Mưa Bụi Thượng Hải - Mai Tân Thập Luật

Chương 41




Mộ Diên chỉ lo sung sướng của bản thân, hoàn toàn quên mất tiếng kêu này có bao nhiêu khiêu khích, eo nhỏ vặn xoắn đến mức thu hồn đoạt phách, động lòng người, Phó Hàn Sanh hơi cong nửa người, ngậm lấy đầu v* cô mà gặm cắn, thấy cô chỉ tự mình hưởng thụ, liền nảy ý xấu quấy phá cô, lại cố định vòng eo cô rồi hung hăng mà đâm lên.

“Ưm… A… Tam gia xấu xa...” Mộ Diên bị đau kêu lên một tiếng, thật sự là hắn vào quá sâu.

Chiếc giường chịu tải trọng không nhẹ, cũng rung rinh kẽo kẹt, Mộ Diên đã không chịu nổi nữa, kêu lên mấy tiếng vụn vặt ê ê a a, sau đó lại lo lắng bị người phát hiện, vội vàng ôm lấy cổ Phó Hàn Sanh, cúi người cắn lên khóe môi hắn, hắn cũng vươn đầu lưỡi ra chìm đắm trong tình ái mà liếm láp lưỡi cô, tất cả rên rỉ đều bị bao phủ trong môi lưỡi lộn xộn.

Hôn được một lúc lại trầm mê, như trẻ con ăn kẹo, bao nhiêu cũng không thỏa mãn, bàn tay dính xuân dịch mò mẫm đến trên mông trắng của Mộ Diên, bỗng chốc trời đất quay cuồng, Phó Hàn Sanh xoay người lên trên, đỡ lấy dương v*t vị trượt ra ngoài một lần nữa đâm vào, cửa huyệt và côn th*t đều dính đầy d*m thủy ướt át, đi vào đặc biệt dễ dàng.

“Sao lại ra nhiều nước như vậy, A Diên là búp bê làm từ nước sao?” Phó Hàn Sanh chống hông, bóp nhụy hoa sưng đỏ, cảm thấy buồn cười, khàn khàn giọng trêu cô.

Mộ Diên giơ tay che mặt, vừa tức vừa thẹn, kéo chân kẹp chặt: “Bị vào vài lần thì sẽ như thế, em cũng không hiểu được… ưm… anh nhẹ một chút.” Ánh trăng dịu dàng, làn da của cô ở dưới ánh trăng lấp lánh như nước hồ.

“A Diên vừa ướt vừa dễ cắm, anh rất thích…” Phó Hàn Sanh cong môi cắn lên vành tai tròn tròn của cô, sau đó liền kéo lấy một góc chăn bao trùm cả hai người, trong ổ chăn nhịp thở của hai người đều dồn dập, nhờ ánh trăng có thể trông thấy thân hình hai người dính nhớp giao triền với nhau một cách mờ ảo, một chân thon của cô gái quấn bên hông hắn, một chân còn lại cong trên khăn trải giường, chiếc bụng nhỏ trắng như tuyết hơi nhô lên, ẩn hiện hình ảnh dương v*t bên trong, đâm đến Mộ Diên mặt đỏ tai hồng. Truyện Phương Tây

Phó Hàn Sanh ôm gương mặt trắng nõn nà mà gặm cắn, Mộ Diên cong môi cười nhẹ, sờ sờ lên mu bàn tay hắn, sau đó lại nghiêng mặt hôn hít cọ xát lên lòng bàn tay hắn, phát ra tiếng gọi yêu kiều với hắn: “... Ưm...anh Hàn Sanh …”

Lũ quét bất ngờ sinh ra, nhấn chìm vào trong con sông đang chảy xiết.

Phó Hàn Sanh cẩn thận quan sát thần sắc cô, cảm nhận tiếng cô rên rỉ, nụ cười ánh lên trên khóe mắt đuôi mày, âm đ*o ướt át trơn trượt, dương v*t tàn nhẫn lại xông thẳng vào bên trong cửa tử cung cô, đồng thời ngón tay lại xoa bóp nhụy hoa sưng đỏ bên ngoài, cắn môi dưới cô, nghe thấy cô nức nở run rẩy từng chút.

“A Diên cũng thích anh.” Phó Hàn Sanh cười khẽ khẳng định, khi còn nhỏ hắn giỏi nhất là nhìn mặt đoán ý người khác, xem xét chỉ cần nửa khắc đồng hồ đã có thể đưa ra kết luận, muốn trách thì chỉ trách ánh mắt tham lam nóng rực của Mộ Diên giống như đã từng quen biết, giống cái gì nhỉ....

Cực kỳ giống với bộ dạng Phó Hàn Sanh lần đầu gặp cô, cách một cánh cửa sổ thủy tinh, hắn đã muốn trộn lẫn xương thịt, nuốt cô vào bụng.

Mộ Diên ưm a nói không nên lời, khuôn mặt mơ màng, côn th*t trong hoa huy*t càng sưng to, chôn ở chỗ sâu mà chậm rãi đưa đẩy, hoa huy*t bị nhét đầy không có một khe hở, không có một con đường sống, ánh trăng rực rỡ trên cao, ánh mắt hắn mơ hồ từ trên cao nhìn xuống cũng sa vào sự kiều diễm của cô, Mộ Diên hé môi nhỏ, bất giác có chất lỏng ái muội chảy ra.

Trong đôi mắt long lanh chỉ toàn là hình bóng hắn, lần đầu tiên gặp nhau ở hậu viện, Mộ Diên đã cảm thấy Phó Hàn Sanh rất đẹp trai, lúc ấy cô còn nhịn không được nhìn lén hắn một chút, hắn khác với vẻ ôn hoà, nội tâm, trầm ổn của Phó Tuân, hắn là lạnh nhạt xa cách, khí chất luôn mang theo một sự ám chỉ người khác nên đứng từ xa mà nhìn, mà không thể dâm loạn.

Bây giờ lại lưu lạc đến trên giường vui vẻ mây mưa với cô.

Mộ Diên hơi hé miệng nhỏ, vươn đầu lưỡi muốn hôn, tiếng nước bọt giữa môi lưỡi lộn xộn lại vang lên trong phòng bệnh yên tĩnh, cô dùng nụ hôn đáp lại hắn, ván giường kêu kẽo kẹt càng lớn hơn, càng mãnh liệt va chạm giống như chỉ phút chốc sau đó sẽ sụp đổ.

Cũng không biết đã thay đổi vị trí bao nhiêu lần, tối nay Phó Hàn Sanh có thể nói là hứng thú dạt dào, thỉnh thoảng còn hỏi Mộ Diên có thích tư thế này hay không, những lúc bắn vào còn ôm chặt lấy Mộ Diên mà gặm cắn và gầm lên khe khẽ, trong miệng cũng toàn gọi tên cô, trong mắt cũng chỉ có cô, cuối cùng hung hăng bắn đầy vào tử cung cô, vừa chôn sâu bên trong vừa thì thầm với Mộ Diên.

Mộ Diên chỉ biết gật đầu và lắc đầu, bây giờ cả người đều dính nhớp, trong hơi thở toàn là mùi của hắn, cũng không biết là mồ hôi hay là tinh dịch, cô cực độ mỏi mệt, cánh tay đã không còn sức lực buông xuống đầu giường, trong cơ thể cũng cực kỳ khó chịu, côn th*t lại lặng lẽ nhét vào, cộng thêm hôm nay đã làm không biết bao nhiêu lần, hoa huy*t đã sưng đỏ và lầy lội, khó coi vô cùng.

Mộ Diên nghiêng người chôn trong lòng ngực hắn, bĩu môi muốn đẩy hắn ra ngoài, nhưng không ngờ hai người đối diện lại ma xui quỷ khiến nhịn không được mà hôn môi nhau, lúc đầu chỉ là đụng chạm nhẹ nhàng, sau đó thuận tiện biến thành môi lưỡi liếm mút, Phó Hàn Sanh biết cô đã hết sức, liền trực tiếp nâng má cô lên, ấn vào trong lòng ngực mà hôn liếm.

——————

Hôm tháo băng, Giang Viễn Cẩn và Chu Tử Khâm cùng đến, hai người đứng bên cạnh giường nói gì đó với Phó Hàn Sanh, Mộ Diên chỉ có thể nghe thấy tiếng thì thầm to nhỏ từ bên ngoài, Phó Hàn Sanh từ trước đến nay luôn ôn hòa nhã nhặn, lúc này lại có vẻ tức giận hiếm thấy.

Trên đường về đi ngang qua đường Nam Kinh, phần lớn các cửa hàng đều đã đóng cửa không tiếp tục kinh doanh nữa, những người ăn xin hai bên đường, nhặt lá cải chỗ nào cũng có, còn có rất nhiều bao cát chất đống thành những khối thành lũy với đầy lỗ châu mai, bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy chiến hỏa bay tán loạn, trên mặt đất bùn lầy và máu trộn lẫn nhem nhuốc, ban ngày là mưa bom bão đạn, ban đêm lại là thế giới phồn hoa, ca vũ thăng bình.

Mộ Diên cúi mắt, tâm tư xoay chuyển liên hồi, vừa định nói chuyện, thì đã đối diện với ánh mắt thâm trầm của Phó Hàn Sanh, hắn nắm lấy tay nhỏ của Mộ Diên, đặt bên môi mà hôn nhẹ, trấn an cô: “Thật ra cũng không cần than thở như vậy, kiến càng cũng có thể thích cây cỏ, cuối cùng sẽ có ngày hoà bình.”

Ừm, Mộ Diên dựa vào người hắn cọ cọ lên tay áo dài, quần áo trên người Phó Hàn Sanh có mùi gì khiến người ta cảm thấy yên tâm một cách kỳ lạ, Mộ Diên bị hắn cuốn vào dưới cánh tay, chăm chú nhìn chiếc cằm đẹp như điêu khắc, dần dần ngủ thiếp đi.

Đêm trên bến Thượng Hải vừa kỳ bí vừa ẩn chứa nhiều nguy hiểm.

Hoàng Kim Vinh bị trói lại treo trên giá gỗ chữ thập, cực kỳ giống tình trạng tử vong của chúa Jesus trong Kinh Thánh, ngặt nỗi ông ta không phải là Jesus, sau khi chết cũng không thể sống lại, chỉ có thể lấy máu làm lời nguyền, phí phạm chút thời gian hấp hối.

Ông ta không ngờ rằng Phó Hàn Sanh có thể làm một con ve sầu thoát xác, không chết được, còn bản thân mình thì bây giờ đã bị đánh đến nửa sưng nửa mù, đôi mắt không mở ra được, chỉ có thể nghe thấy giọng nói Phó Hàn Sanh mà lạnh toát cả sống lưng, ở trong trí nhớ của ông ta Phó Hàn Sanh vẫn còn dừng lại ở hình ảnh của năm sáu năm trước trên bến cảng.

Năm đó, cuối cùng ông ta cũng có thể chờ được lúc ông cụ Phó đèn dầu đã cạn, ông ta cho rằng khoảng cách mình có thể một tay che trời không còn xa nữa, không ngờ vào lúc hoàng hôn thì cậu ba nhà họ Phó này lại xuất hiện trên bến cảng, lúc ấy cũng chỉ mười tám mười chín tuổi, điển trai đến mức liếc qua một lần là đã kinh động, bộ dạng nho nhã hiền lành, khiến cho người ta tưởng rằng hắn chỉ là một cái gối thêu hoa.

Nhưng không ai có thể ngờ rằng cái gối thêu hoa này có thể cướp miếng ăn từ trong tay Chính phủ và người Tây Dương, khơi thông con đường vận chuyển thuốc đến Nam Dương, Hoàng Kim Vinh châm chọc hắn không muốn sống nữa, ngay cả chuyện này mà cũng dám làm, cậu ba Phó chỉ bình tĩnh nhấp một hớp trà, cái mạng của hắn đã sớm đến hoàng tuyền, làm gì phải sợ chuyện sinh tử nhân gian nữa.

Tối hôm đó khi màn đêm buông xuống, đầu lĩnh hắc bang Hoàng Kim Vinh bị chém đứt ba ngón tay, thi thể treo trên cọc gỗ ở bến tàu, báo chí chỉ nói là bị người ta trả thù, nhưng Hoàng Kim Vinh tội ác chồng chất, gian dâm cướp bóc, phóng hỏa giết người, không có gì là không làm, ai mà biết được lần này ông ta là bị ai trả thù kia chứ?!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.