Mưa Bụi Thượng Hải - Mai Tân Thập Luật

Chương 23




“…Anh đừng nhìn, đưa thuốc cho tôi… tôi tự mình thoa…”

Bị Phó Hàn Sanh nhìn chằm chằm vào hạ thể như vậy, Mộ Diên cảm thấy cực kỳ xấu hổ, khuôn mặt cho dù không bôi phấn nhưng cũng đỏ bừng lên, cô cảm thấy chỗ hoa huy*t của mình cũng không thể khống chế được mà đang nóng dần lên, phần bụng nhỏ thì liên tục run rẩy.

Phó Hàn Sanh cười hết sức ôn hòa, vì sao chỉ cần trêu chọc một chút là đã ướt thế này...

Chiếm cứ toàn bộ tròng mắt đều là hoa huy*t nhỏ bé đang tham lam cắn chặt ngón tay thon dài như ngọc của hắn, vừa chật chội lại ẩm ướt, Phó Hàn Sanh cố đè nén hơi thở dồn dập của mình, ngón tay hơi dùng sức một chút, nhờ vào hoa dịch trơn trượt, vặn cánh hoa bung ra, đâm vào sâu hơn bên trong âm đ*o.

“…A… Đừng mà…” Mộ Diên vừa kêu khóc vừa lắc đầu, cô không phải là kẻ ngu ngốc, tất nhiên là biết hắn dự định làm gì, ngón tay ở bên trong âm đ*o không ngừng xoay chuyển đụng chạm và kích thích, một loại cảm giác khó có thể nói ra bất chợt xôn xao ở nơi bụng nhỏ.

Mộ Diên không thể nhịn được liền nhúc nhích hai chân, một dòng nước tiểu trào ra ngoài, hôm nay cô chỉ uống nửa chung trà, làm sao lại như thế, cô khóc rấm rứt, cắn răng thật chặt, yên lặng cầu nguyện cho việc xấu hổ này có thể nhanh chóng trôi qua.

Phó Hàn Sanh quỳ thẳng ở giữa hai chân cô, tỏ ra hết sức nhàn nhã, dùng lòng bàn tay thấm thuốc mỡ vuốt ve những thớ thịt non mịn, ngón tay thon dài dính thuốc mỡ cắm vào trong, bôi được một lúc lại rút ra, bảy tám lần như thế, cả người Mộ Diên hoàn toàn mềm nhũn, mồ hôi tuôn ra đầm đìa, sự nhẫn nại của cô đã đi đến giới hạn.

Toàn thân không còn sức lực nằm yên trên giường, Mộ Diên thở hổn hển gấp rút, chiếc yếm đỏ thêu uyên ương ở trước ngực đã kéo xuống một nửa, bầu vú trắng như tuyết dường như có thể phá tan lớp vải mỏng kia mà nhảy ra ngoài bất cứ lúc nào, phập phồng đong đưa, bụng dưới cũng đang run lên, cô che miệng mà chảy nước mắt, tóc tai hỗn độn, thân mình tan rã, hai đùi bị hắn mở ra thật rộng, để cho ngón tay ở bên trong hoa huy*t, thích làm gì thì làm.

Tiếng sột soạt khi hắn cởi áo dài làm kinh động Mộ Diên, cô theo bản năng ngước mắt, chỉ thấy vị công tử ôn nhuận như ngọc kia đã cởi toàn bộ quần áo trên người, trần truồng quỳ gối ở trước mặt cô, ánh sáng le lói lúc này khiến cô có thể trông thấy rõ dáng người trắng trẻo nhưng tráng kiện của Phó Hàn Sanh, khoảng cách gần gũi như vậy, Mộ Diên có muốn không thấy cũng khó, ở giữa cánh rừng rậm rạp um tùm kia, dương v*t đã sớm đứng dậy sục sôi ý chí chiến đấu, hùng tráng oai vệ nhìn về phía cô một cách đầy uy hiếp.

Mộ Diên nhớ đến tối hôm đó bị người này làm cho khổ sở đến mức gần như chết đi sống lại, nỗi sợ hãi kinh hoàng kia lại ùa tới, cô ngước đôi mắt to tròn long lanh ngập nước, nhút nhát sợ sệt nhìn hắn: “Cậu ba, anh nói chỉ giúp tôi thoa thuốc, vì sao phải cởi đồ...”

Phó Hàn Sanh tách hai chân cô ra, kéo về phía dưới háng mình, giọng nói dịu dàng an ủi: “Vừa rồi nhìn thấy bên trong A Diên rất đỏ, cần phải đưa thuốc vào đến tận trong hoa tâm, nếu không thì chỉ là trị ngọn không trị gốc.”

Thầy thuốc Phó dùng lời lẽ hết sức bình thản, đạo lý cũng rất rõ ràng.

“Không được… tôi không cần bôi thuốc nữa đâu… cậu ba tha cho tôi đi...” Thân hình mảnh mai của Mộ Diên run lên, khóc đến nỗi khoé mắt đã đỏ ửng, ngồi bật dậy dự định xuống giường.

“Ngoan nào, thoa thuốc xong thì sẽ khỏi.” Phó Hàn Sanh hôn hôn mấy cái lên má phấn của cô, tràn đầy yêu chiều, một tay chụp lấy chân cô, đè xuống dưới người mình, sau đó quẹt lấy một ít thuốc mỡ bôi vào trong lòng bàn tay, lại dùng bàn tay dính đầy thuốc mỡ vuốt ve dương v*t, khi thuốc mỡ đã được bôi đều, dương v*t trở nên lấp lánh ánh sáng, đứng thẳng cực kỳ hùng vĩ.

Sau khi thoa thuốc lên dương v*t mình xong, Phó Hàn Sanh đỡ lấy nó trượt lên trượt xuống âu yếm bên ngoài hoa huy*t, dính thêm một ít chất dịch, lại đẩy hoa môi ra hai bên, chậm chạp chui vào bên trong hoa huy*t đỏ bừng của Mộ Diên.

“A…”

Gần một tháng không làm, hai người đều phát ra tiếng rên rỉ.

Mộ Diên đau đớn, côn th*t to lớn chỉ mới tiến vào được phần quy đầu to tròn, thân thể cô đã lập tức không thể khống chế mà co rút lại.

Thật sự là quá chặt chẽ, Phó Hàn Sanh vừa nhẹ nhàng ấn lên đoá kiều nhuỵ bên ngoài, vừa nhẹ giọng dỗ dành: “Bé con phải nghe lời anh, nếu không thì sẽ không thể bôi thuốc vào trong được…”

Dứt lời lại đẩy dương v*t vào bên trong âm đ*o từng chút từng chút một, thong thả nhẹ nhàng giống như dao cùn cắt thịt, mỗi lần tiến vào một chút lại xoay tròn hồi lâu, giống như thật sự chỉ muốn thoa thuốc cho cô vậy.

Cứ bị đẩy vào như vậy, Mộ Diên có thể sẽ muốn đạt thỏa mãn, nhưng hắn lại cố tình không muốn cho cô, dương v*t Phó Hàn Sanh lần nào cũng cọ sát thành vách thịt một cách rất rõ ràng, chỗ này mê người như vậy, hắn tiến lên một tấc, cô sẽ cố nuốt thêm một chút, hắn lui một phân, cô sẽ cảm thấy trống trải ngay lập tức.

Nhụy hoa bị lòng bàn tay thô tráng của hắn chà đạp, khiến cho thân hình mẫn cảm của cô giúp chào khoái cảm dữ dội, một dòng khí nóng chạy về hướng bụng nhỏ, sau đó là một lượng lớn hoa dịch tuôn trào, cánh đồng cỏ xanh lập tức nhòe nhoẹt nước, giống như vừa mới trải qua một cơn mưa xuân đột ngột tưới tắm, hoa huy*t không tự chủ lại cắn chặt dương v*t Phó Hàn Sanh, khi hắn tiến vào thì khao khát khó nhịn, hắn bước ra thì cô lại luyến tiếc.

Mộ Diên không tự chủ được mà vặn vẹo thân hình lả lướt, nhẹ nhàng dựa sát vào chỗ lông tóc đen tuyền của Phó Hàn Sanh.

“Bé con, có phải muốn rồi không?” Ánh mắt Phó Hàn Sanh chan chứa nụ cười, cúi người xuống, vuốt ve khuôn mặt đỏ ửng của cô, lại vươn đầu lưỡi liếm láp môi và hàm Mộ Diên.

Điều này quả thực khiến Mộ Diên càng cảm thấy thẹn thùng hơn, cô xoay mặt đi không muốn đối diện với hắn, dưới người vừa căng thẳng vừa tê dại, vừa ngứa vừa mỏi, cô hơi nâng bụng nhỏ lên, áp sát vào dương v*t hắn, còn dùng cánh hoa ở cửa huyệt cọ cọ lên túi tinh nặng trĩu bên dưới của Phó Hàn Sanh.

“Loại từ ngữ như thế này, chỉ được nói cho tôi biết thôi, không được nói với người khác,” Phó Hàn Sanh cắn lên chiếc cằm nhọn của cô, thái dương lấm tấm những hạt mồ hôi trong suốt tinh xảo như hạt châu.

Hắn cũng đã sắp không nhịn được nữa, nhưng lúc này vẫn cần phải duy trì hình tượng, làm một người thầy giáo khiêm tốn giảng dạy điều hay, dẫn dắt cô bé lạc đường này quay lại nẻo chính.

Bên ngoài mây đen đã che khuất ánh trăng, mọi âm thanh đều im bặt, sắc trời trở nên ảm đạm, có lẽ là lại sắp thêm một trận mưa.

“…Đừng… đừng gạt tôi…” Mộ Diên nũng nịu ngước mắt lên, ánh mắt long lanh ngấn nước, vô cùng xinh đẹp yếu ớt, khiến người ta thương tiếc.

Khóe miệng Phó Hàn Sanh khẽ mỉm cười hôn lên môi cô, bàn tay tiến vào trong yếm, xoa bóp hai bầu vú trắng nõn lại mềm mại của cô, giọng nói hơi khàn khàn: “Bé ngoan, tôi sẽ không lừa em.”

Chiếc eo mảnh khảnh lại bị người ta nhấc lên, Mộ Diên cảm thấy mình hoàn toàn lấp đầy, dương v*t hung hăng cắm sâu vào bên trong hoa huy*t, vào đến tận đáy, rồi mạnh mẽ di chuyển.

“…Ưm… a… Nhẹ một chút…” Mộ Diên vô thức bấu lấy hai cánh tay chống hai bên cô của hắn, mấy lần bị sự đâm thọc của Phó Hàn Sanh làm lệch ra ngoài, cũng đều được hắn ôm trở lại, chiếc eo mảnh khảnh mềm mại như dương liễu bị nắm chặt lấy, thuận tiện cho động tác của hắn, vì thế cô bị cắm đến mức tơi bời, chỉ có thể kêu lên ê a không ngừng.

“…A Diên kẹp chặt quá…” Trên trán Phó Hàn Sanh rịn ra một chút mồ hôi, hoa huy*t của cô bé quá nhỏ quá chật chội, hắn cúi người xuống, hôn lên đôi môi trắng bệch của cô, cho dù thần trí mơ hồ và đang chìm sâu vào trong biển dục vọng, thì tận sâu trong xương cốt Mộ Diên vẫn thể hiện một sự kiêu ngạo như nhánh hàn mai.

Phó Hàn Sanh ngậm lấy chiếc miệng nhỏ của Mộ Diên, sau đó lại dần dần rơi xuống chiếc cổ trắng nõn nà, bàn tay cũng bắt đầu nhẹ nhàng xoa bóp hai hòn núi tuyết của cô một cách nhẹ nhàng, Mộ Diên bị sự dịu dàng này vùi lấp, toàn thân bắt đầu thả lỏng hơn, Phó Hàn Sanh thấy cô như thế, lập tức thẳng eo dùng sức đâm về phía trước.

“…ưm… aa…” Mộ Diên lại bắt đầu la hét, nhưng âm thanh đã trở nên mềm nhũn và âm lượng cũng không cao, giống như đang làm nũng muốn được yêu thương.

Môi lưỡi dịu dàng dây dưa thân trên, bàn tay nóng rực như lửa càn quét eo bụng, lông tóc rậm rạp giữa háng cọ xát vào cánh hoa non nớt, khoái cảm lại dâng lên trong cơ thể như thủy triều.

Phó Hàn Sanh nằm trên người cô, chiếc miệng không ngừng hôn cô, bàn tay lại không ngừng xoa bóp núm vú nhỏ nhắn xinh đẹp, eo cũng không ngừng chuyển động ra vào, hoa dịch Mộ Diên tuôn ra mênh mông bôi trơn dương v*t hắn, giúp hắn thuận lợi đâm sâu đến tận đáy, càng cắm càng nhanh.

Bị Phó Hàn Sanh đẩy đến mép giường bên kia, cả người Mộ Diên đều choáng váng, bất tri bất giác duỗi tay ra ôm chặt lấy Phó Hàn Sanh, giống như đang chơi vơi ở trong cuồng phong bão tố giữa đại dương thì bắt gặp một khối gỗ trôi bềnh bồng, cho nên cô dùng hết toàn bộ sức lực để ôm lấy hắn, vừa không ngừng kêu khóc vừa rên rỉ thành tiếng.

“A Diên, ai đang cắm em!” Hình ảnh xinh đẹp quyến rũ như vậy, khiến máu nóng trong người Phó Hàn Sanh sôi trào, hai mắt đỏ bừng nhìn nàng.

Cả người Mộ Diên đều đang phập phồng lên xuống theo động tác hắn, tất cả mọi nức nở nghẹn ngào đều đã bị đâm nát thành từng mảnh vụn, cô chỉ còn cảm nhận được toàn bộ hoa huy*t đều sắp bị hắn đâm thủng, khi luồng sóng nhiệt lan toả ra mỗi tế bào khắp toàn thân, thì cơ thể đã gần như mềm nhũn, cũng không thể miêu tả được là vui sướng hay đau khổ.

Phó Hàn Sanh ôm cô vào lồng ngực, bàn tay khẽ vỗ lên cặp mông căng tròn, mở miệng giống như đang dạy dỗ một đứa trẻ không ngoan: “Là ai đang cắm em, hở cô bé dâm đãng này?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.