Mưa Đông Hóa Ngày Xuân - 鸠森

Chương 10




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cơm canh được dọn lên bàn trên giường đất, thiếu gia không nhịn được hít hít mũi, tiểu thư "oa" lên một tiếng rồi vội vàng ngồi ngay ngắn. 

Mấy tháng trời đi đường, bọn họ chưa được ăn một bữa cơm nào tử tế.

Trương ma ma vội vàng cảm tạ, phu nhân nhận lấy một bát mì chua: "Đa tạ Đinh thúc Đinh thẩm cưu mang, đại ân đại đức sau này nhất định báo đáp." 

Thiếu gia cũng vội vàng đặt bát xuống: "Đa tạ hai vị lão nhân gia." 

Tiểu thư húp xong một miếng mì, nửa quỳ trên giường đất: "Đa tạ ông nội bà nội, mì này thật ngon, con chưa bao giờ được ăn mì nào ngon như vậy."

Bà nội nhìn tiểu thư trìu mến, lại gắp cho nàng một miếng đậu phụ: "Hôm nay trong nhà hết mỡ heo rồi, ngày mai bảo con gái lớn nhà ta đi bán đậu phụ trong thành mua ít mỡ về ta rán lấy mỡ, mỡ heo xào hành, ăn kèm với mì chua này, mới đúng là ngon tuyệt cú mèo."

Tiểu thư thổi thổi miếng đậu phụ rồi cho vào miệng, vui vẻ nói lớn: "Vâng ạ!"

Ông nội có chút bối rối đứng bên cạnh lên tiếng: "Các vị có ơn với cháu gái nhà ta, không cần nhắc đến chuyện sau này, ở quê vất vả, quý nhân đừng chê bai là được."

Phu nhân trên đường đi này đã ít đi sự đoan trang, phép tắc khi ở trong phủ, vậy mà lại có thêm vài phần tinh nghịch của thiếu nữ, thật không nhìn ra bà ấy đã có hai đứa con lớn như vậy.

Bà ấy chậm rãi uống một ngụm canh cải tuyết đậu phụ, thoải mái thở ra một hơi, nói: "Ngoài của hồi môn chưa thu xếp ổn thỏa của ta, ta còn có thù lao."

Nói xong, bà ấy nhìn thiếu gia đang ăn uống ngon lành: "Đây là Minh nhi nhà ta, lớn hơn Đông Vũ một tuổi."

Thiếu gia nghe phu nhân nhắc đến mình, đôi môi uống canh nóng còn đỏ hơn cả thoa son, bưng bát cười toe toét: "Con có thể thêm một bát nữa không ạ?"

Ta trong lòng có một loại dự cảm chẳng lành, nhận lấy bát của thiếu gia, múc canh cho hắn.

Phu nhân chậm rãi lên tiếng, mỉm cười với ông nội Bà nội: "Nghe nói Đông Vũ muốn tìm con rể, tên nhóc nhà ta đây đã bị nó mua rồi, sau này chính là cháu rể của hai vị đấy."

Trong nhà có thêm bốn người, căn nhà bỗng chốc trở nên chật chội. 

Ông nội bà nội dọn dẹp phòng ngủ lớn, đêm khuya còn lôi chăn mới ra, đó là làm cho ta, ta biết.

Phu nhân, tiểu thư, Trương ma ma và ta ngủ ở phòng ngủ chính, thiếu gia đến căn phòng bên cạnh mới xây dành riêng cho ta. 

Ông nội bà nội lấy tấm ván cửa cũ dựa vào đống củi trong bếp đặt xuống rồi chống lên, trải chăn lên trên, nói là tạm thời ngủ hai ngày, đợi trời quang mây tạnh sẽ nhờ thợ xây đến xây một cái giường đất.

Phu nhân rất ngại ngùng, nhưng từ chối không được, kiên quyết bảo Trương ma ma đem áo choàng lông chồn của mình đưa qua. 

Thiếu gia đi đến nhà bếp nhìn một cái, rồi về phòng quấn chăn trên giường đất của mình, đem chiếc áo choàng lớn mà hắn luôn mang theo bên người suốt dọc đường đưa qua cho ông bà.

Sắp đến Tết, nhu cầu về đậu phụ tăng lên, đường tuyết lại khó đi, mấy ngày trước khi ta trở về, Cô cô và dượng đã được tửu lâu lớn nhất trong thành mời đến làm đậu phụ. 

Mãi cho đến ngày mùng tám tháng Chạp, trời quang mây tạnh, Cô cô mới trở về.

Ta đang đổ bột ngô vào nồi nước củ cải thái sợi đang sôi, trộn với thức ăn thừa đã nguội vừa vặn là ấm, mùa đông cho heo ăn cho béo, lúc thịt cũng có thể ăn thêm vài miếng thịt.

Thiếu gia, tiểu thư mấy ngày nay đã quen với khí hậu phương Bắc, hai người đang ở trong sân đắp người tuyết, nghe thấy tiếng đẩy cửa sân, giọng nói của ông nội bà nội từ trong bếp truyền ra hỏi ai đến.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mua-dong-hoa-ngay-xuan/chuong-10.html.]

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

Tiểu thư cất giọng ngọt ngào nói: "Bà ơi, là một vị phu nhân trẻ tuổi ạ."

Từ chuồng lợn bước ra, ta nhìn thấy cô cô gương mặt đầy vẻ hoài nghi, tay xách đầy túi lớn túi nhỏ, và một nam nhân da ngăm đen, vạm vỡ, cũng đang xách theo khá nhiều đồ, hẳn là vị dượng thật thà kia của ta rồi.

Khi cô cô nhìn thấy ta vẫn còn cầm cái vá xúc cám lợn, nàng vứt hết đồ xuống đất, chạy đến ôm chặt lấy ta òa khóc.

Sau khi vào nhà nghe rõ mọi chuyện, cô cô càng khóc nức nở hơn.

Dỗ dành cô cô xong, mọi người lại chào hỏi nhau.

Bà nội kéo tiểu thư lại, chỉ vào cô cô rồi bảo với nàng và thiếu gia: "Đây không phải phu nhân gì cả, mà là một người bướng bỉnh khác trong nhà ta thôi, các con cứ gọi là cô cô đi."

Dượng và ông nội vào bếp xem chỗ trống để dựng giường sưởi, còn ta đi theo bà vào bếp chuẩn bị cơm.

Thiếu gia nhanh tay nhanh chân chạy theo bà nội, nói muốn giúp nhóm lửa, một lát sau, thiếu gia vẫn chưa nhóm được lửa.

Khuôn mặt trắng như tuyết dính phải mấy cục tro, bà nội vội vàng bảo ta đi lấy nước cho hắn rửa mặt, lại vơ cho hắn một nắm quả phỉ, đuổi hắn vào nhà nói chuyện với phu nhân và những người khác.

Tháng Chạp mùng bảy mùng tám, rét cóng mất cằm, cho nên phải ăn xôi kê, dính chặt lấy cằm.

Ta canh giữ bên nồi nấu xôi kê, thỉnh thoảng lại đảo từ dưới đáy nồi lên để tránh bị cháy. 

Bà nội lấy con gà rừng đông cứng trong vại ra, đó là do ông nội săn được trên núi vào mùa thu. 

Bà dùng d.a.o sắc chặt gà thành từng miếng, chần qua nước sôi để loại bỏ bọt m.á.u rồi vớt ra để ráo nước. 

Làm nóng chảo với dầu ăn, cho tỏi đập dập và ớt khô vào phi thơm, đổ thịt gà vào xào, đến khi thịt gà chuyển màu thì cho muối vào tiếp tục xào, sau đó đổ nước nóng ngập thịt gà, múc ra cho vào nồi đất đặt trên lò than hầm.

Khi xôi kê đã được đậy vung, bà nội lấy dưa muối nhỏ ra, thái nhỏ trộn gia vị. 

Lại bảo ta xuống hầm lấy một cây cải thảo, bỏ gốc bổ đôi, rồi lại bổ đôi một lần nữa, thái nhỏ xào nhanh, khi bắc ra khỏi bếp rưới một vòng giấm, món cải thảo chua cay đã hoàn thành. 

Bà nội rửa sạch nấm phỉ đã ngâm từ sáng sớm, mở vung nồi đất, phủ lên trên thịt gà, lại rắc thêm chút muối rồi tiếp tục hầm.

Ta rửa sạch nồi, tiếp tục trông lửa, bà nội lại rưới một vòng dầu vào nồi, đặt miếng đậu phụ tươi mà cô cô mang đến lên tay, cắt thành từng miếng vuông vức, áp vào thành nồi chiên, lật mặt rồi lại gắp ra, đậu phụ hai mặt vàng ruộm đã được chiên xong.

Cô cô còn mang đến một hũ mỡ heo, bà nội múc ra một muôi cho vào nồi, đổ hành lá đã thái nhỏ vào xào, rắc muối vừng rồi đảo thêm vài cái, múc ra một nửa. 

Phần còn lại trong nồi cho thêm tỏi băm và ớt bột, đổ đậu phụ đã chiên vào, đảo thêm vài cái rồi bắc ra.

Ta và chó vàng nhỏ đều chạy đến chỗ bà nội xem, bà ấy quay đầu lại đưa tay ra gõ ta một cái, lại cho ta một miếng đậu phụ bóng mỡ, mắng yêu: "Đồ quỷ tham ăn!" 

Ta cắn một nửa, một nửa đưa cho chó vàng nhỏ, bà nội nhìn thấy lại giả vờ muốn đánh ta, ta vội vàng rụt cổ lại, mới phát hiện bà nội…nhét một miếng thịt hun khói đã thái vào miệng ta.

Ta đang nhai miếng thịt hun khói thơm phức, tiểu thư từ ngoài cửa bếp thò đầu vào, tay cầm con hổ vải mà bà nội may cho nàng trước đó, hướng vào trong bếp hô lớn: "Bà nội ơi, con ngửi thấy thơm đến choáng váng rồi!"

Bà nội đổ một chậu nước vo gạo vào nồi, vội vàng gắp một miếng đậu phụ đi tới, ngồi xổm xuống trước mặt tiểu thư: "Ôi chao, A Miên nhà ta đói rồi, mau lại đây ăn trước một miếng nào."

Thiếu gia lúc này cũng thò đầu vào: "Bà nội, con cũng ngửi thấy thơm đến choáng váng rồi ạ."

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.