Mr.bu Không Phải Idol Của Tôi

Chương 84




Liêu Nhất Mai từng nói, “Những việc làm được cho là không đúng đắn, thường được thực hiện khi ta còn trẻ, khi ta tràn đầy dũng khí”.

Tôi từng viết câu này lên trang cá nhân của mình, người bình luận đầu tiên là em họ tôi, “Chị không còn trẻ nữa, chị đã đầu ba rồi”.

“Chị của em mới 21 tuổi thôi, hiểu chưa?”

“Đâu đâu đâu, chứng minh sự trẻ trung của chị cho em xem nào!”

“Chứng minh kiểu gì?” 

“Ngày mai đi mua ngay hai tấm vé máy bay đi Nghĩa Ô, chúng ta tới Hoành Điếm xem Lý Dịch Phong.”

“Không được!”

“Người phụ nữ già nua!”

“Ý chị muốn nói là không thể để đến ngày mai được, bây giờ phải đi mua luôn.”

Sau khi từ Hoành Điếm trở về, tôi xin nghỉ việc ở văn phòng luật. Thực ra, tôi muốn rời khỏi đấy từ lâu rồi, nhưng lúc đó cứ cảm thấy hiện thực và lý tưởng cách nhau xa lắm. Trong đơn xin nghỉ việc, tuy tôi không viết câu nói đang thịnh hành: “Thế giới này rộng lớn như vậy, tôi muốn đi xem một chút”, nhưng cũng viết rất văn thơ: “Nếu như tuổi trẻ là một căn bệnh, tôi mong rằng mình mãi mãi không bao giờ được chữa khỏi”.

Ngày từ tôi từ chức, em họ tặng tôi một bó hoa lưu ly tượng trưng cho lòng dũng cảm, trên thiệp còn có dòng chữ xấu đến không thể xấu hơn của em ấy, “Chúc bà chị mãi mãi trẻ trung! Mãi mãi mặt dày vô sỉ! Mãi mãi nhõng nhẽo đáng yêu!”.

Sao tôi cứ thấy có gì đó sai sai…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.