưng mà căn phòng này hết chỗ để nằm rồi, cô nhấc điện thoại gọi cho chủ nhà, nói muốn đổi hết đồ dùng gia dụng của nơi này.
“Để tôi gọi người đến chuyển đồ cũ đi.” Chủ nhà nói
“Được.” Đinh Thuần qua loa cúp điện thoại.
Sỡ dĩ chủ nhà sảng khoái đổi đồ như vậy, cũng là vì Đinh Thuần nói, về sau khi cô mua đồ dùng mới cũng sẽ để lại hết cho chủ nhà.
“Cháu gái!” Đúng lúc này, bà thím da ngâm ở bên ngoài gõ cửa.
Đinh Thuần mặc áo ngắn và quần đùi, trong miệng còn ngậm một điếu thuốc cháy dở, nghe có tiếng gọi, cô nhanh chóng dập điếu thuốc rồi chạy ra ngoài mở cửa.
Cái cửa này có hai lớp, cửa trong là một cái cửa gỗ, cửa ngoài là một kiểu cửa sắt cũ kĩ.
Qua song cửa sắt của cửa ngoài, Đinh Thuần nhìn lên thì thấy bà thím da ngâm, đi theo sau bà còn có một cậu thanh niên.
Làn da của cậu thanh niên này không giống với làn da ngâm đen phổ biến ở đây, cậu ta rất trắng.
“Bà thím.” Đinh Thuần kéo cửa sắt phát lên tiếng kêu khó nghe, mắt cô trợn lớn nhìn bà: “Chẳng phải bà nói tìm cho tôi một người bảo mẫu sao?” Trong lòng còn nghĩ là một dì trung niên tầm ba hay bốn mươi tuổi thật thà, nhưng mà bây giờ người đi được gọi là bảomẫu sau lưng bà thím thật là khác biệt so với suy tưởng của cô đó.
“Đúng vậy.” Bà thím kéo cậu thanh niên đó qua, nói: “Đây là Đông Sinh, rất là chịu khó, cháu gái con đừng có ghét bỏ nó, gia đình nó sống cũng không dễ dàng gì…”
“Đợi một chút…” Đinh Thuần giơ tay lên cắt ngang lời bà: “Người tôi muốn tìm là một bảomẫu!”
“Đây là bảo mẫu mà!” Bà thím nói: “Đông Sinh rất là chịu khó, nấu cơm ăn cũng rất ngon, cháu gái con cho nó thử việc vài ngày đi, nếu con cảm thấy không vừa lòng thì ta sẽ tìm người khác đổi cho cháu.”
“Hừ…” Đinh Thuần không nói gì, chỉ lách người qua để cho hai người bọn họ có thể nhìn thấy cảnh tượng trong nhà, cô nói: “Tôi nói trước lượng công việc ở đây không ít, bà xác định là anh ta có thể làm được không, nếu được thì thử vào dọn cho tôi xem một chút đi?”
“Cái này không thành vấn đề.” Bà thím vỗ vỗ cánh tay của cậu thanh niên: “Đông Sinh, cái này cháu làm nhanh đi!”
Cậu thanh niên tên Đông Sinh nghe nói gật đầu, bây giờ cô mới phát hiện ánh mắt anh ta một mực nhìn xuống dưới, đầu đến cuối chưa từng nhìn qua cô một cái.
Thời điểm anh ta đi qua cô, Đinh Thuần lại phát hiện anh ta rất cao, nhìn qua có thể đoán ra được người này là thanh niên khoảng mười bảy mười tám tuổi.
Thân hình gầy gò, bộ dáng thanh tú.
“Anh ta mấy tuổi?” Đinh Thuần dựa người vào cánh cửa tán gẫu với bà thím da ngâm: “Họ tên anh là gì?”
“Mười tám tuổi.” Bà thím đáp: “Tên đầy đủ là Tương Đông Sinh.”
Bắt đầu mở máy hát ra, bà thím không thể nào im miệng lại được: “Đứa trẻ này mệnh khổ, đi theo người mẹ tái giá, hiện giờ cha dượng lại đang thất nghiệp, cả nhà nó đều là do một mình mẹ nó làm cho mà ăn, dưới nó còn có ba đứa nhỏ khác nữa!”
“Ồ.” Đinh Thuần gật gù.
“Đứa trẻ đã nói ta giúp nó tìm một công việc từ rất lâu rồi.” Bà thím thở dài một hơi: “Nhưng mà người ta nhìn đến nó đều cảm thấy chướng mắt.”
“Ừ, đúng rồi.” Đinh Thuần nghĩ rằng, cả cô cũng còn cảm thấy chướng mắt nữa là.
“Này con nhìn xem đi.” Bà thím bỗng nhiên vỗ vào cánh tay của Đinh Thuần, rồi chỉ và trong phòng mà nói: “Đông Sinh nó dọn dẹp xong xuôi rồi, tốt lắm đó.”
Đinh Thuần quay đầu lại nhìn, mắt liếc đến lập tức kinh sợ đến mức cằm cũng muốn rơi xuống xuống đất.
Thanh niên cao cao gầy gầy thoạt nhìn rất yếu ớt, kiểu người nho sinh nhu nhược như thế, mà lại có thể dọn dẹp sạch sẽ đống đồ lộn xộn của cô bày ra, nói “sạch sẽ” cũng chưa thể hình dung được.
Đinh Thuần nhìn một phòng dơ bẩn trong mấy phút lập tức biến thành chỉnh tề sạch sẽ, tâm tình cô hết sức phức tạp, trong lòng than một tiếng đâm lao thì phải theo lao thôi.
“Thím à…” Cô nói.
“Hôm nay để Đông Sinh giúp cháu dọn dẹp toàn bộ sạch sẽ.” Bà thím cắt ngang gật đầu: “Còn đủ thời gian Đông Sinh cũng có thể làm cho cháu một bữa cơm."
“Phù…” Đinh Thuần thổi thổi những sợi tóc rơi bừa xuống trán, cô đổi tư thế đứng thẳng người: “Vậy được rồi, tôi tạm thời nhận vậy, nếu như thời gian tới không thích hợp thì tôi sẽ đổi.”
“Được được.” Bà thím đa ngâm liên tục gật đầu đồng ý.
Bà thím đi rồi, Đinh Thuần đóng cửa sắt lại, còn cửa gỗ bên trong thì mở ra cho thoáng khí.
“Chủ nhà.” Tương Đông Sinh nghe thấy cô gái nhỏ kia đi ra ngoài ban công nói chuyện điện thoại: “Khi nào thì người chuyển đồ mới tới? Tôi đang dọn dẹp lại phòng, nếu như người chuyển đồ còn chưa tới thì thật sự tôi không thể nào dọn dẹp được nữa.”
“Nhanh lên một chút, tốt nhất là ngay lập tức luôn đi.”
Ngắt điện thoại với chủ nhà, tâm tình Đinh Thuần rất phiền chán, thẳng đến khi chủ nhà tận mình đến phòng cô, sắc mặt Đinh Thuần mới hòa hoãn một chút.
“Đông Sinh.” Cô nhìn Tương Đông Sinh không biết nên làm gì nói: “Anh đem hành lý của tôi đến một góc phòng đi, để chỗ cho bọn họ chuyển đồ mới vào rồi anh lại dọn dẹp lại một chút.”
“Được.” Tương Đông Sinh gật đầu.
Mà hành lý đồ đạc của Đinh Thuần rất ít, chỉ có một cái vali cỡ vừa mà thôi.
Người chuyển đồ gia dụng lục đục cũng quá nửa giờ sau, nhìn thấy bên ngoài trời cũng đã tối rồi, Đinh Thuần lấy ví tiền, chìa khóa và di động ra rồi nói: “Trước tiên chúng ta ra ngoài ăn đi, đừng làm cơm ở nhà làm gì, sẵn tiện đi mua thêm một chút vật dụng vệ sinh nhà cửa về luôn.” Cô cố gắng nhẫn nhịn, nhất định không lấy hộp thuốc lá và cái đồ bật lửa.
“Tôi có thể về nhà một chuyến trước được không?” Tương Đông Sinh đứng ở cửa phòng, cuối cùng Đinh Thuần cũng có thể nhìn thấy toàn diện thanh niên này, mắt anh ta rất lớn.
“Được chứ.” Đinh Thuần hỏi: “Vậy nhà anh ở đâu?”
“Ở phụ cận.” Tương Đông Sinh đáp lời, nhưng mà có nói thì Đinh Thuần cũng không biết, cô cũng lười phải hỏi nhiều.
"Đi."
Khóa cửa xong đi xuống lầu, phía trước Đông Sinh dẫn đường quẹo trái rồi rẽ phải bảy tám lần, mất hết thảy năm phút đồng hồ, cuối cùng anh dừng lại nói: “Đến rồi.” Sau đó anh quay đầu nhìn Đinh Thuần, “Cô ở đây đợi một chút.”
“Ừ.” Đinh Thuần gật đầu, nhàm chán đánh giá nhà của Tương Đông Sinh, nhìn qua còn nhỏ hơn so với căn phòng mình thuê, vị trí căn nhà của không tốt chút nào, vừa sâu vừa hẹp.
Đông Sinh vào một lúc thì truyền ra tiếng ầm ĩ mơ hồ, Đinh Thuần không có hứng thú nghe lén chuyện nhà người ta, cho nên cô nhìn ra bên ngoài chậm rãi bước đi mấy bước.
Sau đó rất nhanh Tương Đông Sinh đã đi ra, bởi vì sắc trời rất tối cho nên cô không thể nhìn thấy biểu tình gì trên mặt anh, chỉ thấy đôi mắt của người thanh niên có chút ảm đạm.
“Ở chỗ này có cái gì ăn ngon không?” Đinh Thuần mới đến đây có hai ngày, cho nên cô không rõ mấy đối với nơi này.
“Đồ hải sản tương đối nhiều.” Tương Đông Sinh hơi chần chừ một lúc mới nói: “Để tôi đưa cô đi.”
Đinh Thuần tiếp tục đi cùng anh bảy quẹo tám rẽ, một lúc mới đến nơi tương đối là đông đúc, sau đó anh dắt cô quẹo vào một con phố ăn vặt khác.
Vừa bước vào con phố, khắp nơi đều tràn đến mùi hương hải sản xông thẳng vào mũi.
Cô là người phương Bắc, rất ít khi cảm thụ loại hương vị “mới” này.
“Chú Trần.” Tương Đông Sinh đi vào một quán ăn mặt tiền nhỏ, anh hô lên một tiếng: “Có khách!”
Rất nhanh sau đó có một ông chú trung niên chạy ra từ sau quán, ông nhìn thấy Tương Đông Sinh thì nở nụ cười tươi rói, nhưng mắt vừa nhìn qua Đinh Thuần bên cạnh anh thì lập tức lặng thinh.
Thấy thế Đinh Thuần có chút phiền chán, loại này ánh mắt này hai ngày nay cô luôn phải hứng lấy rất nhiều lần rồi. Chẳng lẽ quần áo ngắn một chút, để lộ ra cái chân dài này có chút thôi, như vậy cũng rất đáng kinh ngạc sao!
“Đông Sinh.” Chú Trần nhìn một chút rồi hỏi: “Đây là bạn học con hả, là bạn gái sao?”
“Không phải.” Tương Đông Sinh cầm khăn giấy lau sơ ghế dựa, đưa menu cho Đinh Thuần nói: “Cô xem thử…” Xong rồi mới quay đầu giải thích cho chú Trần: “Thím Hắc giới thiệu người để cháu làm việc thử.”
"..." Mắt nhìn cái menu, khóe miệng Đinh Thuần co rút mãnh liệt, nhưng cô cũng không có phản ứng gì, chỉ chăm chú xem kĩ những món ăn trong tờ giấy menu trên tay.
Qua hai phút thấy cô còn chưa có quyết định ăn món nào, Tương Đông Sinh có chút do dự duỗi ngón tay chỉ một món trong đó nói: “Cái này ăn ngon.”
Đinh Thuần nghe vậy lập tức buông tờ giấy ra, “Vậy lấy món đó.”
“Chú Trần!” Tương Đông Sinh lấy lại tờ giấy A4 mỏng nhánh kia, anh nói: “Cho cháu một phần mì tôm, thêm một chén hương cua cay.”
(Editor: Chỗ này Hỉ thật sự không hiểu đây là cái món gì (ㅎ_ㅎ).)
“Anh ăn cái gì?” Đợi Tương Đông Sinh gọi đồ xong, Đinh Thuần hỏi.
“Chú Trần biết.” Tương Đông Sinh lựa một cây đũa, lấy nước trà rửa sạch rồi đưa cho cô nói: “Tôi ăn mì thịt cóc.”
“Không phải anh nói mì tôm ăn ngon sao?” Vừa nãy Đinh Thuần nghe anh chọn mì tôm.
“… Hai cái đều ngon.” Tương Đông lại rửa thêm một cây đũa nữa đưa cho cô, “Mì tôm so với mì thịt cóc thì quý hơn.”
Đinh Thuần nhận chiếc đũa từ tay anh: "Cám ơn..."
Là một người ngoại trừ có tiền ra, thật là túng quẫn đến mức chỉ còn có tiền, Đinh Thuần không biết cái gì gọi là quý, cô chỉ biết chọn cái gì mà mình thích thôi.
Nhưng mà cô lại rất ít khi thích một cái gì đó, khẩu vị món ăn còn cực kì kén.
“Anh mười tám tuổi phải không?” Đinh Thuần đột nhiên hỏi: “Còn đi học à?”
“Còn đi học.” Tương Đông Sinh nhìn cô một cái đáp: “Học lớp mười một.”
“Trường nào?” Đinh Thuần nâng cằm lên tỏ vẻ trầm tư: “Tôi cũng học lớp mười một.”
Tương Đông Sinh lại nhìn mặt cô một chút rồi nói: “Bát Trung.”
“Ấy chà…” Đinh Thuần lấy điện thoại ra, bắt đầu cập nhật thông tin tuyển sinh để vào nhập học: “Trường trung học Bát Trung Tân Hải lớp mười một, ban thứ năm.”
“Chúng ta không cùng ban.” Tương Đông Sinh quay đầu nói: “Tôi ở ban một.”
“Sao cơ?” Đinh Thuần kinh ngạc nhìn anh: “Vậy mà anh cũng muốn làm bảo mẫu của tôi à?”
“Muốn.” Đúng lúc đồ ăn đã được mang lên, Tương Đông Sinh cúi đầu bắt đầu ăn mì: “Chỉ cần cô không ghét bỏ thì chẳng có việc gì cả…”
Đã như vậy còn muốn làm bảo mẫu của cô, ánh mắt Đinh Thuần nhìn anh có chút phức tạp: “Thím Hắc có nói với anh tiền lương hằng tháng ở chỗ tôi không?”
“Không.” Tương Đông Sinh ngẩng đầu, tạm dừng việc ăn mì lại: “Tùy ý của cô thôi.”
“Tôi nói bao nhiêu chính là bấy nhiêu?” Đinh Thuần nghe thế thì lập tức vui vẻ.
“Ừ.” Tương Đông Sinh gập đầu: “Cô xem phù hợp bao nhiêu thì là vậy.”
“Ở chỗ này lương tháng phổ biến là bao nhiêu?” Đinh Thuần nghĩ một chút rồi hỏi.
“Ba ngàn…” Giọng nói Tương Đông Sinh có chút chần chừ: “Nhưng cô cũng không cần phải cấp nhiều như vậy.”
“Tôi đưa anh năm ngàn.” Gần như là không suy nghĩ, Đinh Thuần lập tức xòe năm ngón tay nhỏ nhắn trắng nõn ra: “Nhưng năm ngàn này chỉ là mức lương đầu tiên, anh sẽ có được nhiều hơn nếu như làm việc tốt.”