Mưa Cuối Mùa

Chương 68: Anh sẽ không buông cô ra nữa




Đường Tử Hân hoảng hốt la lên một tiếng, mảnh thủy tinh trong tay cô theo quán tính hạ xuống nhưng cổ tay đã bị giữ chặt.

Mở mắt ra, Đường Tử Hân bỗng thấy Vương Kiến Hạo đang ở ngay trước mắt mình. Cánh tay anh vòng qua ôm lấy eo cô, nếu không có cái ôm chặt này thì cô đã sớm ngã về sau.

Dưới ánh đèn vàng nhạt nhòa, từng giọt mồ hôi trên trán Vương Kiến Hạo chảy xuống, hơi người anh nóng rực, giống như là đi từ hầm lửa lên. Chiếc áo sơ mi của anh cũng nhuốm vài đường vệt bẩn, mấy cúc áo đầu được mở ra, bên trong vòm ngực cứng cáp đang phập phồng, mồ hôi chảy xuống ướt nguyên một mảng áo lớn.

Trái tim Đường Tử Hân từ từ bình tâm lại, nhất thời trông thấy bộ dạng này của Vương Kiến Hạo mà không nói được lời nào.

Người đàn ông buông eo cô ra, bàn tay anh đoạt lấy mảnh thủy tinh trong tay cô rồi giơ ra trước, nói một câu:"Về sau nếu có ra ngoài một mình thì mang theo một con dao, mảnh thủy tinh này chả nhằm nhò gì với bọn xấu bây giờ."

Đường Tử Hân chỉnh trang lại áo khoác của mình sau đó hỏi một câu:"Anh gọi em đến đây có việc gì?"

Vương Kiến Hạo nắm lấy tay cô kéo đi, Đường Tử Hân đột nhiên đứng lại:"Anh phải nói là có việc gì em mới đi theo."

Người đàn ông quay đầu, cánh tay áo sơ mi của anh bít chặt gần như túa chỉ:"Em phải đi theo anh thì anh mới cho biết có việc gì được."

Còn chưa đợi cô nói có hay không anh đã ngang nhiên lôi cô đi xềnh xệch. Đường Tử Hân tuy không tự nguyện nhưng đôi chân vẫn phải nghe lời đi theo.

Vương Kiến Hạo dắt lấy tay cô đi đến bên cạnh tủ giày lớn, anh áp tay lên bức tường gỗ, đột nhiên bức tường đó chuyển động rồi mở ra một cánh cửa khác. Đường Tử Hân đã từng thấy qua rất nhiều loại cửa ẩn như thế này trên TV, nhưng khi được nhìn tận mắt cô lại thấy vô cùng mới lạ.

Bên dưới cánh cửa chính là mấy bậc cầu thang gỗ, còn có cả vài tia đèn sáng vụt qua. Bỗng dưng Đường Tử Hân thấy ớn lạnh sau gáy, cách đây vài ngày cô có xem một bộ phim kinh dị Mỹ, những con ma thường ẩn bóng dưới mấy căn hầm tối tăm như vậy. Hình ảnh con ma với đôi mắt trắng dã lóe lên trong đầu khiến bước chân Đường Tử Hân chững lại, cô nắm lấy tay Vương Kiến Hạo, lí nhí một câu trong cổ họng:"Mặc dù có anh ở đây nhưng em vẫn sợ ma lắm."

Vương Kiến Hạo thả lỏng tay cô ra rồi lại nắm chặt vào lần nữa, anh không nói gì cả chỉ nắm chặt tay cô kéo xuống cầu thang. Đến bậc thang cuối cùng Đường Tử Hân nghe thấy tiếng Vương Kiến Hạo trầm thấp vang lên bên tai:"Nếu có ma thật thì trước tiên nó phải bước qua xác anh đã."

Bên dưới căn hầm rất nóng, dường như cả thở thôi cũng thấy khó khăn.

Đường Tử Hân nhìn qua một lượt, xung quanh đây đều được bao bọc bởi những chiếc tủ đựng đồ rất cao. Ở bên phải là tủ để sách. Bên trái là tủ để đồ sửa chữa trong gia đình. Còn phía đối diện cô là tủ dành để xếp những bức tranh đã cũ. Có lẽ những bức tranh này đã từng được treo trong phòng khách.

Vương Kiến Hạo xắn tay áo sơ mi lên, mồ hôi nhễ nhại làm thấm ướt lưng áo anh. Đường Tử Hân không dám đứng nán lại đành phải theo chân anh, cô bước rất nhanh, chỉ sợ anh bỏ cô lại một mình với nơi hoang tàn như vậy.

Vương Kiến Hạo lấy ra một chồng sách cũ trên tủ sau đó đưa đến cho Đường Tử Hân năm quyển. Cô mau chóng đưa tay ra nhận lấy, bụi từ đống sách cũng bám lên chiếc áo khoác bên ngoài.

"Anh gọi em đến là cho em khuân vác đồ cũ giúp anh?" Đường Tử Hân muốn thả cả đống sách cũ ấy ra nhưng lại không biết đặt chỗ nào.

Một chồng sách hai mươi quyển dày cộp được Vương Kiến Hạo dỡ ra khỏi tủ, bụi bay lên bám vào tóc và mặt anh, chiếc áo sơ mi ướt đẫm cũng không tránh được dơ bẩn.

Người đàn ông cúi xuống, đem chồng sách đó tách ra làm hai chồng nhỏ, anh luồn hai bàn tay xuống sau đó nâng chúng lên. Đường Tử Hân nhìn cơ bắp ở cánh tay anh cuộn lên, gần như làm rách toạc lớp áo mỏng manh.

Vương Kiến Hạo nâng chúng lên chỉ bằng cái nhấc tay nhẹ tênh, anh đặt chúng lên vai sau đó giữ chặt lại.

Năm cuốn sách trong vòng tay Đường Tử Hân thực sự chỉ là vài tờ giấy trong hai chồng sách mà anh mang trên vai.

Cô nhìn anh rồi lại nhìn đống sách của mình, bỗng nhiên mọi nặng nề đều bị đánh tan, đống sách trên tay cô trở nên nhẹ nhàng đến lạ.

"Em chỉ cần mang cho anh năm quyển đó, anh biết đối với em là không khó khăn gì." Dưới ánh đèn mập mờ, khóe môi của người đàn ông kéo cong, từng giọt mồ hôi của anh rơi xuống hai bên thái dương, mái tóc cũng ẩm ướt theo. Vương Kiến Hạo khiêng hai chồng sách ấy vòng qua người cô rồi đi trước.

Đường Tử Hân đứng thững lại một lúc, đột nhiên bước chân của cô không nhấc lên nổi, tấm lưng đó của anh cường tráng nhưng lại mang đầy bụi bặm dơ bẩn.

Một Vương Kiến Hạo như vậy cô chưa từng thấy qua. Trước kia anh làm gì luôn đặt sạch sẽ và tươm tất lên đầu, ngay cả vào bếp nấu một tô mì cũng than không cẩn thận sẽ làm bẩn áo. Việc gì ở Trấn Thủy cũng phải gọi người làm đến xử lí, anh chỉ cần ngồi im một chỗ chỉ tay.

Vậy mà ngày hôm nay, anh ở trước mặt cô lại chịu dơ bẩn để dọn dẹp cái tầng hầm bẩn thỉu oi bức, mồ hôi ướt người cũng mặc, bụi đất bám lên mặt cũng không khó chịu mà than một câu, chồng sách nặng như vậy không phải là anh không thể bê, mà anh lại chịu đem vai mình ra để chịu bụi bặm bám đầy mình. Và điều khác lạ hơn cả là anh tình nguyện, là anh lai lưng ra.

Có lẽ những cực khổ mệt nhọc của năm năm trước vẫn còn vương lại trong anh, con người trước đó của Vương Kiến Hạo thực ra chưa biến mất, chỉ là nó ẩn sâu trong tiềm thức, nó giấu mình, có lẽ sẽ chỉ ở trước mặt cô mới có thể dễ dàng bộc lộ.

Ở đâu đó trong con người anh, Vương Kiến Hạo của những ngày tháng tươi đẹp nhất vẫn tồn tại, vẫn sống.

Tiếng bước chân dừng lại, Vương Kiến Hạo quay đầu nhìn Đường Tử Hân, anh thúc giục:"Còn không mau nhanh chân lên? Muốn bị ma bắt sao?"

Câu nói của anh kéo cô về thực tại, nâng chân lên, một bước rồi lại hai bước, Đường Tử Hân gần như chạy đến bên anh. Vương Kiến Hạo vừa nhắc đến ma, cô lại thấy rợn hết cả người.

Cả hai mau chóng rời khỏi căn tầng hầm đó, đang mải suy nghĩ Đường Tử Hân liền hỏi:"Sao khi nãy em gọi điện cho anh mà không có tiếng chuông đổ?"

Vương Kiến Hạo đặt đống sách xuống chiếc thảm trải sàn, tiếng sách va đập vào sàn nhà rất lớn nhưng anh vẫn nghe thấy câu hỏi của cô.

"Điện thoại của anh không để ở đây, nó không cài chuông mà để chế độ rung."

Đường Tử Hân cũng đặt sách trong tay xuống. Vương Kiến Hạo đưa tay ra phủi đi một chỗ trên thảm, đợi khi bớt bụi anh mới ra hiệu cho cô ngồi xuống ngay chỗ đó.

"Ở đây là gì của anh? Em chưa nghe anh nhắc đến bao giờ." Đường Tử Hân thấy anh sắp xếp lại đống sách ngổn ngang cũng thêm một tay phụ giúp.

Vương Kiến Hạo chưa vội trả lời, anh tháo từng chiếc cúc sau đó vươn vai cởi áo ra. Thân thể anh vì thẫm mồ hôi mà bóng đẫy, Đường Tử Hân đưa mắt nhìn, trông thấy một lớp bụi ám trên cổ và vòm ngực của anh.

Vắt chiếc áo lên ghế rồi ngồi xuống, lúc này anh mới bắt đầu cất tiếng:"Đây là nhà cũ của gia đình anh."

Nghe được câu trả lời, Đường Tử Hân thoáng ngỡ ngàng xen chút bối rối.

Năm đó khi Vương gia bị đóng băng tài sản, Thành Tây Sơn Hồ cũng bị đem ra đấu giá, có lẽ khi có cơ ngơi vững chắc Vương Kiến Hạo đã mua lại.

"Đây là lần thứ ba anh quay trở về đây, từ lúc nó được anh mua lại, cũng chưa từng được trùng tu sửa chữa." Giọng Vương Kiến Hạo đột nhiên trầm thấp lạ thường, cô cũng biết khi nhắc đến gia đình không còn được trọn vẹn, chẳng có ai là có thể giữ được xúc động, kể cả anh.

Bàn tay Đường Tử Hân dừng lại, cô đổi tư thế ngồi, mắt vẫn hướng về phía anh không rời:"Vì sao?"

"Vì không muốn kẻ lạ động tay vào đồ dùng của ba mẹ anh. Vậy nên anh luôn tự mình dọn dẹp chúng."

Đường Tử Hân ngay lập tức bỏ tay ra khỏi đống sách cũ đó. Vương Kiến Hạo nhìn hành động của cô mà bật cười:"Em là người đặc biệt, cái gì anh cho phép thì chính là của em."

Giây phút khi từng chữ vang vào tai, Đường Tử Hân sừng sờ. Anh nói cô là người đặc biệt, cô thực sự tò mò vì không biết cái đặc biệt ấy ở chỗ nào.

Anh đã từng nói hãy để anh trân trọng cô, phải chăng ngay bây giờ Vương Kiến Hạo đang thực hiện câu nói này?

"Cả cái đài phun nước ngoài kia cũng tự anh thu dọn?"

Người đàn ông xếp từng quyển sách thành từng chồng nhỏ, nghe cô hỏi như vậy thì bỗng nhiên lắc đầu:"Đài phun nước đó là có người dọn dẹp nó hàng ngày, chính là bác quản gia ngày xưa của gia đình anh sống ở bên cạnh."

Đường Tử Hân gật gật đầu, tay nhanh nhẹn phủi đi lớp bụi bám trên bìa sách.

"Chồng thứ nhất là sách của ba anh, ông thích mấy câu chuyện về thần thoại nên có riêng một thư phòng dành cho nó." Bàn tay của Vương Kiến Hạo đặt lên chồng sách ấy.

Đường Tử Hân nhìn chồng sách sát chân mình, bên ngoài bìa có một dòng tựa đề tiếng Pháp giống như dòng chữ được khắc trên lò sưởi.

"Đó là sách của anh."

Ngón tay của Đường Tử Hân chỉ lên dòng tựa đề, nghiêng đầu hỏi một câu:"Nó có nghĩa là gì?"

Vương Kiến Hạo nhìn thoáng qua chưa đến hai giây, anh nói:"Voyage au bout de la nuit(*1), Đi đến cùng đêm. Đó là quyển tiểu thuyết anh thích nhất khi chỉ mười lăm tuổi."

(*1) Voyageauboutdela nuit  một bộtiểu thuyết củanhàvănngườiPháp Louis-Ferdinand Céline, được xuấtbảnnăm 1932. Vềnộidungcủa tiểu thuyếtmìnhchỉbiếtnóivềchiếntranhcủaThếChiến 1.

Đường Tử Hân có chút bất ngờ:"Em nghĩ anh chỉ có thể nói được tiếng Anh?"

Vương Kiến Hạo lật tấm bìa của cuốn tiểu thuyết lên rồi lật thêm một trang nữa. Ngay trang thứ hai với những câu chữ tiếng Pháp đập ngay vào mắt Đường Tử Hân, khiến cô trong giây lát mà choáng váng.

Khi còn ở Bạch Tích, ban giám hiện đã đề ra một khóa học tiếng Pháp không bắt buộc dành cho sinh viên. Ban đầu cô rất hứng thú nhưng chỉ sau ba buổi học liền bỏ dở dang. Bây giờ nhìn lại thì thật giống như đang đọc chữ người ngoài hành tinh.

"Anh học tiếng Pháp từ khi nào?"

Vương Kiến Hạo đưa mắt đọc lại mấy dòng đầu tiên của cuốn tiểu thuyết, anh vừa đọc vừa trả lời cô:"Khi anh được một tuổi."

"Hả?" Đường Tử Hân ngạc nhiên trợn mắt.

"Khi anh vừa tròn một tuổi, anh theo mẹ sang Bỉ(*2), đến tận khi anh lên chín mới quay trở lại Trung Quốc."

(*2) lẽsẽnhiềubạn thắc mắctạisaoKiến Hạo sốngBỉlạibiếtnóitiếng Pháp, mìnhxingiảithíchluônBỉmộtquốcgiakhôngngônngữ riêng, BỉđượcchialàmbakhuvựcvớibangônngữTiếng Hà LanFlandersphíaBắcvới 59% dânsốsửdụngPhía Nam Wallonia nóitiếngPhápvới 41% dânsố. Tiếng Đứcgồm 73.000 ngườiphíaĐôngvùngWalloon.

Về việc Vương Kiến Hạo sống ở Bỉ khi còn nhỏ Đường Tử Hân hoàn toàn mù mịt không biết gì, với lại cũng không thấy tin tức nào về vấn đề này. Khi cô còn ở với anh, chỉ thấy vài lần anh giao tiếp bằng tiếng Anh qua điện thoại chứ chưa lần nào thấy anh nói tiếng Pháp.

Vương Kiến Hạo đứng dậy khi quay lại thì cầm trên tay hai chiếc khăn ướt còn mới tinh. Anh đưa cô một chiếc rồi nói:"Ngậm miệng lại đi, việc này không đến mức khó tin như vậy."

"Còn bây giờ giúp anh lau sạch đống sách này."

Nhìn chiếc khăn ẩm ướt trong tay mình Đường Tử Hân mới mơ hồ ngỡ ra. Vương Kiến Hạo gọi cô đến đây cô còn chưa rõ là có việc gì, chẳng lẽ mục đích thực sự của anh chỉ là muốn cô giúp anh dọn dẹp lại đống đồ cũ?

Thả khăn trong tay ra, Đường Tử Hân hỏi một câu:"Tại sao em lại phải làm việc này?"

"Vì anh không muốn ai khác ngoài anh và em động đến đồ của ba mẹ anh." Người đàn ông đưa ra một lí do vô cùng vô lí và có phần hài hước.

"Tại sao anh không làm một mình đi?"

"Vì anh nhớ em, gọi điện cho em không được nên bây giờ anh bảo làm gì thì em phải làm cái đó."

Đường Tử Hân nghiến răng đập tay một cái thật mạnh xuống sàn, nếu không có thảm trải thì tay cô đã sớm vỡ vụn:"Vô lí!"

"Đây là nhà của anh, anh nói cái gì là cái đó."

"Vương Kiến Hạo, anh quá quắt lắm!"

Đang lau mấy quyển sách cũ, nghe cô nói vậy tay Vương Kiến Hạo liền dừng lại, đôi mắt phượng hoàng của anh bỗng lóe sáng, Đường Tử Hân thấy vẻ mặt đắc ý của anh hiện ra trước mắt mình.

"Nếu em không muốn lau mấy cuốn sách này thì lau người cho anh đi, trời nóng nên mồ hôi ra nhiều quá."

Đường Tử Hân méo môi không nói được lời nào.

Thấy cô chưa cầm khăn lau lên Vương Kiến Hạo liền đứng dậy, tay đặt trước khóa kéo định cởi quần ra, anh dọa dẫm:"Bên trong cũng ra mồ hôi rất nhiều."

"Dừng lại!" Đường Tử Hân đỏ mặt tía tai ngay lập tức cầm khăn lên, bắt đầu lau đi lớp bụi bám trên mấy cuốn sách.

Vương Kiến Hạo gật đầu tỏ vẻ hài lòng sau đó cũng ngồi xuống cùng cô làm việc.

Sau khi lau sạch sẽ đống sách ấy xong Vương Kiến Hạo lại đi xuống tầng hầm lần nữa. Đường Tử Hân vì trời nóng quá cũng cởi chiếc áo khoác ra, thật may là hôm nay cô mặc quần công sở chứ không mặc váy, như vậy có thể dễ di chuyển hơn.

"Lò sưởi hư rồi, anh sợ em bị cảm lạnh." Vương Kiến Hạo đi đến trước tủ lớn để đồ sửa chữa. Anh lấy ra một cái hộp đồ nghề rồi lấy vài thứ cần thiết ra để vào.

Vừa nhìn chiếc hộp ấy Đường Tử Hân liền biết ngay anh sẽ đưa cho cô và đúng thật là như thế. Anh còn nhắc nhở cô một câu:"Anh mong em có thể phân biệt được mấy thứ này."

Thú thật thì Vương Kiến Hạo nhà anh quá tự cao tự đại, anh nghĩ mấy năm học kiến trúc ở Bạch Tích của cô đều đổ sông đổ biển sao?

Đường Tử Hân bê chiếc hộp đồ nghề đó lên, ngay lập tức chiếc áo công sở màu xanh da trời của cô bị nó làm bẩn.

Vương Kiến Hạo mở chiếc tủ nhỏ nằm ở góc tầng hầm ra, tiếng cót két cót két của chiếc tủ làm Đường Tử Hân nổi gai ốc.

Trong chiếc tủ ấy là cả một hệ thống hơi nóng chằng chịt, ống nhỏ ống to. Đường Tử Hân nhìn qua cũng biết sơ sơ, trước kia nhà cô cũng dùng lò sưởi. Khi Đường Sâm đi sửa lúc nó bị hư, cô và Đường Tâm ở sau ông cũng cầm hộp đồ nghề như vậy, ông sửa ra sao hư thế nào cô vẫn còn nhớ một chút.

Cho bàn tay vào trong, Vương Kiến Hạo xem đồng hồ trước, anh vặn van hơi sau đó chìa tay ra sau:"Tua vít."

Đường Tử Hân nhanh chóng tìm tua vít rồi đặt vào tay anh. Vương Kiến Hạo nhanh chóng mở nắp đồng hồ ra, kim ngắn kim dài chỉ ngang chỉ dọc không theo hệ thống. Chắc chắn là cái lò sưởi này đã bị hư lâu lắm rồi.

Cứ như vậy anh cần thứ gì cô lại đưa cho anh thứ ấy. Nóng thì mặc nóng, mồ hôi chảy nhễ nhại cũng không kêu ca, anh và cô cứ vậy làm việc không có lấy một lời than thở.

"Cái đêm ở Say Tình, anh đã xử lí Hàn Yên thế nào vậy?" Đường Tử Hân sắp xếp lại đống đồ nghề, thắc mắc cũng tiện miệng hỏi.

Vương Kiến Hạo chùi đi mồ hôi trên mặt, anh đứng thẳng dậy rồi đặt mấy chiếc đinh nhỏ lên mặt tủ:"Như những gì cô ta định làm với em."

"Nghe bảo anh còn gọi cả chị gái cô ta đến?"

"Dù gì cũng không ai cứu được."

Đường Tử Hân nhìn vào trong tủ lại nhìn bàn tay anh đang xòe ra trước mặt, không cần anh nói cô cũng tự động đặt vào tay anh chiếc tua vít.

Vương Kiến Hạo đóng lại nắp đồng hồ, chỉnh van hơi theo như hệ thống hoạt động. Mấy chiếc kim ngắn kim dài trong đồng hồ bắt đầu chạy, đèn báo cũng sáng lên.

Đường Tử Hân không nghĩ Vương Kiến Hạo lại sửa nhanh đến như vậy, giống như là thợ sửa chữa chuyên nghiệp vậy. Nếu cô không đến đây ngày hôm nay, chắc có lẽ sẽ không biết Vương Kiến Hạo lại có thể biết nhiều thứ đến vậy. Phải chăng trong mắt cô bóng dáng của Vương thiếu tươm tất lịch lãm trong bộ vest đã quá lớn và không thể gạt bỏ?

Vương Kiến Hạo cầm lấy hộp đồ nghề trong tay Đường Tử Hân, nhìn mồ hôi thẫm đẫm gương mặt xinh đẹp của cô anh lại thấy khác lạ. Có lẽ anh chưa từng bắt gặp bộ dạng như vậy của Đường Tử Hân bao giờ.

Đường Tử Hân thở phù một hơi, tay đưa lên lau mồ hôi đang túa ra trên trán, cô có thể cảm nhận rõ sự ẩm ướt của chiếc áo công sở, chúng bít chặt lấy da cô, cảm giác tệ vô cùng.

"Có muốn đi tắm với anh không?" Vương Kiến Hạo ở trần thân trên, lại còn cười cái điệu rất đáng ghét. Đường Tử Hân biết ngay với vẻ mặt như vậy và câu mời gọi kia, mục đích của anh chắc chắn không phải chỉ xoay quanh việc tắm chung.

"Đã xong việc hay chưa?"

Vương Kiến Hạo nhìn quanh phòng khách một lúc rồi gật đầu:"Xong hết rồi."

Đường Tử Hân vừa thấy anh gật đầu liền cầm ngay túi sách và áo khoác lên, xem anh như quỷ Satan mà khẩn trương chạy trốn.

"Vậy em đi về."

Và khi cánh tay cô bị Vương Kiến Hạo kéo lại, một câu nói đã lóe lên đầu cô, chui vào hang cọp không dễ gì toàn mạng trở ra. Và cô đây chính là một ví dụ thiết thực cho câu nói đó.

"Anh giữ em lại làm gì, chẳng phải đã xong hết việc rồi sao?"

"Anh có nói xong hết việc thì cho em về?"

Cô gái không nén được cơn giận dữ mà chửi tục, mặt mũi bám đầy bụi giờ lại càng u ám.

Vương Kiến Hạo kéo lấy tay cô đi lên cầu thang, trên tầng hai tối tăm không có lấy một bóng đèn, Đường Tử Hân chỉ thấy mấy vệt sáng yếu ớt của ánh trăng bên ngoài chiếu qua cửa sổ.

Vương Kiến Hạo đưa tay lên tường, tách một tiếng rồi cả dãy hành lang bỗng sáng bừng dưới mấy bóng đèn vàng.

Dừng lại trước một căn phòng ở cuối hành lang, Vương Kiến Hạo nói:"Có quần áo cho em, có cả giường và chỉ có một cái giường."

Vế câu sau anh nhấn mạnh như vậy, cô biết là anh cố tình.

Vừa vào phòng, Đường Tử Hân bỗng thấy bên trong quá trống rỗng, chỉ có một cái giường bên cạnh cửa sổ, ban công đóng kín cửa. Ngoài ra còn có cả phòng tắm, xung quanh đấy cũng chỉ một cái tủ để đồ và một chiếc sofa dài được đặt trước TV. Trên tường sơn màu xanh rêu còn u tối hơn cả màu xám và không có lấy một bức tranh trang trí.

Đường Tử Hân đi vào, sàn gỗ được lau rất sạch không có lấy một vệt bụi, ngay cả chăn gối và ga giường đều tỏa ra mùi thơm nhè nhẹ.

"Đây là phòng của anh." Vương Kiến Hạo đi đến mở toang cửa ban công ra, gió lạnh bên ngoài tạt vào, tấm rèm cửa như cánh áo ma nữ phập phồng lên xuống trước ánh trăng.

"Vương Kiến Hạo, sao anh không quay trở lại đây mà ở?" Đường Tử Hân nghiêng người dựa vào tường, đây là câu hỏi cô đã kìm nén không hỏi khi còn ở dưới tầm hầm giúp anh sửa lò sưởi.

"Một mình anh?"

Câu hỏi đối đáp câu hỏi, và câu hỏi được xem là câu trả lời thường là câu hỏi bi thương.

Phải rồi, ngay cả Trấn Thủy anh cũng không quay về, sao anh lại có thể về một nơi đầy rẫy cô độc và kí ức đớn đau như Thành Tây Sơn Hồ?

Vương Kiến Hạo anh là kẻ nhẫn tâm có nhẫn tâm, tàn ác có tàn ác, mưu mô có mưu mô, nhưng đối với sự cô đơn anh chưa bao giờ chiến thắng.

Có lẽ Đường Tử Hân cô đời này cũng không bao giờ biết được, khi anh còn ở Trấn Thủy, không có bóng dáng của cô, nỗi cô độc dường như đã giết chết anh trong từng cơn mộng dài.

Ngày cô rời đi, đêm đó anh thao thức, là anh nhớ cô rất nhiều.

Đối mắt với anh, Đường Tử Hân cơ hồ như mình đang tự nuốt lấy cái lưỡi của mình. Con ngươi màu nâu ấy sao lại quá âm u? Sao khi cô nhìn vào lại thấy bi thương dâng tràn và sự cô đơn thì chiếm đóng?

Liệu cô đi rồi, anh có còn quay lại Trấn Thủy thường xuyên không?

"Tại sao anh không còn ở Trấn Thủy?"

Đột nhiên Vương Kiến Hạo bật cười, nhất thời cô không biết nụ cười ấy mang hàm ý gì:"Sao em lại hỏi câu thừa thãi đến vậy? Là vì không có em ở đó."

Trong một giây phút Đường Tử Hân không thể nào phản ứng kịp, thật may mắn vì cô đứng xa anh, nếu không vẻ mặt bối rối này nhất định sẽ bị anh bắt gặp.

"Em còn không mau đi tắm? Định chờ anh tắm cho sao?"

Lúc này Đường Tử Hân mới ngớ ra, cô nói:"Anh gọi tài xế đến đưa em về đi?"

"Không cho về."

"Vì sao?"

Vương Kiến Hạo nhún vai dửng dưng:"Vì em đã đặt chân vào nhà anh rồi."

Đường Tử Hân thở dài một hơi, cô nói:"Vương Kiến Hạo, bây giờ anh có biết anh và em đang ở mối quan hệ nào hay không? Chúng ta gần như chẳng còn liên quan nữa, vậy thì anh nói đi, sao anh lại luôn tìm cách lôi em vào cuộc sống của anh? Em thực sự rất mệt mỏi, nhìn anh thôi cũng cảm tưởng như mọi thứ khi xưa quay trở lại, anh chưa từng biết em ghét cái khoảng thời gian khi ấy anh hành hạ bỏ mặc em thế nào. Em cũng chưa từng quên được ngày kết hôn của Dương Trạch, anh từ trên cao đứng nhìn em chìm xuống nước, rất tàn nhẫn."

Trút bỏ đi nỗi lòng, mọi thứ trong người Đường Tử Hân thoáng chốc bay biến như cát bụi. Đáng ra cô phải nói ra điều ấy sớm hơn, dứt khoát hơn thì bản thân cô đã được nhẹ nhõm từ lâu.

Cô đứng ở xa, không hề trông thấy khoảnh khắc hai con ngươi của Vương Kiến Hạo run lên.

Và cô dù đứng xa hay ở ngay trước mặt anh, thì cô cũng không thể nào tường tận được lồng ngực anh đang nhói buốt thế nào. Cảm giác như năm năm trước, anh bị kẻ thù tra tấn trong căn cứ của chúng.

Vương Kiến Hạo nâng bước chân, từng bước từng bước chậm rãi nhưng thực ra lại nặng nề như đeo chì. Anh đến trước tủ quần áo rồi mở ra, lấy một chiếc áo sơ mi dài thộng thùng thình đưa đến cho Đường Tử Hân.

"Anh sẽ không nhẫn nhịn nữa, dù là lúc trước hay về sau, anh sẽ không bao giờ buông em ra. Và em tốt nhất là nên làm quen với điều đó đi."

Nói xong Vương Kiến Hạo vòng qua người cô, không cho phép cô đáp trả lấy một chữ mà lập tức ra khỏi phòng.

Trong tay Đường Tử Hân chiếc áo sơ mi lạnh buốt nhưng lại mang một mùi hương quen thuộc, là mùi của anh.

Có lẽ anh không nhận ra được cô cũng là người, dù ít dù nhiều trái tim cũng biết rung động. Vậy mà Vương Kiến Hạo anh thực sự quá tàn nhẫn, cô đã cấm cản, anh lại càng tấn công.

Đóng cửa phòng tắm lại, Đường Tử Hân trút bỏ chiếc áo sơ mi nhơ nhuốc của mình ra, vòi nước ấm chảy xuống ào ào.

Đêm nay chỉ có anh và cô, liệu sẽ có chuyện gì xảy ra?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.