Mưa Bụi Thượng Hải - Mai Tân Thập Luật

Chương 34




Ngọn đèn dần tối, đêm tối trong hẻm nhỏ mọi thứ đều im lặng, ánh sáng chỉ có thể soi ra những chiếc bóng lờ mờ như có như không.

Phó Hàn Sanh cõng cô đến đầu ngõ, Mộ Diên nhấp môi nói lời cảm ơn hắn sau đó xoay người bỏ đi, nhưng lại bị người ta kéo vào trong lồng ngực.

Giống như một khối kẹo mạch nha dẻo dính, Phó Hàn Sanh bám chặt lấy cô, cuối cùng mới nhẹ nhàng hôn lên trán cô một cái, thở dài: “A Diên, ngày mai tôi phải đi Trùng Khánh, sáng mai tôi chờ em ở đây...”

Có tin từ bên trên, quân Nhật đã đánh đến Trùng Khánh, Trùng Khánh có rất nhiều thương nhân thu mua các loại thuốc trị thương và sát trùng, ngày mai Phó Hàn Sanh sẽ lên đường đích thân vận chuyển thuốc sát trùng đến đó, bây giờ chiến cuộc hỗn loạn, điều duy nhất mà Phó Hàn Sanh lưu luyến chính là cô.

Trong một đêm phong nguyệt như thế này, Mộ Diên khẽ nhấp môi, muốn nói lại thôi, cô sợ, sợ đi thêm một bước sẽ sa vào trong sự dịu dàng của hắn.

“Được, nếu rảnh tôi sẽ tới.” Cô cúi đầu nói một câu, rồi lại xoay người đi vào trong bóng đêm vô tận.

Về tới sân nhà, cô nhìn thấy thím của mình ngồi dùng trà dưới gốc cây hòe, cánh hoa màu trắng theo gió bay lả tả rơi vào cả trong nước trà, xoay tròn như những chiếc thuyền con.

“Ôi, đèn hoa này đẹp quá, mua hết bao nhiêu tiền đấy,” khóe mắt thím cô chan chứa nụ cười cắn hạt dưa tí tách, trên bàn còn bày một chiếc đĩa trúc đựng bánh chưng, và mấy chén rượu hoàng tửu nước vẩn đục.

Mộ Diên mỉm cười không nói, đặt lồng đèn lên bàn, lại uống một hớp rượu hoàng tửu, nhíu mày lau mép, cay quá.

Cô vừa định đứng dậy quay về phòng ngủ, thì liền nghe thấy thím của mình nói ở phía sau: “Lúc nãy thím về đây, bà hàng xóm lắm chuyện còn bực tức nói rằng hôm nay có người đứng ở trước cửa nhà chờ con rất lâu, bé Thụy nợ tình ở đâu đấy?”

Lại là bà hàng xóm đối diện, Mộ Diên tức giận xông lên tận đỉnh đầu, rống cổ lên nói vọng theo hướng bên kia: “Bà ấy sao lại rảnh rỗi như vậy, chỉ là một người đàn ông tùy tiện đi ngang qua, thì đã nói rằng chờ con là thế nào, có giỏi liền đi kéo con trai mình ở trong hẻm chơi gái hút thuốc phiện về nhà thì hơn.”

Thím cô nóng nảy, lập tức kéo cô vào nhà: “Ôi chao, bé Thụy con không cần phải làm mất lòng bà ta, sau này thiệt thòi không phải là chính con hay sao.”

Mộ Diên chỉ là muốn xả giận, mắng xong cũng thư thái hơn, nhưng bây giờ lại buồn bực không vui đi vào phòng.

Mấy ngày này đang nghỉ xuân không cần phải dậy sớm đi học, ngặt nỗi Mộ Diên đêm qua trằn trọc mất ngủ, gà trống ở cửa vừa mới gáy bình minh, thì cô đã rời giường thức dậy thắt hai bím tóc.

Chân trời hửng sáng, trong phòng thím cô thắp đèn leo lét, Mộ Diên mở cửa nhà, chỉ thấy thím đang chuẩn bị giấy và bút mực, đại khái là muốn khai bút.

Trước khi thím gả cho chú đã từng đọc không ít sách vở, nghe người ở trong kinh thành nói, nếu thím cô không gả chồng sớm, thì còn có thể đi Tây du học mấy năm, nhưng lệnh của gia đình không thể cãi lại, cuối cùng vẫn bị bắt gả cho chú, đáng tiếc chú đi lính lúc còn trẻ tuổi, hai người vừa mới tân hôn xong thì chú đã tử trận sa trường, sau đó thím của cô cũng không đi bước nữa, sống một mình cho đến tận hôm nay.

Vậy là trước kia người hầu theo về nhà chồng của thím cũng đã từng nói, câu chuyện thật ra là, người kia thay lòng đổi dạ, nhân lúc đi lính đã cưới người khác mất rồi.

“Thím đang viết cái gì vậy?” Mộ Diên đi vào, ánh nến lấp loáng, dường như là một câu chuyện cũ: “Bình thường đều viết thơ ca, sao hôm nay lại có nhã hứng, viết truyện cổ thế này...”

Thím cô đặt bút xuống, kiểm tra mấy lần, cuối cùng bỏ tờ giấy vào trong một phong thư: “Đây chẳng qua chỉ là một bài viết gửi tòa soạn, ca tụng người nước ngoài quản lý trường học rất tốt, nhân tiện kiếm chút tiền nhuận bút mà thôi.”

Cô còn nhớ rõ thím rất không thích cách nói chuyện mang tính tự ti như thế: “Thời gian này thiếu tiền lắm sao, chỗ con vẫn còn có chút tiền do mẹ để lại, chi bằng thím cứ cầm xài trước, ngày mai con sẽ đi xin việc làm.”

Thím cô tỏ ra rất nghiêm túc, lại có chút nghiêm khắc: “Bé Thụy bị ấm đầu rồi à, tiền kia là do mẹ con để lại làm của hồi môn cho con sau này, chẳng qua là thím đã mua một nhà trọ ở Ô Trấn, tương lai chúng ta sẽ đỡ vất vả hơn.”

Thì ra thím của cô đã chuẩn bị chu đáo, Mộ Diên vò vò khăn tay: “Sao đột nhiên lại quyết định đi gấp như vậy, không phải đã nói cho con thời gian suy nghĩ sao?”

Thím cô do dự một lúc, lại thở dài: “Hôm qua thím nghe người trong gánh hát nói, Trùng Khánh bị đã bị quân Nhật oanh tạc, thi thể thành đồi, máu chảy thành sông, thời buổi loạn lạc cái mạng già này của thím thì không sao, nhưng con được bao lớn đâu chứ, nếu xảy ra chuyện gì, thím làm sao còn mặt mũi gặp lại mẹ con dưới suối vàng...”

Mộ Diên nhất thời im lặng, đưa mắt nhìn xuống đất một lát: “Khi nào chúng ta đi?”

Bên ngoài cửa sổ ánh mặt trời đã dần dần sáng rõ, thím cô thổi tắt nến, một sợi khói trắng bốc lên mờ ảo.

“Thím luôn muốn đi càng nhanh càng tốt, ngày kia được không?”

Như vậy không khỏi quá nhanh rồi, Mộ Diên cũng cảm thấy bất lực, nhưng cũng không nghĩ ra là bất lực điều gì, tối qua Phó Hàn Sanh đã nói sẽ chờ cô ở đầu ngõ nhỏ, hắn cũng nói rằng hôm nay mình sẽ đi Trùng Khánh.

“Bài báo này cứ để con mang đến toà soạn giúp thím, đúng lúc con cũng phải ra hiệu sách mua một vài quyển,” Mộ Diên cầm lấy phong thư, thím cô gật đầu nói rằng mình cũng có chút mệt mỏi, cô cứ đi đi thôi.

Đoan Ngọ đã qua trời cũng không còn lạnh nữa, trong hơi gió đã ấm áp hơn rất nhiều, nhưng vẫn còn một chút hương vị mơ hồ khiến cõi lòng con người không yên.

Mộ Diên vừa mới ra khỏi hẻm nhỏ, đã trông thấy một bóng người quen thuộc ở bên ngoài cửa hàng Tam Dặm, cũng đã rất lâu cô không gặp Phó Tuân, bây giờ nhìn lại cứ như đã trôi qua mấy đời, thiếu niên kia vẫn mang theo khí phách hăng hái, giống như lần đầu tiên gặp anh ta, đám học trò ở trong trường đa phần đều có tâm thái nặng nề, chỉ có Phó Tuân là lúc nào cũng chuyện trò vui vẻ.

Hôm nay Phó Tuân ăn mặc khác hẳn, toàn thân là đồ vest màu đen, cắt may khéo léo, cho dù chống gậy cũng không che giấu được ánh sáng như mặt trời.

“Đã lâu không gặp, sao phải tự mình đi mua thức ăn như thế, bảo người hầu đi chẳng tốt hơn hay sao?” Mộ Diên cười nhạt đi tới đối diện với anh ta, cửa hàng Tam Dặm cách nhà họ Phó một quãng đường, hai chân anh ta không tiện sao có thể hành hạ mình như vậy...

Phó Tuân chống gậy, đưa thức ăn trong túi giấy dầu cho cô: “Không sao, hôm qua anh đã về, chờ đến hoàng hôn cũng không gặp được em.”

Chuyện ở nhà họ Phó, gần như từ trên xuống dưới đều đã biết, thật ra trong lòng anh ta cũng đã có sự chuẩn bị, Mộ Diên tuy bề ngoài bình thản vô tư, nhưng thật ra suy nghĩ rất sâu sắc, còn có một sự kiêu ngạo từ trong xương cốt, làm sao có thể khom lưng làm thiếp được, chỉ là khi chính tai nghe được anh ta cũng không khỏi cảm thấy lồng ngực nặng nề, con người đều có sự ích kỷ, anh ta đã từng nghĩ rằng Mộ Diên sẽ vì mình mà cúi đầu.

Mở gói giấy dầu ra, bên trong là bánh hạch đào hạt mè toả mùi thơm bốn phía, thì ra người hôm qua là anh ta, Mộ Diên nhếch môi cười nhạt: “Lúc cô tư đi lấy chồng đã tặng cho tôi rất nhiều, đại khái là quá ngọt, tôi đã ăn ngán đến mức bây giờ không còn cảm nhận được gì, nếu bây giờ cậu Tuân lại mua cho tôi, thì sẽ phí phạm loại bánh ngon này.”

Phó Tuân nhìn chằm chằm vào cô một lát, hốc mắt đỏ bừng một cách không thể khống chế: “A Diên, những lời hôm đó mẹ anh nói rất quá đáng, nhưng thật ra bà ấy chỉ là miệng dao găm tâm đậu hũ mà thôi, trong lòng bà ấy không xấu như vậy.”

Trong gió có lẫn mùi vị ngọt ngào của hạt mè, con người từ trước đến nay luôn có mới nới cũ, ngửi được hương vị này, Mộ Diên cảm thấy bản thân mình đã không còn lưu luyến thèm thuồng như lúc trước nữa.

Đại khái là Phó Tuân đã đứng một lúc lâu, ống quần khẽ run lên, Mộ Diên đi tới đỡ anh ta, cách đó không xa có một quán trà nhỏ, Phó Tuân cũng không kháng cự, hôm qua đứng suốt một buổi trưa, hôm nay hai chân đã rất yếu.

Người phục vụ trong quán hỏi bọn họ muốn dùng gì, Mộ Diên không đói, nhưng bước vào quán trà không có lý nào lại không gọi món, Phó Tuân gọi một đĩa đậu hồi hương và một bình Bích Loa Xuân.

Trên đường cái người qua kẻ lại, đối diện là một cửa hàng son phấn, các bà các cô ăn mặc lộng lẫy, trang điểm rực rỡ đi ra đi vào, cũng không biết là đến yến tiệc nào đó hay là hẹn hò với người tình.

Mộ Diên thu hồi tầm mắt, đặt khăn tay lên trên bàn: “Thật ra thì bà lớn nói rất có lý, bây giờ triều đại đã thay đổi việc kinh thương cũng cần phải được chú ý, cô Dương kia là hậu nhân danh môn, cũng là nhân tài hiếm có, có thể giúp cậu trọng chấn nề nếp gia đình, đó là kim ngọc lương duyên, thời cuộc quốc gia bây giờ cũng không an ổn, chuyện tình yêu nam nữ vốn chỉ là hình thức mà thôi, Phó Tuân chúng ta cũng không thể làm nghịch ý người lớn, có lẽ đây là sự sắp xếp tốt nhất, số mệnh đã như vậy thì chấp nhận thôi.”

Trà và đậu đã được mang lên, Phó Tuân chậm rãi rót một chung trà, mở miệng một cách khó khăn và không cam lòng: “A Diên, thực ra thì anh vốn có một người anh hai, lúc anh ấy qua đời thì anh chỉ mới năm sáu tuổi, mẹ của anh rất thích anh ấy, anh ấy cũng chỉ vừa mới đi du học xong quay về nước, không ngờ lại bị bệnh nặng rồi qua đời vào năm 18 tuổi, chết ở trên giường, ngủ một giấc rồi đi rất bình yên, cho nên mẹ của anh mới dồn hết tất cả mọi hy vọng lên người anh, anh không thể phụ lòng bà ấy được.

“A Diên, có thể chờ anh ba năm được không...”

Bàn tay ấm áp bao trùm lấy đầu ngón tay Mộ Diên, Phó Tuân muốn giữ chặt lấy cô, ánh mắt nóng rực như có ngọn lửa cháy.

Trong mắt Mộ Diên hiện lên sự đau đớn, một lúc sau cô rút tay lại, lắc đầu cười: “Cậu Tuân thông minh như vậy, làm sao lại không biết bà lớn có muốn thấy tôi hay không?”

Phó Tuân im lặng không nói, lúc nhìn lại thì đã cảm thấy như Mộ Diên đang lạnh lùng kiêu ngạo đứng ở dưới góc tường, hệt như một nhánh hàn mai nở ra những đóa hoa lấm tấm, tuyệt thế chi mai, tuyệt thế mỹ nhân, nhưng đáng tiếc lại không thuộc về anh ta.

Mùi trà thơm nhẹ nhàng, Bích Loa Xuân ở đây luôn là loại trà không chính thống, cũng không biết đã trộn lẫn vào bao nhiêu bạch trà và nước, Mộ Diên lại rót cho anh ta một chung, nghĩ đến sau này sẽ hiếm khi gặp lại, liền nghiêm túc nói: “Sau này cậu Tuân nên ít đi bộ một chút, tuy rằng xe lăn không tiện, nhưng dù sao cũng thoải mái hơn, bên cạnh cũng nên có người hầu, nếu như chân bị đau thì cũng có người chăm sóc, nghe nói cô Dương kia học rộng biết nhiều, ngày thường cậu đến tìm cô ấy trao đổi văn chương cũng tốt.”

Phó Tuân nhận chung trà, nhếch môi cười nhạt, anh ta chống gậy là chỉ vì muốn đi gặp cô, sau này thì không cần nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.