(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đồ Minh hoàn toàn không ngờ là mình sẽ được Lư Quốc Khánh chủ động giúp đỡ, hơn nữa còn nói nhỏ như sợ Dương Liễu Phương nghe thấy. Nhân lúc Dương Liễu Phương và Lư Mễ đi tìm đồ ăn vặt, Đồ Minh cũng hạ giọng hỏi: “Bác trai có bao nhiêu?”
Lư Quốc Khánh giơ hai ngón tay.
“Hai trăm nghìn ạ?” Đồ Minh hỏi.
Ông lắc đầu: “Hai mươi nghìn.”
Đồ Minh gật đầu, nói với ông: “Cảm ơn bác, tạm thời cháu chưa cần. Khi nào cần cháu sẽ mượn, cháu sẽ trả thêm ít lãi.”
“Người một nhà mà nói lời lãi cái gì! Cần thì cứ lấy, khách sáo quá!” Lư Quốc Khánh vỗ vai anh: “Sau này hai ta phải chung sống hòa thuận, cùng giúp đỡ nhau.”
Rõ ràng là muốn kéo Đồ Minh về cùng một phe.
Dương Liễu Phương và Lư Mễ từ trong bếp bưng đồ ăn vặt ra, thấy hai người thì thầm, bèn hỏi: “Hai người đang nói gì thế?”
“Chuyện này bà không nghe được đâu.”
Lư Quốc Khánh nháy mắt với Đồ Minh, Đồ Minh cũng gật đầu: “Bác trai hỏi cháu bữa tối ăn có ngon không.”
“Xì! Cấu kết làm việc xấu ấy mà.”
“Con nhỏ này mày láo lắm rồi, ăn nói với ba mày vậy hả!” Lư Quốc Khánh cốc đầu Lư Mễ.
Lư Mễ vẫn cười tít mắt, chẳng sợ gì ba mình.
Không khí trong gia đình Lư Mễ rất vui vẻ, cả nhà nói chuyện không quá nghiêm túc, ba người thường xuyên đùa giỡn với nhau rất hài hước. Đồ Minh ngồi nghe mà cũng cười theo.
“Cười gì đó!” Lư Mễ đá nhẹ anh một cái, anh cười né tránh, vui vẻ chấp nhận.
Trên đường về, Đồ Minh kể với Lư Mễ chuyện Lư Quốc Khánh chủ động đề nghị cho anh mượn tiền, Lư Mễ ngoác mồm kinh ngạc: “Người ba vắt cổ chày ra nước của em đó hả?”
“Nói năng kiểu gì đấy!”
“Thì đúng mà. Ba em chủ động cho anh mượn tiền, thậm chí còn nói là cho anh luôn, đúng là mặt trời mọc đằng Tây rồi, ông ấy ki bo lắm! Số tiền riêng tư ít ỏi đó mẹ em biết tỏng tòng tong.”
“Em có thích quản lý tiền bạc không?” Đồ Minh hỏi cô.
“Em không thích quản lý tiền, em chỉ thích tiêu tiền thôi. Anh cũng thấy rồi đấy… Em là đồ phá của mà.” Lư Mễ bắt đầu đếm ngón tay kể lại mấy chiếc túi cô đã mua trong mấy năm qua: “Anh thấy chưa? Trong tủ đồ của em có hàng chục cái túi, đó đều là tiền mồ hôi nước mắt của em đấy.”
“Em cũng bình thường thôi, anh còn nhớ Trương Hiểu không? Nó còn phá của hơn em nữa.”
“Thích thì mua thôi.” Đồ Minh nói với cô: “Sau này nếu em thấy thích cái gì thì cứ nói với anh, anh sẽ mua cho em.”
“Ôi! Anh chuẩn bị ủng hộ sự nghiệp mua túi của em ấy à?”
“Có vấn đề gì không?”
“Không.”
Lư Mễ cười: “Thế thì tốt quá ấy chứ, bao nhiêu tiền cũng được hả?”
“Chỉ cần anh có tiền.” Đồ Minh nói: “Không có thì anh sẽ cố gắng kiếm.”
Lư Mễ cười ha ha, tuy cô thích tiêu tiền nhưng cũng có giới hạn, những chiếc túi giá bảy, tám mươi nghìn cho đến hàng triệu thì cô cũng không mua, chỉ ngắm thôi. Nhưng khi Đồ Minh nói anh sẽ cố gắng kiếm tiền để mua túi cho cô, nghe có vẻ giản dị, nhưng lại làm Lư Mễ thấy cảm động.
Cô nắm tay anh rồi dựa vào anh, tư thế rất thân mật, người qua đường nhìn họ nhưng Lư Mễ chẳng thèm quan tâm, cô ngẩng đầu lên: “Nhìn cái gì mà nhìn! Tôi hôn bạn trai tôi chứ có hôn mấy người đâu!”
…
Ngang ngược thế đấy.
Lúc Dịch Vãn Thu gọi tới là lúc Đồ Minh đang bóp miệng Lư Mễ, không cho cô làm càn giữa chốn đông người, anh cười ấn nghe máy, nghe thấy tiếng khóc của Dịch Vãn Thu: “Bà ngoại con… bị đưa vào phòng ICU rồi.”
Nụ cười trên mặt Đồ Minh tắt lịm, tim như bị đục một lỗ: “Lúc nào vậy ạ?”
“Vừa mới đây.”
“Ở bệnh viện nào?”
“Bệnh viện số 3 Đại học Bắc Kinh.”
“Con sẽ đến ngay.”
Anh tắt máy, định xin lỗi Lư Mễ nhưng cô đã nhảy vào xe rồi: “Đừng lo, giờ này khu đó không kẹt xe đâu. Chúng ta đi liền đi.”
“Cảm ơn em.” Đồ Minh nói với cô.
Lúc dừng đèn đỏ, Lư Mễ nắm tay anh: “Bà ngoại là người tốt, ngày mai sẽ ổn thôi mà.”
Hy vọng là vậy.
Hai năm nay sức khỏe của bà ngoại không tốt, phải dựa vào máy thở để sống, dường như sức sống trong bà đang dần cạn kiệt. Thỉnh thoảng Đồ Minh đến thăm nói chuyện với bà, bà ngoại đột nhiên nói với anh: “Xú Xú à, kiếp sau làm cháu ngoại của bà nữa nhé.”
Hoặc: “Xú Xú ơi, nhìn bà bây giờ xấu lắm phải không? Hồi trẻ bà là tiểu thư khuê các, cháu đến Bắc Tân Kiều hỏi thử mà xem, bà ngoại đẹp nhất nhì khu đó đấy.”
Hoặc là thế này: “Xú Xú mới năm tuổi mà sao lớn thế này rồi? Cháu ăn gì mà lớn nhanh thế?”
Dạo này Đồ Minh ít về nhà, nhưng anh đến thăm bà ngoại rất thường xuyên. Sợ nhất là người già bị gãy xương, cảm cúm, chỉ một căn bệnh nhỏ cũng có thể cướp đi mạng sống của họ. Gia đình vẫn luôn chăm sóc rất kỹ lưỡng, mong bà có thể sống thêm vài năm nữa.
Lư Mễ đưa Đồ Minh đến cổng bệnh viện, sợ anh lo lắng nên bảo: “Vào nhanh đi.”
“Còn em…”
“Chắc bên trong đang lộn xộn lắm, em vào chỉ thêm phiền cho anh. Vào đi.” Lư Mễ đẩy anh, thấy anh chạy vội vào trong.
Dịch Vãn Thu ngồi đó, mắt vẫn còn đỏ hoe, bà vừa mới lau nước mắt. Đồ Yến Lương ngồi bên cạnh nắm tay bà.
“Cậu đâu rồi ạ?” Đồ Minh hỏi.
“Đi Thạch Gia Trang làm việc, đang quay về rồi.” Đồ Yến Lương nói.
“Bà ngoại thế nào hả ba?”
“Họ bảo gia đình ở lại theo dõi, đợi sáng mai xem sao.”
Đồ Minh gật đầu, ngồi xuống bên cạnh Dịch Vãn Thu. Ông ngoại ngồi ở cuối hành lang, lưng khom xuống, trông như một bức tượng đá cô độc.
“Bà ngoại sẽ không sao đâu ạ.”
“Ai mà biết được, con người rồi cũng phải chết thôi mà.” Dịch Vãn Thu nói, rồi lại rơi nước mắt.
Bà ngoại của Đồ Minh thương mẹ anh nhất, vì từ nhỏ sức khỏe của mẹ không tốt, xanh xao vàng vọt, hay bệnh tật. Bà ngoại thường lén giấu thịt trong bát cho mẹ. Hồi đó trong nhà ngày nào bà cũng đặt mua một chai sữa tươi, bà bắt mẹ phải uống một nửa.
Khi vừa mới kết hôn với Đồ Yến Lương, hai người còn trẻ mới ra trường, đời sống tự lập chẳng dễ dàng gì. Bà ngoại thường ghé trường thăm, lần nào cũng mang theo rất nhiều đồ ăn, lại còn lén cho tiền Dịch Vãn Thu.
Đồ Yến Lương hay nói: “Ai cũng nhận ra mẹ thiên vị.”
Dịch Vãn Thu được chiều chuộng như thế, dù đã lớn tuổi nhưng vẫn như một đứa trẻ.
Lau khô nước mắt, Dịch Vãn Thu hỏi Đồ Minh: “Sao con đến nhanh thế?”
“Tình cờ con với Lư Mễ cũng ở gần đây.”
“Lư Mễ đâu rồi?”
“Cô ấy sợ mình gây thêm phiền phức nên đưa con đến đây rồi đi luôn.”
“Con về đi, có gì mẹ sẽ gọi cho con.”
“Bà ngoại thế này, con không thể về được.”
Chuông điện thoại của Đồ Minh vang lên, anh đi sang một bên nghe máy, là Lư Mễ.
“Tình hình thế nào rồi?”
“Phải đợi đến mai mới biết.”
“Vậy anh ở lại bệnh viện trông đi, tìm một khách sạn nhỏ đối diện để cho người lớn nghỉ ngơi. Đừng để người lớn thức trắng đêm, dễ sinh bệnh lắm.”
“Được rồi. Em về nhà chưa?”
“Em đang ở ngoài xe, đợi thêm lát nữa nếu không có gì thì em về, đừng lo cho em. Có gì thì gọi cho em ngay nhé.”
Đồ Minh biết Lư Mễ rất tốt bụng, chắc hẳn cô vẫn nhớ những lần bà ngoại đối xử tốt với cô, nên giờ mới không chịu về nhà. Cô cũng muốn ở một nơi gần anh hơn để có thể ở bên anh.
Đó là cách cô bày tỏ tình yêu thương của mình.
Đồ Minh cúp máy, ngồi xuống bên cạnh ông ngoại, anh mở nắp một chai nước khoáng rồi đưa cho ông: “Ông ngoại uống chút nước đi.”
Ông ngoại im lặng nhận lấy chai nước, uống một ngụm, rồi bỗng nhiên khóc nức nở. Ông nghẹn ngào nói gì đó, Đồ Minh phải nghĩ một lúc mới hiểu được, ông ngoại nói: “Nếu bà ngoại cháu đi rồi, ông biết phải làm sao đây?”
“Bà ngoại sẽ không sao đâu ạ.”
“Bà ngoại cháu mà đi rồi thì ông cũng chẳng còn bao lâu nữa.”
Trong lòng người già, thời trẻ là vợ chồng, còn về già thì là bạn đồng hành. Dù tuổi tác đã cao, dù bệnh tật khiến cuộc sống gần như không còn chất lượng nữa, nhưng chỉ cần người kia còn ở đây thì họ vẫn cam tâm tình nguyện chăm sóc lẫn nhau, mỗi ngày còn được ở bên nhau là một ngày quý giá. Một khi người đó ra đi, niềm tin của người còn lại cũng sụp đổ theo.
Đồ Minh cũng thấy đau lòng, nhưng không biết làm sao để an ủi ông ngoại, chỉ lặng lẽ ngồi bên cạnh ông. Cũng chính trong đêm dài đằng đẵng ấy, trong lòng Đồ Minh dâng lên một khát vọng mãnh liệt: Anh muốn kết hôn với Lư Mễ, giống như ông bà ngoại, họ chăm sóc nhau suốt cả cuộc đời. Đến khi về già, trong lòng vẫn ghi nhớ đối phương.
Đêm ấy trôi qua vô cùng chậm chạp, mãi đến hơn 1 giờ sáng Lư Mễ mới lái xe về nhà. Đồ Minh nhìn nét mặt u buồn của ông ngoại suốt từ đầu đến cuối, anh càng hiểu rõ hơn ý nghĩa của việc “đồng cam cộng khổ”. May mắn thay, đến chiều ngày hôm sau, bà ngoại lại một lần nữa qua khỏi cơn nguy kịch.
Trên đường đưa ông ngoại về nhà, ông ngoại nói với Dịch Vãn Thu: “Mẹ con không sao rồi, chúng ta cũng yên tâm được phần nào. Mấy hôm trước mẹ con còn nói với ba, nếu năm nay bà ấy thực sự không qua khỏi thì người mà bà ấy lo lắng nhất là con. Vì bà ấy biết tính con kỳ quặc, có yêu cầu khắt khe với con cái, sợ con không xử lý tốt các mối quan hệ.”
“Chờ mẹ con ra viện rồi thì con nên học hỏi thêm từ bà ấy đi. Người với người sống chung với nhau cũng cần phải biết xử sự khôn ngoan.” Dù ở bất kỳ thời điểm nào, bất kể bao nhiêu tuổi, trong mắt ba mẹ, con cái mãi mãi là một đứa trẻ.
Tâm trạng Dịch Vãn Thu rất tệ, chỉ ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ mà không nói gì.
Sau khi đưa ba mẹ về trường, Đồ Minh thấy Dịch Vãn Thu sắp xếp lại toàn bộ đồ đạc trong nhà. Thừa dịp bà đi mua trái cây, Đồ Yến Lương nói với Đồ Minh: “Mẹ con dạo này tâm trạng không tốt, bà ấy đã di dời đồ đạc trong nhà ba lần rồi.”
“Vâng, con biết.” Đồ Minh rất hiểu mẹ mình. Cả đời bà chưa từng cúi đầu, lại được bà ngoại chiều chuộng như trẻ con suốt bao năm. Vậy nên bảo bà thừa nhận sai lầm là điều vô cùng khó khăn. Dù có khó chịu đến mấy thì bà cũng sẽ kiên trì, việc bảo Đồ Minh về nhà ăn cơm đã là một biểu hiện của sự yếu thế rồi.
“Mẹ con lo lắng vì chuyện bà ngoại bị bệnh, ba sợ cả bà ấy cũng sẽ sinh bệnh. Con có rảnh thì về thăm bà ấy nhiều hơn đi.” Đồ Yến Lương khuyên Đồ Minh: “Nếu Lư Mễ đồng ý, để hôm nào đó ba sẽ đến khu Nhị Hoàn, chúng ta cùng ăn bữa cơm, không có mẹ con.”
“Để mẹ biết ba đi ăn riêng với Lư Mễ, ngày hôm sau ba sẽ bị đuổi ra khỏi nhà ngay.”
“Ba không sợ. Hai đứa yêu nhau cũng không thể cứ tránh mặt gia đình mãi, lâu ngày Lư Mễ sẽ có suy nghĩ khác, tưởng rằng gia đình mình không chấp nhận con bé. Ba nghĩ kỹ rồi, để ba thay mặt gia đình mình làm quen với Lư Mễ trước. Còn mẹ con thì để sau hẵng tính!”
Đồ Yến Lương là người khéo léo và thông minh, ông cũng hiểu rất rõ nguyên tắc “giải quyết từng vấn đề một”. Dù sao ông cũng rảnh rỗi, lại nói chuyện khá hợp với Lư Mễ, thế nên ông muốn tạo điều kiện để hòa giải, không muốn để Đồ Minh phải khó xử.
Đồ Minh nghĩ một lúc, rồi gật đầu đồng ý.
“Trước Chủ Nhật tuần sau đều được. Chủ nhật tuần sau chúng con phải đi Cam Nam để tổ chức team building.”
“Vậy thì thứ Bảy tuần sau. Tiện thể ba cũng ghé thăm mấy người đồng nghiệp cũ.”
“Vâng.”
Khi Dịch Vãn Thu vào nhà, hai ba con đã ngừng nói chuyện, Đồ Minh đang giúp bà siết lại gọng kính lão. Bà đặt lên bàn mấy món ăn mang về từ căn tin: “Ăn đồ có sẵn đi, mẹ lười nấu.”
“Vâng.”
Đồ Yến Lương và Đồ Minh trao đổi ánh mắt với nhau, ngầm hiểu và ngồi bên bàn ăn. Dịch Vãn Thu nghĩ đến về bà ngoại của Đồ Minh, bà chỉ ăn vài miếng rồi bỏ bát xuống.
“Bác sĩ nói các chỉ số của bà ngoại đang có chiều hướng ổn định đạt mức bình thường, lần này coi như là bị một phen hú vía. Nhưng khi về nhà không được để bà mệt mỏi kéo dài, không được tức giận và không thể cảm lạnh, nếu không thì phổi sẽ không chịu nổi.”
“Ừm.” Dịch Vãn Thu nhìn Đồ Minh: “Mấy hôm trước, lúc bà ngoại chưa bị bệnh, bà có hỏi mẹ Lư Mễ đang làm gì, bà nói tuy chỉ gặp mặt hai lần, nhưng bà vẫn rất nhớ nó. Nếu Lư Mễ đồng ý thì khi nào bà ngoại ra khỏi ICU, con dẫn nó đến bệnh viện thăm bà ngoại đi.”
“Đương nhiên là cô ấy đồng ý rồi, tối qua cô ấy đợi bên ngoài bệnh viện đến 1 giờ sáng.” Đồ Minh đặt bát xuống, thái độ ôn hòa: “Lư Mễ rất trọng tình cảm, bà ngoại bệnh cô ấy cũng rất xót.”
“Mẹ có nghe hai đứa nói chuyện.” Dịch Vãn Thu khẽ thở dài: “Cực khổ cho nó rồi.”
Đồ Yến Lương ho khan một tiếng: “Cái gì mà cực hay không cực, con người mà, hai điều tốt kết hợp lại thì sẽ tạo nên một điều tốt thôi. Lư Mễ lo lắng quan tâm bà ngoại Đồ Minh như vậy chẳng phải là vì bà đối xử tốt với nó sao? Hai người có duyên với nhau đấy.”
“Còn bà nữa, đừng có nghĩ ngợi lung tung, đi nghỉ đi.” Đồ Yến Lương kéo tay Dịch Vãn Thu, dẫn bà về phía phòng ngủ: “Ngủ đi!” Rồi quay sang vẫy tay với Đồ Minh: “Thôi, con về đi. Muộn lắm rồi!”
“Vậy con đi trước, điện thoại con không để im lặng, không tắt máy, có gì thì gọi cho con.” Đồ Minh dặn dò xong mới ra khỏi cửa.
Khi về đến nhà, anh thấy Lư Mễ đang lục tung các ngăn tủ, Đồ Minh đứng đó nhìn cô loay hoay, một lúc sau không nhịn được mà hỏi: “Em đang làm gì vậy?”
“Em đang tìm sợi dây chuyền mà trước đây em từng mang đi khai quang, nó đã ở bên em nhiều năm rồi.”
“Rồi sao nữa?”
“Em muốn tặng nó cho bà ngoại.”
Đồ Minh không ngờ Lư Mễ bày ra chuyện này là vì lý do đó, thế là anh cũng tham gia tìm chung với cô. Đợi đến lúc tìm thấy, Lư Mễ vui mừng như một đứa trẻ: “Chính là cái này, em sẽ tặng cho bà, trên đó có tất cả vận may của em.”
Đồ Minh gật đầu, nhận lấy sợi dây chuyền, rồi kéo Lư Mễ vào lòng.
Hiếm khi Lư Mễ ngoan ngoãn như thế, để anh nhẹ nhàng ôm lấy, lắng nghe anh thì thầm bên tai cô:
“Lư Mễ, chúng ta kết hôn nhé?”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");