Ms. Chatterbox – Cô Nương Đừng Khóc

Chương 86: Đoạn hành trình này đã kết thúc




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Thừa nước đục thả câu?”

Đồ Minh chắc chắn sẽ không làm chuyện này.

Trong cuộc họp, mọi người nhanh chóng thảo luận về công việc của mình rồi tản đi, Đồ Minh chặn Lư Mễ lại ở cửa phòng họp, đóng cửa lại.

“?”

“Anh phải đi Macau vài ngày nên muốn nói với em mấy câu.”

“Will này, hôm nay sếp không biết kiềm chế gì thế, dám nhốt người ta trong phòng họp ngay tại công ty. Với lại có chuyện gì thì nhắn tin hay gọi điện cũng được mà.”

“Lần trước đi công tác anh gọi cho em rồi, em nói chia tay anh.” Đồ Minh hiểu Lư Mễ, anh nhất định phải nói chuyện trực tiếp với cô mới được.

“Không được uống rượu, có chuyện gì hoặc tâm trạng thất thường thì cứ gọi cho anh bất cứ lúc nào. Ăn ngon ngủ ngon nhé.”

“Anh là ai mà quản lý em thế?” Lư Mễ cười hỏi: “Quản nhiều ghê!” Cô vòng qua Đồ Minh để ra ngoài, nhưng bị Đồ Minh túm lấy cổ tay: “Hứa với anh trước đã rồi ra ngoài.”

“Em la lên bây giờ!”

“Mời em la.”

“Hứa với anh đấy được chưa!” Lư Mễ rút tay về: “Vô lại!”

“Thế mới đúng.” Đồ Minh cười: “Anh sẽ mang đồ ăn về cho em.”

“Em không ăn đâu.”

Đồ Minh gọi cho Đồ Yến Lương ở sân bay, hỏi xem có cần mang gì về không.

“Ba không cần. Hỏi mẹ con xem.” Đồ Yến Lương nói: “Suốt ngày cứ hục hặc như thế không phải cách hay, mấy hôm nay mẹ con cứ rầu rĩ không vui.”

“Lát nữa con sẽ gọi cho mẹ.”

“Ừ.”

Đồ Minh đi qua một bên gọi cho Dịch Vãn Thu, bà ấy cúp máy ngay: [Mẹ đang ở đội hợp xướng, có chuyện gì vậy?]

[Con đi công tác ở Macau, mẹ cần con mang gì về không?]

[Không cần.] Dịch Vãn Thu nhắn lại: [Không cần mang gì cả, chú ý an toàn.]

[Vâng.]

Thật sự thì tâm trạng của Dịch Vãn Thu không tốt, như lời Đồ Yến Lương nói: Đứa con ngoan ngoãn ngày xưa bây giờ đã nổi loạn, làm mẹ mình thất vọng rồi. Dịch Vãn Thu không hẳn thất vọng, bà chỉ thấy khó chịu, cảm giác đứa con mà mình dốc hết tâm sức nuôi nấng đang ngày càng xa cách mình.

“Nếu không gặp Lư Mễ, liệu Minh Minh có như vậy không?” Bà hỏi Đồ Yến Lương.

“Đừng đổ lỗi cho Lư Mễ, như thế không công bằng với con bé. Bà còn nhớ lúc chúng ta kết hôn không? Mẹ tôi đã bảo chúng ta chuyển ra ngoài sống, nếu có khó khăn gì thì tự mình lo liệu. Lời bà ấy nói bà còn nhớ không?”

“Nhớ, đêm trước khi chuyển ra bà ấy nói chúng ta đừng trách bà, nói ông là người trưởng thành, đôi bên hãy tôn trọng lẫn nhau mà lùi bước một cách khéo léo, sống cuộc sống của riêng mình.” Dịch Vãn Thu nói. Lúc đó, bà nội Đồ Minh vẫn chưa đến mức không hiểu lý lẽ, thời trẻ sống rất sáng suốt. Quan hệ của Dịch Vãn Thu và bà vẫn ổn, vì không sống chung nên mỗi lần về nhà sẽ cùng nấu ăn, trò chuyện, ăn xong dọn dẹp rồi đi.

“Đó chính là lý do. Dù bây giờ mẹ tôi hay giơ gậy đánh người ta, nhưng sự sáng suốt hồi trẻ vẫn đáng để học hỏi.” Đồ Yến Lương vỗ mu bàn tay của Dịch Vãn Thu: “Còn bà, bà cảm thấy con trai xa cách mình, Đồ Minh thì cảm thấy bà can thiệp vào chuyện tình cảm của nó quá nhiều, cả hai đều không sai. Nhưng cách thể hiện của bà lại quyết định vị trí của mình, giống như món quà đó, nó là phản ứng trong tiềm thức của bà.”

“Chuyện đã qua thì cứ để nó qua đi, đừng cãi nhau với Đồ Minh nữa. Nó chia tay mà như mất hồn vậy, lúc ly hôn còn không như thế mà. Bà muốn có một đứa con trai mất hết hứng thú trong cuộc sống à?”

“Tôi không muốn.”

“Vậy thì hãy cất giấu chút tâm tư của mình, buông bỏ đi, cũng luyện tập cách lùi bước một cách khéo léo đi.”

“Ừm.”

[Mang chút Dimsum về cho mẹ nhé? Mẹ thích ăn Dimsum ở Macau.] Dịch Vãn Thu nhắn lại cho Đồ Minh.

[Vâng.]

Đồ Minh cất điện thoại, ngồi lại cạnh Ô Mông. Họ đang chờ chuyến bay trong phòng chờ, Ô Mông mở máy tính kiểm tra hành trình, đôi chân thon dài của cô ấy bị che khuất bởi máy tính.

Nhớ lại lời khen của Lư Mễ sáng nay, cô ấy hỏi Lư Mễ: [Hôm nay em đẹp thật sao?]

[Chứ còn gì nữa!] Lư Mễ đáp lại: [Đẹp chết đi được ấy cô em à.]

[Cái váy này có hai kiểu, em mua một cái dài qua đầu gối nhưng cửa hàng gửi nhầm. Em thử thấy cũng được nên giữ lại mặc.] Ô Mông cũng không hiểu sao mình lại phải giải thích với Lư Mễ, như thể rất sợ Lư Mễ hiểu lầm mình.

[Thả lỏng đi Erin. Em chỉ đang mặc một cái váy đẹp thôi mà, tại sao phải giải thích! Đẹp là đẹp!]

[Cảm ơn chị, Lư Mễ.]

[Đừng khách sáo.]

Lư Mễ cảm thấy Ô Mông lúc nào cũng cẩn thận từng li từng tí một, như một đứa trẻ sợ làm sai điều gì. Nhưng cô ấy luôn chăm chỉ, chưa bao giờ mắc lỗi.

Daisy lại đến buôn chuyện với Lư Mễ, trông cô ta cứ như đang giữ bí mật động trời gì vậy: “Biết gì chưa, dự án ở Macau lần này là do Erin tự đề xuất đấy.”

“Chủ động đề xuất thì có gì sai? Nếu ai cũng như tôi thì ai làm việc?”

“Không phải chuyện đó, cô không biết à?”

“Biết gì?”

“Erin thích Will đó!”

Hôm nay Daisy rảnh rỗi thật, nhìn có vẻ hơi lơ là công việc, Lư Mễ cười: “Cô nghe ai nói vậy?”

“Đồng nghiệp cũ của họ nói mà. Còn bảo chuyện Will ly hôn cũng có đến tám phần là do liên quan đến Erin. Hồi đó Erin rất thân với Will và vợ cũ của anh ấy. Sau khi ly hôn thì vợ cũ của Will tuyệt giao với Erin luôn.”

Daisy nói như đúng rồi, Lư Mễ nhíu mày nghe, đợi đến khi Daisy nói xong mới bảo cô ta: “Cô có bằng chứng không? Đừng nghe tin vỉa hè. Will đối xử với cô tốt lắm mà, quý trước còn đánh giá cao cả cô và Erin nữa. Erin cũng đối xử tốt với cô, dự án kia của cô gặp sự cố người ta còn ở lại tăng ca với cô cả tuần đấy, có lương tâm chút đi!”

“Tôi đâu có nói Erin là người xấu, tôi chỉ bảo là cô ấy thích Will thôi mà.”

“Thích ai thì có gì sai? Tôi còn thích minh tinh nữa kia!” Lư Mễ chọc vào trán Daisy: “Đừng có làm chuyện ngu ngốc nữa, mấy lời này mà đến tai người trong cuộc thì người chịu thiệt là cô đấy. Lần trước cô còn bảo tôi với Luke có gì đó, tôi đã chẳng thèm để ý rồi.” Lư Mễ đứng về phía Ô Mông, vì thích một người chẳng có gì là sai cả.

Daisy cười hì hì.

Lư Mễ lườm cô ta rồi hai người cùng đi lấy nước.

Ô Mông không biết gì về những lời đồn đại trong công ty về mình. Trên máy bay, cô ấy vừa khéo ngồi cạnh Đồ Minh, cả hai bắt đầu thảo luận về công việc.

Đồ Minh nghiêm túc trả lời những câu hỏi của cô ấy về kiểm soát rủi ro và còn giải thích kỹ những điểm quan trọng. Khi thấy Ô Mông nổi da gà vì máy bay bật điều hòa quá lạnh, anh liền nhờ tiếp viên mang chăn đến cho cô.

Ô Mông đắp chăn lại, nhìn vào gương mặt nghiêng của Đồ Minh rồi khẽ gọi: “Sếp.”

“Sao vậy?”

“Sếp với Lumi chia tay rồi phải không?” Ô Mông nhẹ giọng hỏi.

Đồ Minh rời mắt khỏi tờ báo, nhìn Ô Mông: “Tôi bị chia tay rồi.” Đồ Minh cười: “Nhưng tôi không định từ bỏ.”

Ô Mông gật đầu: “Em thấy sếp rất thích Lumi, thích nhiều hơn cả chị Hình Vân.”

“Em cũng rất thích Lumi, chị ấy rất nhiệt tình, chính trực và sắc bén, sếp thật có mắt nhìn.”

Ô Mông nhìn ra ngoài cửa sổ máy bay, thở dài.

“Cô cũng rất tốt, Erin. Là do duyên phận chưa đến thôi, đừng tự xem thường bản thân.”

“Cảm ơn sếp.”

Sau khi hạ cánh, Đồ Minh tham dự cuộc họp, còn Ô Mông đi giải quyết công việc khác. Đồ Minh nhìn điện thoại mấy lần nhưng không thấy Lư Mễ nhắn tin gì cho mình. Lư Mễ dùng hành động để nhắc nhở anh rằng họ đã chia tay, mà đã chia tay rồi thì cần gì phải cố ý hỏi thăm nhau nữa.

Trong bữa tiệc tối, Đồ Minh từ chối uống rượu, nhưng Ô Mông lại đề nghị uống thêm. Các đồng nghiệp khác chụp ảnh buổi tiệc và đăng lên nhóm, Ô Mông ngồi bên cạnh Đồ Minh.

Daisy nhắn tin riêng cho Lư Mễ: [Tôi đã nói rồi mà.]

[Ngồi cạnh nhau là có chuyện à?]

[Cô nhìn ánh mắt mà xem?]

Lư Mễ không đôi co với Daisy, tình cảm Ô Mông đối với Đồ Minh cô hiểu rõ hơn ai hết.

[Đừng uống bia.] Đồ Minh nhắn tin cho Lư Mễ.

[?] Lư Mễ nhìn lon bia trong tay, nghi ngờ không biết Đồ Minh có lắp camera theo dõi trong nhà cô không.

[Dẹp bia đi, nóng thì uống nước trái cây.]

Buổi tiệc tối rất nhàm chán, Đồ Minh đang đứng ngoài tìm cơ hội để rút lui. Bỗng dưng nhớ đến những ngày hè nóng bức, Lư Mễ chắc lại đang ngồi nhà uống chút bia. Nghĩ đến khuôn mặt mệt mỏi của cô lúc say, anh bèn nhắn tin dọa cô.

Quả nhiên, cô bị dọa thật.

[Cứ uống đấy.] Cô cãi bướng với anh, như giận dỗi vứt điện thoại sang một bên.

Đồ Minh tìm cớ ra ngoài và gọi cho Lư Mễ, nhưng cô tắt máy. Anh nhắn tin cho cô: [Không cho em uống bia là vì sợ em lại ngã dập mặt lần nữa khi anh không có ở đó.]

[Em có thể uống với người khác.] Lư Mễ chọc tức anh.

[Không được.]

[Chia tay rồi, anh không có quyền quản em.]

[Thế anh lại vào uống rượu đây, em cũng đừng quản anh nữa, chia tay rồi mà.]

Đồ Minh chỉ nói vậy thôi, nhưng khi quay lại bàn tiệc thấy Ô Mông hơi say, Đồ Minh kêu dừng bữa tiệc lại: “Không uống nữa nhé? Muộn rồi, mai còn phải làm việc nữa.”

Ô Mông thừa dịp mình đang say, nhìn Đồ Minh, trong lòng dâng trào cảm xúc khiến cô ấy có cảm giác mình không còn chỗ ẩn nấp nữa. Đồ Minh nói chúc ngủ ngon ở cửa phòng, nhưng Ô Mông vẫn đứng yên không nhúc nhích. Cô ấy kéo vạt áo anh: “Sếp.”

“Sao thế?”

“Em thấy rất mâu thuẫn.” Ô Mông bật khóc.

Đồ Minh gỡ tay cô ấy ra, hỏi: “Sao vậy Erin? Có chuyện gì à?”

Ô Mông lắc đầu: “Không có gì. Em vào phòng sếp ngồi một lát được không? Em muốn nói chuyện với sếp.”

“Phòng tôi không tiện lắm. Nếu có gì cần nói thì chúng ta ra sảnh khách sạn nói chuyện nhé.” Đồ Minh quả quyết từ chối. “Cô cần tôi giúp gì không?”

“Sếp đi dạo với em được không?”

“Được.”

Đồ Minh đi với Ô Mông ra ngoài khách sạn để giúp cô ấy tỉnh rượu, anh để cô ấy đi phía trong, tiện thể mua cho cô ấy một cốc trà xanh.

Ô Mông nhận lấy tách trà cầm trong tay. Đây chính là Đồ Minh mà cô ấy thích, lúc nào cũng dịu dàng và lương thiện.

Hôm nay cô ấy muốn nói rất nhiều điều với Đồ Minh, bởi những lời này đã đè nặng trong lòng cô ấy rất lâu. Khi anh còn hẹn hò với Lư Mễ, cô ấy không thể thổ lộ, nhưng giờ anh đã chia tay rồi, cô ấy chỉ muốn nói ra, cơ hội như thế này không có nhiều.

“Em muốn nói với anh là tình cảm của em dành cho anh chưa từng thay đổi. Em biết thế này là không đúng, em đã thử hẹn hò với người khác, nhưng em đều thất bại.”

“Em cũng biết chúng ta không thể có kết quả, bởi vì anh rất yêu Lumi, điều này em nhìn thấy rất rõ.”

“Ngay cả khi bây giờ anh và chị ấy đã chia tay thì em cũng biết là mình không có cơ hội.”

“Nhưng em chỉ muốn nói ra thôi, thích một người không thể thuộc về mình mệt mỏi lắm.”

Đồ Minh không nói gì, anh không giỏi xử lý những lời tỏ tình bất ngờ như thế này. Ô Mông đứng trước mặt anh khóc rất khổ sở, anh chỉ có thể đứng đó chờ cô ấy bình tĩnh lại mà thôi.

Thực sự Ô Mông không phải người xấu, cô ấy nhát gan và thận trọng hơn người khác. Những ngày đầu vào nghề, lúc nào cô ấy cũng lo lắng, may mắn gặp được Đồ Minh là sếp, khiến cô ấy bớt lo âu phần nào. Trong lòng cô ấy, Đồ Minh cũng giống như một vệt ánh sáng, cô ấy muốn đến gần nhưng lại sợ mình bị bỏng.

Khi đó cô ấy luôn nghĩ rằng phải đợi mình đủ mạnh mẽ và ưu tú mới có thể đứng bên cạnh anh, vì thế cô ấy đã cố gắng rất nhiều. Nhưng khi biết Đồ Minh và Lư Mễ đang yêu nhau, cô chợt nhận ra là bấy lâu nay mình đã sai.

Tình yêu xưa nay không đợi chờ ai cả.

Cũng không cần phải bắt chước ai, mình phải là chính mình trước đi đã.

Lúc ở Bắc Kinh, Ô Mông đã nhiều lần muốn gom đủ dũng khí để nói những lời này với Đồ Minh, nhưng cô ấy luôn cảm thấy thời điểm không phù hợp. Dường như chỉ khi rời khỏi thành phố đó, đến một nơi xa lạ thì cô ấy mới có thể thoát khỏi sự ràng buộc. Đó là lý do cô ấy chủ động xin tham gia dự án này, đến Macau, uống chút rượu, và cuối cùng đã có đủ can đảm để thổ lộ nỗi lòng với Đồ Minh.

“Sếp đừng thấy áp lực, em chỉ muốn nói ra vậy thôi. Sau khi trở về, em sẽ chuẩn bị sẵn sàng để hẹn hò với người khác. Còn nữa, sếp à, em muốn xin nghỉ việc.”

Ô Mông không thể tiếp tục như thế này nữa. Sự thẳng thắn của Lư Mễ làm cô ấy không còn chỗ để ẩn mình. Cô ấy quyết định sẽ chọn một chiến trường mới để chiến đấu lại, và giờ đây, cuối cùng cô ấy đã có đủ khả năng để làm điều đó.

“Như sếp từng nói trước kia, công việc cũng giống như một chuyến hành trình, từ chặng này đến chặng khác, mỗi người đều sẽ bước trên con đường khác nhau. May mắn là trong hai đoạn hành trình vừa qua, em đã có sếp là người dẫn đường.”

“Em đã sẵn sàng rời đi rồi.”

“Cảm ơn sếp.”

Đồ Minh rất cảm động.

Anh tự nhận mình nhìn người khá chuẩn, ngay từ lần đầu gặp Ô Mông thì anh đã biết cô ấy sẽ làm nên chuyện. Ô Mông luôn có những suy nghĩ riêng tư thầm kín, nhưng những suy nghĩ đó chỉ để tự bảo vệ mình, cô ấy chưa bao giờ làm hại ai.

Về điểm này anh luôn tin tưởng Ô Mông.

“Tốt lắm, hy vọng cô nỗ lực làm việc ở vị trí mới, tôi mong chờ tin thành công từ cô.”

“Em sẽ cố gắng.” Ô Mông lau nước mắt: “Còn chuyện này nữa, sếp à, chuyện của chị Hình Vân, em xin lỗi. Em không cố ý.”

“Chuyện đã qua rồi, đừng nhắc lại nữa.”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.