(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Hôm nay Tracy lại tìm tôi.” Luke nói thẳng: “Chuyện của cậu và Lumi, theo nguyên tắc mà nói thì tôi không can thiệp, nhưng có một điều thế này, tôi hy vọng hai người đừng công khai vội.”
“Nếu anh thấy khó xử, tôi có thể đi.” Đồ Minh đứng ven đường, nhìn Lư Mễ đang nghe nhạc trên xe.
“Tôi không thấy khó xử, nhưng năm nay Tracy từ chối tiếp tục hỗ trợ tôi, tức là nếu cậu đi, trong thời gian ngắn tôi không thể tìm người thay thế được.”
“Sao vậy?”
“Vì có lẽ Tracy sắp đến thời kỳ mãn kinh rồi, bất chấp lý lẽ.” Luke nói bừa, thực ra là vì Tracy lười tuyển người, hôm nay bọn họ vừa cãi nhau về chuyện đổi mới nhân sự.
“Ờ. Vậy khi nào thì tôi công khai được?”
“Đúng là cứng đầu.” Luke bị Đồ Minh chọc tức đến mức đau tim, đây là lần đầu tiên anh ta thấy có người như Đồ Minh, cứ như không công khai thì không thể yêu đương được vậy.
Chuyện Đồ Minh đã quyết thì không thể thay đổi.
Trong lòng anh, yêu đương là phải quang minh chính đại.
“Nếu sang năm mà hai người vẫn còn ở bên nhau thì công khai đi, thế nào?” Luke chẳng biết nói chuyện tử tế, nhất định phải làm người ta tức giận mới chịu.
“… Hình như anh không mong người khác được vui vẻ thì phải. Anh độc thân thì bắt cả thế giới độc thân cùng, ồ không đúng, anh không phải độc thân, anh là siêu sao trong cộng đồng Gay.”
Luke cười lạnh lùng: “Chỉ có mấy kẻ vô dụng mới suốt ngày để ý đến xu hướng tính dục của người khác.” Dừng lại một chút rồi hỏi Đồ Minh: “Cậu nghĩ thế nào nếu chúng ta mở một chi nhánh ở Đông Bắc? Ví dụ như Băng Thành, cậu đã khảo sát chưa?”
“Khảo sát rồi. Băng Thành không được.” Đồ Minh từ chối ngay: “Kế hoạch mở thêm chi nhánh của công ty trong hai năm nay đang được phòng tiếp thị khảo sát, mấy hôm trước tôi giao cho Jacky tiếp nhận hoàn toàn. Hiện giờ chúng tôi nhắm đến Tây An, Vô Tích, Trường Sa, nhưng vẫn phải khảo sát thêm thì mới có kết luận.”
“Băng Thành không thể nằm trong phạm vi xem xét sao?”
“Không thể.”
“Sao thế?”
“Vì xét về mặt phát triển kinh tế, quy mô khách hàng hay các yếu tố khác, lần này không đến lượt Băng Thành.”
“Chi nhánh ở đâu thì trọng tâm của chúng ta sẽ ở đó, trọng tâm ở đâu thì khách hàng sẽ ở đó.” Luke nghĩ, có lẽ mình nên thử suy nghĩ theo một góc độ khác.
“Xin lỗi, Băng Thành không có doanh nghiệp S+ nào. Có 15 doanh nghiệp hạng S, nhưng nhu cầu đầu tư quảng cáo thấp. Chuyện này chúng tôi đã nghiên cứu kỹ rồi.” Đồ Minh đưa ra số liệu cho Luke, hy vọng anh ta đừng cố chấp nữa.
Luke im lặng một hồi lâu rồi mới nói: “Ừ.”
“Sao tự dưng lại hỏi đến Băng Thành?” Đồ Minh hỏi anh ta.
“Vì… trượt tuyết khá tiện. Thôi, về rồi bàn sau.”
Đồ Minh cảm thấy đề xuất đột ngột của Luke hơi kỳ lạ, nghĩ thêm chút nữa, dường như anh đã hiểu ra điều gì rồi. Nhưng anh vốn là người dù nhìn thấu nhưng không vạch trần, biết chừa đường lui cho người khác. Ai cũng có lúc rơi vào cảnh khó xử.
Khi lên xe, Lư Mễ phàn nàn: “Tên khốn Luke này lúc nào phá đám chuyện tốt của em. Nhiều năm rồi mà anh ta chẳng bao giờ làm được chuyện gì ra hồn!”
“Anh ta phá đám chuyện gì của em?” Đồ Minh hỏi Lư Mễ.
“Em vốn định thử một trải nghiệm mới, chuyến này phải dẫn dắt cho tốt, em tốn bao nhiêu công sức, làm đủ mọi việc, chẳng phải chỉ đợi anh không kiềm chế nổi trở thành cầm thú sao? Em…”
Đồ Minh nghiêng người hôn lên môi cô, ngăn chặn hết mọi lời nói của cô.
Tư thế này thực sự rất mệt, tay anh vòng ra sau gáy cô, kéo mạnh cô về phía trước, đầu lưỡi anh tiến sâu vào. Tình thế dần trở nên căng thẳng, nhưng ngay khi sắp mất kiểm soát, Đồ Minh đã kịp rút lui, tựa lưng vào ghế: “Như vậy đúng chưa, cô Lư?”
“Em định dẫn dắt kiểu này à?” Anh hỏi, rõ ràng đã biết hết những toan tính của cô mấy ngày nay: “Vậy để anh cũng dẫn dắt thử một chút.”
Hiếm khi Đồ Minh có ý nghĩ đen tối, anh bị Lư Mễ khơi dậy hứng thú, bỗng dưng muốn thấy khi cô thực sự mất kiểm soát thì sẽ như thế nào, có ăn tươi nuốt sống anh không?
“… Anh hư người rồi.” Lư Mễ nói.
“Chắc là gần mực thì đen thôi.”
Lư Mễ bị cái vẻ lắm trò của anh chọc cười khúc khích, cô đẩy anh: “Về nhanh thôi! Kẻo lát nữa có người phát hiện đấy.”
“Phát hiện thì càng tốt, nhân tiện công khai luôn, xong rồi anh sẽ đi.”
…
Thái độ cứng nhắc, trắng đen rõ ràng của Đồ Minh làm cô thấy hoảng hốt, cô thử hỏi anh: “Anh có nghĩ sẽ có một khả năng như thế này không… Tức là chúng ta không cần công khai, yêu nhau kín đáo, anh thì cứ làm Giám đốc của anh, đổi cổ phiếu cải thiện cuộc sống của hai ta, còn em thì cứ thoải mái mà làm con ỉn lười sống qua ngày như trước đây.”
“Em nghĩ rồi, yêu đương lén lút rõ là có lợi hơn là công khai mà.” Lư Mễ tính toán với Đồ Minh, ai sáng suốt cũng nhìn ra được cái lợi này.
“Yêu đương lén lút có thể hợp với người khác, nhưng không hợp với em. Đến giờ, nào là Luke, Jack, rồi Vương Kết Tư, mấy tin đồn bạn trai của em cứ lần lượt xuất hiện.” Đồ Minh cảm thấy hơi khó chịu: “Chỉ có anh mới là bạn trai thật của em, nhưng chẳng ai nhìn thấy anh. Trong mắt họ, em và anh mãi mãi không có khả năng nào.”
Câu nói này dường như chẳng có gì sai, nhưng suy nghĩ kỹ là có thể nhận ra Đồ Minh đang ghen. Sự ghen tuông ấy không quá rõ ràng, cũng không quá mạnh mẽ, cứ âm ỉ như thế.
Làm người ta thấy xót xa.
“Nhưng tất cả bọn họ đều là giả mà.” Lư Mễ nói.
“Ừm.”
Tất nhiên Đồ Minh biết điều đó, chỉ là anh muốn nhiều hơn so với trước đây thôi.
Chuyến đi này ngoài việc không thể ôm người yêu mọi lúc ra thì mọi thứ khác đều hoàn hảo.
Kinh nguyệt của Lư Mễ đến sớm hơn một ngày làm tâm trạng của cô tệ hẳn đi. Khi về đến nhà lại làm mình làm mẩy với Đồ Minh, nguyên nhân là vì tối qua Đồ Minh không để cô đạt được ý muốn.
Đồ Minh dở khóc dở cười, ôm cô dỗ dành một lúc.
Lư Mễ gần như sắp khóc, nói với anh: “Anh không hiểu đâu.”
“Nếu anh mà không làm em thỏa mãn là em sẽ đổi bạn trai đấy.”
“Chuyện này quan trọng vậy sao?”
Anh vừa hỏi xong là Lư Mễ phát cáu ngay: “Ừa! Không quan trọng! Thế thì sau này anh đi làm hòa thượng đi!”
Giống hệt như trẻ con.
“Hơn nữa ngày mai anh lại phải đi công tác! Công tác đến ba ngày! Đến lúc anh về là Quốc khánh luôn rồi!” Lư Mễ trách móc anh: “Em có bạn trai mà phải chịu cảnh ăn chay lâu đến vậy, em tội nghiệp quá. Bạn trai kiểu này em không có cũng được!”
Nói tới nói lui rồi mắt lại hơi đỏ, cứ như cô đang nói thật chứ không phải đùa.
Đồ Minh ngẩn người, cuối cùng mới ý thức được Lư Mễ đang nói về chuyện này bằng thái độ nghiêm túc. Có lẽ là giống như khi còn đi học, cô đã chăm chỉ ôn bài mong đạt được kết quả tốt, nhưng giáo viên lại bảo không thi nữa, khiến cô thấy hụt hẫng.
“Anh hứa với em, đợi anh đi công tác về nhé.”
“Anh về thì làm được gì chứ!”
“Đợi anh về rồi chúng ta lại đi chơi.”
“Em không muốn đi chơi, em muốn có một đời sống tình dục mãnh liệt.” Lư Mễ nói xong câu đó thì không thể nhịn được nữa, phì cười.
Cười đã đời xong cô mới nói: “Chẳng phải anh định đi thăm bà ngoại à? Đi mau đi.”
“Ừm.”
“Bác trai có gửi cho em bức tranh quạt chưa? Nếu bác trai vẽ xong rồi thì anh mang về giúp em để em đi đóng khung nha.”
Nhắc đến bức tranh quạt, Đồ Minh chợt khựng lại.
“Em đang nói chuyện với anh đó, anh hỏi bác trai xem bức tranh quạt đã xong chưa!”
“Được.”
Đồ Minh gõ nhẹ lên trán cô rồi lái xe đến nhà bà ngoại.
Dịch Vãn Thu và Đồ Yến Lương cũng có mặt. Khi nhìn thấy Đồ Minh, Dịch Vãn Thu quay mặt đi, còn Đồ Yến Lương vẫn giữ thái độ ôn hòa như mọi khi. Lúc bà ngoại ngủ, ông hỏi anh: “Chuyến đi thế nào?”
“Tốt ạ.”
“Bức tranh quạt vẽ xong rồi, con có thể mang về cho Lư Mễ, hoặc để hôm nào ba mang đến cũng được.”
“Không cần đâu, cảm ơn ba.”
Đồ Minh nghĩ việc tặng quà là phải có lòng. Sau khi anh nhận ra được ý nghĩ thực sự của Đồ Yến Lương, anh không cho rằng bức tranh quạt đó là món quà xuất phát từ tấm lòng. Nó có thể là món quà dành tặng cho bất kỳ ai, chỉ là tình cờ cần phải tặng cho Lư Mễ mà thôi.
“Ra ngoài đi dạo với ba.”
Đồ Yến Lương quay người bước ra cửa trước, Đồ Minh theo sau, cả hai bước xuống lầu. Trung Quan Thôn đã gần tối, đèn bên đường đã bắt đầu sáng.
Hai cha con đi dạo trên vỉa hè, bước một đoạn khá xa rồi Đồ Yến Lương mới mở lời: “Về chuyện giữa mẹ con và Lư Mễ, đương nhiên là mẹ con có lỗi, nhưng không đến nỗi không thể tha thứ. Con nói với bà ấy những lời nặng nề như vậy, rồi lại không về nhà, đi chơi nhiều ngày mà không gọi về một cuộc điện thoại nào. Con có nghĩ làm như vậy là không công bằng với bà ấy không? Con nhẫn tâm quá.”
“Con không thích thành kiến của ba mẹ đối với Lư Mễ, mà vốn dĩ thành kiến cũng bắt nguồn từ sự bất công.”
“Vậy con định đối đầu với mẹ con đến khi nào? Đối đầu như thế liệu có giải quyết được vấn đề không?”
“Ba, có bao giờ ba nghĩ rằng, có thể vấn đề chẳng cần phải giải quyết gì hay không? Mọi người không gặp nhau suốt đời là được.” Ý của Đồ Minh đã quá rõ ràng, không gặp nhau suốt đời, nhưng hai người cũng sẽ dần mất đi con.
“Đó không phải là cách giải quyết triệt để. Vậy nên ba mới đề nghị gặp mặt con bé là để hai bên hiểu nhau hơn, từ từ xóa bỏ khúc mắc, con võ đoán quá.” Đồ Yến Lương nói: “Con yêu cầu ba mẹ phải hoàn toàn chấp nhận bạn đời của con, nhưng con đã từng nghĩ rằng lý do ba mẹ khó chấp nhận là vì cảm thấy con xứng đáng với một người tốt hơn chưa?”
“Thế nào gọi là tốt hơn hả ba? Là Hình Vân ạ? Ba mẹ đã quên chuyện cô ta ngoại tình rồi sao? Ba mẹ rất thích cô ta, có bao giờ nghĩ rằng cô ta sẽ ngoại tình không?” Đồ Minh cảm thấy cuộc trò chuyện này chẳng thể giải quyết được gì, chỉ khiến mâu thuẫn thêm sâu sắc. Anh lắc đầu: “Chúng ta đừng bàn về chuyện này nữa ba, chẳng có ý nghĩa gì.”
“Con biết ba thương mẹ con, con cũng thương bà ấy. Con còn đau lòng hơn cả ba, vì con thương Lư Mễ hơn. Cô ấy chẳng làm gì sai cả, nhưng mẹ con lại dùng những lời lẽ ác ý làm tổn thương cô ấy. Con không thể chấp nhận điều đó.” Đồ Minh ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “Nhưng điều làm con khó chịu hơn nữa chính là ba. Con đã nghĩ ba thực sự quý Lư Mễ. Con vẫn luôn hy vọng ba có thể trở thành cầu nối để giải quyết vấn đề giữa Lư Mễ và mẹ con. Nhưng hóa ra là do con đã nghĩ quá nhiều.”
“Ba không ghét Lư Mễ, thậm chí có hơi thích con bé nữa.”
“Thích bất đắc dĩ thôi ạ. Vì cô ấy là bạn gái của con trai ba.” Đồ Minh bổ sung ý của Đồ Yến Lương.
Cả hai cha con rơi vào một cuộc đối thoại bế tắc. Đồ Yến Lương chỉ tay vào Đồ Minh: “Con đã hơn ba mươi tuổi rồi mà vẫn dùng cách thô bạo để giải quyết vấn đề.”
“Vì con đã thử cách nhẹ nhàng và bình tĩnh rồi, nhưng nó không có tác dụng.”
“Rồi con sẽ thay đổi ý định thôi.” Đồ Yến Lương hiểu rõ con trai mình, bên ngoài cứng rắn nhưng bên trong thì rất mềm mỏng. Hiện tại như vậy, chẳng qua chỉ vì thái độ của Dịch Vãn Thu cũng chưa dịu đi.
Hai người im lặng đi bộ trở về nhà bà ngoại.
Bà ngoại thức dậy, nắm tay Đồ Minh hỏi: “Cô gái cừu bọ cạp đâu rồi?”
Đồ Minh nhìn Dịch Vãn Thu rồi nói: “Hôm nay cô ấy bận việc rồi ạ.”
“Xú Xú à, bà thấy mệt quá.”
“Bà mệt như nào ạ?”
“Bà thấy mệt mỏi khắp cả người.”
Nghe thấy vậy, Dịch Vãn Thu quay mặt đi lau nước mắt. Đồ Minh không nói gì. Trước khi đi, cậu của anh bảo: “Lần này từ bệnh viện về, sức khỏe của bà còn tệ hơn trước. Lúc nào cũng phải có máy thở bên cạnh, nhưng bà vẫn than khó thở. Không chỉ vậy, bà còn tiểu tiện và đại tiện không tự chủ. Cháu về thăm bà thường xuyên hơn nhé.”
“Bà ngoại cháu có thể qua được năm nay đã là phúc cho cả gia đình mình rồi.”
Đồ Minh cũng rất buồn, trầm mặc đưa Dịch Vãn Thu và Đồ Yến Lương về trường. Khi xuống xe, Đồ Yến Lương nói với anh: “Vào nhà ngồi chơi một lát nhé?”
Đồ Minh nhìn đồng hồ: “Cũng muộn rồi ạ, ba mẹ ngủ sớm đi. Mai con phải đi công tác, về rồi con sẽ qua.”
“Được.”
“Còn đứng đấy làm gì, sao không vào nhà đi?” Dịch Vãn Thu đứng ở cửa gọi Đồ Yến Lương, không thèm nhìn Đồ Minh.
Đồ Yến Lương quay lại nhìn bà, rồi khẽ nói: “Mẹ con đau lòng rồi. Hai mẹ con phải đến mức này sao?”
Đồ Minh không tiếp tục bàn về mấy chuyện gây tổn thương này nữa, anh lái xe đi.
Về đến nhà, Lư Mễ hỏi anh: “Tranh quạt của em đâu rồi? Bác trai vẽ chưa?”
“Ba nói bức này chưa ưng ý, muốn vẽ lại.”
“Ờ ờ.” Lư Mễ cười: “Không vội, dù sao cũng đã đến mùa thu rồi, hè năm sau còn kịp mà.” Cô hỏi thêm về tình hình của bà ngoại rồi không nhắc đến bức tranh quạt nữa.
Hôm sau là ngày làm việc cuối cùng của Đường Ngũ Nghĩa.
Lư Mễ ngồi một bên nhìn Đường Ngũ Nghĩa thu dọn đồ đạc. Cậu không có nhiều đồ, chỉ có mấy thứ lặt vặt, một cái túi là xong. Cậu không định mang đi, cậu để một cuốn sách và con thú nhồi bông lên bàn của Lư Mễ: “Để lại cho chị, coi như kỷ niệm.”
“Chị không có chỗ để, chú mày tự mang đi đi.”
“Hay là chị sợ nhìn vật nhớ người?” Đường Ngũ Nghĩa cười: “Chờ em chút, để em giao máy tính với ký giấy tờ xong rồi chị tiễn em xuống dưới nhé.”
“Không đi ăn sao?”
“Không, tôi sợ bà ôm tôi khóc đấy.”
“Xì.”
Hai người đứng dưới tầng một lát. Đường Ngũ Nghĩa sẽ tự lái xe đến Huệ Châu vào hôm nay, trên xe chất đầy đồ đạc của cậu.
“Bà chị à, sắp kết hôn với Will rồi phải không? Giờ em bắt đầu để dành tiền mừng cưới là được rồi nhỉ?”
“Không cần đâu, mày có thể dành dụm thêm vài năm nữa.”
“Sao vậy? Không vội kết hôn à?”
Lư Mễ gật đầu: “Không vội, ổng có mâu thuẫn với gia đình chưa thể hòa giải. Hừ! Nói chuyện này làm gì! Mày sắp đi rồi mà.”
“Nói gì nghe xui thế, là rời khỏi đây chứ không phải là đi, chị nói cứ như em sắp chết ấy.” Đường Ngũ Nghĩa phản đối, sau đó trang trọng vỗ vai Lư Mễ: “Này bà bạn à, nếu chị không vui thì đến Huệ Châu tìm em. Em sẽ giới thiệu cho chị mấy em trai đẹp ở Huệ Châu, dẫn chị đi ngắm biển, ăn ngon, chúng ta cùng làm boy phố girl phố! Làm người đẹp Huệ Châu!”
“Chị sẽ cưỡi chiếc Ducati của chị đến tìm mày!”
“Lái chiếc xe đỏ ngầu lòi của chị cũng được!”
“OK! Chốt vậy đi! Vậy chúng ta tạm biệt tại đây nhé!”
“OK!”
Đường Ngũ Nghĩa đi rồi, Lư Mễ lại tiễn một người bạn nữa. Lần này cô đã ổn hơn, không khóc như lần trước. Nhưng cô vẫn nhớ lại ngày đầu tiên gặp Đường Ngũ Nghĩa, như thể nhìn thấy một phiên bản khác của chính mình.
“Có phải em trở nên vô cảm rồi không?” Cô hỏi Đồ Minh qua điện thoại.
“Có lẽ vì em đã trưởng thành?” Đồ Minh nói.
“Có thể là vậy. Nhưng có một điều là em không thay đổi.”
“Điều gì?”
“Sống cho hiện tại.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");