Sau này, tôi hỏi Mr.Bu rằng anh bắt đầu thích tôi từ khi nào.
“Khi anh gặp lại em ở Bắc Kinh”.
Mùa hè năm hai mươi mốt tuổi tôi tham gia một buổi offline của Douban mà cũng gặp được người mà mình cứ ngỡ là sẽ không bao giờ gặp lại nữa.
Ôi! Tôi sắp bị vận mệnh làm cho cảm động đến chết mất rồi, thế mà Mr.Bu vẫn cứ thản nhiên như không. Một đám người cùng ngồi chơi Tam Quốc Sát. Trong tay anh có một anh hùng gọi là Đại Kiều. Đại Kiều có một chức năng, chỉ cần đánh lá bài này xuống là có thể sai khiến người khác. Thế là anh cứ dùng nó để sai khiến tôi. Kết quả, tôi không đánh được quân nào, thua toàn tập.
Tất cả mọi người đều như có thần giao cách cảm, đồng loạt tặc lưỡi nhìn chúng tôi đầy mờ ám.
Buổi offline kết thúc, tôi nhận trách nhiệm bắt chuyện đầy cao cả, “Em tốt nghiệp đại học rồi, vừa đến Bắc Kinh”.
Anh nói, “Anh cũng vừa đến Bắc Kinh”.
“Anh đã đổi sang sim Bắc Kinh chưa?”
“Vẫn chưa”, Mr.Bu nói, “Ngày mai anh đi mua sim, tiện thể mua luôn cho em nhé?”.
Tôi còn ngốc nghếch biết ơn anh mãi. Sau này tôi mới biết, khi đó anh đã mua sim tình nhân, số giống nhau, chỉ khác số cuối cùng, của anh là 0, của tôi là 1.