Ms. Chatterbox – Cô Nương Đừng Khóc

Chương 109: Thị trấn Queenstown, bầu trời đầy sao, nhắm mắt ước nguyện




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); [Có thật, em thử nghĩ kỹ lại xem.]

[Em không nhớ nổi nữa.]

[Không cần nghĩ đâu, có mang. Em nhớ hay không cũng chẳng quan trọng.]

Đồ Minh sẽ không làm điều gì sai trái, việc không dùng biện pháp bảo vệ khi chưa xác định được liệu Lư Mễ có muốn có con hay không là đi ngược lại với nguyên tắc làm người của anh. Hôm qua, điều duy nhất anh có dự định từ trước là sau khi nói tạm biệt với Luke, anh đã đến cửa hàng tiện lợi mua bao cao su.

[Em cứ tưởng anh định mượn con nhỏ để tiến thân chứ!] Lư Mễ trêu anh.

[Không phải là không được, lần sau thử xem.] Đồ Minh đáp lại.

[Anh dám hả!]

Lư Mễ hung dữ đáp lại anh một câu rồi kéo rèm ra. Cô thấy Đồ Minh đang cùng Luke và Josh đi dạo trên lối đi bên ngoài, Đồ Minh nhét điện thoại vào túi.

Ba người đàn ông đẹp trai đi với nhau thật khiến người ta mãn nhãn, nhất là khi trong đó có một người là của mình. Cảm giác này khỏi phải nói cũng biết tuyệt vời ra sao. Lư Mễ ngồi trên ghế sofa, hào hứng quan sát họ đi dạo, đúng lúc chuông cửa vang lên. Cô chạy ra mở cửa, nhân viên phục vụ đẩy một xe thức ăn vào: “Khách phòng 1111 đặt bữa ăn này cho cô.”

“Ồ.”

Lư Mễ nhìn người phục vụ sắp xếp đồ ăn, ngước lên thấy Đồ Minh liếc nhìn về phía cửa sổ của cô, ngay sau đó tin nhắn của anh đến: [Ở khách sạn thư giãn đi, ở trong phòng ăn món em thích nhất.]

Lư Mễ cười thích thú: [Đúng thế! Hôm nay em chẳng đi đâu hết, cứ ở đây đến mai rồi về.]

[Cứ thư giãn đi!]

[Anh không đến tìm em à?]

[Không tiện lắm.]

Đồ Minh lại bắt đầu giữ khoảng cách, người đã phát rồ công khai chính là anh, giờ người muốn giữ ý cũng là anh. Thật kỳ lạ.

Sự mâu thuẫn trong con người Đồ Minh luôn tồn tại và chưa có dấu hiệu dung hòa. Đến mùa thu năm đó, nhà của Lư Mễ đã được tân trang xong. Hai người họ đã sống ở nhà mới của Đồ Minh được gần một năm rồi.

Trong năm đó, Đồ Minh đã xây dựng một khu vườn hoa ở sân trước và một vườn rau ở sân sau. Anh đề nghị trồng hoa ở phía trước, còn Lư Mễ kiên quyết trồng rau ở phía sau. Đồ Minh chăm sóc vườn hoa của anh, còn Lư Mễ thì chăm sóc vườn rau của cô.

“Khi nào chúng ta chuyển về nhà lại?” Hai người ngồi bàn bạc, theo như kế hoạch, nhà đã được hoàn thiện, chỉ cần xử lý xong mùi fomandehyt là có thể chuyển vào. Đồ Minh luôn nhớ việc này, sợ nếu nói muộn Lư Mễ sẽ xử anh mất.

“Thế này nhé…” Lư Mễ nhìn vào vườn rau xanh tốt của mình. Dưa chuột, cà chua, ớt đều đang phát triển rất tốt! Lá hành xanh mướt nữa! Bỗng nhiên cô hơi dao động: “Hay là đợi sau khi chúng ta đi New Zealand về rồi tính, được không? Em đang háo hức đi chơi, chẳng có tâm trí nào để thu dọn đồ đạc cả!”

“Được thôi. Anh còn có một đề nghị nữa.”

“Đề nghị gì? Anh nói em nghe xem nào.”

Lư Mễ biết Đồ Minh lắm mưu nhiều kế, chắc chắn là anh đã nhận ra cô thay đổi quyết định nên đang chuẩn bị hành động.

“Việc chuyển hết đồ đạc về cũng khá tốn công. Kế hoạch thứ hai của anh là, sau này từ thứ Hai đến thứ Sáu chúng ta vẫn ở đây, mặc dù thời gian đi lại khá xa, nhưng may là chúng ta thường xuyên đi công tác nên cũng không cần phải đi lại quá nhiều. Tối thứ Sáu về nhà, như vậy cuối tuần sẽ thuận tiện hơn cho việc gặp gỡ bạn bè và người thân.”

Lư Mễ bật cười: “Anh đúng là gian xảo!”

Đồ Minh rất giỏi chiêu lấy lui làm tiến, xảo quyệt gớm.

“Không chuyển nữa! Cũng không quy định thời gian cụ thể là sẽ đi đâu. Mình muốn đi đâu thì đi, muốn ở đâu thì ở! Muốn đi lúc nào thì đi lúc đó! Để ở nhà bên đó vài bộ quần áo thay, mua ít đồ sinh hoạt cần thiết, thế là xong!” Lư Mễ mạnh tay véo mặt Đồ Minh: “Anh có ý này đúng không! Hả? Đồ thối tha!”

Đồ Minh tránh khỏi tay cô, khẽ cười, rồi đi chăm sóc vườn hoa của mình. Cả khu vườn hoa và vườn rau đều được lắp đặt hệ thống chăm sóc, nên dù là mùa đông thì cây cối vẫn phát triển tốt. Trong vườn hoa có một cái bàn trà, hai người có thể ngồi đó uống trà lúc rảnh rỗi, còn vườn rau thì có hai cái ghế bập bênh, thỉnh thoảng họ lại nằm đó chợp mắt vào buổi trưa. Cuộc sống như thế thật thoải mái, đôi khi họ có cảm giác như đã đến tuổi nghỉ hưu rồi vậy, rất tự do.

Lư Mễ tiếp tục thu dọn hành lý, hai chiếc vali lớn, cô chiếm một cái rưỡi, còn lại nửa cái cho Đồ Minh. Lần này họ sẽ đi New Zealand. Ban đầu Đồ Minh đã đồng ý đi Ireland theo ý cô, nhưng sau đó Lư Mễ đổi ý, quyết định đến New Zealand để ăn kiwi và nhảy dù.

Cả hai đã phải làm việc nhiều trong suốt thời gian qua để có thể dành ra nửa tháng nghỉ ngơi, thật chẳng dễ dàng gì.

Đây là lần đầu tiên hai người đi xa với nhau mà không có ai khác, ba mẹ Lư Mễ lo lắng không ngừng. Không phải lo lắng về chuyện khác, mà là lo Lư Mễ sẽ gây rối trong chuyến đi. Lư Quốc Khánh liên tục dặn dò: “Nghe ba mày nói này, ra ngoài chơi đừng có mà bắt nạt người ta. Tiểu Đồ nó hiền lành, ba sợ lúc thì mày muốn làm cái này, lúc lại đòi làm cái kia, chọc người ta phát cáu lên.”

“Phát cáu thì con bỏ luôn!” Lư Mễ nói chắc nịch. Lư Quốc Khánh gật đầu: “Ừ, để tao nói với nó ngay, nói là mày không cần nó nữa.”

Lư Mễ hoảng hốt chạy đến kéo tay Lư Quốc Khánh: “Ba có phải là ba ruột của con không vậy? Ba muốn ổng giết con hả?”

Lư Quốc Khánh cười, rồi hỏi nhỏ: “Có đủ tiền không? Năm nay hai đứa nào là mua nhà, nào là sửa nhà, giờ lại đi New Zealand chơi. Đừng vì thiếu tiền mà chơi không vui, ba cho mày một ít nhé.”

“Ba cho bao nhiêu?”

“Năm mươi nghìn?”

“Để dành đi! Con hơn ba mươi tuổi đầu rồi còn xin tiền ba mẹ nữa, xấu hổ chết luôn ấy. Với lại, con không có tiền không có nghĩa là Tiểu Đồ nhà ba cũng không có tiền! Ổng giàu lắm đó!” Lư Mễ trấn an Lư Quốc Khánh: “Nhỏ con gái tham phú phụ bần của ba tốt số, tìm được người giỏi kiếm tiền rồi.”

Lư Mễ nói để ba cô yên tâm.

Thực ra, Đồ Minh cũng chẳng dư dả gì. Lúc sửa nhà cho cô, Đồ Minh chưa kịp rút tiền từ cổ phiếu trong năm nay, nhưng lại muốn làm cho thật đẹp, tổng cộng thiếu khoảng hai trăm nghìn tệ. Lư Mễ là người đã trả số tiền đó, cũng vì việc này mà Đồ Minh không vui lắm, kiên quyết không muốn dùng tiền của Lư Mễ. Cuối cùng, cô phải giả vờ cho anh vay như một khoản nợ thì anh mới đồng ý.

Dù sao thì cũng là cô được lợi, nếu không để cô được lợi thì Đồ Minh lại không vui.

Ngày khởi hành là cuối tháng Chín, bầu trời trong xanh vời vợi.

Hai người trò chuyện trên xe, chuyến đi này còn chưa bắt đầu, nhưng họ đã mơ mộng đến chuyến đi tiếp theo.

Lư Mễ muốn đi Hà Lan, còn Đồ Minh thì muốn đến Ai Cập. Hai người thảo luận rất nghiêm túc, trò chuyện rôm rả như thể chuyến đi sau sẽ đến ngay lập tức.

Chuyến bay quá cảnh ở Auckland và cuối cùng hạ cánh ở Queenstown.

Khi máy bay hạ cánh, Lư Mễ còn đang ngái ngủ, nghe thấy tiếng trầm trồ của các hành khách khác. Cô tháo bịt mắt xuống và nhìn thấy hình ảnh sân bay tuyệt đẹp. Những dãy núi xanh mướt gần đó, xa xa là những đỉnh núi phủ tuyết, đám mây dày đặc lơ lửng tạo nên một thế giới tươi sáng.

Lư Mễ ôi đệt một tiếng, nói với Đồ Minh: “Lần trước đến đây thật uổng phí mà! Lúc hạ cánh không giống thế này!”

Đồ Minh nhìn ra ngoài cửa sổ máy bay: “Trước đó anh cũng thấy rồi, nhưng lần này vẫn thấy ngạc nhiên.”

“Cà phê ở sân bay ngon lắm.”

“Ừm, phải cho thêm nhiều sữa.”

Thật trùng hợp, cả hai lần trước đến đây đều vì công tác, chẳng ai có cơ hội vui chơi thật sự. Đồ Minh thì lên sông băng, còn Lư Mễ thì tổ chức cho các sếp nhảy dù.

“Lần này là thiên hạ của em rồi!” Lư Mễ hào hứng: “Em nói cho anh biết, em muốn đi sông băng, nhảy dù, ăn bánh hamburger khổng lồ, tản bộ ở Arrowtown và thăm hang đom đóm. Đây là những điều em nhớ nhất ở Queenstown.”

“Muốn làm gì thì cứ làm, đó mới là ý nghĩa của chuyến du lịch.”

Họ đón xe ở sân bay rồi về thẳng khách sạn.

Cung đường này rất khó đi, hai người đang tập thích nghi dần.

Họ ở khách sạn Hilton bên ngoài thị trấn, khi đến nơi đã là chiều tối. Lư Mễ thường ngày vốn lười biếng, giờ lại kéo Đồ Minh đi dạo quanh khách sạn. Khách sạn nằm cạnh một hồ nước, trong hồ có rất nhiều vịt hoang và chim thủy sinh. Làn gió đêm mát mẻ, Lư Mễ quấn chặt khăn choàng nép vào lòng Đồ Minh.

“Em đói quá.” Bụng Lư Mễ kêu lên.

“Vậy đi nhà hàng thôi, anh đặt chỗ rồi, có thể uống chút rượu nữa.”

“Chỉ được uống chút thôi hả?”

“Uống nhiều quá anh sợ em lật tung cả thị trấn Queenstown.”

Hai người ngồi cạnh hồ, tiếng nhạc êm tai hòa với tiếng nước chảy, mọi âm thanh đều rất hay. Lư Mễ nhấp từng ngụm rượu, gió nhè nhẹ thổi qua, cô cảm thấy chuyến đi này thật đáng giá.

Đồ Minh đút tay vào túi quần, mấy lần định lấy ra, nhưng cuối cùng lại không làm.

Bữa ăn kéo dài rất lâu, đến khi họ bước ra khỏi nhà hàng thì trời đã tối đen. Đồ Minh ngẩng đầu nhìn thấy dải Ngân Hà trên bầu trời, anh vỗ vai Lư Mễ: “Lư Mễ, ngẩng đầu lên.”

Lư Mễ nngẩng đầu lên, nhìn thấy những vì sao lấp lánh phản chiếu trên mặt hồ, trên trời có một dải Ngân Hà, dưới hồ cũng có một dải Ngân Hà, cuối bầu trời là mặt nước, cuối mặt nước là bầu trời. Một ngôi sao băng đúng lúc rơi xuống, Lư Mễ vội nhắm mắt lại, lòng thầm ước nguyện: “Mong tôi mãi xinh đẹp như vậy, để Đồ Minh luôn say mê tôi.” Ngay cả khi ước nguyện mà cũng chẳng nghiêm túc được.

Cô nhớ đến một người bạn từng khoe rằng bạn trai đã cầu hôn cô ấy dưới dải Ngân Hà. Lư Mễ cũng thấy rất lãng mạn, vậy nên cô nhắm mắt lâu hơn, chuẩn bị tinh thần khi mở mắt ra sẽ thấy Đồ Minh đang quỳ gối trước mặt mình. Cô cũng đã tính sẵn làm thế nào để xử lý tình huống. Đầu tiên, cô sẽ lấy tay che miệng làm bộ ngạc nhiên. Sau đó, cô sẽ chấm khóe mắt tỏ vẻ cảm động, rồi chìa tay ra để Đồ Minh đeo nhẫn kim cương vào tay mình. Tất cả đã sẵn sàng, chỉ còn chờ Đồ Minh quỳ xuống thôi.

Lư Mễ mở mắt ra, nhưng thấy Đồ Minh đứng còn thẳng hơn lúc bình thường! Sao thế nhỉ? Vậy anh thò tay vào túi quần làm gì? Lư Mễ hơi giận, nhưng ngay lúc đó có hai ngôi sao băng rơi xuống tiếp, thế là hết giận.

“Em vừa ước nguyện à?” Đồ Minh hỏi: “Ước gì thế?”

“Ước em luôn xinh đẹp như hoa, còn anh thì luôn kiếm tiền cho em tiêu, cả đời không chê em hoang phí.” Lư Mễ nói xong, giơ ba ngón tay lên: “Em tự phục tài năng của em quá, bắn rap gieo vần ba (*) luôn.”

Trong khoảnh khắc lãng mạn ấy mà cô lại nói đến “gieo vần ba”. Đồ Minh không nhịn được nữa, anh quay lưng đi, tay cuộn lại thành nắm đấm, che miệng cười vang ra tiếng.

Lư Mễ là vậy, bất kể là khung cảnh thơ mộng nào đến với cô thì cô cũng có thể biến nó thành hài độc thoại. Cô còn chẳng nhận ra, quay sang hỏi Đồ Minh: “Ơ em nói gì? Em nói gì buồn cười lắm hả? Anh ổn không? Sao anh cười dữ thế?”

Đồ Minh nén cười, nói với cô: “Là do anh kiến thức hạn hẹp thôi.”

“Thế thì phải đi với em nhiều vào cho mở mang kiến thức đi!”

“Ừm.”

Không khí ban đêm lạnh lẽo, Lư Mễ chui vào trong áo khoác của Đồ Minh, như thể hai người là một. Ngắm sao đến đau nhức cổ, nhưng vẫn không muốn quay về khách sạn.

“Ngày mai ngắm tiếp được mà.” Đồ Minh nói, “Để bị lạnh khờ người rồi thì chỉ còn cách uống thuốc đi ngủ thôi.”

“Ờ, thế mình về đi.”

Cuối cùng Lư Mễ cũng đồng ý quay về phòng ngủ. Lúc Đồ Minh đi tắm, anh cố tình mang theo cái quần vừa mặc vào trong đó.

Ơ kìa? Trong quần có gì mà không thể cho người ta nhìn được vậy? Lư Mễ tò mò muốn chết.

Khi anh tắm xong, cô có vào phòng tìm thử nhưng không thấy gì cả.

Hừ.

Nói không chừng người ta vốn không định cầu hôn mình!

Lư Mễ thầm mắng anh, ngay cả trong giấc mơ cũng mắng. Sáng hôm sau, khi mở mắt nhìn thấy buổi sáng ở Queenstown, cô lại hết giận, kéo Đồ Minh ra bờ hồ cho vịt ăn.

Tính cách như trẻ con, một khi đã đi chơi là không màng tới chuyện gì nữa.

Trong ngày hôm đó Lư Mễ muốn đi dạo mua sắm ở Queenstown.

Đương nhiên Đồ Minh sẽ chiều theo cô.

Hai người ngồi tàu từ bến khách sạn lên thị trấn, lúc xuống tàu cuối cùng cũng về với đám đông. Mọi người trong thị trấn rất thư thái, tháng này ai cũng ăn mặc đủ phong cách. Lư Mễ mặc quần jean, mang giày bốt thấp và áo khoác dài, có một cô gái nước ngoài mặc áo phông ngắn tay, không ai chê bai ai nóng hay lạnh, chỉ cần cảm thấy thoải mái là được.

Thấy một nhóm người châu Á ở phía trước, Lư Mễ tiến lại gần, nghe một người đàn ông giọng Bắc Kinh đang dẫn tour: “Này, không nhảy dù thì đến Queenstown làm gì? Đến Queenstown thì phải chơi thể thao mạo hiểm chứ! Tất nhiên nếu anh có bệnh thì lại là chuyện khác.”

Lư Mễ phì cười, đây chẳng phải là điều hiển nhiên à?

Người đàn ông đó nghe thấy tiếng cười thì quay lại nhìn Lư Mễ: “Cô gái, cười gì thế?”

“Đại ca cho tôi hỏi, muốn nhảy dù thì tìm anh phải không?”

“Cô là người Bắc Kinh à?”

“Đúng rồi, ở gần hồ Hậu Hải!”

“Ôi, vậy chúng ta là hàng xóm cũ rồi.”

Anh trai Bắc Kinh bán nhà rồi đến New Zealand kinh doanh du lịch, Lư Mễ và anh ấy mới gặp lần đầu mà cứ như đã quen thân. Ngày hôm đó anh ấy liền sắp xếp luôn lịch trình cho cô trong ba ngày tiếp theo.

“Đến đây du lịch tự túc cũng tiện, nhưng có người giúp đỡ lại càng tiện hơn. Tôi không lấy phí dịch vụ, nhưng có một điều thế này, khi nào quay về cô giúp tôi đến thăm mẹ tôi nhé.”

“OK!” Lư Mễ gật đầu lia lịa.

Khi Lư Mễ đang mải mê nghĩ về hamburger ở trong tiệm, Đồ Minh và anh trai Bắc Kinh đi lấy đồ ăn, bỗng nhiên Đồ Minh hỏi anh ấy: “Vì đã có duyên gặp nhau, tôi muốn nhờ anh một việc.”

“Việc gì? Nói đi!”

“Tôi muốn cầu hôn cô ấy.”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.