Ms. Chatterbox – Cô Nương Đừng Khóc

Chương 54: Mỗi người phải dựa vào bản lĩnh thực sự của mình




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lư Mễ không hề biết đang có những tranh cãi xung quanh mình ở nơi làm việc.

Hôm Yilia trình bày đề án, cảnh tượng mà cô ta miêu tả lại với mọi người là: Lư Mễ tùy tiện đặt tên cho dự án của bên đối tác, nhưng nhờ quan hệ tốt với đối tác nên đã được duyệt. Đây là lần đầu tiên cô ta gặp phải kiểu khách hàng duyệt dự án dễ dàng như vậy.

Yilia có phần nghênh ngang. Tuổi còn trẻ mà tài năng đầy mình, cộng thêm hậu thuẫn vững chắc. Ban đầu khi mới vào Lăng Mỹ, cô ta vẫn còn khiêm tốn vì chưa hiểu rõ lề lối của công ty. Nhưng chỉ sau một thời gian thì tính cách kiêu ngạo bắt đầu bộc lộ. Tuy nhiên, cô ta lại khá hào phóng với đồng nghiệp, hôm nay thì mời cà phê, chiều lại mời uống trà, ngày mai thì mời ăn cơm, đi công tác còn mang quà về. Dần dần cô ta đã xây dựng được mối quan hệ tốt với một số đồng nghiệp. Khi cô ta kể về sự việc hôm đó, lọt vào tai người khác thì chính là: Cái cô ngang ngược Lumi kia nhờ mối quan hệ với đối tác mà cố tình gây khó dễ cho Yilia.

Đường Ngũ Nghĩa nghe đồng nghiệp bàn tán, cậu thấy không vui nên đã nói với họ: “Có não không vậy? Đặt tên qua loa thì được duyệt, còn phương án làm kỹ lưỡng thì không duyệt à? Có phải không đấy? Đối tác ngốc vậy sao? Tôi mới đi làm mà còn thấy quan điểm này vô lý nữa mà.”

Nói xong cậu gõ tay lên bàn Daisy: “Chị Daisy, chị tin không?”

“Ai mà biết được?”

“Thế chị cũng không phải nghi ngờ Lumi, chị đang nghi ngờ đối tác chứ gì? Trước đây chị cũng từng phụ trách dự án của đối tác này rồi, sau này có thể chị vẫn còn tiếp tục làm việc với họ. Chị thử nói với ông sếp đó một tiếng xem, nói là chị thấy người đối tác như anh ta phế quá, được không?” Đường Ngũ Nghĩa vừa cười vừa nói, nhưng nụ cười đó có giấu dao, kiểu nói xấu sau lưng người khác rất đáng ghét. Nói xong, cậu quay lưng bỏ đi.

Sắp tan làm cậu mới nói với Lư Mễ: “Tình hình không ổn lắm, cẩn thận chút.”

“Có gì đâu mà tình hình với không tình hình, mai chị đi Tây Bắc rồi, dẹp họ qua một bên đi.”

Nói xong, cô thu dọn đồ đạc ra khỏi công ty.

Một lúc sau, cô nhận được tin nhắn của Daisy: [Lumi, quan hệ của cô với sếp Vương tốt lắm hả?]

[Như nào mới tính là tốt?]

[Thì…]

[Có gì cứ nói thẳng.]

[Tôi nghe nói hai người đang yêu nhau, chỉ muốn nhắc cô là dạo này trong công ty mọi người bàn tán sôi nổi lắm.]

[Cảm ơn nhé. Tôi với cậu ta tốt lắm, tốt đến mức mặc chung một cái quần luôn rồi cơ!] Lư Mễ lười đáp lại nên bịa chuyện vậy thôi. Daisy trả lời lại bằng một meme, cô ta đã quá quen với tính của Lư Mễ, biết cô chẳng bao giờ nói thật.

Lúc đó Đồ Minh đang đi công tác với Serena, Lư Mễ tan làm không biết làm gì, thế là cô quyết định đi dạo phố.

Xuân tháng tư, thời tiết rất đẹp. Ở bên ngoài quán bar gần Hậu Hải, người ta bày bàn ghế ra vỉa hè, có người ngồi đó tán gẫu, uống rượu. Cô mua một que kem, đang ngậm trong miệng thì nghe thấy có người gọi: “Lư Mễ! Lư Mễ! Ở đây này!”

Lư Mễ nhìn theo tiếng gọi, thấy Trương Hiểu đi cùng một người đàn ông. Người đàn ông đó trông khá quen, nhưng cô không nhớ là đã gặp ở đâu. Cô cắn một miếng kem rồi bước tới hỏi Trương Hiểu: “Mày không đi làm à? Mới giờ này mà đã ngồi đây uống rượu rồi.”

“Hôm nay nghỉ phép.” Trương Hiểu chỉ vào người đàn ông bên cạnh: “Còn nhớ người này không?”

“Ai vậy?” Lư Mễ thấy người đàn ông cười với cô, nụ cười đó rất nổi bật, nhưng cô không thể nhớ ra hắn là ai.

“Tên ngốc tranh làn đường với em đấy.” Người đàn ông tự giới thiệu, cướp lời Lư Mễ, còn cười với cô mà chẳng cảm thấy câu vừa nói là đang mắng mình.

Cuối cùng Lư Mễ cũng nhớ ra: “Là anh à, dạo này còn tranh làn đường không?”

“Lái xe thì phải biết dựa vào bản lĩnh của mình.”

“Đi đúng làn đường của mình mới là bản lĩnh, tranh đường của người khác thì bản lĩnh cái gì?”

“Tranh được đường của người khác cũng là bản lĩnh rồi.”

Trương Hiểu thấy hai người bắt đầu khẩu chiến thì vội xua tay: “Thôi nào hai người, đừng cãi nhau nữa. Để tôi giới thiệu nhé, đây là Lư Mễ, còn đây là Tiêu Quan Khâu.”

Lư Mễ nhận ra tên ngốc đó là Tiêu Quan Khâu. Sau khi mọi người đi họp ở Tân Thành về, công ty lan truyền tin đồn lãnh đạo mới của Tân Thành là một anh chàng đẹp trai, tên là Tiêu Quan Khâu. Giờ thì rõ rồi, người và tên đã khớp nhau, cô lại càng cảm thấy hắn ta phiền phức.

“Em uống gì không?” Tiêu Quan Khâu hỏi cô.

“Có mang theo rồi.” Lư Mễ lấy bình giữ nhiệt từ trong túi ra, vặn nắp ra uống một ngụm, nói với Trương Hiểu: “Tao ngồi một lát rồi đi nhé, tao bận.”

“Gấp gì chứ, cùng đi ăn bữa cơm đi.”

“Không ăn đâu, không đói.”

Nhìn thấy vẻ mặt khinh thường của Lư Mễ, Tiêu Quan Khâu thấy có hứng thú, anh ta gõ tay lên bàn: “Em nhớ dai thật, chỉ vì một vụ tranh làn đường mà em mắng anh mấy tháng trời.”

“Anh đánh giá thấp tôi rồi, tôi còn có thể mắng thêm ba năm nữa đấy.” Lư Mễ cười nhạt, đứng dậy nói với Trương Hiểu: “Tao đi đây.”

“Đừng mà.” Trương Hiểu kéo cô lại: “Mấy ngày rồi không gặp, đi ăn một bữa đi, không thì tao giận đấy!”

Lư Mễ bị Trương Hiểu kéo đi ăn tối, Tiêu Quan Khâu chọn một quán ăn gia đình. Hắn không còn tỏ ra quá quan tâm đến Lư Mễ như trước, trong bữa ăn chỉ thỉnh thoảng liếc nhìn cô, ánh mắt đầy tính công kích.

Trong bữa ăn, Trương Hiểu hỏi Lư Mễ: “Bạn trai mày…” Nhưng chưa nói hết câu đã bị Lư Mễ đá vào chân ở dưới gầm bàn, Trương Hiểu lập tức im miệng. Lư Mễ nhắn tin cho cô ấy: [Đừng nhắc đến chuyện của Will ở trước mặt tên ngốc này, hắn là đối tác của bọn tao, đừng gây rắc rối cho tao.]

[Ồ ồ ồ!] Trương Hiểu nhắn lại mấy từ “ồ” liền.

Tiêu Quan Khâu không phải kiểu đàn ông lịch thiệp, mà ngược lại trên người anh ta toát lên vẻ quyết liệt. Thấy Lư Mễ lạnh lùng với anh ta, anh ta càng thấy cô gái này đặc biệt, nóng lòng muốn chinh phục cô.

Còn Lư Mễ, từ lâu trong lòng cô đã cho rằng hắn là đồ ngốc, vậy nên cô mới không thèm đối xử hòa nhã với hắn. Trương Hiểu hồi hộp ăn bữa tối, ăn xong rồi bị Lư Mễ kéo đi.

Khi thấy Tiêu Quan Khâu đã đi xa, Lư Mễ hỏi Trương Hiểu: “Mày ngủ với hắn rồi à?”

“… Chưa, nhưng tao thấy anh ta đẹp trai mà.”

“Tao đã bảo với mày là tên này không ổn rồi phải không? Mày mù à? Đẹp trai gì? Đầu óc toàn suy nghĩ lệch lạc.”

“Chẳng qua là do mày nhìn cái nét nghiêm túc đàng hoàng của ông Đồ già nhà mày quen rồi nên mới thấy ai cũng không đáng tin thôi.” Trương Hiểu vừa nói vừa đá mấy ngọn cỏ mọc ven đường: “Bây giờ khẩu vị của mày khác nhiều quá, hồi trước mày có thèm nhìn mấy người như sếp của mày đâu.”

“Mày biết gì mà nói? Ông Đồ tốt chứ sao! Mày không có bạn trai như thế nên mày không hiểu.” Câu này của Lư Mễ nghe có chút khoe khoang.

Trương Hiểu liếc cô: “Coi cái nết kìa! Tao về đây.”

“OK, hẹn gặp lại!”

Lư Mễ phóng xe về nhà, tắm rửa, đắp mặt nạ và ngâm chân, thực hiện cả một quy trình dưỡng sinh dưỡng nhan đầy đủ, cảm thấy cả người thư thái, nhưng trong lòng lại thấy trống trải.

Cô nhớ Đồ Minh.

Không phải kiểu nhớ nhung da diết, chỉ là có ý muốn trêu chọc anh. Vì thế cô đã nhắn tin cho anh: [Cục vàng đang làm gì đó?]

Đồ Minh đang bận xã giao, thấy từ “cục vàng” suýt chút nữa đã bật cười. Đôi khi anh cũng tự hỏi những từ ngữ kỳ cục mà Lư Mễ dùng từ đâu ra, mang theo nét hài hước tự nhiên, cứ như một đứa trẻ nghịch ngợm vậy.

[Đang ở tiệc xã giao.]

[Vậy anh nhớ uống ít thôi, tửu lượng anh kém lắm, đừng để người ta bế lên giường đấy nhé.]

“…”

Lư Mễ chỉ nói đùa, nhưng Đồ Minh lại tưởng thật. Nửa tiếng sau anh gọi điện thoại cho cô: “Ngủ chưa?”

Lư Mễ đang ôm iPad nằm trên giường xem phim, Đồ Minh gọi tới làm cô rất phấn khởi. Cô bắt máy, giọng mềm mại: “Chưa, đang nhớ anh này. Anh vẫn còn xã giao à?”

“Xong rồi. Sợ bị người ta bế lên giường.”

“Giỏi quá!” Lư Mễ ngồi dậy: “Chúng ta gọi video nhé? Em cho anh xem bộ móng tay mới của em nè.”

“Ừm, đợi anh về khách sạn đã.”

Khi cuộc gọi video được kết nối, Đồ Minh vừa cởi áo khoác ra, cởi hai chiếc cúc áo, ngồi bên cửa sổ nhìn ánh đèn rực rỡ bên ngoài.

“Muốn ngắm cảnh đêm không?” Anh hỏi Lư Mễ.

“Muốn.” Lư Mễ nhìn thấy yết hầu cùng với đường nét cơ ngực thấp thoáng của Đồ Minh, lòng cô rục rịch đổi ý.

Đồ Minh cho cô xem cảnh đêm, khi xoay camera lại, anh thấy Lư Mễ ngồi cách xa ra một chút, cô mặc chiếc áo ngủ mỏng như cánh ve, vắt chéo chân, lười biếng nằm trên giường, mái tóc màu xanh lam dưới ánh đèn mờ ảo chuyển thành màu xanh thẫm, trông như một nàng yêu tinh tóc xanh.

“Đẹp không?” Lư Mễ hỏi anh.

Đồ Minh không trả lời, trong người anh bỗng có một luồng nhiệt dâng lên, lan tỏa khắp tứ chi.

Lư Mễ ngồi dậy, ngón tay nhẹ nhàng kéo dây áo ngủ, chỉ cần kéo nhẹ là dây áo đã trượt xuống, để lộ làn da trắng mịn như tuyết, đẹp đến ngây người. “Thế này thì sao? Có đẹp không?” Cô nghiêng đầu hỏi, cô chỉ muốn trêu anh thôi, nhưng cô cũng không biết giọng mình đã khàn đi.

Ánh mắt Đồ Minh càng trở nên sâu thẳm, anh mím môi không nói gì, cảm giác nóng rực càng dâng lên, tứ chi như bị thiêu đốt. Anh chưa từng gặp tình huống như thế này, không biết phải làm sao cho đúng.

Tay Lư Mễ mân mê nụ hoa đào, cô nhìn thấy yết hầu của Đồ Minh chuyển động thì lại muốn trêu anh thêm nữa. Chân cô hơi tách ra, để lộ chiếc quần lót màu nude, đầu ngón tay đặt trên mép quần, khi thấy anh quay mặt đi, cô trêu: “Anh không dám nhìn à?”

“Thế chắc là không đẹp phải không?”

“Vậy thì không cho anh xem nữa.”

Lư Mễ tắt cuộc gọi video rồi trùm chăn cười khanh khách: Ông già cứng nhắc này chẳng biết đùa chút nào! Nhưng chính cái sự không biết đùa này lại làm cô mê mẩn. Cô cười xong rồi nhắn tin cho Đồ Minh: [Anh có thích phần quà vừa rồi không?]

Trong lòng Đồ Minh như có một ngọn lửa cháy bừng bừng mà không biết dập thế nào, anh nhắn lại: [Chỉ lo giết mà không lo chôn [1] à?] Anh cũng đang học cách sử dụng ngôn ngữ và phong cách của Lư Mễ để giao tiếp với cô, dùng cách của cô để nói rằng thật ra anh rất thích, chỉ là hơi bất ngờ và cần thời gian để thích ứng mà thôi.

[1] Chỉ lo giết mà không lo chôn: Ý chỉ làm việc không đến nơi đến chốn.

[Lo chôn được mà, mấy dịch vụ còn lại đợi anh về rồi nhận nhé, được không?] Lư Mễ nghiêm túc hỏi anh.

[À không, sáng mai em phải đi Tây Bắc rồi, Chủ nhật mới về. Nếu anh nhớ em thì có thể dùng tạm cái áo lót mà em để lại ở nhà anh đấy.]

Lư Mễ nói linh tinh một hồi, vừa nói vừa tưởng tượng biểu cảm của Đồ Minh, chắc chắn sẽ rất thú vị, nghĩ đến đó rồi cô lại cười phá lên.

[Ngủ ngon.] Đồ Minh không tham gia vào câu chuyện của cô nữa.

[Ngủ ngon.]

Đêm đó là một đêm khó khăn với Đồ Minh.

Nhắm mắt lại là hình ảnh của Lư Mễ hiện lên, ngón tay cô đặt trên dây áo ngủ, cắn môi nhìn anh. Anh nằm trên giường rất lâu mà không thể tĩnh tâm. Hết cách rồi, anh ngồi dậy vận động để xua đi hơi nóng trong người, nhưng mồ hôi lại rịn ra, bám trên người một lớp mỏng. Sau cùng anh phải đi tắm, loay hoay mãi đến tận rạng sáng.

Đêm đó, anh nghĩ về cô hàng chục, hàng trăm lần, luôn cảm thấy cô giống như một yêu tinh hóa thành người chỉ để lấy mạng anh.

Sáng hôm sau, anh nhắn tin hỏi Lư Mễ: [Ngủ ngon không?]

Hiếm khi Lư Mễ dậy sớm để đuổi kịp chuyến bay, cô vừa đánh răng vừa nhắn lại: [Ngon lắm. Còn anh thì sao?]

[Cũng được. Đi đường bình an, đến nơi nhớ báo cho anh biết.]

Lư Mễ đến sân bay và gặp Ô Mông, hình như cô ấy mất ngủ, quầng thâm hiện rõ dưới mắt.

“Ngủ không ngon sao?” Cô hỏi Ô Mông.

Ô Mông gật đầu: “Tối qua em thức đến nửa đêm để chỉnh sửa lại bài phát biểu cho buổi triển lãm, giờ đầu óc quay cuồng.”

“Em muốn sửa bài phát biểu này à?”

“Vâng, họ viết không được tốt, không thể hiện được ý tưởng ban đầu của chúng ta.” Ô Mông nói đúng sự thật. Cô ấy làm việc rất nghiêm túc, cảm thấy bản thân mình còn chưa đạt yêu cầu thì không mong gì vượt qua được khâu kiểm duyệt cuối cùng.

“Đến đó bảo Flora cùng xem lại, em chỉnh sửa một mình lỡ không khớp với tình hình địa phương thì phí công.” Lư Mễ thấy Ô Mông mở mắt không nổi, cô bèn đi mua một ly sữa bò cho cô ấy: “Lên máy bay ngủ đi.”

“Vâng, cảm ơn chị Lumi.”

“Khách sáo gì!”

Lư Mễ đi lấy hành lý để lên máy bay thì nghe Ô Mông nhận một cuộc điện thoại: “Grace.”

Một lúc sau, cô ấy nói: “Nếu chị hỏi ý kiến cá nhân của em thì em sẽ không đồng ý việc đổi người lần này. Dự án này em phụ trách bấy lâu không có bất cứ sai sót nào, tại sao lại phải đổi người? Nhưng chị là giám đốc dự án, chị có quyền quyết định.”

Ô Mông tắt điện thoại, sắc mặt không tốt lắm. Lư Mễ hỏi cô ấy: “Chuyện gì thế?”

Ô Mông cố gượng cười với cô, nhưng nụ cười ấy rất xa cách.

Sau khi máy bay hạ cánh Lư Mễ mới biết Ô Mông xảy ra chuyện gì.

Lúc họ ngồi trên xe của Thượng Chi Đào, Grace gọi đến cho Lư Mễ. Câu đầu tiên mà Grace nói là: “Lumi, chào mừng cô đến với đội dự án của chúng tôi.”

“Khoan chào mừng đã, đội dự án gì vậy?”

“Dự án của Tân Thành.”

Lư Mễ nhìn Ô Mông rồi nói với Grace: “Dự án Tân Thành là của Erin, không phải của tôi.”

“Người bên đó yêu cầu cô.”

“Bảo họ cút đi.”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.