(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Cô ta đẹp hay em đẹp?” Lư Mễ hất cằm lên, như một chú gà chọi kiêu căng. Nhưng câu hỏi mà cô đưa ra lại là thế này.
“Em đẹp.” Đồ Minh cười, Lư Mễ và Hình Vân là hai kiểu đẹp khác nhau. Vẻ đẹp của Hình Vân không có tính công kích, còn vẻ đẹp của Lư Mễ thì đâm thẳng vào mắt người khác, không muốn nhìn cũng không được.
“Nói láo là chó.” Lư Mễ không hài lòng vì anh trả lời quá nhanh.
“Anh không phải chó.”
“Anh còn nhớ cô ta không?” Lư Mễ hỏi tiếp.
“Không.”
“Lúc anh kết hôn với cô ta, anh có yêu cô ta không?”
“Yêu.”
Chết tiệt.
Lư Mễ biết mình không nên hỏi cái câu ngu ngốc này, rõ ràng đó là chuyện đã qua, nhưng khi nghe chữ “yêu” ấy, cô vẫn thấy khó chịu. Cô nghĩ chuyện kết hôn của Đồ Minh và chuyện cô từng hẹn hò với người khác là hai chuyện không giống nhau.
Kết hôn là hướng tới chuyện trăm năm, còn cô thì chưa từng có ý nghĩ kết hôn với bất kỳ người yêu cũ nào.
Lư Mễ tự thấy việc mình quan tâm đến những thứ này thật là tầm thường, nhưng lại tự an ủi rằng mình cũng ăn cơm mà lớn lên thôi, không tránh khỏi những điều tầm thường thì cũng có sao đâu?
Cô cúi đầu gặm cua, vừa ăn vừa nói: “Lát nữa ăn xong anh về nhà được không? Hôm nay tâm trạng em không tốt, không muốn ở bên anh.”
Đồ Minh nhìn cô chăm chú, tháo bao tay dùng một lần ra: “Không cần đợi lát nữa, anh đi ngay bây giờ.” Anh đứng dậy rửa tay, mặc áo khoác, xách cặp rồi mở cửa đi ra.
Lư Mễ nghe loáng thoáng có tiếng thang máy mở rồi đóng, tim cô hơi thắt lại, thầm nghĩ: Anh đi thật sao! Sao anh lại đáng ghét thế chứ! Trong lòng cô mắng anh thậm tệ. Mắng xong, cô chạy ra cửa sổ, đợi một lúc lâu vẫn không thấy ai đi qua. Cô lại mở cửa, ló đầu ra nhìn thì thấy Đồ Minh đang đứng ở bên ngoài.
Cô trừng mắt nhìn anh, định đóng cửa lại. Đồ Minh lập tức xông tới thò cánh tay vào khe cửa, rồi cả người cũng chen vào.
“Anh không đi đâu hết.”
Đồ Minh học theo Lư Mễ, đóng vai kẻ vô lại một cách thuần thục, quăng cặp lên sofa rồi cởi áo khoác ra: “Sao anh phải đi? Đi để lát nữa em nổi cơn lên rồi đòi chia tay với anh à?”
Đồ Minh thật sự hiểu Lư Mễ quá rõ, anh kéo cô vào lòng: “Mơ đi!”
“Anh đoán đúng đấy, anh có đi hay không thì em cũng sẽ chia tay với anh!” Lư Mễ nói lời giận dỗi, nện vào ngực Đồ Minh: “Buông ra! Em không thích anh nữa!”
Đồ Minh ôm chặt cô, mặc cho cô phát tiết cảm xúc. Anh hiểu nhất định là Lư Mễ cảm thấy tủi thân. Kết hôn với người khác không phải chuyện chơi, mà là vì có tình cảm, ai mà vượt qua được chuyện này?
Lư Mễ giãy giụa một hồi cũng thấy mệt, yên lặng trong lòng Đồ Minh.
“Vậy anh phải uống bia lạnh ăn hải sản tươi đấy nhé.”
“Ừ.”
“Ăn xong thì anh ngủ sofa. Mấy ngày tới không được phép vào phòng ngủ.”
“Ừ.”
Lư Mễ ngẩng đầu nhìn anh: “Sao anh không hôn em đi? Chẳng phải khi bạn gái giãy đành đạch trong lòng bạn trai thì bạn trai sẽ hôn để dỗ dành bạn gái mình sao? Sao đến lượt anh thì giống như muốn ghìm chết em vậy!”
“Thế em giãy lại đi.” Đồ Minh chân thành học hỏi, bảo cô giãy như vừa rồi.
Lư Mễ giả vờ đẩy anh: “Anh buông tui ra!”
Môi Đồ Minh chạm vào môi cô, “phụt” một tiếng, cả hai cười phá lên. Lư Mễ tức tối vỗ vào mu bàn tay anh: “Tức chết mất thôi! Diễn chẳng giống gì cả!”
Cơn giận của cô vơi đi nhanh chóng, cô quay về bàn ăn tươi cười rạng rỡ, không nhắc đến Hình Vân nữa. Nhưng cô dụ dỗ Đồ Minh uống bia lạnh, còn bảo anh gặm cổ vịt cay, thậm chí còn nấu một nồi lẩu cay để anh nhúng.
Đồ Minh để mặc cô làm càn, uống hết hai chai bia thì giơ tay lên: “Đau dạ dày, không uống nữa.”
“Ồ, vậy đừng uống nữa.” Cô nhìn chằm chằm vào bụng anh.
Lư Mễ có mỗi một suy nghĩ, ly hôn thì cũng đã ly hôn rồi, không thể làm lại từ đầu được nữa. Nhưng những gì vợ cũ của anh có thì em cũng phải có, những gì cô ta không có thì em cũng phải có. Còn về việc Hình Vân có hay không có những gì, cô hoàn toàn không biết. Thế nhưng những chuyện lặt vặt như đi vệ sinh thì anh phải đối xử bình đẳng. Tóm lại là cô chỉ muốn so đo những thứ rất nông cạn mà thôi.
Những điều cô so đo thật quái dị. Trước khi đi ngủ, nghe thấy tiếng động của Đồ Minh từ sofa ngoài phòng khách, cô nghĩ thầm: Lão ngốc này, hiền như cục bột ấy, bảo ngủ trên sofa thì ngủ thật.Nhưng sao anh hiền lành như thế mà mình vẫn thấy hơi sợ anh nhỉ?
Lư Mễ nghĩ không ra, vậy thì không nghĩ nữa, ngủ đi!
Hình Vân nhắn tin cho Đồ Minh lúc nửa đêm: [Anh hẹn hò với kiểu con gái như thế là để trả thù em sao?]
[Kiểu nào?]
[Trông rất thoáng.]
Từ “thoáng” thật đáng suy ngẫm, đặc biệt là khi phát ra từ miệng Hình Vân.
[Tôi rất thích cô ấy, tôi không muốn bất cứ ai phê bình cô ấy, đặc biệt là cô. Ly hôn rồi thì nên có thái độ của người đã ly hôn. Cô nhắn tin cho tôi, Vương Tùng có biết không? Hành vi của cô thì được định nghĩa như thế nào đây?]
[Sao bây giờ anh ăn nói gay gắt thế? Em chỉ nhắc nhở anh thôi mà.]
[Không cần.]
Đồ Minh đặt điện thoại sang một bên, khi nhắm mắt lại, anh nghĩ đến Lư Mễ. Khi cô thức thì cô không hay bám dính lấy anh, nhưng lúc ngủ thì lại rất bám anh, lúc đang ngủ cô hay kéo tay anh, gối đầu lên, những sợi tóc cọ vào da anh, rất ngứa.
Chiếc sofa trong phòng khách nhà Lư Mễ đã có tuổi rồi, Đồ Minh nằm xuống, phần lưng bị lún xuống rất khó chịu. Anh ngủ không được, đành đứng dậy lấy thước ra, đo đạc tới lui một hồi rồi lại nằm xuống.
Lư Mễ thì ngủ rất ngon. Khi cô thức dậy thì đã hết giận rồi. Cô mở cửa phòng ngủ thấy Đồ Minh đang vùi người trên ghế sofa, nhìn thật tội nghiệp. Cái đồ đần này!
Cô đánh răng rửa mặt xong, thấy anh vẫn chưa dậy thì bèn đi vào bếp chuẩn bị bữa sáng kiêm bữa trưa. Trong nhà vẫn còn nồi canh xương bò hầm mà cô nấu hôm qua và thịt bò khô, cô bắt tay vào nhào bột, muốn làm món mì thịt bò.
Lư Mễ học nấu ăn từ Lư Quốc Khánh, nhìn nhiều rồi thì đương nhiên sẽ biết làm. Còn việc nhồi bột thì học từ Dương Liễu Phương, tuy không quá khéo nhưng cũng đủ xài. Cô nhanh nhẹn nhồi bột, cán bột, tiếng lạch cạch vang lên đánh thức Đồ Minh.
Anh đứng ở cửa bếp, nhìn cô một lúc. Tóc cô được buộc hờ ra phía sau, chiếc cổ thon thả hơi cúi xuống, cả người ngập trong ánh nắng, trông cô hiếm khi dịu dàng như vậy.
Anh bước tới, ôm cô từ phía sau. Lư Mễ khẽ hừ một tiếng: “Không có bữa sáng cho anh đâu, em đói.”
“Anh gặm bánh mì cũng được.” Đồ Minh hôn nhẹ sau tai cô, quay người đi vào phòng tắm.
Lần này Đồ Minh ở trong nhà vệ sinh lâu hơn bình thường, Lư Mễ nghĩ thầm có lẽ là do nồi lẩu hải sản và bia hôm qua gây tác động. Cô thò đầu ra từ phòng bếp, nhìn qua tấm kính mờ, thấy bóng dáng Đồ Minh đang ngồi trên bồn cầu.
Bỗng nhiên tâm trạng Lư Mễ trở nên tốt hơn.
Cô xoay người bắt đầu ngân nga một bài hát.
Đồ Minh ngồi trên bồn cầu, nghe tiếng Lư Mễ đang hát, không hiểu sao mặt anh dần nóng lên. Anh vốn không quen đi vệ sinh ở nhà người khác, từ nhỏ đã vậy, có những ranh giới kỳ quặc mà anh đặt ra. Hồi mới đến nhà Lư Mễ, mỗi sáng anh đều lái xe đến công ty để giải quyết chuyện này. Điều tưởng chừng rất nhỏ nhặt, nhưng với anh lại thành chuyện lớn.
Khi Đồ Minh mở vòi nước để rửa tay, đánh răng, Lư Mễ đã dựng tai lên lắng nghe. Những sợi mì cô vừa cắt đã được thả vào nồi, đang sôi ùng ục. Cô lấy điện thoại ra nhắn tin cho Thượng Chi Đào: [Ông tiên vừa mới đi ẻ ở nhà chị nè.]
[Ông tiên hạ phạm rồi.] Thượng Chi Đào trả lời cô.
Khi Đồ Minh đỏ mặt bước ra khỏi nhà vệ sinh, bát mì thịt bò của Lư Mễ đã sẵn sàng, thêm vào đó là một đĩa dưa chuột và mỗi người một ly nước ép cà rốt. Cô nháy mắt nhìn anh: “Đến đây ăn nào.”
“Chẳng phải là không có phần của anh sao?”
“Chẳng phải tối qua em cũng đuổi anh đi rồi sao? Thế anh có đi không?”
…
Đồ Minh chợt mỉm cười, ngồi xuống đối diện cô. Hơi nóng từ bát mì bốc lên, đọng lại trên mắt kính của anh, trông hơi buồn cười. Lư Mễ cười hì hì, đứng dậy, cách bàn ăn hôn lên khóe môi anh.
“Hết giận rồi à?” Đồ Minh tháo kính ra, đặt sang một bên.
“Hết giận rồi. Ai mà nỡ giận một người đàn ông đẹp trai thế này chứ, anh nói xem có đúng không!”
Đồ Minh véo cằm cô rồi hôn cô một cái: “Ăn đi. Ăn xong chúng ta cùng ráp LEGO.”
“Ừm.”
Lư Mễ ăn ngon lành, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn Đồ Minh. Gương mặt anh trắng trẻo, nét mặt rất dịu dàng. Một người tốt như vậy lại từng kết hôn với người khác, mà vợ cũ của anh còn dám khiêu khích cô nữa chứ!
Lư Mễ nghĩ đến đó lại thấy tức, đặt đũa xuống, đưa tay ra trước mặt anh.
“Gì thế?”
“Đưa điện thoại cho em.”
Đồ Minh đưa điện thoại cho cô thật, Lư Mễ nghiêm mặt hỏi: “Mật khẩu.”
Đồ Minh đọc mật khẩu.
“Bây giờ em sẽ kiểm tra điện thoại của anh, xóa hết mọi liên lạc với vợ cũ của anh. Trong thời gian anh hẹn hò với em, em không cho phép anh liên lạc với cô ta. Anh đồng ý không?” Cô xị mặt, đầy sự bực bội, chuẩn bị sẵn sàng cho một trận cãi vã nữa.
Anh thì bình thản đáp: “Xóa đi. Nghe theo em.”
Lư Mễ mở ứng dụng ra, nhìn thấy người được ghim lên đầu cuộc trò chuyện là: mi. Cô hơi ngạc nhiên, định truy hỏi “mi” là ai, nhưng rồi nhìn thấy ảnh đại diện của mình. Cơn giận trong lòng giảm bớt phần nào.
Ngoài cô ra, các liên hệ khác đều được lưu tên rất chuẩn, ví dụ như tên công ty + chức vụ + họ tên. Cô lướt qua một hồi thì thấy: Hình Vân.
Lư Mễ bấm vào ảnh đại diện định xóa đi, nhưng lại nhìn thấy tin nhắn của Đồ Minh: [Tôi rất thích cô ấy.] và cả những lời anh bênh vực cô. Bỗng dưng mọi cơn giận trong cô đều tan biến. Cô trả điện thoại lại cho anh.
“Xóa rồi à?”
“Chưa.”
“Sao vậy?
“Không xóa nữa, để sau này khi anh khoe khoang về em thì cô ta còn thấy được, cho cô ta tức chết.” Lư Mễ nghĩ đến thái độ của Hình Vân hôm qua là thấy bực, cảm giác đó giống như lúc nhỏ cô đánh nhau với mấy đứa bạn, chỉ vào đồ chơi của người ta mà nói: Đồ chơi cùi bắp! Tao chơi chán rồi! Tao không cần nữa!
Lúc ráp LEGO, hai người ngồi cạnh nhau ở chiếc bàn nhỏ, đầu chạm đầu. Chỉ cần ngẩng lên là có thể nhìn thấy đối phương.
LEGO rất thú vị, Lư Mễ thích chơi.
Nhưng cô chơi được một lúc thì bắt đầu lơ là, chân cô từ dưới bàn duỗi ra, đặt lên đùi Đồ Minh, mũi chân nhẹ nhàng cọ cọ vào anh.
Đồ Minh đang lắp ráp một bánh xe, tay anh khựng lại, rồi nắm lấy mắt cá chân của Lư Mễ.
Lư Mễ ngửa ra sau nhìn anh, giọng điệu nũng nịu: “Làm gì thế…”
“Tập trung ráp đi.” Đồ Minh cù lòng bàn chân cô, cô cười khúc khích, rồi xoay người ngồi dậy, tiếp tục ráp LEGO.
“Thực ra em thấy vợ cũ anh khá xinh đẹp. Khí chất giống như một nhà khoa học vậy.” Lư Mễ nói: “Anh thích cô ta cũng đúng, hơn nữa nếu không thích thì làm sao kết hôn được? Mấy điều đó em đều hiểu. Anh đừng để ý đến em, em bị điên đấy! Em chỉ cảm thấy trong lòng không thoải mái thôi.”
“Còn nữa, em không thích ánh mắt cô ta nhìn em, như thể em không phải là người đàng hoàng. Dù đúng là em không được đàng hoàng thật, nhưng cô ta như thế là không lịch sự. Cô ta đã làm khơi dậy tinh thần chiến đấu của em, anh biết không?”
Đồ Minh ngẩng đầu nhìn cô, người nói rằng mình bị khơi dậy tinh thần chiến đấu đó, lúc này đang nghiêm túc đọc sổ hướng dẫn.
“Việc anh đã từng ly hôn khiến em cảm thấy không vui phải không?” Đồ Minh hỏi cô: “Em có thấy mình thiệt thòi không? Rõ ràng có rất nhiều người đàn ông tốt, tại sao lại phải yêu một người đã ly hôn như anh?”
Anh đặt đồ trên tay xuống, nhìn Lư Mễ. Lư Mễ cũng đặt đồ trong tay xuống và nhìn anh.
“Em không thấy thiệt thòi khi yêu anh, em chỉ nghĩ là một người như anh khi đã kết hôn với người khác, chắc chắn là anh đã hướng tới một mối quan hệ lâu dài. Mỗi lần nghĩ đến chuyện anh từng muốn sống trọn đời với người khác, em lại thấy hơi khó chịu. Em cũng không biết tại sao mình lại cảm thấy khó chịu, anh có thể hiểu là em đang ghen.”
Ít khi thấy Lư Mễ u sầu như vậy. Đồ Minh ngồi xuống bên cạnh cô, nắm tay cô: “Lư Mễ, anh nói với em vài lời xuất phát từ nội tâm nhé?”
“Anh và Hình Vân, từ lúc yêu cho đến lúc kết hôn, thoạt nhìn là thuận theo tự nhiên như nước chảy thành sông. Anh không thể nói với em rằng khi kết hôn giữa hai người không có tình cảm, vì nói vậy thì đối với ai cũng không công bằng. Nhưng hôn nhân và tình yêu hoàn toàn không giống như chúng ta tưởng tượng, nó có nhiều yếu tố không thể điều khiển và cần cả hai người liên tục hòa hợp với nhau.”
“Anh và cô ấy yêu nhau là do người khác giới thiệu, cảm thấy đối phương không đến nỗi nào, thế là quyết định tiến tới mối quan hệ lâu dài.”
“Còn chuyện kết hôn, đó là vào năm ấy anh bị gãy xương mắt cá chân, cô ấy chăm sóc anh rất lâu, đến khi anh hồi phục thì anh và cô ấy kết hôn.”
“Khi nhìn vào, anh và Hình Vân có vẻ rất hòa hợp, nhất trí trong từng hành động, sở thích giống nhau, nhưng thực ra hai người chưa bao giờ thực sự đi sâu vào nội tâm của đối phương. Mặc dù vẫn duy trì giao tiếp, nhưng những cuộc trò chuyện đó chỉ là bề ngoài. Đây cũng là lý do cuối cùng dẫn đến ly hôn.”
“Lúc ly hôn, anh để lại cho cô ấy căn nhà ở gần đây. Lý do chính là vì anh đã suy nghĩ rất kỹ, trong cuộc hôn nhân trước anh không phải là một người chồng tốt. Dù không tính đến phần tính cách của cô ấy thì cũng có những điểm mà anh làm chưa tốt, sau cùng mới dẫn đến việc cô ấy ngoại tình và hai người không thể tiếp tục được nữa. Căn nhà đó là cách anh tự kiểm điểm mình, cũng là lời kết thúc dành cho cô ấy.”
Lư Mễ xen mồm vào: “Cho nhà thì cho, em thấy cách làm của anh rất đàn ông. Nếu anh vì mấy chuyện này mà tranh giành xoắn xuýt, có lẽ em cũng chẳng thèm để ý đến anh.”
“Suy nghĩ của anh là: Mua lại nhà khác là được rồi.”
Lư Mễ cười: “Cần gì căn nhà đó của anh.” Lúc này cô không coi Đồ Minh là người ngoài, nếu có một ngày hai người thật sự tính chuyện lâu dài, cô có tận mấy căn nhà cơ mà, ở đâu mà chẳng được?
“Thế thì không được. Thực ra bây giờ anh có thể mua thêm nhà, nhưng vì anh chưa nghĩ ra nên mua ở đâu thôi. Ít nhất là anh phải làm được chuyện này, không thể để ai nói xấu sau lưng em là: Xem kìa, bạn trai của Lư Mễ chỉ vì mấy căn nhà mà quen cô ấy!”
Lư Mễ bị Đồ Minh chọc cười khanh khách: “Làm gì có, cuộc sống là của mình, không đến lượt kẻ khác chỉ tay năm ngón. Mấy kẻ không hiểu lý lẽ mà đi nói xấu sau lưng người ta đều là đồ mù quáng!”
Đồ Minh vén tóc trên vai cô ra sau tai, rồi nói: “Chắc em cũng muốn hỏi về chuyện tình dục của anh và cô ấy, anh có thể nói cho em biết, cũng có giai đoạn tốt đẹp.”
…
Lư Mễ đá anh: “Anh bị sao vậy? Ai hỏi anh chuyện tình dục chứ? Nói cái đó với em làm gì! Em không thèm quan tâm đến chuyện tình dục của hai người đâu nhé!”
“Chưa từng mất kiểm soát như với em.” Đồ Minh lại nói.
“Ai mất kiểm soát với anh! Anh nói xàm gì thế!”
Lư Mễ toan đứng dậy, nhưng bị Đồ Minh kéo vào lòng, hai tay siết chặt eo cô, anh ngước lên nhìn cô: “Không có thật à? Cô Lư?”
Ánh mắt Đồ Minh trong trẻo, nhưng lại mang theo chút mát lạnh. Lư Mễ muốn làm ánh mắt này vẩn đục đi đôi chút, cô nâng mặt anh lên, khẽ hôn môi anh: “Trí nhớ em kém lắm, hay là anh nhắc em nhé, chúng ta mất kiểm soát như thế nào?”
“Anh cũng muốn lắm, nhưng sofa nhà em không ổn, còn phòng ngủ thì em không cho anh vào.” Anh đang đợi tính chuyện này đây. Tính cách hiền lành của Đồ Minh đã nhanh chóng bị Lư Mễ mài thành một người biết cách trả đũa rồi.
“Cứ không cho anh vào đấy!” Lư Mễ cắn nhẹ vào chóp mũi anh, rồi ngồi lại tiếp tục ráp LEGO. Còn Đồ Minh, anh vẫn nhìn cô như vậy, nhưng trong ánh mắt dường như đang mắt ấp ủ một cơn bão táp.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");