Mr.bu Không Phải Idol Của Tôi

Chương 146




Khưu Oánh Oánh trong Hoan Lạc Tụng chỉ cần gọi một cú điện thoại là bố cô ấy sẽ đến, cũng không hề trách móc cô ấy vì đã để một tên xấu xa lừa gạt, còn mất cả việc làm. Tình tiết này khiến tôi rơi nước mắt. Năm đó, tôi không vượt qua nổi thời gian thử việc của công việc thứ hai, khóc lóc gọi điện cho bố. Bố không nói hai lời, mua luôn cho tôi một tấm vé máy bay tới Thành Đô, “Chẳng phải ngày nào con cũng gào thét đòi ăn bún lòng lợn ở Khoan Trách Hạng Tử sao?”.

Thế là, vì một bát bún lòng lợn, tôi đã bay tới Thành Đô làm phiền chị họ tôi hơn nửa tháng.

Bà chị họ ngày ngày đi làm vất vả nhìn thấy tôi ngủ tới tận khi mặt trời đứng bóng, nhàn hạ thưởng thức ẩm thực Thành Đô, thế mà lại không mắng mỏ tôi câu nào. Sau này tôi mới biết, hóa ra là bởi vì Mr.Bu đã đặt mua cho chị ấy nguyên một thùng mặt nạ.

Sau đó, tôi mải chơi ở Thành Đô quá, Mr.Bu triệu hồi năm lần bảy lượt mà tôi cũng không chịu quay về Bắc Kinh. Cho đến một hôm, anh gửi tin nhắn thoại cho tôi, “Anh đã đặt vé máy bay sáng mai cho em rồi. Em có thể đổi vé, nếu em lựa chọn đổi vé, anh sẽ nói cho chị họ của em biết nhãn hiệu mặt nạ chị ấy đang dùng từng bị người ta kêu ca là gây kích ứng da, nổi mụn toàn thân.”

Bà chị họ tự kỉ đó của tôi coi trọng ngoại hình tới như vậy, nếu như chị ấy mà biết chuyện này, chắc chắn tôi không sống nổi đến ngày hôm sau.

“A a a, anh đúng là khốn kiếp, đã chuẩn bị sẵn đường lui cho mình rồi?”

Về sau chị họ tôi biết được ngọn nguồn sự việc, tức giận tới mức muốn lật bàn, “Tôi trở thành đạo cụ để các người phô diễn tinh cảm sao?”.

Mr.Bu trả lời, “Chị họ sao có thể là đạo cụ được, chị là diễn viên quần chúng.”

Tôi cười khẩy, “Trong câu chuyện này, nhân vật quần chúng chân chính phải là bố em mới đúng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.