Mr Đà Điểu Của Tôi

Chương 93




Trên bàn ăn các giáo viên khác đều gắp thức ăn cho Bàng Sảnh. Bàng Sảnh vừa được ăn ngon lại uống vài ngụm bia nên bắt đầu nói nhiều, thậm chí còn nhắc đến những chuyện vụn vặt hồi Cố Minh Tịch còn đi học.

“Hồi đó anh ấy bao nhiêu tuổi nhỉ, để tôi nhớ lại xem, hình như là tám, cùng lắm là chín. Lớp tôi đi du xuân, ở công viên có hồ nuôi cá chép. Mọi người ai cũng bỏ tiền mua mấy chiếc bánh mì bên bờ hồ rồi bẻ vụn thả cho cá ăn. Cố Minh Tịch cũng tới ngồi chơi với chúng tôi, anh ấy cởi dép ngồi xuống bờ hồ. Kết quả là đông người quá, không cẩn thận đá một chiếc dép của anh ấy xuống dưới rồi không vớt lên được, ha ha ha ha…”

Mặt mũi Bàng Sảnh đỏ tưng bừng, vừa cười khanh khách vừa ngả vào vai Cố Minh Tịch. Cố Minh Tịch ngẩn ra, thầy Trần gặng hỏi: “Sau đó thế nào?”

“Sau đó anh ấy đành xỏ một chiếc dép đi chơi khắp nơi với chúng tôi. Em nhớ là anh còn bị tảng đá làm trầy chân đúng không?” Bàng Sảnh bịt miệng cười khúc khích. Trước mặt nhiều người như vậy, cô bất ngờ nói: “Cố Minh Tịch, em thú tội với anh vậy. Thực ra chiếc dép đó của anh bị em bất cẩn đá xuống hồ. Lúc đó em sợ quá nên không dám nói với anh, em xin lỗi!”

Các giáo viên khác cười rần, Cố Minh Tịch dở khóc dở cười. Anh vẫn nhớ chuyện đó, sau khi một chiếc dép bị rơi xuống nước, Bàng Sảnh cuống cả lên, cô còn cầm một cành cây đứng sát mép hồ vớt dép cho anh, làm Cố Minh Tịch lúc đó cảm động phát khóc.

Cố Minh Tịch nghiến răng nhìn Bàng Sảnh: “Bàng Bàng, nào, trước đây em còn bất cẩn làm ra những chuyện gì mà anh không biết nữa, bây giờ em nói hết đi.”

Bàng Sảnh kể hết ra thật: “Em đã từng uống trộm sữa được phát ở lớp của anh, anh có biết chuyện đó không? Vì thấy anh không uống nên em sợ để lãng phí. Có một lần hai đứa mình cãi nhau, em đã đổ bụi phấn vào giầy anh làm chân anh đầy bụi phấn trắng, anh bảo chắc là bị thằng nào chơi đểu, em đòi mách cô, anh bảo thôi làm em thấy áy náy lắm. Một lần anh bảo em làm mất mấy cuốn truyện tranh của anh, em bảo em quên rồi nhưng thực ra là em vẫn nhớ nhưng đến chính em cũng không biết là đã bỏ mấy cuốn truyện đó ở đâu, có thể là bị mẹ em tịch thu mà cũng có thể là cho ai mượn rồi quên lấy về, nhưng vì biết anh sẽ không giận nên em cứ giả vờ như không biết. À, còn một việc nữa chắc anh không biết, trước đây ngồi cạnh anh, em đã có lần chép bài của anh tranh thủ lúc anh không chú ý. Còn nữa, lúc làm bài kiểm tra… đúng là em đã từng cóp pi bài của anh. Hồi cấp một là nhiều nhất, cấp hai cũng có, lớp mười cũng mấy lần… Ha ha ha ha…”

Cô ngả đầu lên vai Cố Minh Tịch, nói liến thoắng hồi lâu. Các giáo viên khác đều im lặng, còn Cố Minh Tịch thì trầm ngâm như cũng đang nhớ lại khoảng thời gian vô tư lự đó.

Những nỗi phiền muộn khi đó giờ đây quả thực chẳng đáng nhắc tới: dùng kéo khó nên không thể làm tốt bài thủ công; giờ thể dục chỉ có thể chạy vòng quanh sân một mình; ngưỡng mộ những nam sinh khác có thể tụ tập đánh bóng rổ; mặc dù vẽ tranh có đẹp đến đâu cũng không được chọn là người vẽ báo tường; từ nhỏ đến lớn anh chưa bao giờ được làm cán bộ lớp, cán sự các môn, cũng chưa bao giờ được bình chọn là học sinh ba tốt vì được miễn thi thể dục…

Cố Minh Tịch mỉm cười. Anh quay sang hôn lên đỉnh đầu Bàng Sảnh rồi nói: “Chị Bàng ơi, giữ thể diện cho em một chút được không?”

Bàng Sảnh rất hào hứng, cô nói với mọi người: “Vậy em kể những chuyện giỏi giang của anh ấy nhé. Hey, mọi người biết không, hồi cấp ba Cố Minh Tịch rất nhiều lần nằm trong top 5 của khối nhé. Trường em là trường trọng điểm, có tận hơn 400 học sinh! Các anh có biết Cố Minh Tịch thi đại học được bao nhiêu điểm không? 641 điểm! Hơn gần 130 điểm so với điểm sàn của thành phố chỗ bọn em đó!”

Các giáo viên khác ai cũng tỏ vẻ ngỡ ngàng, trong ba năm công tác ở đây, Cố Minh Tịch là người bị trả lương thấp nhất bởi vì chỉ có bằng cấp ba. Ai cũng biết anh bỏ dở khi đang học đại học nhưng không ai biết ngày xưa thành tích của anh như thế nào.

Cố Minh Tịch nói: “Bàng Bàng em say rồi, nói những chuyện này làm gì?”

Bàng Sảnh cũng đã tỉnh táo hơn một chút, cô cười khà khà vài tiếng ngờ nghệch rồi nói: “Em chỉ nhớ tới vài chuyện ngày xưa thôi mà.”

Ăn xong mọi người trò chuyện một lúc rồi giải tán. Cố Minh Tịch liền bảo Bàng Sảnh cầm hành lý theo, nói đã sắp xếp cho cô nghỉ ngơi ở một nơi ngoài trường.

“Tại sao?” Bàng Sảnh hỏi: “Em ở chỗ anh cũng được mà?”

Cố Minh Tịch điềm tĩnh trả lời: “Phòng anh chật, lại còn có Đậu Đậu nữa, anh tìm chỗ khác cho em.”

Bàng Sảnh dậm chân: “Em không cần! Đậu Đậu chỉ là một đứa trẻ thôi mà, em ngủ dưới đất hay ngủ ngoài phòng khách nhà anh cũng được. Tại sao lại kêu em ra ngoài ở chứ?”

Cố Minh Tịch không từ bỏ ý định: “Đi thôi, đừng mè nheo nữa.”

Bàng Sảnh cứ tưởng mình chắc chắn sẽ được ở trong phòng ký túc của Cố Minh Tịch nên không khỏi tức tối, cô kéo va ly rồi nói: “Anh không phải đi đâu, em tự tìm khách sạn cũng được.”

Cố Minh Tịch quay sang nhìn cô, “Sao thế? Dỗi à?”

Bàng Sảnh tủi thân không để ý đến anh.

Cố Minh Tịch nói: “Anh muốn em được thoải mái chút thôi mà.”

Bàng Sảnh lườm anh: “Ở khách sạn là thoải mái à? Em muốn ở ký túc của anh!”

Cố Minh Tịch thở dài: “Anh có nói để em ở khách sạn đâu.”

Bàng Sảnh trợn mắt: “Hả?”

Hai người bắt taxi, xe chạy bon bon trên đường rồi đi tới cuối thành phố và dừng lại trước cửa chính của một khu nhà.

Bàng Sảnh xách va ly bước xuống, đưa mắt xem xét xung quanh một cách tò mò. Đây là một khu nhà cao cấp, trong bóng đêm ánh sáng ấm áp hắt ra từ cửa sổ của các căn nhà. Phong cảnh bên trong rất nên thơ, còn có bể bơi ngoài trời với những chú cá bơi tung tăng.

Bảo vệ khu nhà có vẻ rất nghiêm túc, muốn vào phải quẹt thẻ nhưng vừa nhìn thấy Cố Minh Tịch người đó đã mở cửa luôn. Bàng Sảnh kéo va ly đi theo Cố Minh Tịch vào một khu nhà cao tầng, hai người đi thang máy lên tầng 16. Bước ra, Cố Minh Tịch đi tới đứng trước một cánh cửa rồi nói: “Chìa khóa trong túi anh, Bàng Bàng, em mở cửa đi.”

Bàng Sảnh lấy chìa khóa từ túi quần anh rồi tra vào ổ mà vẫn chưa hết nghi hoặc. Sau khi bật đèn, cô nhìn thấy một căn nhà nhỏ nhưng cách bài trí đồ đạc rất ấm cúng với những gam màu ấm, đồ đạc giản đơn, cửa đi ra ban công không được đóng kín, gió bên ngoài lùa vào khiến tấm rèm mỏng khẽ chuyển động.

Bàng Sảnh bỏ hành lý xuống rồi đi chân trần vào nhà, không biết ma xui quỷ khiến thế nào cô lại đi về phía đó, mở cánh cửa thông ra ban công và lập tức nhìn thấy mặt biển.

Biển trong đêm tĩnh lặng và đẹp đẽ, trăng sáng vằng vặc treo giữa bầu trời, ánh sao chiếu dày đặc trên mặt biển. Mái tóc Bàng Sảnh được gió thổi tung, gió cũng khiến làn váy cô nhảy múa. Cô ngỡ ngàng đến mức phải bịt kín miệng, Cố Minh Tịch chạy tới đứng sau Bàng Sảnh, lồng ngực anh áp sát vào lưng cô, nhắm mắt rồi đặt nụ hôn lên bả vai mỏng manh của Bàng Sảnh.

“Em thích chứ?” Anh hỏi.

“…” Bàng Sảnh quay lại vòng tay quanh cổ anh, đặt trán mình chạm vào trán anh và nói: “Gì thế này? Anh lừa em à?”

Anh khẽ mỉm cười, “Đúng là anh không có xe, không có một công việc vẻ vang, không có bằng cấp và cũng không có tay. Nhưng… anh có một căn nhà nhỏ, và… một ít, một ít tiền.”

“Cố Minh Tịch!”

Anh không cho cô cơ hội bấu véo hay đánh mình, bởi vì anh đã hôn cô.

Mùi vị của biển lan tỏa trong không khí, hơi mặn, cũng hơi cay.

Nhưng nụ hôn của họ lại vô cùng ngọt ngào, một nụ hôn sâu miên man bất tận, không có nước mắt, chẳng còn đau thương.

Nhà của Cố Minh Tịch rất nhỏ chỉ có một phòng khách, một phòng ngủ và một nhà vệ sinh, khoảng 60 mét vuông. Cũng như ký túc xá, mọi thứ trong căn nhà này được thu xếp cực kỳ gọn gàng, nhưng nó giống một cái “nhà” hơn căn ký túc ở trường.

Anh đưa Bàng Sảnh vào phòng ngủ, Bàng Sảnh nhìn thấy hai chiếc giường, một lớn một nhỏ, giường nhỏ chỉ rộng khoảng 1m được kê sát tường, chăn ga gối đệm trên giường đều có họa tiết hoạt hình, rõ ràng là để giành cho Đậu Đậu. Giường lớn trải ga và có chăn màu xanh lam, trên đầu giường để vài cuốn sách, cây gãi lưng “không cần giúp đỡ” để gọn bên cạnh, tất cả đều là phong cách của Cố Minh Tịch.

“Lúc nào anh mới đến đây ở?” Vừa hỏi Bàng Sảnh vừa thò tay sờ mó khắp nơi, Cố Minh Tịch nói: “Nghỉ Tết với nghỉ hè, với cả lúc nào nghỉ phép nữa, thỉnh thoảng cuối tuần cũng tới.”

“Anh mua nhà từ bao giờ?”

“Cuối năm 2007, vừa đến đây là mua luôn.” Cố Minh Tịch đưa mắt nhìn cô, “Hồi đó anh Cá Mập dự định tới Tam Á đầu tư bất động sản, hỏi anh có muốn tới đây sống không. Anh thấy nơi này quanh năm suốt tháng chẳng bao giờ cần mặc đồ quá dày, rất phù hợp với mình nên quyết định tới đây. Anh Cá Mập vay anh ít tiền, bản thân anh cũng có một ít, nhà này nhỏ nên giá rất rẻ, trả trước một nửa trả sau một nửa. Hồi đó giá nhà rẻ hơn bây giờ nhiều.”

Bàng Sảnh hỏi: “Bây giờ còn phải trả tiền nhà nữa không?”

Cố Minh Tịch gật đầu, “Có, vẫn chưa trả hết tiền cho ngân hàng, nhưng chắc hết năm sau là xong. Tiền của anh Cá Mập đã trả hết rồi.”

Bàng Sảnh hết sức kinh ngạc, “Anh kiếm tiền giỏi thế cơ à?!”

Anh không trả lời mà chỉ mỉm cười.

Cố Minh Tịch mở cửa tủ quần áo bằng vai, sau đó anh ngồi xuống giường và giơ chân lên kéo một bộ drap từ trong tủ ra, đưa cho Bàng Sảnh: “Đã hai tuần không có người ở rồi, bọn mình thay ga giường kẻo bụi.”

Bàng Sảnh trải rộng drap ra, cười hỏi: “Tối nay anh ở lại đây với em hả?”

Cô nói thẳng như vậy khiến Cố Minh Tịch không khỏi ngại ngùng, “Không đâu. Anh phải về, Đậu Đậu mới bảy tuổi, sao có thể để thằng bé ở đó một mình được?” Anh ngồi trên giường lột tấm drap cũ lên bằng đôi chân linh hoạt của mình, “Lần nào tới đây cũng là Đậu Đậu và anh thay ga. Nếu không có thằng bé, anh làm một mình chắc là lâu lắm!”

Bàng Sảnh bĩu môi cùng anh thay ga cũng như chăn và gối trên giường. Sau đó Cố Minh Tịch vào bếp đun cho cô một ấm nước. Ấm nước của anh rất nhỏ, xả đầy mà anh cũng chỉ cần đứng thẳng rồi dùng chân phải xách ấm đặt lên bếp, sau đó dùng ngón chân vặn bếp lên là xong.

Trong bếp nhà anh có một cái ghế cao, chỉ thấp hơi bệ bếp một chút. Bàng Sảnh biết nếu anh ngồi trên chiếc ghế đó thì làm việc sẽ thuận tiện hơn.

Thực ra đã lâu lắm rồi cô không được nhìn thấy cách làm việc khác với người bình thường của Cố Minh Tịch nhưng lại chẳng cảm thấy lạ lẫm chút nào, bởi lẽ hình bóng đặc biệt của anh đã khắc sâu trong trí nhớ của cô từ rất lâu. Bàng Sảnh rất nhớ đôi chân to và sạch của anh cùng những sợi gân xanh ngắt trên mu bàn chân hay những khớp xương lộ rõ ở các đốt và cả những vết chai sạn trong kẽ ngón chân, không thể không nhắc tới hai bên tay áo trống không lúc nào cũng chuyển động. Thậm chí cô vẫn nhớ như in hình dáng móng chân anh, trên mỗi cái móng đều có một hình khuyết nhỏ, bố cô nói như thế chứng tỏ Cố Minh Tịch là một người mạnh khỏe.

Nhìn Cố Minh Tịch bận rộn trong bếp, Bàng Sảnh vẫn chưa hết ngỡ ngàng, chẳng biết anh đã phải trải qua những gì trong mấy năm qua mà bây giờ lại có thể tự lo cho bản thân một cách chu toàn đến thế? Thậm chí Bàng Sảnh còn cho rằng Cố Minh Tịch vẫn có thể sống một mình mà không cần tới sự giúp đỡ của Đậu Đậu.

Thấy nước sôi, Cố Minh Tịch định rót vào phích thì bị Bàng Sảnh ngăn lại: “Cứ để nước nguội bớt đi ạ, em thích uống nước nguội.”

Cố Minh Tịch hiểu ý cô, bèn cười nói: “Anh sẽ không để bị bỏng đâu.”

“Em đã bảo là em không thích uống nước nóng mà.” Cô ôm ngang eo anh, cất giọng nũng nịu.

“Thôi được.” Cố Minh Tịch nhìn bốn xung quanh rồi nói: “Nhà chưa lau, đồ đạc vẫn còn bụi, có cần anh dọn dẹp qua không?”

“Không cần đâu, em thấy sạch sẽ lắm rồi!” Bàng Sảnh kéo cậu ngồi lên giường, vừa đặt mông xuống, cô đã quấn lấy anh: “Anh đừng làm nữa, nói chuyện với em đi.”

“Nói gì bây giờ?” Giọng anh cũng vô cùng dịu dàng, còn mang theo tiếng địa phương của thành phố E: “Bàng Bàng, anh phải về ký túc sớm vì các giáo viên khác cũng phải nghỉ ngơi, cứ nhờ họ để ý Đậu Đậu mãi cũng không hay. Em không biết đâu, nhiều khi Đậu Đậu nghịch lắm.”

“Đậu Đậu, Đậu Đậu, anh có biết anh đã nhắc đến Đậu Đậu bao nhiêu lần rồi không?”

Bàng Sảnh cầm gối đập vào người Cố Minh Tịch, anh không tránh mà chỉ mỉm cười với cô: “Sao thế? Em lại còn ghen với cả Đậu Đậu à?”

“Hừ, không chỉ ghen với Đậu Đậu thôi đâu, em còn ghen với người khác nữa kia! Em thấy cô giáo Kỷ đó rất là tốt với anh đó!” Giọng Bàng Sảnh chua loét: “Cố Minh Tịch, anh đào hoa lắm đấy, biết chưa?”

“Đúng là cô Kỷ đã giúp đỡ anh rất nhiều. Cô ấy là phụ nữ, thỉnh thoảng không trị được Đậu Đậu, anh vẫn phải nhờ cô ấy ra tay.” Cố Minh Tịch điềm tĩnh nói: “Cô Kỷ được điều về trường này mới một năm. Cô ấy là người có bằng cấp, ở đây bọn anh giáo viên ít mà học sinh lại nhiều, giáo viên nào đi dạy cũng rất mệt, vậy mà một người lạ nước lạ cái như cô ấy lại có thể kiên trì tới một năm, anh thấy rất giỏi!”

Vốn dĩ Bàng Sảnh hơi ghen tỵ với Kỷ Tú Nhân, giờ nghe xong những lời Cố Minh Tịch vừa nói, cô mới nhận ra mình đúng là người nhỏ nhen. Dù sao từ bỏ cuộc sống phồn hoa ở thành thị để tới dạy học ở một trường tiểu học nằm ở miền quê xa xôi hẻo lánh với số tiền lương vô cùng ít ỏi, sự dũng cảm đó thực sự đáng được mọi người kính nể.

Cố Minh Tịch cẩn thận nghĩ xem Bàng Sảnh còn cần gì, anh vào nhà vệ sinh mở ngăn kéo lấy cho cô bàn chải và khăn mặt mới, rồi nói: “Ngăn kéo ở phòng khách có mấy thứ đồ ăn vặt, em cứ lấy mà ăn. Ở đây anh không có bí mật gì cả, em muốn dùng gì cũng được. Nếu có việc gì cứ gọi cho anh, anh không tắt máy.” Anh đứng trước mặt Bàng Sảnh rồi cúi xuống đặt lên trán cô một nụ hôn: “Bàng Bàng, anh về đây.”

“Mai là chủ nhật, em tới trường tìm anh hay anh tới đây với em?” Bàng Sảnh hậm hực nhìn anh, cô thực sự không ngờ lặn lội đi một quãng đường dài tới Tam Á mà lại không được ở cùng anh, bèn nói: “Em muốn nghe anh kể cho nghe những năm qua anh đã sống như thế nào. Mặc dù cô Đới dặn em đừng hỏi, nhưng… em vẫn muốn biết, rốt cuộc điều gì đã khiến anh trốn tránh em suốt bao nhiêu năm như thế? Bản thân em cũng có rất nhiều điều muốn nói với anh, nói hết một buổi tối cũng không hết đâu!”

Cố Minh Tịch mỉm cười nhìn cô: “Ngày mai anh sẽ nhờ một giáo viên trông Đậu Đậu giúp để tới đây tìm em, rồi ra ngoài đi chơi với em. Tam Á có rất nhiều nơi để vui chơi. Nhưng tối anh phải về chấm bài với soạn giáo án nữa.”

Bàng Sảnh hỏi: “Có phải thức đêm không?”

Cố Minh Tịch suy nghĩ rồi trả lời: “Chắc là có, gần thi cuối kỳ rồi. Anh còn mấy việc vẫn chưa làm kìa.”

“Vậy anh không cần qua đây đâu, em sẽ tới tìm anh. Chỉ cần được ở bên anh thì làm gì cũng được. Vả lại em cũng muốn được ngắm anh lúc soạn bài.” Bàng Sảnh nhón chân đặt một nụ hôn lên má anh: “Anh về sớm đi, nhớ cẩn thận. Về tới nơi gọi cho em nhé.”

Cố Minh Tịch đưa chìa khóa cho Bàng Sảnh. Đi giày xong ở cửa, anh quay lại nhìn cô bằng ánh mắt rất đỗi dịu dàng và trong trẻo, nụ cười rạng rỡ trên môi. Trái tim rung động Bàng Sảnh liền chạy tới bổ nhào lên người Cố Minh Tịch. Cô ôm lấy anh rồi ngẩng mặt lên, Cố Minh Tịch cúi xuống, hai người nồng nàn hôn nhau.

Tình yêu quả là một môn học không cần sách vở mà chỉ cần hai trái tim đồng điệu. Mặc dù Cố Minh Tịch và Bàng Sảnh đều là những người không có kinh nghiệm trong tình yêu nhưng họ vẫn dễ dàng hưởng thụ được cảm giác ngọt ngào nó mang lại.

Hai người đứng cạnh tường. Cố Minh Tịch áp chặt người Bàng Sảnh lên tường để đôi vai rộng cùng cơ thể tầm thước của mình bao phủ cô, hai cơ thể trẻ trung tiếp xúc thật gần. Hai gương mặt nóng bỏng, hai đôi môi mềm mại quấn quýt, hai hơi thở thân quen hòa quyện. Trái tim Bàng Sảnh đập thình thịch dữ dội, cô rất nhớ mùi hương dễ chịu của Cố Minh Tịch nên không khỏi đắm chìm trong nụ hôn này, không sao kiểm soát được đôi tay đang chà xát lưng anh. Và rồi, cô lập tức cảm nhận được một sự kỳ lạ xuất hiện ở bụng dưới của mình.

Bàng Sảnh không chỉ bạo dạn mà còn rất tò mò, cô đưa tay phải xuống dưới và lập tức chạm vào bộ phận đặc biệt đó.

Ồ… Hình như “chim nhỏ” giờ đã trở thành “chim lớn” rồi, đang vui vẻ cà nhẹ lên người cô.

Bất ngờ bị Bàng Sảnh dùng tay tấn công, cơ thể Cố Minh Tịch cứng đờ lại. Anh nhắm mắt lại, khẽ chau mày rồi rời khỏi đôi môi cô trong tiếng thở hổn hển. Cố Minh Tịch cắn nhẹ vào tai Bàng Sảnh, cất giọng khàn đặc vẻ trách móc: “Bàng Sảnh, em sờ soạng lung tung gì thế?”

“Tại anh… chạm vào em trước!” Bàng Sảnh đâu có sợ anh, thậm chí cô còn siết nhẹ qua lớp vải. Cảm giác rất lạ, khác hẳn với lúc giúp anh “giải quyết nỗi buồn” trước đây. Cô tỏ vẻ bất khuất: “Gì mà dữ dằn thế, thế nào chẳng thuộc về em! Sờ một lát thì sao?”

“Bàng Bàng…”

Mặt Cố Minh Tịch lúc này đã đỏ tưng bừng. Anh là một người đàn ông khỏe mạnh bình thường nhưng vẫn tương đối kín đáo trong chuyện đó. Anh mở to mắt nhìn Bàng Sảnh. Cô thực sự không chịu nổi ánh mắt vừa nồng nàn vừa ngây thơ đó của anh, bèn chột dạ bỏ tay ra.

Cố Minh Tịch xấu hổ đứng thẳng người dậy, còn lén lút cúi xuống nhìn qua nơi đó của mình. Anh mặc quần rộng và chiếc áo sơ mi cũng tương đối dài nên nhìn không rõ lắm.

Anh thấy cơ thể bức bối vô cùng nhưng lúc này chỉ biết gắng gượng nhẫn nhịn mà thôi. Cả anh lẫn Bàng Sảnh đều là người lớn nên họ biết chuyện này rất đỗi bình thường, song dù sao họ cũng mới gặp lại sau bao năm xa cách, cả hai lại không phải người quá thoáng nên ăn ý không nhắc tới chuyện này nữa.

Giọng Cố Minh Tịch vẫn khàn đặc: “Bàng Bàng, muộn lắm rồi, anh phải về đây!”

Mặt Bàng Sảnh lúc này cũng đỏ bừng: “Em tiễn anh ra ngoài bắt taxi nhé?”

“Ừ.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.